25, trèo tường
Có nhân vật mới xuất hiện ~ (ㆁωㆁ)
—-++-----------------------------
Vân Phương bị tiếng lật sách rất khẽ đánh thức.
Anh mở to mắt, nhìn thấy Dịch Trần Lương đang nằm sấp trên gối làm bài tập, cả người còn rút trong chăn, lộ ra cánh tay có một vết sẹo dài.
“Đánh thức mày à?” Dịch Trần Lương nghiêng đầu hỏi nhỏ.
“Mấy giờ rồi?” Vân Phương ngáp một cái, theo thói quen sờ lấy mắt kính trên tủ đầu giường.
“4 giờ 40.”Dịch Trần Lương lại cúi đầu làm bài, “Mày ngủ thêm chút nữa đi.”
Vân Phương sờ kính đeo lên, cả thế giới tức khắc rõ ràng, anh trở mình, thoáng nhìn bài thi trên gối của Dịch Trần Lương, “Còn nhiều không?”
“Còn tầm nửa tờ đề môn Sinh.” Dịch Trần Lương lật vài trang sách tìm đáp án, “Mày ngủ đi, đợi lát nữa đến giờ tao kêu dậy.”
Vân Phương mơ mơ màng màng lên tiếng, nghiêng đầu lại ngủ tiếp.
Dịch Trần Lương nhanh chóng làm xong mấy câu hỏi cuối cùng, nhẹ nhàng đút xuống gối, dư quang thoáng nhìn qua Vân Phương còn đang đeo kính mà ngủ.
Cậu vươn tay cẩn thận lấy mắt kính từ trên sóng mũi Vân Phương xuống, gập lại đặt ở giữa gối của cả hai.
Lông mi còn khá dài.
Dịch Trần Lương nhìn chằm chằm trong chốc lát, mí mắt dần dần nặng nề, giãy dụa một lát cũng hôn mê ngủ say.
“Dịch Trần Lương! Dậy nhanh lên! Trễ rồi kìa!” Có người dùng sức lây cậu.
Dịch Trần Lương mở choàng mắt liền thấy Vân Phương đang hoảng hốt sốt ruột mặc quần áo.
Cậu nhìn đồng hồ, 7 giờ đúng, tiết tự học đã bắt đầu được 15 phút.
Hai người mặc quần áo rời giường, ra cửa bắt xe chạy một mạch như điên đến trường, đúng 7 giờ rưỡi, tiếng còi chạy bộ của bọn học sinh vang từng trận vọng cả trời trường học.
Đồng chí Hà chủ nhiệm lớp đang đứng chống nạnh đưa lưng về phía cổng trường nhìn học sinh chạy bộ, ông chú bảo vệ cầm dùi cui đi dạo tùy ý.
Dịch Trần Lương đột nhiên túm chặt Vân Phương đang muốn xông về phía cổng trường, “Quay lại!”
Vân Phương quay đầu không tán thành mà nhìn cậu, “Không được trốn học.”
“Từ rừng cây nhỏ bên phải trường bên kia lẻn vào.” Dịch Trần Lương lôi kéo anh chạy về hướng bên phải trường mà chạy, “Nếu để chủ nhiệm bắt được đến trễ chắc chắn sẽ bị viết kiểm điểm đó.”
Vừa nghe đến viết kiểm điểm, Vân Phương không tiếng động mà tán thành với quyết định trèo tường của Dịch Trần Lương.
Nhất trung chiếm diện tích đất lớn, ở giữa có một quảng trường nhỏ, còn có một con đường vây quanh khu dạy học, học sinh lớp 10 chạy bộ chính trên con đường này. Con đường này bên phải thông ra hai mặt hồ nối liền, phía sau hồ nước là một rừng cây, vốn theo kế hoạch sẽ xây thành sân bóng nhưng vì chậm chạp không khởi công, ngược lại biến thành thánh địa hẹn hò của học sinh.
Bức tường kia không tính là thấp, nhưng phía bên trong có một chỗ chồng gạch hoa xây hồ, vừa lúc có thể dùng thành điểm đặt chân. Lúc Dịch Trần Lương kéo Vân đi qua, một học sinh mặc đồng phục mới vừa ném cặp từ ngoài tường vào, nhận thấy có người tới thì hung hăng quay đầu, lập tức huýt sáo.
“Yo, đại học bá mà cũng trèo tường?”
Đúng là Tề Hoạch tối qua cùng dùng cơm với nhà Vân Phương.
