Đúng Thời Điểm

Chương 31: Chương 31: Làm càn




33, Làm càn!

- ----------------------------------

Kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán trôi nhanh, chớp mắt một cái đã đến ngày khai giảng.

Vân Phương mang một cái khăn quàng cổ rất dày bước vào lớp, mắt kính rất nhanh mà hiện lên một lớp hơi nước.

Dịch Trần Lương còn chưa đến.

“Vân Phương, thầy Hà nói ông lên văn phòng lấy bài thi kìa!” Có người hô gọi anh.

Thành tích thi tháng sẽ được công bố vào hôm nay, Vân Phương cũng không thấy bất ngờ, đặt cặp sách lên bàn rồi đi đến văn phòng.

Mặc dù là giáo viên chủ nhiệm lớp, nhưng thầy Hà vẫn thích ngồi tại văn phòng lớn nhiều giáo viên hơn. Vân Phương gõ cửa đi vào, đã có không ít thầy cô ở bên trong, còn có mấy học sinh đứng một bên giúp đỡ phát bài thi.

“Tổng cộng 620 điểm.” Thầy Hà cầm phiếu điểm của anh, trong ánh mắt đầy hoang mang, “Em bị học lệch… hay cố tình vậy hả?”

Vân Phương: “……”

“Vật lý lần này thi không tệ, nếu không tính đến con điểm 95 này thì cũng miễn cưỡng về với mức tiêu chuẩn bình thường.” Thầy Hà lấy bài thi anh ra nhìn một lần, “Sau này cứ đến tiết tự học tối thì sang toà nhà thực nghiệm ôn thi đua.”

Vân Phương có nỗi khổ không nói nên lời, thầy Hà còn tiếp tục nói: “Không muốn giáo viên Ngữ văn của em tức chết, nên tốt xấu gì cũng phải nói đến điểm môn này, nặng bên này coi nhẹ bên kia thì không tốt lắm đâu nha em.”

Vân Phương gật đầu.

Thầy Hà lải nhải cùng anh phân tích thành tích thi tháng, hết giờ truy bài còn chưa đã thèm, trong văn phòng có hơi nóng, Vân Phương kéo kéo khăn quàng cổ chưa kịp tháo.

“Ba của em Dịch Trần Lương, Dịch Trần Lương lần thi gần đây thành tích tiến bộ rất lớn, lần thi tháng này thi được 600 điểm, hơn nữa chỉ mới năm nhất. Nếu tiếp tục duy trì, em ấy có thể thi đậu đại học, thậm chí còn có khả năng lớn đậu được cả đại học hàng đầu…” ở cách đó không xa thầy Phương đang gọi điện thoại.

Vân Phương nhạy bén nghe được tên của Dịch Trần Lương, nhích lại gần chỗ thầy Phương.

“Không, trước hết ngài đừng kích động, để tôi giải thích cho ngài trước, tình huống gia đình không tốt quả thật là đúng, nhưng quốc gia mình có chính sách trợ cấp cho học sinh nghèo khó, chúng tôi có thể giúp em Dịch Trần Lương xin… “ Thầy Phương nhíu mày, rất không đồng ý, “Nghỉ học là một việc vô cùng nghiêm trọng, ngài hẳn phải nên bàn bạc kĩ càng với em Dịch Trần Lương.”

Không biết đầu dây bên kia nói gì, sắc mặt thầy Phương càng lúc càng đen.

Cúp điện thoại, thầy Phương căm giận mà đập bàn, “Ai đời lại thế!”

“Sao thế?” Thầy Hà hỏi một câu, “Cái người ban nãy là phụ huynh của Dịch Trần Lương à?”

“Tự nhiên gọi điện khóc lóc bảo muốn cho Dịch Trần Lương thôi học.” Thầy Phương nhíu mày, “Con trai mình mà mắng khó nghe như vậy, ngang ngược vô lý không chịu được!”

“Đứa trẻ Dịch Trần Lương kia cũng đâu đến nỗi nào.” Thầy Hà nói: “Mấy lần thi này đều tiến bộ rất lớn.”

