Quách Thiển Thiển giấu ngón tay vào trong chiếc túi xách đang đeo trên người, ngẩng cao đầu. Cô nghĩ, nhìn thì nhìn, dù sao giữa họ cũng cách cả biển người, có đeo thêm đôi kính cận hai trăm đi ốp thì cũng chẳng thể nhìn
rõ khuôn mặt đang mỉm cười của Đường Minh Hồng.
Thế nên, một lẽ
đương nhiên, cô chẳng nhìn thấy gì, khi đang loay hoay giữa đám đông náo nhiệt thì cô bị một cánh tay kéo đi khiến cả người dúi dụi về phía
trước. Đường Minh Hồng đứng trên sân khấu đột nhiên dừng ngón tay đang
xoay đĩa nhạc, viền mắt anh vằn đỏ, điệu nhạc bắt đầu trở nên lộn xộn
trong ánh sáng lung linh muôn màu.
Nhìn từ xa, Đường Minh Hồng
thấy hai khuôn mặt giống hệt nhau trong đám đông, có phải anh bị hoa mắt không? Cặp mắt đen thẫm của anh từ từ cụp xuống, không hề do dự, anh
nhảy phắt từ trên sân khấu xuống.
Đương nhiên, Quách Thiển Thiển
đang trong trạng thái mơ hồ nên không biết được tất cả những việc này.
Cô chỉ biết người con gái đứng trước mặt cô đang ra sức kéo tay cô, cảm
giác mong mỏi sự bình yên xâm chiếm toàn thân. Người ấy kéo tay cô chạy
rất nhanh, sải những bước dài, cô theo không kịp nên có phần lảo đảo. Có điều họ không đi xa, chỉ ra khỏi quán bar, rẽ ngoặt hai lần là dừng
lại.
“Lâu lắm rồi không gặp.” Lâm Thâm Thâm cuối cùng cũng lên
tiếng, kèm theo vẻ mặt khá tức giận, vì trên đường chạy đến đây, móng
tay của Quách Thiển Thiển để lại trên cánh tay cô vô số vết lằn đỏ. Lúc
buông tay em gái ra, cô cau mày, ra sức xoa xoa tay.
“Chị về rồi
à?” Ngay cả Quách Thiển Thiển cũng không hiểu tại sao mình lại bước lùi
về phía sau mấy bước, giữ một khoảng cách nhất định với Lâm Thâm Thâm.
“Sao? Không nhận ra chị à?” Lâm Thâm Thâm mỉm cười, tiện tay xoa đầu Quách
Thiển Thiển làm mái tóc em cô rối tung, đôi môi hồng nhạt khẽ thốt ra
tiếng: “Chị nhớ em lắm!”
“Thế à? Thật vậy sao? Thế thì cảm ơn
chị!” Quách Thiển Thiển vẫn giữ nụ cười xa cách, nghiêm túc nhìn ngắm
khuôn mặt quen thuộc tưởng không thể quen thuộc hơn. Thời gian và không
gian đều không làm thay đổi gương mặt giống cô gần như hoàn toàn đó, vì
tất cả đều được quyết định bởi thời khắc họ cùng sinh ra.
“Em vẫn ổn chứ?” Lâm Thâm Thâm cố gắng nói chuyện nhiệt tình, khoé miệng hơi
mỉm cười. Cô đứng yên tại chỗ, nhìn Quách Thiển Thiển hấp tập vuốt lại
mái tóc dài bị cô làm cho rối tung. “Chúng ta đúng là rất giống nhau,
như hai giọt nước vậy.” Cô không thể cưỡng lại ngón tay nâng cằm Quách
Thiển Thiển, nhẹ nhàng gật gật đầu. Quách Thiển Thiển để mặc ngón tay
thon nhỏ của chị chạm vào cằm mình, ngẩng đầu chăm chú nhìn chị dưới ánh đèn tối mờ có dáng vẻ đặc biệt dịu dàng, đôi mắt, cái mũi, làn môi…
Thật tình, cô rất muốn giơ tay chạm vào.
“Chẳng phải từ nhỏ đã
như thế sao?” Dường như đang suy nghĩ điều gì, cô gật gật đầu hơn nữa,
trước khi chị cô mở miệng, cô nhanh nhảu nói tiếp: “Thời gian chị đi lâu quá, đến nỗi tôi đã quên mình có một người chị.”
“Ừ…” Lâm Thâm
Thâm định mở miệng, nhưng chưa kịp nói câu gì đã bị tiếng cười khe khẽ
của Quách Thiển Thiển cắt ngang. “Hình như, tôi thật sự sắp quên mùi của chị rồi.”
“Ờ.” Lâm Thâm Thâm hít sâu một hơi, dang rộng cánh tay ôm Quách Thiển Thiển vào lòng. Cô lặng lẽ áp sát vào tai em, ngửi mùi
thơm từ mái tóc em, ánh mắt chìm lấp vào trong màn đêm nhạt nhoà phía
sau lưng, thì thầm: “Vậy thì hãy cố gắng hít lấy, từ từ nhớ lại nhé!”
