Đúng Thời Điểm

Chương 47: Chương 47: Hồ Ly




( những lỗi nhỏ sẽ được beta khi kết thúc)

Chương này dành RIÊNG cho cp PHỤ Thường Tử Kỳ và Tề Hoạch~

—-----------------

“Anh Thường đi đâu đấy?” Trong tiếng nhạc xập xình ầm ĩ có tiếng người gào lên hỏi.

“WC.” Thường Tử Kỳ đẩy cánh tay muốn kéo mình lại ra, lạnh lùng liếc nhìn cô gái ấy.

Cô gái nhìn y cười duyên nói, “Thiếu gia Thường doạ người quá đi mất.”

“Thường Tử Kỳ nó chính là khúc gỗ.” Có người uống say tiến đến ôm người vào trong ngực, “Đến đây, uống với anh đây một ly!”

“Ai nha ~”

Một câu ai nha đưa người ra tận đường núi mười tám khúc cua.

Thường Tử Kỳ nghe thấy da đầu tê dại, mặt lạnh đẩy cửa đi ra ngoài. Đem tất cả ồn ào náo động nhốt sau cánh cửa, bước thẳng đến toilet.

“Đị.t co.n m.ẹ nó tởm vcl! Bọn nó đ.éo phải em trai em gái của ông đây!” Có ai đó trong gian phòng rống giận: “Đ.ụ mé ông một năm thay bảy tám nhân tình, sao không đi tra thử coi đống nhãi nhép có thật là con ông không!”

“Sao? Tôi cứ thích nói chuyện kiểu đó với ông đấy! Có ngon thì đừng nhận tôi nữa! Ông đây đã sớm không còn họ Triệu! Đcm ông! Ông tưởng mình là hoàng đế muốn sinh hoàng tử kế thừa hay gì mà đẻ lắm đẻ vồn, chỗ này một đứa chỗ kia một đứa! Tổ cha ông! Ông là ngựa đực thành tinh chuyên đi phân phát em bé hay gì?!”

“Có ngon thì kêu sấm sét đánh chết tôi đi! Chém không chết tôi thì coi chừng bên này giết chết cái thứ bại hoại nhà ông!” Người trong gian cách vách hung hăng đấm vào vách ngăn làm cho Thường Tử Kỳ ở gian bên cạnh run run.

“Ông đây đ.éo thèm mấy đồng tiền dơ bẩn đó! À đúng rồi, mẹ tôi tháng sau sẽ kết hôn. Cưới người nghèo hơn ông, xấu hơn ông, không có bản lĩnh bằng ông thì có làm sao, ông đây chắc chắn sẽ kêu ông ta là ba! Coi ông ta là ba ruột mà hầu hạ! Ông cmn ôm tiểu tam tiểu tứ cùng lũ con hoang của mình đi hộ cái! Tốt nhất là đi xét nghiệm ADN, tốt nhất cho nhà họ Triệu nhà ông đoạn tử tuyệt tôn luôn đi!”

Thường Tử Kỳ đứng trước bồn rửa tay vừa mở nước liền nghe thấy cửa phòng vệ sinh cách vách bị người một chân đá vang, vị kỳ tài mắng chửi kia từ bên trong đi ra.

Kỳ tài có dáng người rất cao, chân mang giày bốt Martin kết hợp với quần kaki túi hộp tạo cảm giác thon dài, thẳng tắp. Mặc áo ngắn tay trong thời tiết lạnh giá, quả đầu đinh trông như vừa ra tù, vẻ mặt dữ dằn nhìn như xã hội đen. Khi phát hiện có người đang nhìn mình liền ngẩng đầu hung hăng liếc vào gương, “Nhìn dell gì thằng kia?”

Thường Tử Kỳ mặt vô biểu cảm xoay người nhìn hắn.

“Thường Tử Kỳ!?” Trong nháy mắt Tề Hoạch cho rằng mình say đến mơ hồ rồi. Dùng sức chớp chớp mắt, phát hiện kẻ ngốc mặc áo sơ mi trắng trước mắt đúng thật cái tên chủ tịch hội học sinh nghiêm túc kia, “Vãi c** mày làm gì ở đây?”

Thường Tử Kỳ vẩy nước trên tay, bình tĩnh nói: “Đưa tiễn bạn xuất ngoại.”

“À.” Tề Hoạch gật đầu xoay người bỏ đi.

“Tề Hoạch.” Thường Tử Kỳ gọi hắn lại, “Cậu không có gì muốn nói với tôi sao?”

Tề Hoạch vừa nghe y kêu tên mình da đầu liền tê dại, quay cả người lại cảnh giác trừng mắt nhìn cậu, “Nói gì với mày?”