“Không biết có phải con ruột không nữa.” Thầy Phương căm giận nói thầm một câu.

Vân Phương trở lại phòng học, chỗ ngồi của Dịch Trần Lương vẫn không có ai.

Đợt chuyển chỗ lần trước Quý Thư Mặc đã được chuyển đến bàn phía trước bọn họ, thấy Vân Phương về quay đầu hỏi: “Học thần, anh Dịch sao không đến?”

Vân Phương đổ sách trong cặp ra, lấy ly nước trên bàn ném đi, “Đợi lát nữa vào học, phiền cậu giúp tôi ghi chép một chút.”

Quý Thư Mặc thấy sắc mặt anh không tốt, “Được rồi, ông thấy không khoẻ hả?”

“Cảm ơn.” Vân Phương gật đầu, “Tôi xin nghỉ đi bệnh viện.”

Vân Phương lấy được giấy xin nghỉ một cách dễ dàng, anh từ quầy bán quà vặt ở cổng trường mua mấy cái bánh mì với chai nước, gọi xe đến.

“Đi đâu nào?” Tài xế hỏi.

“Thôn Tiểu Ngô, trấn Bình Sơn.” Vân Phương báo tên địa danh.

“Ở đâu?” Tài xế sửng sốt, “Trấn Bình Sơn thì bác biết nhưng có cái thôn đó à?”

“Có, bác đi đi, tôi chỉ đường.” Vân Phương nói.

“Được.” Tài xế đạp chân ga.

Vân Phương rời nhà Dịch Trần Lương vào hai ngày trước, hôm nay Dịch Trần Lương không đến học, Dịch Minh Trí gọi cho thầy Phương nói muốn cho Dịch Trần Lương thôi học.

Nếu chỉ có hai người Dịch Minh Trí với Tống Lệ khẳng định không mang Dịch Trần Lương đi được, chắc chắn không chỉ có mỗi hai người kia.

Thôn Tiểu Ngô cách thành phố rất xa, cho dù lái xe cũng mất hơn hai tiếng, Vân Phương kêu tài xế dừng xe ở đầu thôn, “Bác, thuê xe một ngày bao nhiêu tiền?”

Tài xế đưa hai ngón tay, “200 tệ.”

Vân Phương đưa cho ông 300 tệ, “Phiền bác chờ ở đây, tôi đi đón người.”

Tài xế nhận tiền, “Cho nhiều thật nha chàng trai.”

“Có lẽ sẽ chờ hơi lâu.” Vân Phương mở cửa xuống xe, rẽ vào thôn.

Hiện giờ thời tiết lạnh, phần lớn mọi người đều tránh trong nhà, trên đường trống vắng không có mấy người, Vân Phương nhớ mang máng đầu ngõ năm đó, vòng hồi lâu cuối cùng mới tìm được cái sân trong ký ức kia.

Nhà họ Dịch có đất rất rộng, trước sau hai sân, trước khi sinh Dịch Thần Trạch nhà họ Dịch coi như sống không tệ.

Sân sau là tường gạch nung, không tính quá cao, Vân Phương cõng cặp sách hai bước nhảy qua tường vào trong.

Sân sau là căn nhà đất từ xưa, không có người ở, bị Dịch Minh Trí dùng làm phòng đựng nông cụ với củi đốt, một nhà ba người Dịch Minh Trí đều sống trong phòng xi măng ở nhà trước. Ống khói trên mái nhà còn đang bóc khói, cửa vào sân sau bị rèm vải che kín, nhưng vẫn mơ hồ nghe được tiếng trẻ con khóc.

Vân Phương đi đến bên cửa sau, nhẹ nhàng vén một góc rèm vải, giọng nói của Dịch Minh Trí và Tống Lệ Lệ xuyên qua cửa sổ truyền đến.

“.... Tôi kêu bọn họ chờ thêm mấy ngày, nếu bây giờ mà đưa đi kiểu gì cũng chạy mất.” Giọng của Dịch Minh Trí.