Ánh đèn đường lờ mờ chiếu trên đỉnh đầu hai người, bóng đêm quấn dưới chân
hai người, cảm giác trên thế gian này chỉ còn lại hai chị em bọn họ mà
thôi.
Trên thế giới này thứ gì đáng quý nhất? Có phải là mạch máu đang từng ngày từng giờ chảy trong cơ thể của chúng ta, nhắc nhở chúng
ta yêu thương những người xung quanh mình? Quách Thiển Thiển khóc nấc
lên như một đứa trẻ trong vòng tay của Lâm Thâm Thâm, thực ra, hai người họ đều cảm thấy rằng, hoá ra đó chính là máu chảy ruột mềm. Họ có thể
mấy năm, hoặc mười mấy năm không gặp lại nhau, nhưng tình cảm này luôn
ẩn sâu trong lòng, bất cứ lúc nào cũng có thể dâng lên ào ạt, ngốc
nghếch, vừa ấm áp vừa khó chịu, như để nhắc nhở bản thân, thực ra họ
chưa bao giờ lạc mất nhau.
Có phải con người ta khi xảy ra một số chuyện quan trọng thì ký ức sẽ xuất hiện hiện tượng “đoản mạch” tạm
thời, ví dụ như chuyện gặp lại Lâm Thâm Thâm ngày hôm qua, hay là chuyện Đường Minh Hồng nhảy từ sân khấu cao như thế xuống, cho đến bây giờ,
Quách Thiển Thiển vẫn chưa thể định thần lại. Cô cũng không nhớ mình đã
về nhà bằng cách nào, sau đó làm thế nào mà nằm vắt ngang trên chiếc
giường rộng trong căn phòng thuê chung với Tôn Diễm, cho đến lúc Tôn
Diễm đẩy cánh cửa vào và gào to, cô mới từ từ động đậy mí mắt.
Tôn Diễm mở rèm cửa để ánh nắng tràn ngập khắp phòng. Quách Thiển Thiển
liền nằm nghiêng về một phía. Lúc Tôn Diễm lay mạnh người cô, cô cũng
chỉ ừ hử vài tiếng, đến khi Tôn Diễm lật tung chiếc chăn lên, cô bèn
cuộn lại như cục bông, nằm yên ngủ tiếp.
Tôn Diễm nghiến răng nghiến lợi quát to: “Cậu làm sao đấy? Rốt cuộc có dậy không thì bảo?”
“Hôm nay là cuối tuần, dậy làm gì chứ?” Quách Thiển Thiển nheo mắt vào nhìn
cô bạn đang ngồi ở đầu giường, lải nhải như người bị tâm thần: “Quách
Thiển Thiển, cậu có phải là người không đấy? Đường Minh Hồng ngã từ trên sân khấu cao như thế xuống, chẳng biết sống chết thế nào, cậu còn ở đây mà ngáy khò khò được! Anh ta là bạn trai cậu, sao cậu có thể giẫm đạp
lên tình cảm mà anh ta dành cho cậu như thế?” Vừa mới ngủ dậy, thật
không biết cô bạn lấy đâu ra lòng sục sôi căm hận như vậy.
“Không phải chỉ bị trẹo chân thôi sao? Có gì nghiêm trọng lắm đâu!” Quách
Thiển Thiển mở to mắt, vén mấy sợi tóc loà xoà trước mặt, cô còn nhớ hôm qua lúc đưa anh lên taxi, anh vẫn còn líu lo vui vẻ cơ mà.
“Anh
ta nhập viện rồi!” Vừa nãy Đường Minh Hồng gọi điện thông báo cho Tôn
Diễm. Nhưng ngay cả Tôn Diễm cũng cảm thấy anh đang quan trọng hoá vấn
đề, thế nên cô vội tìm lý do biện bạch. “Trẹo chân cũng có năm, bảy
loại, ít nhất là sinh hoạt cũng bất tiện, chẳng có ai chăm sóc anh ta.
Bây giờ sắp chiều đến nơi rồi, có khi anh ta còn chưa ăn trưa ấy chứ!”
Quách Thiển Thiển nửa nằm nửa ngồi trên giường, ôm đầu gối với vẻ thất thần.
“Ăn nói oai phong, hùng hổ như vậy, sao cậu không đi chăm sóc anh ấy?”
“Anh ta bị ngã cũng chẳng phải vì tớ, việc gì tớ phải đi!” Tôn Diễm lập tức chối đây đẩy.
“Thế tại sao cậu không gọi tớ dậy sớm một chút?” Quách Thiển Thiển ngáp dài, chảy cả nước mắt.
“Tớ cũng vừa mới dậy!” Tôn Diễm đáp như một lẽ đương nhiên. “Đi thăm anh ấy đi!” Cô thấp giọng nhắc nhở rồi đấm nhẹ vào lưng bạn.
