Nam Dương kéo Hiểu Quỳnh ngồi xuống ghế xong cậu đi tới chiếc ghế đối
diện, ngồi trầm lặng nhìn Hiểu Quỳnh dò xét từ trên xuống dưới
-Em là Hiểu Quỳnh thật sao?
Hiểu Quỳnh đưa khuôn mặt đến gần sát Nam Dương. Ánh mắt chứa đầy dụ tình mê hoặc khiến Nam Dương ngây ngất.
*Bụp* Nam Dương bất ngờ không kịp phải ứng liền nhận ngay cái đánh đau đến của Hiểu Quỳnh khiến đầu cậu hơi choáng.
-Sao em nhẫn tâm vậy?- Nam Dương ôm đầu nhìn Hiểu Quỳnh oán trách.
-Đáng đời- Hiểu Quỳnh nhẫn tâm thốt ra hai chữ.
-Chắc chắn em không phải Hiểu Quỳnh, hai người mặt giống nhau thật
đấy....Nhưng Hiểu Quỳnh anh biết không đanh đá như vậy?- Nam Dương vẫn
không biết sợ vẫn nhởn nhơ đùa cợt trưng ra bộ mặt khó hiểu nhìn Hiểu
Quỳnh. Hiểu Quỳnh ánh mắt ôn nhu tĩnh lặng như mặt nước không có chút
gợn sóng nhìn về hướng Nam Dương. Lúc này Nam Dương cũng bắt đầu ngửi
thấy mùi nguy hiểm liền quay qua dỗ ngọt.
-Hiểu Quỳnh! Anh vẫn không tin có một ngày anh lại có thể được nhìn thấy em
như vậy, hơn nữa còn sống rất tốt báo hại anh lo lắng đau đớn suốt 7
năm.
Hiểu Quỳnh đang chút nữa thì cười thì lại bị câu nói cuối của cậu dập tắt" Tốt sao? Anh thấy em sống tốt sao?".
-Hiểu Quỳnh! Em nói đi, 7 năm qua em đã sống ra sao?- Nam Dương hiếu kì nhìn
Hiểu Quỳnh. Ánh mắt chứa đựng đầy sự quan tâm, lo lắng.
-Anh có tin em không?- Hiểu Quỳnh ánh mắt hi vọng nhìn Nam Dương. Nam Dương
trầm lặng một lúc rồi nhìn cô phát ra một tiếng "Có" khiến lòng Hiểu
Quỳnh nhẹ đi phần nào. Hiểu Quỳnh đem hết mọi chuyện kể cho Nam Dương
nghe, không che dấu bất cứ điều gì. Đối với cô Nam Dương chính là người
mà cô cảm thấy cần phải tin tưởng nhất.
-Ý em là ngày đó không phải Uyển Nhã cứu em...mà là cô ấy cố ý hại em- Nam Dương ngạc nhiên nhìn Hiểu Quỳnh, ánh mắt như không thể tin được. Hiểu
Quỳnh không nói gì chỉ gật đầu nhẹ.
"Những năm qua khổ cho em rồi" Nam Dương xót xa nhìn Hiểu Quỳnh" Nào! Lại đây
cho anh ôm chút". Hiểu Quỳnh đứng dậy đi tới ngồi cạnh cậu, Nam Dương
đau lòng ôm lấy Hiểu Quỳnh, tay phải đưa đầu cô lại dựa sát vào lòng cậu ôn nhu mà vỗ về như đang dỗ dằn một đứa trẻ.
-Vậy bây giờ em và gia đình Uyển Nhã không phải sẽ thù càng thêm thù chứ?-
Nam Dương bất chợt nhận ra điều gì đó không ổn liền quay qua hỏi Hiểu
Quỳnh.
-Đúng vậy, vợ chồng phu nhân vì bị gia đình họ ám sát mà phải chết, tiểu Bảo vì họ nên mới phải sống mồ
côi từ bé, em không thể đứng im nhìn họ sống hạnh phúc bên nhau được-
Hiểu Quỳnh vừa nói vừa nhớ lại những năm tháng đó, nhớ lại di nguyện của phu nhân trước lúc tai nạn, câu nói đó vẫn luôn khắc sâu trong lòng cô.