Chiều cao của Thường Tử Kỳ cùng hắn không cách biệt mấy nhưng vì khí chất của mình nên luôn cho người ta cảm giác ngay ngắn nghiêm túc, thế nên Tề Hoạch luôn cho rằng bản thân có thể một đấm đánh y khóc.

“Chỉ là giúp đỡ lẫn nhau một chút thôi mà, có đáng để cậu trốn tôi một học kỳ không?” Thường Tử Kỳ cười nhẹ, đi về phía trước một bước.

“Đ.ịt!” Tề Hoạch nổi nóng mắng một tiếng, chỉ vào mũi y cảnh cáo nói: “Hôm nay tâm trạng tao không tốt, mày cách xa tao dùm cái!”

Thường Tử Kỳ bắt lấy hắn kéo người ra ngoài, Tề hoạch bị y túm lảo đảo muốn ngã, “Vãi chưởng sức đâu ra mạnh dữ vậy!”

“Không đủ mạnh thì sao đè cậu lại được.” Thường Tử Kỳ như có ý gì nhìn thoáng qua phần dưới thân hắn.

Tề Hoạch thầm mắng một tiếng sau đó bị kéo ra khỏi KTV.

“Bạn của tao còn ở trong đó —” Tề Hoạch quay đầu nhìn lại.

“Gọi điện bảo bọn họ là cậu đi trước.” Thường Tử Kỳ nói.

“Đồ điên này!” Tề hoạch cũng không say hoàn toàn vẫn muốn quay vào bên trong, bị Thường Tử Kỳ đẩy sang bức tường bên cạnh hôn xuống.

Bạn gái cũ của Tề Hoạch không chín thì mười nhưng chưa từng hôn kịch liệt như vậy. Thường Tử Kỳ nhìn thì lịch sự, nhã nhặn nhưng khi hôn người khác lại bá đạo ngang ngược, thậm chí còn có chút ngây ngô. Tề Hoạch nhanh chóng đảo khách thành chủ, đẩy y vào sâu trong ngỏ nhỏ.

Đầu gối Thường Tử Kỳ đỉnh lên hạ thân hắn, cười nói: “Chỉ có như vậy thôi à.”

“Mẹ nó mày làm hay không?” Tề Hoạch véo một phát lên eo, bàn tay mon men muốn mò vào bên trong quần y.

Trong con hẻm nhỏ tiếng chuông điện thoại du dương vang liên hồi. Tề Hoạch hung hăng cắn lên môi Thường Tử Kỳ, cầm điện thoại định ném lên tường nhưng bị Thường Tử Kỳ ngăn lại.

“Không nhận sẽ gọi mãi.” Thường Tử Kỳ giương cằm lên với hắn, đẩy người vào tường bắt đầu tháo gỡ thắt lưng của Tề Hoạch. Con ngươi thâm thúy lây nhiễm vài phần hài hước, “Không nên trì hoãn.”

Tề Hoạch thầm mắng một tiếng, nhấn nút nhận cuộc gọi.

“Anh Tề ơi là anh Tề ông chết chỗ nào vậy! Tiếp theo phải đến quán nét chiến mà!” m thanh từ loa không lớn không nhỏ vừa đủ để Thường Tử Kỳ nghe thấy.

Thường Tử Kỳ cúi đầu hôn lên xương quai xanh của hắn, động tác nhỏ trên tay không dừng lại. Một tay Tề Hoạch nắm lấy tóc của y, tay còn lại cầm lấy điện thoại rất có khí thế giận dữ chửi, “Bọn mày tự chơi đi! Tao đi rồi!”

“Đừng nói thế mà anh Tề, anh đi rồi bọn em chơi không được!”

Tề Hoạch phát ra tiếng rên rỉ, tức giận nắm chặt lấy tóc Thường Tử Kỳ, “Cút cmm đi! Không rảnh là không rảnh, cúp!”

Sau đó nhanh chóng ấn kết thúc cuộc gọi nhét điện vào trong túi. Ngay lập tức duỗi tay bóp lấy cằm Thường Tử Kỳ ngang ngược hôn lên.

Trên con đường xa hoa trụy lạc, ngựa xe như nước, cách một bức tường còn có thể nghe được âm thanh kinh dị từ phòng KTV

. Áo sơ mi trắng tinh bị xô đẩy nhăn nhúm, tiếng thở dốc ái muội cùng tiếng mắng mỏ trầm thấp len lỏi khắp trong bóng đêm yên tĩnh.

——

“Vô ý quá.” Thường Tử Kỳ cúi đầu sửa sang lại áo sơ mi của mình, phát hiện nút áo bị rơi mất hai cái.

Tề Hoạch tỉnh rượu hơn một nửa, vừa bực vừa không biết xấu hổ kéo kéo quần y xuống, “Đm.”