Hắn vừa dứt lời, Dịch Trần Lương đã hai ba bước trèo lên tường, xoay người hướng Vân Phương đưa tay, “Tao kéo mày lên.”
Không đợi Vân Phương mở miệng, Tề Hoạch cợt nhả nhướn một bên mày với anh, “Chú gọi anh tiếng ca ca anh đây cõng chú lên liền.”
( Về việc thay đổi cách xưng hô của Tề Hoạch: chương trước tôi - cậu, do lúc này mới gặp. Đoạn này cợt nhả thì để chú - anh, về sau sẽ thống nhất để anh - cậu, do TH lớn hơn bọn VP 1 tuổi)
Vân Phương dùng ánh mắt xem thiểu năng trí tuệ nhìn hắn, cũng không để Dịch Trần Lương kéo mình, một bước liền trèo lên tường, thậm chí không để thấy rõ ràng anh mượn lực bật lên như thế nào, làm hai người đứng nhìn bên cạnh trợn mắt há hốc mồm.
“Lợi hại nha em trai.” Tề Hoạch bộp bộp vỗ hai tay, “Chân nhân bất lộ tướng.”
Vân Phương và Dịch Trần Lương cùng nhau nhảy xuống, Tề Hoạch phía sau cũng trèo lên tường, đúng lúc này một giọng nói lãnh khốc không xa không gần vang lên: “Ba người kia, năm nhất lớp mấy?”
Dưới gốc cây cách bọn họ vài bước, ở đó có một nam sinh mặc đồng phục năm hai đang đứng, với huy hiệu hội học sinh bên tay trái, trong tay cầm một cuốn vở dày, ánh mắt sắc bén dừng trên người cả ba.
“Đệt!” Tề Hoạch ngồi xổm trên tường tức giận chửi một tiếng, “Bệnh tâm thần từ đâu chui ra!”
Vân Phương cùng Dịch Trần Lương liếc mắt nhìn nhau một cái, thừa lúc người năm hai kia đang ngẩng đầu nhìn Tề Hoạch, khom lưng xách cặp cất bước chạy vọt vào rừng, động tác cực kỳ nhất trí.
“Hai người kia đứng lại!” Người phía sau hô lên một tiếng, đáng tiếc cả hai đã sớm không thấy bóng dáng.
Vì thế anh ta đem tất cả tức giận đều đổ lên đầu Tề Hoạch, thanh âm lạnh đến mức muốn rơi luôn vụn băng, “Vị bạn học này, muốn ngồi xổm trên đó đến khi nào?”
Tề Hoạch cắn chặt răng, từ trên tường nhảy xuống.
Dịch Trần Lương và Vân Phương xen lẫn vào trong đoàn quân chạy bộ vừa kết thúc, mệt đến thở hồng hộc, ngược lại nhìn rất giống bộ dáng vừa chạy bộ xong.
Khi đi ngang qua bức tường vinh dự ở quảng trường nhỏ, Dịch Trần Lương bỗng nhiên đụng mạnh vào Vân Phương, “Nhìn kìa, cái người thứ ba hàng giữa có phải vừa nãy chặn tụi mình kia phải không?”
Vân Phương theo chỉ dẫn của cậu nhìn qua, ánh mắt dừng lại.
Hàng thứ hai là bảng triển lãm dành cho năm hai, đồng phục của năm hai là hai màu trắng đỏ đan xen, so với đồng phục xanh trắng năm nhất nhìn càng nồng nhiệt hơn một chút. Học sinh thứ ba kia có ngũ quan thâm thúy mặt mày sắc bén, khóe miệng bị ép thẳng băng, mang bộ dạng lạnh lùng nghiêm túc, phía dưới ghi thông tin cá nhân của hắn:
Chủ tịch hội học sinh năm hai: Thường Tử Kỳ.
Vân Phương có chút sửng sốt, từ sâu trong trí nhớ đào ra con người sắp bị mình lãng quên, tuy rằng bộ dáng Thường Tử Kỳ hơn ba mươi tuổi với bộ dáng mười mấy tuổi bây giờ có sự chênh lệch không nhỏ, nhưng hình dạng mắt mũi và khuôn mặt sẽ không thay đổi.
Thường Tử Kỳ năm 30 tuổi càng thêm thành thục nghiêm nghị, là CEO của công ty internet lớn nhất tỉnh, tuổi còn trẻ mà tài sản đã không thể đo lường.