“Tống lên cái mỏ trời xa đất lạ nó có thể chạy chỗ nào được!” Tống Lệ Lệ vừa dỗ dành Dịch Thần Trạch vừa nói: “Bắt tôi bỏ đói nó mấy bữa nữa hả! Đánh cho phục là được rồi!”

“Bọn anh ba xuống tay không nhẹ, đánh nữa lỡ bị què quặt thì làm sao giờ?” Dịch Minh Trí không đồng ý, “Lỡ mà bị tàn phế thì bên mỏ người ta không chịu đâu.”

“Dòng thứ vô ơn! Tôi nhớ đến là tức muốn chết!” Tống Lệ Lệ nghiến răng nghiến lợi, “Dám chạy lâu như vậy, lòng lang dạ sói, phí công nuôi dưỡng!”

“Tôi ra sau đưa cho nó miếng nước.” Dịch Minh Trí nói: “Cũng bỏ đói hai ngày rồi.”

“Không được, tối qua mới cho nước còn gì.” Tống Lệ Lệ cản ông ta lại, “Để thằng đó đói thêm ngày nữa đi, tôi không tin, coi nó có thể chịu đựng tới lúc nào! Kiểu gì tôi không phải khiến nó quỳ xuống cầu xin tôi!”

“Được rồi bà nói nhỏ chút, coi chừng đánh thức Thần Thần bây giờ….”

Vân Phương từ cuộc đối thoại của hai người biết được Dịch Trần Lương hẳn là đang bị nhốt trong căn phòng lát gạch phía sau. Anh vừa đến gần thì thấy quả nhiên bên ngoài có một cái khoá lớn, thậm chí cửa sổ bị bịt kín, không thể nhìn thấy rõ tình huống bên trong.

Vân Phương thoáng nhìn thấy sợi dây thép Dịch Minh Trí dùng để treo tỏi trên cửa sổ, anh kéo một trong hai cái xuống, dùng nó thao tác với ổ khoá, ngay sau đó cái khoá nặng nề kia bị anh ném xuống đất.

Trong phòng để một đống cám vàng, củi, tỏi, phỏng chừng là sợ Dịch Trần Lương phản kháng, nông cụ với mấy đồ vật khác đều bị lấy đi.

Vân Phương trở tay đóng cửa lại, nhìn thấy Dịch Trần Lương đang cuộn tròn ngay góc tường.

Dịch Trần Lương không có phản ứng gì khi nghe tiếng mở cửa, cậu nhắm chặt mắt, mắt trái và trán bị máu nâu dính một phần lớn, mắt phải bị bầm tím sưng to, môi xanh tái nhăn nheo, khoé miệng rách da chảy máu. Cánh tay không có sức rũ bên người, trên quần áo dính đầy tro, đầu gối trên quần jean rõ ràng bị ma sát mài mòn, bị máu bôi một vòng máu đen.

Cậu cứ như thế vô hồn cuộn tròn trong góc, nếu như không phải ngực còn phập phồng lên xuống, có lẽ cũng không khác gì người chết.

Mới hai ngày trước cậu còn sinh khí dồi dào mà đi theo Vân Phương đánh nhau xem pháo hoa, biệt nữu cáu kỉnh với anh, còn bị anh ôm vào ngực ngủ một đêm.

Vân Phương biết Dịch Trần Lương sẽ bị đánh không nhẹ, anh tự cho rằng mình thấy qua vô vàn trường hợp máu me, lúc đối mặt với Dịch Trần Lương có thể bảo trì sự bình tĩnh, nhưng chờ đến khi chân chính nhìn thấy, trong một giây đó anh thật sự muốn lao ra bẻ gãy cổ Dịch Minh Trí và Tống Lệ Lệ.

Dịch Trần Lương khẽ động, Vân Phương bước nhanh qua lấy áo lông cởi ra bọc người lại, cẩn thận tránh đi cánh tay phải của cậu, đưa tay nhẹ nhàng gọi tên cậu: “Dịch Trần Lương?”