-Hiểu Quỳnh! Em có thể không nhúng tay vào chuyện này được không? Nhà họ Lâm
đó quả thực rất nguy hiểm, em hãy đứng bên ngoài nhìn có được không?-
Nam Dương nhíu mày nhìn Hiểu Quỳnh khuyên nhủ.
-Không được!- Hiểu Quỳnh nhất quyết không đứng im. Nam Dương lo sợ nhìn biểu hiện của Hiểu Quỳnh.
-Em về đây với anh, chúng ta sẽ cùng nhau sống những ngày tháng tốt đẹp như trước đây. Còn chuyện mối thù hãy để cho họ tự giải quyết với nhau đi-
Nam Dương vẫn gắng hết sức để ngăn cản Hiểu Quỳnh.
-Phu nhân là ân nhân cứu mạng của em, tiểu Bảo và ông nội là hai người mà em yêu thương nhất ngoài anh. Em không thể bỏ mặc họ được- Hiểu Quỳnh đứng lên, cô không đồng tình với câu nói đó của Nam Dương chút nào. Nam
Dương biết cậu không thể ngăn được Hiểu Quỳnh nên chỉ còn nước quay qua
dỗ dằn cô.
-Thôi được rồi, nhưng em nhớ
phải thật sự cẩn thận, không được để cho mình gặp nguy hiểm. Nếu có
chuyện gì xảy ra phải lập tức nói với anh- Nam Dương dặn dò Hiểu Quỳnh
cẩn thận nhưng trong long vẫn không tránh khỏi sự bất an.
*ừm* Hiểu Quỳnh gật đầu nhẹ rồi lại ngồi xuống rúc vào lòng Nam Dương tha hồ mà yếu đuối làm nũng.
**************************
Hiểu Quỳnh vừa về đến nhà, khuôn mặt rạng rỡ bước vào liền thấy ông nội đang nghiêm nghị ngồi trên ghế sofa coi TV. Hiểu Quỳnh cũng đoán chắc ông đã biết hết mọi chuyện, cô dè trừng đi tới.
-Ông nội!- Hiểu Quỳnh lên tiếng chào ông.
-Con...ta biết hết mọi chuyện rồi- Ông nội nói giọng có chút hơi lạc.
-Ông, con đã chuẩn bị sẵn tâm lý chờ ông giáo huấn- Hiểu Quỳnh nghiêm mặt chờ đợi hình phạt.
-Ta không muốn phạt con, con về phòng nghỉ ngơi đi- Ông nội tắt TV rồi đi
thẳng về phòng. Hiểu Quỳnh ngạc nhiên xen chút lo lắng nhìn ông."Sao hôm nay ông không mắng mình như thường ngày?"
Ông nội vừa đóng cửa lại, đôi mắt và bàn tay ông lập tức run rẩy. Ông ngồi
xuống giường cầm bức ảnh chụp gia đình lên mà lòng nghẹn đắng lại. Ông
là do sợ Hiểu Quỳnh rồi cũng sẽ bỏ về với gia đình trước kia của cô. Ông là sợ ngôi nhà này sẽ chỉ còn lại mỗi Tiểu Bảo và ông cô quạnh. Sẽ
không còn con bé ương ngạnh lúc nào cũng muốn làm theo ý mình rồi về chờ ông giáo huấn. Cũng sẽ không còn con bé hiếu thảo ngày nào cũng ngâm
ngầm quan tâm ông. Và cũng sẽ không còn nghe thấy tiếng của cô giáo huấn tiểu Bảo. Hiểu Quỳnh đi rồi những tháng ngày sau này ông và Tiểu Bảo sẽ ra sao? Ông cũng không nhẫn tâm giữ Hiểu Quỳnh bên ông mãi được, ông
biết dù thế nào cũng sẽ có ngày Hiểu Quỳnh không còn ở bên ông nữa, thôi thì nếu cô muốn đi ông sẽ để cô đi, giữ cô lại chỉ có mang thêm nguy
hiểm cho cô mà thôi.