“Đừng đổ thêm dầu vào lửa.” Thường Tử Kỳ đánh một cái lên eo hắn, “Coi chừng tôi làm cậu ngay tại đây.”

Tề Hoạch ngạc nhiên nhìn y, “Sao không phải là tao làm mày?”

Thường Tử Kỳ không để ý cười, “Tôi ở trên.”

Tể Hoạch đối với mấy thứ này không hiểu lắm nhưng cũng cơ bản rõ ràng việc đó, khinh thường nói: “Mày mà ở dưới ông đây chịch mày sướng điên.”

“Vậy phải xem cậu có bản lĩnh này hay không.” Thường Tử Kỳ có chút ghét bỏ lau tay lên quần hắn, “Tôi còn nghĩ ít nhiều có thể kiếm cái khách sạn, không ngờ cậu gấp gáp không nhịn nổi như vậy.”

Tề Hoạch bị nói cho xấu hổ nhưng không biết đáp trả như nào, chỉ có thể á khẩu trừng y.

Thường Tử Kỳ nhìn thấy bộ dáng ngốc ngốc này của hắn tâm trạng rất sung sướng, hôn một cái xuống khóe miệng hắn.

Tề Hoạch nhìn chằm chằm y không dời mắt được.

Trong trường luôn mặc đồng phục- chủ tịch hội học sinh lạnh lùng hận không thể kéo khoá kéo lên tận cằm kia giờ phút phút này sơ mi hỗn độn mở rộng, trên cổ lấp ló dấu vết ái muội do hắn tạo ra, đang tựa người lên tường lười biếng cười với hắn.

Hình ảnh này quá mức kích thích. Hắn bị cồn ăn mòn đại não cản không được loại mê hoặc đáng sợ này.

“Tề Hoach, muốn yêu đương không?” Thường Tử Kỳ hỏi hắn.

Ban đầu Tề Hoạch liều mạng uống say, sau đó thông qua điện thoại mắng ông cha ruột thương tích đầy mình. Cục tức chưa tan liền đụng phải Thường Tử Kỳ, mơ hồ kéo người màn trời chiếu đất làm bậy. Lúc này tinh thần còn chưa hồi phục đã mở miệng, “Nói thử xem.”

Trong đầu chỉ còn lại một câu- Thường Tử Kỳ mẹ nó thật đẹp.

Cứ thế hậu tri hậu giác bồi thêm một câu, thật xin lỗi Vân Phương đệ đệ của anh, uổng phí diệu kế của đệ rồi.

Thường Tử Kỳ hơi nheo đôi mắt, trong bóng đêm nhìn giống như loài hồ ly tinh ranh. Móng vuốt hồ ly đặt trên vai Tề Hoạch, dán sát bên tai hắn cười nói, “Xin chào, bạn trai.”

Hơi nóng thổi qua vành tai làm cho Tề Hoạch choáng cả đầu, môi cọ qua vành tai, vừa chạm liền rời đi.

Lần đầu trong đời có được sinh vật kỳ diệu mang tên bạn trai, Tề Hoạch nuốt nuốt nước miếng.

Một con bạch hồ thành tinh thật lớn.

Tề Hoạch vội vàng hôn trả lại xuống khóe miệng y, âm thanh hữu lực rõ ràng nói, “Chào nha bạn trai!”

Thường Tử Kỳ sửng sốt, sau đó phát hiện khi người chân chính vui vẻ sẽ cười ra tiếng. Y đặt tay lên vai Tề Hoạch, không ngừng cười, “Ha, đây cũng không phải quy trình.”

Khuôn mặt Tề Hoạch đỏ bừng, giận dữ nói, “Không cho cười!”

“Sao lại ngốc giống con chó tôi nuôi thế này.” Nụ cười trên mặt Thường Tử Kỳ chậm chạp không chịu rút đi.

Lần đầu tiên Tề Hoạch thấy y cười vui vẻ đến vậy, bản thân bị nói thành chó cũng không bực, duỗi tay xoa xoa tóc y.

Thường Tử Kỳ khó hiểu nhìn hắn.

“Mày với con đại bạch hồ cô tao nuôi cũng rất giống nhau.” Tề Hoạch ở trên đầu y khoa tay múa chân một lúc, “Chỉ có điều không có lỗ tai với đuôi to.”

Thường Tử Kỳ: “………”

Đây là kiểu so sánh chó má gì đây.

_____________

Edit dở ẹc z trời =)))))

Bảo sao điểm văn thấp ẻ. ʕ⁠´⁠•⁠ ⁠ᴥ⁠•̥⁠'⁠ʔ

Ngu xưng hô quá mina, cứu emm•́⁠ ⁠ ⁠‿⁠ ⁠,⁠•̀

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.