Dịch Trần Lương giật mình, mở mắt, trong nháy mắt cả người căng chặt, theo bản năng giãy dụa.

Vân Phương vội vàng ôm lấy cậu, “Là tôi!”

Nghe được âm thanh quen thuộc, ánh mắt trống rỗng của Dịch Trần Lương rốt cuộc cũng có ánh sáng, yên lặng nhìn anh, đôi môi nứt nẻ giật giật, giọng nói khàn đến mức phát không ra tiếng: “.... Vân Phương?”

Ngay lúc ấy cậu cứ cho rằng mình đang nằm mơ.

“Uống nước.” Vân Phương lấy chai nước trong cặp ra cẩn thận đưa đến bên miệng cậu.

Dịch Trần Lương thấy cực kỳ khát, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống, dù nước chảy theo khoé miệng chảy xuống cổ vẫn bất chấp gắt gao nắm chặt chai nước khoáng không buông.

“Uống từ từ thôi.” Vân Phương dùng tay áo lau nước trên cổ cậu, “Nghe lời, uống chậm thôi.”

Dịch Trần Lương uống nửa chai nước mới hồi phục tinh thần, không có sức mà nhắm mắt lại, chỉ để lại tiếng hít thở nặng nề.

Vân Phương duỗi tay sờ trán cậu, nóng hổi.

Sốt rồi.

“Dịch Trần Lương, không được ngủ.” Vân Phương vươn tay vỗ mặt cậu, thấy cậu mở to mắt mới nhẹ nhàng thở ra.

Dịch Trần Lương nhếch khóe miệng, trong ánh mắt thấm một chút ý cười, “Vãi… không phải mơ à?”

“Không phải mơ.” Vân Phương dùng sức ôm lấy cậu, “Tôi đến mang cậu đi.”

Dịch Trần Lương giơ tay ôm lấy anh, Vân Phương đang muốn thuận thế nâng cậu dậy thì bất ngờ bị cậu đè cổ, xúc cảm khô ráo nóng bỏng truyền đến đầu dây thần kinh, Vân Phương nhất thời khiếp sợ đến mức quên mất hành động.

Dịch Trần Lương… nở nụ cười, giọng nói khàn khàn: “Hai ngày nay, mỗi lần cảm thấy mình sắp chết đến nơi, đều nhớ đến mày hết.”

“... Đệt.” Vân Phương trừng mắt nhìn cậu hai giây, nghẹn ra một câu mắng.

Dịch Trần Lương ồm ồm cười đến mức ho khụ khụ: “Cũng không phải là không nghĩ đến.”

Vân Phương tái mặt, anh đỡ tay Dịch Trần Lương lên nâng cậu dậy, “Còn đi được không?”

Dịch Trần Lương dùng hành động trả lời câu hỏi của anh.

Tường đất không quá cao, có Vân Phương hỗ trợ, Dịch Trần Lương miễn cưỡng có thể lật qua được, Vân Phương theo sát nhảy xuống, thì thấy Dịch Trần Lương nằm sấp trên mặt đất.

Hay cho câu phục sát đất.

Vân Phương kéo người lên lưng, đi ra hướng cửa thôn.

Dịch Trần Lương ghé trên lưng, một tay ôm cổ anh, mơ màng nói: “Mày khoẻ ghê ta.”

Vân Phương xốc người lên, “Không dám so với cậu, nóng như lửa thế này mà còn rảnh rỗi chơi trò lưu manh.”

Dịch Trần Lương ủi đầu vào cổ anh, nóng đến mức làm Vân Phương tâm phiền ý loạn.

Đi đến cửa thôn, bác tài xế còn chờ ở đó, thấy Vân Phương tới còn bấm một tiếng còi vang.

Vân Phương nhét Dịch Trần Lương vào ghế sau, chính mình vào rồi đóng cửa lại, tài xế hoảng sợ, “Cậu này bị sao vậy?”

Vân Phương không nói gì, lấy áo lông vũ trên người Dịch Trần Lương bọc kỹ, “Bác, mở điều hòa lớn chút.”

