Edit: Lạc Lạc
Beta: Quảng Hằng
Lí Kì cũng vừa mới mới biết được, Ôn Tuệ Liên hôm nay đến
Đài Bắc , anh thật không ngờ cô sẽ đến nhanh như thế, có lẽ , cảm tình
Ôn Tuệ Liên đối với Nếp Hề Viễn vẫn là rất sâu . Bằng không sẽ không vừa nghe được Nếp Hề Viễn có niềm vui mới , liền vội vã tới đây rồi. Điều
này thực không giống với Ôn Tuệ Liên trước kia luôn trầm tĩnh , nhưng là Lí Kì cảm thấy được, việc Ôn Tuệ Liên đến đây cũng là hẳn là, đám hỏi
sắp tới của hai nhà Nếp, Ôn ít nhất sẽ không đã bị ảnh hưởng.
Lí Kì nhận được thông báo của Ôn Tuệ Liên , vội vã ra khỏi khách sạn Kim Lợi, vừa nhìn thấy Đào Tử An vẫy một chiếc tắc xi chuẩn
bị rời đi, anh liền gọi tới một chiếc tắc xi khác theo đuôi ngay sau đó.
Mà lúc này Nếp Hề Viễn, đang từ trên khách sạn xuống dưới
tìm Đào Tử An, chính là vẫn như cũ không hề phát hiện thân ảnh của cô,
thẳng đến lúc này, anh mới giật mình cảm thấy chuyện này thực nghiêm
trọng. Nếu Đào Tử An cố ý rời khỏi anh, như vậy khẳng định sẽ không trốn ở nơi anh có thể tìm được ! Kế sách hiện tại , chỉ có chết ngựa mới đem ngựa cứu sống , hy vọng Đàm Song Niên kia sẽ biết được , Đào Tử An hiện tại sẽ ở nơi nào!
Nghĩ tới điều này , Nếp Hề Viễn đáp thang máy đi vào bãi đỗ xe, mở xe thẳng hướng nhà trọ của Đào Tử An mà đi, anh hy vọng Đào Tử
An chỉ là nhất thời nghĩ ngợi luẩn quẩn trong lòng, trở lại nhà trọ để
trốn tránh anh, mà không phải. . . . . .
Kỳ thật cô cũng không biết, chính mình hiện tại có thể đi
tới đâu. . . . . . Đối với tình cảnh của cô trong hiện tại mà nói, cô đã không còn nhà để về.
Trước kia khi cha mẹ nuôi của cô còn sống , Đào Tử An cảm
thấy được, chính mình thật sự là người hạnh phúc nhất trên đời này! Khi
đó còn có Nếp Hề Viễn, bọn họ chính là những người thân yêu nhất của
cô.
Thế nhưng, sau khi cùng Nếp Hề Viễn tách ra , cha mẹ nuôi
lần lượt qua đời đã khiến cho cô từ trên thiên đường trong nháy mắt ngã
xuống vực sâu vạn trượng, cô từng cam chịu qua, càng hận qua, oán qua ,
cho nên ba năm này cô đã quá đần độn, cuộc sống vì vậy cũng trở nên rối
tinh rối mù.
Trừ bỏ Đàm Song Niên , cô không còn bất kỳ bằng hữu nào có
thể thổ lộ tâm tình , trừ bỏ đi làm, bình thường đều ở tại nhà, không
thích giao thiệp, lại càng không thích đi dạo phố. . . . . . Bởi vì cô
sợ hãi, sợ hãi phải nhìn thấy một đôi tình nhân ân ái trên đường , sợ
hãi nhìn thấy gia đình người khác hòa thuận.
Có đôi khi Đào Tử An cho rằng, bản thân bị ông trời bỏ rơi , khiến cô phải sống cuộc sống cô độc như vậy, dần dần, ngay cả khí lực
để oán hận cũng không còn , bởi vì đã trở thành thói quen, trở thành
chết lặng. . . . . . Giống như thế giới của cô tồn tại là bởi vì có Nếp
Hề Viễn, mà toả sáng nên nhiều màu sắc, cũng bởi vì anh rời đi mà biến
sắc mờ mịt.
Đào Tử An suy yếu tựa vào cửa xe, sắc mặt phát hoảng, môi xanh trắng.
