Đúng Thời Điểm

Chương 39: Chương 39: Bày tỏ




41, bày tỏ

Dịch Trần Lương ngậm điếu thuốc trong miệng, bật lửa ấn mấy lần mà chưa thể châm thuốc.

Vân Phương đưa tay lấy điếu thuốc trong miệng cậu rút ra, cắn vào miệng, nhìn cậu hết cằm nói, “Châm lửa.”

Dịch Trần Lương nắm chặt bật lửa trong tay, “Mày không được hút cái thứ này.”

“Vậy mà cậu còn dám hút trước mặt tôi.” Vân Phương nhả điếu thuốc trong miệng vào thùng rác, từ trong túi cậu móc ra hai bao thuốc, “Bỏ đi, không tốt cho phổi.”

Thuốc lá bị anh ném vào thùng rác.

“Mày nhìn đi, mày luôn đối tốt với tao như thế.” Dịch Trần Lương tựa người lên sô pha ngửa đầu nhìn anh, cười tự giễu, “Vậy mà còn không chịu thừa nhận mình thích tao.”

“Tôi thích cậu.” Vân Phương đứng cạnh tay vịn, hơi cúi đầu, trên môi còn lưu lại miệng vết thương bị Dịch Trần Lương trong lúc rối ren cắn bậy, lúc nói chuyện có chút đau, “Nhưng đó không phải loại yêu thích mà cậu muốn.”

“Đm thích mà còn phân loại.” Dịch Trần Lương gập một chân đạp lên sô pha, bật lửa trên tay xoay nhanh, mí mắt mỏng rủ xuống, “Mày không thể vô duyên vô cớ đối xử tốt với tao được.”

Đột nhiên Vân Phương rất muốn rít một điếu thuốc, nhưng tất cả thuốc lá đều bị chính anh ném hết vào thùng rác, anh lùi ra sau hai bước, tựa lên khung cửa sổ, “Cậu thật sự muốn biết?”

Dịch Trần Lương kéo khoé miệng, “Cho cái giải thoát đi, nếu không cứ bị mày treo cổ như thế sớm hay muộn cũng điên. Sao tự nhiên tao lại nghi mày có khi là anh ruột của tao không chừng.”

“So với anh ruột còn kỳ quái hơn một chút.” Vân Phương thở dài.

Dịch Trần Lương biểu cảm phức tạp nhìn anh, “Chị ruột?” =))))

Vân Phương suýt nữa không nhịn được mà đánh cho cậu bể đầu sứt trán.

Dường như chính Dịch Trần Lương cũng cảm thấy suy đoán này đi quá xa, nhịn không được cười ra tiếng, “Đ.ù m.á”

“Mấy tháng trước, tên tôi không phải là Vân Phương.” Vân Phương nhìn chằm chằm Dịch Trần Lương, từ tốn nói: “Tên của tôi là Dịch Trần Lương.”

Nụ cười trên mặt Dịch Trần Lương cứng đờ, máy móc mà ngồi ngay ngắn lại, nhìn về phía Vân Phương với ánh mắt không thể tin được, “Đm mày nói sảng gì đấy?”

Cho dù là tính muốn từ chối thì cũng không cần thái quá như vậy mà.

Vân Phương mỉm cười, chỉ vào chính mình, “Nhóc con Vân Phương này vào mấy tháng trước đã uống thuốc ngủ tự tử, chờ đến khi tôi tỉnh lại, người bên trong đã biến thành tôi, tôi đời trước sống đến năm 35 tuổi.”

Dịch Trần Lương nhăn mày, “Đ.ịt m.ẹ mày đừng có mà kể chuyện quái quỷ!”