“À, được.” Tài xế khởi động xe, “Đi bệnh viện nào?”

“Bệnh viện trung tâm thành phố.” Vân Phương vươn tay vòng qua vai cậu ôm vào ngực, bàn tay cẩn thận đỡ đầu cậu, “Phiền bác chạy vững chút, trên đầu cậu ấy có vết thương.” . Đam Mỹ Hay

Tài xế vội gật đầu.

“Dịch Trần Lương, đợi lát hãy ngủ.” Vân Phương cúi đầu gọi cậu.

Dịch Trần Lương nhíu mày, “Đầu đau quá.”

“Đã ngốc rồi, lỡ đau đến hỏng thì khổ.” m thanh của Vân Phương nhẹ nhàng nhưng trên mặt lại một mảnh tối sầm, tài xế từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua, vội vàng thu hồi ánh mắt.

“Đm… bảy tám người đánh một mình tao…” Dịch Trần Lương càng nói càng tức giận, “Thiếu chút nữa đánh chết tao.”

Bảy tám người mỗi ngày đều làm nông, lao động mạnh, thế mà đi đánh một học sinh cấp ba, vẻ vang thật đấy.

Vân Phương đè lại không cho cậu lộn xộn, “Biết ai đánh không?”

“Có nói mày cũng không biết.” Dịch Trần Lương đại khái có chút mất mặt, lí nhí lầm bầm.

“Không sao, cậu cứ nói với tôi đi.” Giọng điệu Vân Phương đầy dịu dàng, trên mặt lại không hề có cảm xúc.

“Đám đó là người của anh họ Dịch Minh Trí…” Dịch Trần Lương có lẽ là sốt đến mê mang, cũng mặc kệ Vân Phương yêu cầu thái quá ra sao, nói đúng ra bảy người kia.

Vân Phương nghe xong không nói gì, từ trong cặp lấy nước ra đưa đến miệng cậu, “Uống thêm nước đi.”

Lần này Dịch Trần Lương uống hai hớp rồi thôi, cậu lạnh đến mức cả người đều phát run, Vân Phương ôm lấy cậu, “Không sao hết, sắp đến bệnh viện rồi.”

*

Vân Phương lấy giấy giám định thương tích, ghi âm với ảnh chụp ném lên bàn.

Ngồi ở phía đối diện là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, đang cầm một ly mì gói khiếp sợ nhìn anh, “Không phải chứ, nhóc con là ai vậy?”

Vân Phương gõ bàn, “Cái vụ này anh nhận được không.”

“Chủ yếu là văn phòng luật sư của tôi còn chưa mở cửa mà…” Người thanh niên ấp úng nói: “Tôi mới vừa thi chứng chỉ thôi.”

“Không sao, tôi tin tưởng anh.” Vân Phương lấy đồ đẩy sang chỗ anh ta, “Chứng cứ đầy đủ hết mà anh còn đánh không thắng, thế thì đừng làm.”

Người thanh niên bị anh làm nghẹn, tức giận để ly mì xuống bàn, “Cậu dám nghi ngờ trình độ nghiệp vụ của tôi!?”

Vân Phương nhìn anh ta giơ cằm, “Nhìn tư liệu trước đi.”

“Shhh.” Thanh niên trước mặt cầm tư liệu lật xem, “Nhận nuôi rồi bỏ nuôi, bạo hành trẻ vị thành niên… Làm thì có thể làm, nhưng cậu cũng biết loại chuyện này trẻ con không chiếm được lợi thế, nhiều lắm thì chỉ bị giáo dục một chút, sau này nên thế nào thì cứ thế đó.”

“Cho nên mới tới tìm anh.” Vân Phương nhìn chằm chằm anh ta, “Tôi muốn hủy bỏ người giám hộ cho cậu ấy.”

Thanh niên — chàng luật sư nghèo túng tốt nghiệp bốn năm mà chẳng làm nên trò trống gì, sống trong một góc phòng thuê xó xỉnh mang tên Hoàng Sơ, mặt đầy nghi hoặc nhìn anh, “Cậu thật sự đến tìm tôi á?”