Lái xe từ sau kính chiếu hậu, nhìn thấy bộ dạng tiều tụy
của nữ hành khách ngồi phía sau này , trong lòng cũng kinh ngạc hết sức, tràn đầy quan tâm hỏi: “Tiểu thư, thân thể cô không thoải mái sao?”
Đào Tử An lắc đầu, rũ xuống đôi mắt tiếp tục ngẩn người.
”Vậy cô rốt cuộc muốn đi đâu?”
”Tôi không có nơi để đi . . . . . .”
Đào Tử An một bộ dạng buồn rầu thê lương, lái xe thấy vậy
lại càng thêm nóng vội, “Vậy cô có muốn trước tiên đến chỗ thầy thuốc
hay không? Có phải đã sinh bệnh không ? Hoặc là. . . . . . Ăn một chút
gì đi? Nghe nói ăn cái gì đó cũng có thể làm cho người ta tâm tình vui
vẻ.”
Đào Tử An yếu ớt nhấc lên mí mắt, nhìn ra phía ngoài, thế
nhưng xe tắc xi bất tri bất giác , lại đi tới trước nhà cha mẹ nuôi của
cô trước kia, cô rốt cục mở miệng, nói: “Vậy được rồi, dừng lại cho tôi
dưới này”.
Thu tiền của Đào Tử An, người lái xe tắc xi có chút đăm
chiêu nhìn hai mắt cô, cuối cùng nhịn không được an ủi: “Tiểu thư, nếu
cô là đang thất tình, không cần thương tâm như vậy, nam nhân trên đời
còn rất nhiều , nếu anh ta đã không phải của cô, nói không chừng trên
đường của cô về sau lại gặp được bạch mã vương tử!” Nói xong, lái xe
liền rời đi.
Đào Tử An trong lòng cười khổ, trên con đường về sau gặp bạch mã vương tử?
Sẽ không , bởi vì cô không phải công chúa.
Đào Tử An đứng ở bên đường cái, ánh mặt trời chiếu xuống
thân hình yếu ớt của cô, cái bóng kéo đi thực dài, trong khoảng thời
gian ngắn, cô cảm thấy vô cùng mờ mịt, đường ở ngay dưới chân, nhưng lại không biết đi con đường nào.
”Đào tiểu thư.” Một tiếng không mặn không nhạt kêu gọi,
cắt ngang suy nghĩ mờ mịt của cô, Đào Tử An quay đầu lại, nhìn thấy Lí
Kì đứng ngay phía sau cô cách đó không xa.
”Ôn tiểu thư nghĩ muốn cùng cô gặp mặt.” Lí Kì vuốt cằm,
thực khách sáo lạnh nhạt nói, trong lời nói còn hiện lên ý tứ rõ ràng
không để cho cô cự tuyệt. (>”<
”Ôn tiểu thư?” Đào Tử An nhíu mi, trong đầu hồi tưởng , nữ
nhân cô nhìn thấy ở trước cửa phòng Nếp Hề Viễn lúc sáng, lập tức liền
hiểu được , “Cô tới thật là mau.”
Đào Tử An tự giễu cười lạnh, không nói lời nào theo sát ở
phía sau Lí Kì, đi vào một quán cà phê, cô mới vừa ngồi vào chỗ của
mình, Lí Kì gọi giúp cô một ly cà phê nóng , sau đó không nói một tiếng
đi ra cửa.
Đào Tử An ngồi trên ghế gần cửa sổ. Theo góc độ này nhìn
lại, vừa lúc có thể thấy Lí Kì đang gọi điện thoại, tuy rằng không nghe
thấy anh nói cái gì trong điện thoại, nhưng là nhìn đến thái độ kia của
Lí Kì, đối phương nhất định là một người rất có thân phận, nếu nữ nhân
trong lời nói là người lúc sáng , nhìn xem thái độ của Lí Kì , nữ nhân
kia cùng Nếp Hề Viễn nhất định có quan hệ không bình thường.
Chứng thực điểm này, Đào Tử An ngược lại không hề sợ hãi
cùng mĩ nhân tóc quăn kia gặp mặt, nếu trốn không xong, như vậy liền
thản nhiên mà đối mặt đi! Đối phương tìm cô dụng ý cũng đã cực kì rõ
ràng, đơn giản là muốn cho cô rời khỏi Nếp Hề Viễn.