“Cậu lớn lên ở cô nhi viện Thu Sơn là do bị người ta vứt bỏ trước cổng cô nhi viện. Luc đó trên người chỉ quấn mỗi tấm vải hoa nếu không có người tối đó đi vệ sinh tìm thấy, thì đã bị đông chết.” Ánh mắt Vân Phương dừng trên đùi cậu, “Phần đùi trong của cậu có một nốt ruồi đen, sau eo có chỗ có một cái bớt hình tam giác mờ–”

“Năm 6 tuổi bị Tống Lệ Lệ và Dịch Minh Trí nhận nuôi từ cô nhi viện mang về nhà. Ban đầu bọn họ đối xử với cậu không tệ nhưng sau này lại thường xuyên đánh đập, rồi thậm chí đến khi Dịch Thần Trạch được sinh ra còn muốn bán cậu đi. Cậu lúc đó quỳ xuống cầu xin bọn họ, dập đầu nhiều đến mức muốn vỡ ra –”

“Lúc ngủ thích nằm nghiêng về phía bên phải, khi căng thẳng sẽ hay véo ngón tay, hồi nhỏ thường xuyên núp trong chăn lén khóc, muốn tìm được cha mẹ ruột – đương nhiên mấy điều này chưa thể hiện được gì, người hơi có tâm hỏi một chút là ra.”

Vân Phương cong khoé miệng, tiến lại gần cậu thấp giọng nói: “Lần đầu tiên ** của cậu là bạn nữ ngồi bàn trên hồi cấp hai, thậm chí trong mơ còn…”

Dịch Trần Lương nghe đến đó sắc mặt càng lúc càng khó coi.

“Tôi còn biết, cậu… khi làm chuyện mờ ám…” Vân Phương thấp giọng cười ra tiếng, “Không hề thích phát ra tiếng… thích lén lút…”

Mặt Dịch Trần Lương bỗng chốc đỏ bừng, thẹn quá hoá giận, “Đị.t m.ẹ! Câm miệng!”

Vân Phương búng lỗ tai đỏ ửng kia, thổi khí vào bên trong, cười nói: “Còn nữa, lỗ tai cũng không chịu được…”

Cả người Dịch Trần Lương y như một con tôm luộc chín, bí mật không thể nói từ trong ra ngoài đều bị người khác dùng cách mất mặt nhất vạch ra, cho dù là ai cũng không chịu nổi.

Xấu hổ, xấu hổ cùng buồn bực, kéo theo là sự khiếp sợ và không thể tưởng tượng được,thế giới quan rớt đầy đất. Cậu run run đẩy Vân Phương qua một bên, “Vãi c.ứ.c không khoa học!”

“Là rất không khoa học.” Vân Phương phong khinh vân đạm nhún vai, “Chính tôi mẹ nó còn thấy ảo ma.”

Biểu cảm Dịch Trần Lương phức tạp, “Vậy mày chết như thế nào?”

Vân Phương cười thở dài, “Bạn học nhỏ Tiểu Dịch, chừa cho tôi chút mặt mũi đi.”

Xem ra chết rất thê thảm, Dịch Trần Lương vô thức nghĩ.

Cuối cùng vẫn là sự tò mò chiến thắng sợ hãi và khó tin, cậu đánh giá Vân Phương trên dưới một lần, vẫn không thể nào chấp nhận được, “Má nó… để tao bình tĩnh cái đã…”

Khó trách, khó trách lúc ấy Vân Phương đột nhiên xuất hiện tại hẻm Tân Nam tay không chắn dao, còn biết nhà cậu ở đâu, hao hết tâm tư thi vào lớp mười với cậu, còn lẻ loi một mình đến thôn Tiểu Ngô cứu cậu ra —

Khó trách Vân Phương lại đối tốt với cậu như vậy.

Khó trách Vân Phương nói yêu thích của anh không giống thứ thích mà cậu muốn.

Không có ai lại đối xử tệ với chính mình, sau tất cả con người chỉ sống vì nhu cầu của bản thân.

Dịch Trần Lương không thể nói trong lòng mình cảm thấy thế nào, giống như gặp được một giấc mơ tuyệt đẹp, người trong mơ đối xử vô cùng tốt với mình, khiến cậu không tự chủ được mà thích người ấy. Cứ nghĩ rằng ông trời rốt cuộc cũng chịu nhân từ với mình, ai ngờ đâu tỉnh mộng lại phát hiện tất cả chỉ là do ảo tưởng của chính mình mà thôi.

Vân Phương mà cậu đem lòng thích kia chỉ là một mớ bọt biển hình người, vì nhất thời xúc động cậu đã đâm thủng lớp bọt biển ấy, để rồi nhận ra bản thân mình chẳng có gì ngoài hai bàn tay trắng.