Nhưng ấn tượng sâu sắc của anh không phải là Thường Tử Kỳ có tiền cỡ nào, mà là bộ dạng sụp đổ điên cuồng tìm kiếm người yêu của hắn, vị tổng giám đốc ưu tú trong bộ âu phục giày da giật mạnh cổ áo mà hét to, ánh mắt đầy tuyệt vọng và bi thương.
Hẳn là chuyện rất lâu về trước, người yêu của hắn hình như tên là … Vân Phương bỗng dưng quay đầu, ngạc nhiên nhìn về phía rừng cây nhỏ.
“Vân Phương, làm sao vậy?” Dịch Trần Lương thấy sắc mặt của anh khó coi, còn tưởng rằng anh còn lo lắng việc bị thông báo phê bình, “Không sao đâu, cho dù anh ta là chủ tịch hội học sinh thì cũng không biết tụi mình ở lớp nào.”
“Ừ.” Vân Phương quay đầu lại, định thần, cùng Dịch Trần Lương xen trong đám quân lên lầu.
Anh đã hạ quyết tâm muốn cáo biệt với những gì đã qua, huống chi việc này mười mấy năm sau mới xảy ra.
Dịch Trần Lương chỉ được xem là một tiểu nhân vật nho nhỏ không đáng nhắc đến liều chết giãy dụa trong chuyện xưa kinh tâm động phách của họ mà thôi, chỉ mỗi việc tồn tại đã rất phí sức, cho dù trở về hiện tại cũng tuyệt đối sẽ không đại phát thiện tâm đi giúp những người khác.
Anh sẽ không trợ giúp cho bất kì kẻ nào, càng sẽ không thay đổi bất luận hướng đi của việc gì, chỉ ngoại trừ — Vân Phương nhìn về phía Dịch Trần Lương đang kéo mình lên lầu.
Chỉ ngoại trừ Dịch Trần Lương.
Giúp cậu rời xa những chuyện lung tung lộn xộn đó, sạch sẽ bình an mà lớn lên, thi đậu một trường đại học bình thường, có vài mối tình đơn giản, sau đó đến tuổi cưới vợ sinh con, củi gạo mắm muối mà an ổn sống qua ngày.
Vân Phương trong một khoảng thời gian ngắn suýt nữa bị cảm động bởi sự lương thiện và vị tha của chính mình.
“Ánh mắt này của mày là ý gì?” Dịch Trần Lương theo bản năng mà lùi một bước, dùng sức chà xát cánh tay.
Vân Phương không rõ nguyên do, “Ánh mắt gì?”
“Giống mấy thằng phản diện tội ác chồng chất, ăn năn hối cải, quyết định rửa tay gác kiếm á.” Dịch Trần Lương liên tiếp dùng ba cái thành ngữ, nhất châm kiến huyết (*) mà chỉ ra bản chất.
(*)Nhất châm kiến huyết: Chỉ châm một mũi là thấy máu. Một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu.
Vân Phương từ chối cho ý kiến về sự đánh giá chuẩn xác này, một hồi lâu mới nắm sau cổ cậu, ngữ khí không tốt nói: “Đã nói cậu bớt coi mấy cái phim truyền hình linh tinh lại.”
—— edit là một cọng cải có page tên là cải thìa xanh xanh á mọi người ლ(´ ❥ 'ლ)
“Vãi đạn hai người bị Thường Tử Kỳ bắt mà còn dám chạy!?” Quý Thư Mặc khiếp sợ nhìn Dịch Trần Lương và Vân Phương, “Xong đời hai người!”
“Mày biết Thường Tử Kỳ?” Dịch Trần Lương hỏi.
“Dịch ca do anh không lướt Tieba của trường càng không cùng bạn học giao lưu tám chuyện, nên mới bưng tai bịt mắt phạm phải cái đại sai!” Quý Thư Mặc vô cùng đau đớn mà hô.
Vân Phương một bên nghe hai người bọn họ xả, một bên đang thừa dịp thời gian giảng bài sửa đề sai, nghe vậy hạ xuống một câu, “Nói trọng điểm.”
“Trọng điểm chính là, một học sinh trung học có khả năng không biết học thần vừa đẹp vừa học giỏi, nhưng tuyệt đối không thể không biết hot boy trường Thường Tử Kỳ!”
Quý Thư Mặc cẩn thận mà liếc mắt nhìn Vân Phương một cái, xác định đại thần không có ý tức giận mới tiếp tục nói: “Nhất trung là trường cấp ba trọng điểm, không chỉ có lực lượng giáo viên và tài nguyên ưu tú, lại còn có tiền, nhưng hai người biết tại sao Nhất trung có tiền như vậy không?”