Đào Tử An thở dài, cảm thấy được lúc này giống như đang tái diễn lại hết thảy mọi chuyện ba năm trước đây , chính là cô thế nhưng
lại lưu lạc đến kết cục phải trở thành người thứ ba , cho nên mới nói,
Nếp Hề Viễn đã ở cách cô rất xa . . . . . . Phải không?
”Đào tiểu thư, Ôn tiểu thư sẽ đến ngay, thỉnh cô chờ một
lát.” Lí Kì đứng ở đối diện Đào Tử An vuốt cằm, nói xong liền ngồi xuống một chỗ ngồi khác , cũng cách cô một khoảng cách không gần không xa ,
vừa không cần cho Đào Tử An thấy thân phận người sắp tới , cũng không hề nhìn cô.
Đào Tử An bất đắc dĩ, một đêm mỏi mệt cùng chuyện đả kích
sáng nay , làm cho cô lúc này cảm thấy vừa lạnh vừa đói, cô bưng lên
tách cà phê uống một ngụm, ngoài cửa sổ không biết từ lúc nào nổi lên
một trận mưa nhỏ, thời tiết âm u chính tâm tình lúc này của cô , chỉ e
rằng cảm giác suy sụp lại càng tăng thêm.
Mưa càng rơi xuống càng lớn, đánh vào cửa sổ bật lên từng
tiếng vang , bên ngoài đã bao phủ kín một mảng nước mưa. Đào Tử An đã uống gần hết cà phê. Đúng lúc này, mưa lớn ngớt dần hiện ra một thân
ảnh mờ nhạt, người nọ cố gắng đi đến bên ngoài cửa quán cà phê , Phong
Linh* (chuông gió) trước cửa nhẹ nhàng lay động, cô đi đến, từ từ sẽ đến trước mặt Đào Tử An.
”Đào Tử An tiểu thư, xin chào.”
Đào Tử An đứng lên đón ánh mắt của người nọ, quần áo của mĩ nhân tóc quăn lúc sáng hiện tại đã thay đổi, một thân phục trang đen
tuyền cùng thắt lưng , từ bên tay áo khoác lộ ra cánh tay tuyết trắng ,
khuôn mặt đánh chút son phấn đơn giản , tóc dài đen nhánh thả xuống,
toàn thân lộ rõ một nữ nhân giỏi giang cùng khôn khéo.
Mĩ nhân tóc quăn như là bị Đào Tử An nhìn tới ngượng ngùng, che miệng cười khẽ, hờn dỗi nói: “Ngại quá, hẹn gặp mặt Đào tiểu thư,
nhưng không có tự giới thiệu, tôi là vị hôn thê của Nếp Hề Viễn, tôi gọi là Ôn Tuệ Liên.”
Vị hôn thê a. . . . . . Đào Tử An nội tâm khẩn trương, bởi
vì câu này mà thoáng thả lỏng, rồi lại vì câu tiếp theo, lại cảm thấy
nghẹn ở họng.
”Ôn gia cùng Nếp gia đã có quan hệ thân thiết từ lâu, cho
nên hôn sự của chúng tôi , đã sớm định sẵn từ trước , hôn lễ sẽ diễn ra
ngay tháng sau.”
Đào Tử An buông xuống đôi mắt, cô không biết biểu tình trên mặt mình , đã sớm bán đứng nội tâm của cô, Ôn Tuệ Liên đã đem cô xem
thấu, cô chịu đựng chua xót trong lòng, cười khổ nói: “Không biết Ôn
tiểu thư hôm nay hẹn tôi đến, là vì cái gì?”
Ôn Tuệ Liên bắt chéo hai chân ngồi ở đối diện Đào Tử An,
lấy tay ra hiệu, “Đào tiểu thư không cần khách khí, mời cô ngồi xuống,
chúng ta từ từ nói chuyện.”
