“Đúng, cháu thực sự hối hận.” Đào Tử An ngừng lại một chút, tiếp theo
nói: “Hối hận ba năm trước đây không có dũng khí đứng ra, cùng ngài phản kháng, cháu đã hối hận suốt ba năm!”
Không nhìn tới biểu tình Nếp Thắng Hoa giờ phút này ,cô thở sâu,“Chính là ông trời thật công bằng , khiến cháu nhận ra được tình cảm
chân thật của mình đối với Nếp Hề Viễn , biết vô luận Nếp Hề Viễn là
bần cùng hay là phú quý, là mất trí nhớ hay là còn nhớ rõ quá khứ, cháu
đều giống như ba năm trước đây, không oán không hối hận vì đã yêu anh
ấy; Nếp Hề Viễn không thay đổi, cũng không quan tâm anh ấy đã quên quá
khứ, anh ấy vẫn là có nụ cười thực ấm áp, trái tim thiện lương.”
Đào Tử An cười khẽ, trên mặt vẻ mặt vô cùng kiên định, “Cho nên, anh
ấy mất trí nhớ cháu cũng không để ý, có lẽ anh ấy đời này đều không nhớ được quá khứ của chúng cháu, nhưng là quá khứ chính là quá khứ, anh ấy hiện tại yêu cháu, cũng không so với ba năm trước đây, cho nên cháu
càng thêm tin tưởng vững chắc, cháu có thể cảm động ông trời làm cho
chúng cháu gặp lại đều xem trọng tình yêu mới này, cháu cũng sẽ có một
ngày làm cho ngài cảm động, làm cho ngài thừa nhận cháu, nhận tình cảm
của chúng cháu, thậm chí nhận con của chúng cháu.”
Nếp Thắng Hoa hừ lạnh, “Quả thực là người nói chuyện viển vông! Các người sẽ hối hận !”
Sau đó, Nếp Thắng Hoa mang theo một bụng giận dữ lại từ Đài Bắc trực
tiếp bay trở về nước Mĩ, Nếp Hề Viễn mang theo Đào Tử An trở lại khách
sạn, thu thập hành lý của chính mình cũng rời khỏi.
Từ biệt mấy tháng sau, đã xảy ra rất nhiều chuyện, Nếp Thắng Hoa thực
hiện uy hiếp ban đầu, không chỉ có đăng báo tuyên bố cùng Nếp Hề Viễn từ bỏ quan hệ cha con, còn thu hồi toàn bộ cổ phần Nếp Hề Viễn.
Nếp Hề Viễn lại không chút nào để ý, anh cùng với Đào Tử An hai người
quang minh chính đại đăng ký kết hôn, hơn nữa thuận lợi địa tìm một công việc, thuê ở trọ tại nhà trọ của Đàm Song Niên , sống cuộc sống vui vẻ, hơn nữa lòng tràn đầy chờ mong sinh mệnh bé nhỏ sắp chào đời.
Đảo mắt đã tới tháng chạp* (tháng 12 âm lịch…hơ, chắc ai cũng biết ^^), bà bầu Đào Tử An thuận lợi vì Nếp Hề Viễn sinh hạ một đứa bé mập mạp,
Nếp Hề Viễn nhìn Đào Tử An vừa cảm động lại vừa đau lòng, cả ngày canh
giữ ở phòng giải phẫu, thế nhưng lại không ý thức mà chảy xuống nước
mắt.
Trước cảm giác của một người lần đầu tiên được làm cha, Nếp Hề Viễn thế nhưng lại có vài phần chua xót hiểu được Nếp Thắng Hoa trước kia , anh ở sau lưng Đào Tử An chụp trộm một tấm ảnh đứa con của chính mình, lấy di động gửi tấm ảnh vào hộp thư điện tử của Nếp Thắng Hoa .
Anh ở trong bức thư viết một đoạn như vậy :
Cha, con không cầu xin cha tha thứ, cũng không cầu xin cha có thể
nhận Đào Tử An, nhưng là giờ khắc này, con muốn cảm ơn , cám ơn cha
nhiều năm vất vả như vậy, cho dù cha không hề muốn nhận con, cũng thỉnh
tin tưởng con thân là con trai, trong tâm chính mình luôn yêu cha.
Từ nước Mĩ xa xôi Nếp Thắng Hoa nhận được thư của con trai , vừa vui
vẻ lại sung sướng, ông rốt cục cũng có cháu nội , trên ảnh chụp này hình ảnh tiểu tử béo mập mũm mĩm kia, cùng Nếp Hề Viễn trước đây quả thực
giống nhau như đúc, ông dù thực cố chấp , nháy mắt liền vì bộ dáng đáng
yêu của đứa bé kia mà mềm lòng.
Ông vẫn nhớ rõ Đào Tử An nói câu kia”Vô luận Nếp Hề Viễn là bần cùng
hay phú quý, là mất trí nhớ hay là còn nhớ rõ quá khứ, cháu đều giống
như ba năm trước đây, không oán không hối hận khi yêu anh ấy” ; Mặc dù
ông đối với gia thế bối cảnh Đào Tử An vẫn là bất mãn, chính là cô lấy
tình yêu đối với đứa con chính mình làm dao động ông, bất tri bất giác
đã lén lút làm cho ông dần làm mềm cái đầu ngoan cố của ông.