Cậu vẫn lẻ loi một mình, là một quả trứng thối xui xẻo.

Dịch Trần Lương vò tóc, cười tự giễu, “Đm, việc này thật là… ngại quá người anh em, vãi l** không ngờ chuyện quái như vậy lại xảy ra.”

Vân Phương bị phản ứng của cậu nháy mắt ngớ cả người, lùi về sau một chút mỉm cười, “Không sao, đáng lẽ tôi nên nói chuyện này sớm hơn, không trách cậu hiểu lầm.”

“Tao sau này có phải rất lợi hại không?” Dịch Trần Lương hỏi anh.

Vân Phương đút tay vào túi quần ngồi lên tay vịn, “Ừ, cũng được.”

Dịch Trần Lương hỏi: “Tao có tìm được vợ không? Có con chưa? Có mấy đứa?”

Vân Phương: “... Chưa tìm được vợ đã chết.”

“À, có hơi thảm nha.” Dịch Trần Lương nói.

Vân Phương: “…”

Dịch Trần Lương: “…”

“Sau này chắc cậu sẽ không giống tôi đâu.” Vân Phương vỗ đầu cậu một cái, “Tôi hồi cấp ba chưa học được một tháng thì bỏ học bị tống vào trại giáo dưỡng, sau khi rời trại giáo dưỡng thì lăn lộn ngoài xã hội. Cậu chắc là có thể học đại học, đến lúc đó còn kiếm được một công việc vẻ vang, tìm được một cô gái tốt kết hôn sinh con, khá ổn.”

“Ồ, nghe cũng không tệ.” Dịch Trần Lương ngửa đầu nhìn trần nhà, “Mày biến thành Vân Phương cũng sẽ không bỏ học.”

“Ừ.” Vân Phương nhìn chằm chằm nơi nào đó trong không khí, “Khá tốt.”

Ly nước ấm dần nguội lạnh, hơi nước cũng không thấy, hai người ngồi trên sô pha không ai mở lời.

Trong đầu Dịch Trần Lương lộn xộn, trong chốc lát cảm thấy việc này vô nghĩa vl, không có khả năng, trong chốc lát lại cảm thấy những chứng cứ đề ra lúc này tuyệt đối không thể giả được. Hai loại suy nghĩ giống như hai bên hai tay xé rách linh hồn cậu, dường như muốn xé cậu rách thành trăm mảnh.

Vân Phương đứng dậy lấy áo lông vũ của mình, nói với Dịch Trần Lương, “Đừng nghĩ nhiều, nếu tôi là cậu, tôi cũng sẽ thích một người như thế, chuyện này xét cho cùng phải trách tôi–”

“Tôi sợ nói sẽ dọa đến cậu.” Vân Phương cười khổ.

“Sao giờ lại nói?” Dịch Trần Lương ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt bướng bỉnh, “Mày có thể không cần nói cho tao biết.”

“Như vậy không công bằng với cậu.” Vân Phương thấy bộ dạng này của Dịch Trần Lương, bàn tay siết chặt, “Cậu nên tìm được người mình thật sự thích.”

“Còn ai sẽ đối tốt với tao hơn mày chứ?” Dịch Trần Lương nhìn chằm chằm vào anh, dùng giọng điệu đùa giỡn nói.

“Chắc chắn có.” Vân Phương cười ôn hoà, “Suy cho cùng — tôi cũng không yêu bản thân mình bao nhiêu.”

m thanh cánh cửa chống trộm đóng lại đặc biệt vang rõ trong căn phòng trống.

Dịch Trần Lương nằm trên sô pha, chậm rãi cuộn người, rõ ràng trong phòng có bật máy sưởi rất ấm nhưng cậu lại cảm thấy cả người thật lạnh lẽo.

Dịch Trần Lương đương nhiên sẽ thích Dịch Trần Lương, chỉ là nó không phải không giống như cái thích mà Dịch Trần Lương đối với Vân Phương.

Chính mình hai mươi năm sau thật khốn nạn.

Tuy nhiên,

Dịch Trần Lương nâng tay bịt kín đôi mắt, đem những cảm xúc yếu đuối, trốn tránh, không nỡ trong lòng đè nén xuống.

