Edit: Néng
Cậu thiếu niên thanh thuần một thân đồng phục mùa hè trắng xanh, trên mặt bày ra vẻ bực bội không kiên nhẫn, ánh mất lạnh lùng dữ dằn, “Bộ không có mắt hay gì?”
“Rõ ràng người đụng trước là mày, không phải sao?” Ngô Hà vừa nghe liền nỗi giận, nhưng lại bị Trương Hải Trạch ngăn lại.
Vân Phương đánh giá Dịch Trần Lương trước mặt, trong lòng có chút cảm giác quái dị không giải thích được, thì ra trong mắt người khác mình là bộ dạng này.
“Nhìn cc!“. Dịch Trần Lương hung dữ mà trừng anh.
Vân Phương thu hồi ánh mắt, kéo tên nhóc Ngô Hà đang hừng hực khí thế muốn đánh nhau kia bỏ đi.
“Thằng trẻ trâu! Đúng là đồ điên!“. Ngô Hà tức giận vô cùng, quay qua hướng Vân Phương phát giận, “Sao ông lại để thằng đó leo lên đầu ngồi như thế hả?”
Vân Phương giật giật khoé miệng. Nghe người khác mắng chính mình, thế mà....lại có cảm giác mắng không hề sai.
“Thôi đi Ngô Hà“. Lý Sướng đè thấp âm thanh, “Tên đó là Dịch Trần Lương ban mười đó“.
Ngô Hà vừa rồi còn nỗi giận đùng đùng bỗng chóc cứng đờ, “Gì?”
Sau đó lại tức giận, “Sao hồi nãy tụi mày không cản tao lại!”
Trương Hải Trạch bất đắt dĩ, “Vừa rồi tao có cản mày mà, nhưng mày có chịu nghe đâu“.
Ngô Hà vỗ vỗ ngực trong cơn sợ hãi “Má ơi, có khi nào ra về nó chặn ở cổng trường xách dao ra đâm tao mấy nhát không?”
“Chắc không đâu“. Vân Phương bỗng nhiên nói tiếp.
“Tại sao?“. Ngô Hà như thấy được đường sống trong chỗ chết.
Tại vì anh nhớ rõ là khi mình học cấp ba, chưa từng đâm ai tên Ngô Hà. Vân Phương im lặng nghĩ.
Nhưng mấy lời này khẳng định không thể nói ra.
“Cậu ta không rảnh“. Vân Phương nói.
“Đúng, chắc chắn không sao đâu“. Lý Sướng thần thần bí bí nói: “Tụi mình cũng chỉ nghe người ta nói là cậu ta hồi cấp hai từng đâm người, nhưng nếu thật thì có lẽ đã vào trại giáo dưỡng từ lâu rồi, không có khả năng học lên đây“.
Vân Phương bóp chai nước khoáng.
Dịch Trần Lương mười lăm tuổi lúc trước quả thật chưa từng vào trại giáo dưỡng, nhưng không bao lâu nữa sẽ bị bắt vào đó.
Vân Phương nhớ mang máng khi đó thời tiết còn rất nóng, anh ngẩng đầu ngước nhìn mặt trời to bự trên bầu trời, chắc cũng khoảng chừng lúc này.
“Chúng ta học được mấy tháng rồi?” Vân Phương đột nhiên hỏi.
“Chắc hơn một tháng?“. Trương Hải Trạch nhanh chóng cắn miếng kem cuối cùng, “Chuông sắp reo rồi, ăn nhanh lên, nhanh lên!”
Vân Phương đem chai nước đã uống xong ném vào thùng rác, cùng một tốp học sinh chạy lên lầu.
Tiết đầu tiên là vật lý, Vân Phương ngủ hết một tiết.
Căn bản, nghe hiểu chết liền.
(Giống tui vãi