Có lẽ, hôm nào nên chuẩn bị lễ vật tặng cho đứa nhỏ nhân dịp đầy tháng. . . . . .
Nếp Hề Viễn sau khi gửi thư điện tử, trộm tiến vào phòng bệnh của Đào
Tử An , thấy vợ anh còn đang ngủ, trong lúc ngủ mơ nàng không biết mơ
thấy cái gì, khóe miệng còn lộ vẻ cười, anh nhịn không được cúi người
xuống, hôn hai má của cô.
Đào Tử An ưm một tiếng, thế nhưng cứ như vậy bị đánh thức . Cô mở to
mắt nhìn thấy Nếp Hề Viễn, hé miệng câu nói đầu tiên hỏi: “Con chúng ta
đâu?”
Nếp Hề Viễn nhướn mi, “Vì cái gì vừa tỉnh trước hết liền hỏi con? Chẳng lẽ em hiện tại yêu con hơn, không thương anh?”
Đào Tử An bị bộ dáng của Nếp Hề Viễn làm cho bật cười, người này thế
nhưng ghen với đứa con của chính mình ! Cô bất đắc dĩ đảo cặp mắt trắng
dã, “Được rồi ! Darling của em, đứa con là của chúng ta, em thương con
chính là yêu anh nha!”
”Vậy em nói, em là thương con nhiều hơn một chút, hay là yêu anh nhiều hơn?” Niếp Hề Viễn hỏi ngược lại.
”Cái này. . . . . .” Thật đúng là không tốt trả lời a!
Gặp Đào Tử An do dự, Nếp Hề Viễn khuôn mặt có vẻ suy sụp , “Sớm biết
rằng em thay đổi tình cảm như vậy , anh sẽ không cần đứa con này!” (@@!)
”Lão công, em yêu anh nhất .” Đào Tử An vội vàng ngăn lại Nếp Hề Viễn đang ai oán.
”Thật sự?”
”Thật sự, thật sự.” Đào Tử An mạnh mẽ gật gật đầu, “Xem áh mắt em còn là thật sự !”
Nếp Hề Viễn nâng cằm Đào Tử An , nhìn nhìn, “Ừm, ánh mắt thực còn thật sự, anh tin tưởng em đã tốt hơn rồi.”
”Vậy hiện tại có thể cho em đi xem con một chút được không?” Đánh rắn cũng chọn gậy.
”Lại nhắc đến con!” Anh liền không thuận theo .
”Vậy bằng không?”
”Anh chỉ biết em thương con nhiều một chút, anh ngày mai liền đem con tặng người ta!”
”Ai, lão công, kia chính là em hoài thai mười tháng thật vất vả sinh hạ tới nha!” Dám tặng người ta thử xem xem!
”Nguyên nhân chính là làm cho em thành bộ dạng này, anh mới càng hẳn là tặng người ta , không phải con thỏ nhỏ này, em cũng sẽ không vì sinh mà đau chết khiếp!” Thấy anh đều cảm thấy được đau đớn . . . . . .
”Di? Lão công, anh là trong lòng đau đớn cho em sao?”
”Nói nhảm, mới không phải!” Đánh chết cũng không có thể thừa nhận. . . . . .
”Ai da, anh tức giận bộ dáng thật đáng yêu!” Nhje véo nhẹ vào má của anh.
”Uy! Đào Tử An, em không cần véo mặt của anh. . . . . .” Để mặc Đào Tử
An đối với mặt của mình muốn làm gì thì làm, Nếp Hề Viễn ôn nhu cười,
trong mắt tràn đầy sủng nịch.
Tử An, cám ơn em đã yêu thương anh, đã quên em, khẳng định là bởi vì do anh quá yêu em, không thể chịu đựng được một ngày mất đi em; Nhưng anh
tin tưởng, mặc kệ đã quên em vài lần, mặc kệ trải qua mấy luân hồi,
người duy nhất anh lựa chọn, cũng là em.
Hạnh phúc rốt cuộc là cái gì? Chỉ có người yêu nhau mới có thể thể hiểu.
Tình yêu chân chính, cũng không có ngôn ngữ hoa lệ , không có hành vi
lấy lòng mọi người , chỉ có trải qua nhiều năm tháng tích tụ lại , mỗi tiếng nói cử động, mới có thể cảm nhận được ấm áp; tình yêu chân chính , cũng không nhất định là người khác trong mắt hoàn mỹ xứng đôi, mà là trái tim chính mình tìm được một nơi để trao tặng nó.
Hạnh phúc là một đoạn hành trình, Đào Tử An cùng Nếp Hề Viễn ở hành
trình ấy, cảm nhận được tình cảm của nhau , cùng nhau đỡ dần, che chở
lẫn nhau, cùng tiền tài quyền lợi toàn bộ không quan hệ, chỉ có yêu
nhau, hạnh phúc mới không có kết thúc.
Đào Tử An tin tưởng, chỉ cần có thể vẫn cùng Nếp Hề Viễn gần nhau,
chặng đường hạnh phúc của bọn họ liền vĩnh viễn không có một ngày chấm
dứt