Từ trước đến nay một mình cậu vẫn sống tốt mà, sau này có thể sống đơn độc thì càng tốt, không cần sự thương hại bố thí của chính mình.

' suy cho cùng— tôi cũng không yêu bản thân mình bao nhiêu. ' lời nói trước khi đi của người kia lại văng vẳng bên tai.

“Mình cũng không có tự yêu chính mình…” Dịch Trần Lương lẩm bẩm: “Mình không phải thằng cuồng tự luyến.”

——

Màn đêm buông xuống, Vân Phương ngồi bên kệ sách, nhìn khung cửa sổ của lầu 3 đối diện.

Chậm chạp chưa bật đèn.

Có lẽ anh không nên xúc động nói chân tướng cho Dịch Trần Lương biết.

Lúc sáng cả hai điên cuồng mất khống chế lao vào hôn nhau khiến anh cảm thấy khủng hoảng chưa từng có, trong giây lát, anh vậy mà cảm thấy cứ như thế cũng không tệ, cứ giấu diếm chuyện với Dịch Trần Lương, anh vẫn có thể tiếp tục là Vân Phương.

Vừa ích kỷ vừa hoang đường.

Không biết từ khi nào, anh đã thôi ích kỷ với Dịch Trần Lương, một Dịch Trần Lương sạch sẽ như thế không nên bị linh hồn xấu xí dơ bẩn này nhúng chàm.

Anh đã dọa đến cậu.

Không biết đã đứng trước cửa sổ bao lâu, cửa sổ phía đối diện cuối cùng cũng sáng lên ánh đèn mờ, xa xa có thể thấy bóng người di chuyển bên trong.

Anh đi vội quá, quên mất việc giúp cậu dọn dẹp.



Dịch Trần Lương bận rộn thu dọn cả đêm, nằm ngã ra giường không biết nên ăn gì. Cửa sổ ở toà nhà đối diện đều sáng đèn, âm thanh xào nấu cùng với tiếng cười đùa hòa với nhau tạo lên cảm giác như một tia pháo hoa nở rộ nơi trần thế.

Nhà Vân Phương ở lầu 4, cậu nhớ mang máng trước cửa sổ phòng Vân Phương trùng hợp có một cây du.

Cậu giương mắt nhìn, cây du đã rụng hết lá, xuyên qua những cành cây lởm chởm có thể nhìn thấy được ánh sáng bên kia khung cửa sổ.

Dịch Trần Lương đứng dậy tắt đèn, đi đến cạnh cửa sổ ngửa đầu nhìn.

Vân Phương nhìn đèn lầu 3 tắt đi, cũng tắt đèn trong phòng mình, đứng trước khung cửa sổ cúi đầu nhìn xuống.

Cây du già rụng hết lá không che khuất được tầm mắt, cửa sổ đen như mực cũng không nhìn thấy ai, hai ánh mắt cách màn đêm và cành cây khô chạm vào nhau, nhưng lại không hề hay biết.

Giống như bí mật, không thể kiềm chế mà đắm chìm với chính mình.

◎ Tác giả có chuyện muốn nói:

Dịch lớn sẽ không dùng “Vân Phương” để yêu đương với Dịch nhỏ, tên đàn ông này thật ra rất là ích kỷ bá đạo【 cẩu nam nhân 】

Cho nên sau này Dịch nhỏ sẽ chân chính thích Dịch lớn chứ không phải Vân Phương- tuy rằng bản chất vẫn là tên xấu xa【 cẩu nam nhân ×2】

Khi Dịch lớn yêu đương với Dịch nhỏ, Dịch nhỏ bị Dịch lớn quản thúc, Dịch lớn bị Dịch nhỏ dạy dỗ, chính là kiểu gà bay chó sủa đó【 cẩu nam nhân ×3】

Sẽ không có ngược, cùng tôi đọc, bánh, ngọt, nhỏ nhá!!!

___________________

Truyện ngọt ngào như cái bánh ngọt vậy ó

- ---

Do lười nên tuần trước chưa edit xong, nhây nhây đến giờ;-;

- ----

Mọi người thấy cách t edit có ổn không? Có đủ truyền đạt được ý nghĩa của tác giả chưa? ;-; ;-; tại t mới kt văn xong mà thấy mình làm bài tệ vãi c** nên....:(((

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.