Đào Tử An mới vừa ngồi xuống, Lí Kì liền bưng một ly cà phê
đên lại , đối với một bên tai Ôn Tuệ Liên , nhỏ giọng nói thầm vài câu, Ôn Tuệ Liên gật gật đầu, tỏ vẻ không ngại nói: “Lí trợ lý đi về trước
thì tốt rồi, Hề Viễn hôm nay công tác rất vội , hẳn là cần anh trợ
giúp.”
Lí Kì vuốt cằm, hướng Đào Tử An gật gật đầu, xoay người rời khỏi.
Lí Kì vừa đi, quán cà phê vốn vắng vẻ, cũng chỉ còn lại hai người là Đào Tử An cùng Ôn Tuệ Liên, Đào Tử An suy nghĩ, có lẽ là do
trời mưa , cho nên người tới quán cà phê này lại ít như vậy.
Ôn Tuệ Liên nhấp một ngụm cà phê, dựa sát lưng vào ghế sô pha, một
đôi mắt cơ trí , nhanh chóng nhìn chằm chằm Đào Tử An ở phía đối diện , cô mở miệng nói: “Tôi thích im lặng, cho nên đem nơi này bao toàn bộ,
do vậy hôm nay chỉ có tôi và cô.”
Ôn Tuệ Liên khí thế rất mạnh, Đào Tử An cảm thấy có một
loại cảm giác bị áp bách , cô nghe được Ôn Tuệ Liên tiếp tục nói: “Kỳ
thật, nam nhân cũng không thích nữ nhân quá mức thông minh, cho nên tôi
chưa bao giờ lấy dáng vẻ như vậy, đối mặt với Nếp Hề Viễn.”
Đào Tử An trong lòng lo sợ bất an, nhưng cố lấy ra dũng khí hỏi : “Ôn tiểu thư, cô hôm nay đến tìm tôi, không chỉ đơn giản là vì
uống cà phê như vậy đi?”
Đào Tử An đối mặt với chuyện tình cảm, là yếu đuối , thế
nhưng khi đối mặt với người khác dùng ánh mắt xoi mói nhìn mình, cô lại
nhịn không được muốn phản kháng, đối với Ôn Tuệ Liên, cô hoặc ít hoặc
nhiều vẫn là cảm thấy có chút áy náy , nếu cô biết sớm một chút việc Nếp Hề Viễn có vị hôn thê, có lẽ cô sẽ không. . . . . .
Đào Tử An lại một lần buông xuống mi mắt, cô tự hỏi chính
mình, nếu thật sự trước đó biết Nếp Hề Viễn có vị hôn thê, cô thật sự sẽ không chủ động câu dẫn Nếp Hề Viễn sao?
Việc đời cũng không phải tuyệt đối, Đào Tử An đối với Nếp Hề Viễn, cho tới bây giờ đều là không khống chế được .
”Đào tiểu thư quả nhiên là một người thẳng thắn”. Ôn Tuệ
Liên buông cái chén, ngồi ngay ngắn , “Kỳ thật, tôi cũng không phải một
người thích quanh co lòng vòng , đối với chuyện cô cùng Nếp Hề Viễn
phát sinh từ trước, tôi có thể cho là không biết, chỉ hy vọng cô về sau
không cần tiếp tục xuất hiện ở trước mặt Nếp Hề Viễn.”
”Dựa vào cái gì?” Đào Tử An theo bản năng hỏi ra ý nghĩ
trong lòng , ánh mắt cô gấp gáp nhìn chằm chằm Ôn Tuệ Liên, “Thực thật
có lỗi, tôi kỳ thật rất muốn đáp ứng cô, nhưng là tôi sợ chính mình làm
không được.”
Co là muốn chuẩn bị rời khỏi Nếp Hề Viễn, nhưng cô cũng
không dám cam đoan, tình yêu của chính mình đối với Nếp Hề Viễn , cô còn có thể làm ra hành động điên cuồng như thế nào .
”Dựa vào cái gì? Ha hả. . . . . .” Ôn Tuệ Liên khinh thường nở nụ cười, “Đào tiểu thư cho rằng, cô dựa vào cái gì có thể ở lại bên
người Nếp Hề Viễn chú? Cô cho rằng Nếp Hề Viễn sẽ yêu thượng cô? Cô nói, một nam nhân bình thường , giữa cô cùng tôi trong lúc đó, rốt cuộc sẽ
lựa chọn ai?”