Dịch Trần Lương lắc lắc đầu.
“Bởi vì Thường Tử Kỳ.” Quý Thư Mặc chỉ chỉ cái điều hòa mới tinh trong phòng học, mấy thiết bị đa phương tiện không phổ biến ở thời đại này, còn có thư viện đầy khí thế hoành tráng bên kia quảng trường nhỏ cùng sân bóng sắp xây dựng, “Ba anh ta là ông chủ lớn làm bất động sản nhất nhì cái nội tỉnh này. Hồi cấp hai lúc anh ta tính thi vào Nhất trung ba anh ta liền quyên cho trường một tòa nhà, xây lại thư viện. Nhưng Thường Tử Kỳ vậy mà dùng thành tích đứng thứ ba toàn thành phố thi vào. Sau khi vào học mỗi lần thi cử đều ổn định ở hạng ba lớp, là chủ tịch hội học sinh của khóa bọn họ, đi thi Toán đem về giải thưởng của tỉnh, là vận động viên cấp hai quốc gia.”
“Lớn lên đẹp trai, học giỏi, cực giàu nữa, người này từ đầu đến chân đều viết to hai chữ –” Quý Thư Mặc giơ ngón tay cái lên, “Hoàn hảo!”
Dịch Trần Lương nghe xong mặt đầy bội phục, sau một lúc lâu mới nghẹn ra cảm nghĩ của chính mình, “Vãi c*c!”
Vân Phương: “.........”
Cậu bội phục cái gì!
“Đáng sợ nhất chính là ổng không chỉ nghiêm khắc kiềm chế bản thân, mà còn nghiêm khắc đối với người khác.” Quý Thư Mặc nuốt nước miếng, “Thường Tử Kỳ ông này trong mắt dụi không ra nửa hạt cát, nếu anh ta bắt được hai người đi trễ leo tường, vậy tuyệt đối sẽ tìm ra được cả hai, thứ hai lúc kéo cờ sẽ thông báo phê bình trước toàn trường trừ điểm lớp, chạy không thoát đâu.”
Quý Thư Mặc hiển nhiên đối với việc buôn dưa lê và kể chuyện cực kỳ hứng thú, như đang mở máy hát bắt đầu thao thao bất tuyệt mà nói: “Nghe nói hồi năm nhất có một nữ sinh đưa cho anh ta sô cô la với thư tình, anh ta vậy mà dùng lời lẽ chính đáng dùng tư tương giác ngộ học tập sinh hoạt mỗi ngày của mình tiến hành phê bình cổ. Còn thật sự đem con gái người ta dạy dỗ hết nửa tiếng đồng hồ rồi chạy đi mách giáo viên, từ đó một trận thành danh, mặc dù thân là hot boy trường, nhưng số nữ sinh hướng anh ta tỏ tình thấp nhất trong lịch sử trường Nhất trung bao năm qua.”
Dịch Trần Lương tấm tắc hai tiếng, “Thật đáng sợ.”
“Có sợ hay không cũng không liên quan đến cậu.” Vân Phương đem bút ký tiếng Anh của mình ném cho cậu, “Cậu cũng đâu đi tỏ tình với anh ta.”
Dịch Trần Lương nhận lấy bút ký mười phần thuần thục tự nhiên bắt đầu chép, thần thần bí bí nói: “Nhưng tao sợ ổng bắt được hai tụi mình.”
“..... Đừng dùng những từ kỳ quái như thế.” Vân Phương đưa ra đáp án D, “Nói như bị bắt gian không ấy.”
Quý Thư Mặc thấy hai người bọn họ một bên học tập một bên nói chuyện phiếm, bỗng nhiên cảm thấy mình hơi bị dư thừa.
Còn có chút chột dạ.
Vì thế liền chạy về chỗ ngồi của mình, rút sách Ngữ văn ra bắt đầu làm bài tập.
Không khí học tập quỷ dị ấy luôn làm người khác cảm thấy không có chỗ chen vào.
_________________________
Về việc chưa thống nhất được các từ đệ đệ, ca ca, tỷ tỷ với em trai, anh trai, chị gái và một số từ khác nếu ai cấn đoạn nào thì cmt nhá, chứ vụ này một là do t quên, hai là khúc đó thấy hợp để từ đó. Hơn nữa t thoải mái trong khoảng góp ý lắm, nên sai chỗ nào thì mn cứ nhắc ha.