Vân Phương gật gật đầu.

Năm đó anh thất thủ giết chết Vương Hữu Vi, dùng chính là luật sư trợ giúp pháp lý, Hoàng Sơ là cái trứng xui xẻo bị phái đến giúp anh biện hộ, tuy rằng bị buộc đến viện trợ, nhưng anh ta rất tận trách, giúp đỡ không ít việc. Sau này lúc ra tù không nghe gì đến Hoàng Sơ, thẳng đến mười mấy năm sau mới thấy anh ta trên TV.

Lúc đó Hoàng Sơ đã là luật sư cao cấp nổi tiếng, trừ việc tóc càng ít thì cơ bản không có gì thay đổi.

Hoàng Sơ cầm chứng cứ nhìn thật kỹ thật lâu, đem ly mì đẩy sang một bên, “Được, tôi đây thử xem, nhóc con này cũng đáng thương thật.”

“Còn có một việc…”

——

Dịch Trần Lương trên đầu có hai vết thương, khâu mười bảy mũi, cánh tay trật khớp, gãy hai cái xương sườn, hai đầu gối bị ma sát đến không còn da, còn chưa tính đến mấy miệng vết thương lớn nhỏ trên người.

Tiêm thuốc hạ sốt truyền nước, người mới hoàn toàn ngủ, khuôn mặt nằm trên giường bệnh trắng bệch, không nhìn thấy huyết sắc.

Vân Phương ngồi bên mép giường nhìn cậu, ánh mắt nặng nề.

Anh đối với Diệp Minh Trí và Tống Lệ Lệ ấn tượng tệ đến mữc âm. Sau khi từ trại giáo dưỡng ra thì không còn gặp qua nữa, trong ấn tượng thì là hai con người vừa cay nghiệt vừa ngu xuẩn, thậm chí còn yếu đuối, lại không nghĩ rằng bọn họ dám tìn người đánh Dịch Trần Lương thành như vậy.

Dịch Trần Lương không giết người không vào trại giáo dưỡng, đối với bọn họ là chính là tiền rơi. Dịch Thần Trạch còn chờ chữa bệnh, chỉ cần Dịch Trần Lương vẫn là con trai trên danh nghĩa của bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu, mặc kệ dùng thủ đoạn gì, đều muốn bẻ xương hút tủy*

*Chỉ sự bóc lột tàn bạo

Là sơ sót của anh.

Từ lúc anh cản một dao đâm Vương Hữu Vi của cậu, tất cả mọi chuyện đã sớm lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, nhưng anh lại chậm chạp không ý thức được điểm này.

Vân Phương đưa tay sờ trán Dịch Trần Lương, đáy mắt tràn đầy những cảm xúc không rõ.

“Rất xin lỗi.”

Dịch Trần Lương theo bản năng cọ vào lòng bàn tay anh.

Vân Phương bất giác mà nhớ tới nụ hôn nóng bỏng trong nhà chứa, và cả sự ám muội thật giả ở hẻm Tân Nam lần trước, tức khắc như bị giật điện rút tay về.

' hai ngày nay, mỗi lần cảm thấy mình sắp chết đến nơi, đều nhớ đến mày hết… '

Giọng nói khàn khàn của Dịch Trần Lương đúng lúc vọng lên trong đầu.

Vân Phương nhíu chặt mày, đáy mắt nổi lên sự tức giận, đột nhiên đứng dậy, đối với cái người đang ngủ say như chết trên giường bệnh mắng: “Làm càn!”

Rặng mây đỏ một đường từ tai lan đến cổ, trên làn da trắng nõn đặc biệt nỗi bật.

~facebook~~~cải~~~thìa~~xanh~~xanh~

◎ Tác giả có chuyện muốn nói:

Anh ta đã nóng.

Edit: bình thường ko sao chứ đừng để anh nóng máu, anh múc cả bọn luôn giờ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.