Quách
Thiển Thiển chẳng nói gì, cô vừa mới tỉnh ngủ, đầu còn hơi ong ong. Cô
lại nhắm mắt, để ánh nắng ấm áp bao phủ toàn thân, hơn một phút sau, cô
mới mở mắt, định thần lại, mặc quần áo, buộc tóc gọn lại sau gáy, trước
khi bước ra khỏi cửa, cô không quên để lại cho Tôn Diễm một ánh mắt đầy
hàm ý.
Đường Minh Hồng từ nhỏ đã là cậu bé được cưng chiều, chỉ
hơi nhức đầu, sổ mũi cũng phải đến bệnh viện kiểm tra, lần trẹo chân
này, anh không chiếm giường trong bệnh viện mới lạ!
Tặng hoa quả, hoa tươi hình như có chút quê mùa, mua sâm, sữa bổ sung canxi thì lại
quá tầm thường, mà các cửa hàng trước cổng bệnh viện chắc gì đã bán hàng thật, thế nên Quách Thiển Thiển liền chọn mua một suất KFC, hơn nữa còn đang có chương trình khuyến mãi tăng số lượng mà không tăng giá, cơ hội hiếm có thế này mà không mua thì thật uổng phí.
Trên đường từ
cổng bệnh viện vào, Quách Thiển Thiển thấy màu sắc chủ đạo ở đây là màu
trắng, quần áo và giày dép mà các bác sĩ, y tá mặc trông đơn giản như
những bức tường không được trang trí, rồi nền nhà cũng bóng lộn như được phủ bởi ánh sáng trắng. Ngay cả cửa chính, cửa sổ, giường ở các phòng
bệnh cũng đều có màu trắng. Thậm chí khi đẩy cửa phòng bệnh dành riêng
cho Đường Minh Hồng, Quách Thiển Thiển cũng thấy bàn chân anh đang được
bó bột một cách khoa trương cũng là thạch cao màu trắng. Lúc đó, Đường
Minh Hồng đang nằm ngủ vô cùng thoải mái, ánh nắng chiều dịu nhẹ xuyên
qua khe hở của ô cửa sổ được phủ mát bởi cây bách diệp đang hắt tia nắng ấm áp lên vầng trán đầy đặn và sống mũi cao thẳng của anh.
Có lẽ anh không biết rằng, lúc anh ngủ trông thật đáng yêu, giống như một đứa trẻ với làn môi đỏ và đôi hàng mi đen sẫm đang mỉm cười.
Quách
Thiển Thiển rón rén đi vào, bước đến bên giường bệnh, cúi xuống nhìn
anh. Anh đang ngủ rất say, hơi thở đều đều, lông mày hơi nhăn lại.
Chàng trai này khi đối diện với vấn đề tình cảm thật sự không suy nghĩ gì,
ngốc đến mức khiến cho người ta đau lòng, không biết rốt cuộc anh ngã
xuống sân khấu do thất thần hay là muốn nhảy xuống để xem cho rõ mình có hoa mắt không, chắc chắn anh đã nhận thấy điều gì đó rồi. Nhưng trong
quá trình này, Quách Thiển Thiển hình như chẳng nhớ gì cả.
Rốt
cuộc là do tình cảm của Đường Minh Hồng là thật, hay là do Quách Thiển
Thiển đã quá suy tính thiệt hơn, nói cách khác là quá bạc bẽo, vô tình?
Trên đời này, chỉ có tình cảm là không thể tính toán và cân đo, chỉ có tình
cảm là không thể nói đến bình đẳng và báo đáp, nếu không, hoặc là sẽ ép
bản thân phát điên, hoặc là sẽ khiến cho đối phương phát điên, điều đó
chẳng có lợi cho bất cứ ai.
Quách Thiển Thiển đặt suất KFC trên
chiếc tủ đầu giường rồi nhẹ nhàng ngồi xuống giường bệnh, tự gọt táo cho mình, vỏ táo dài từng vòng, từng vòng rời khỏi cùi, cuộn lại trong bàn
tay cô.
Gọt xong một quả, cô lại gọt quả nữa, không phải cô muốn
ăn táo, mà là muốn tìm việc gì đó để làm. Khi gọt xong quả táo thứ ba,
Đường Minh Hồng vẫn chưa tỉnh dậy.
Mùi hương của táo cùng mùi vị
vủa KFC ngày càng nồng đậm, cộng với mùi thuốc sát trùng lan toả khắp
phòng khiến cho Quách Thiển Thiển bỗng cảm thấy ngạt thở. Cô định đứng
dậy đi ra ngoài thì nghe thấy Đường Minh Hồng nói mơ câu gì đó, phòng
bệnh rất yên tĩnh nhưng cô không thể nghe rõ anh nói gì.
“Anh nói gì vậy?” Quách Thiển Thiển ngồi cạnh giường, bất giác cúi xuống, ghé sát tai vào miệng anh.
Đường Minh Hồng đang nằm trên giường bệnh bỗng mở to mắt, nụ cười rạng rỡ,
khi Quách Thiển Thiển nhận ra và trở về tư thế cũ thì tên lưu manh này
đã đặt một nụ hôn lên má cô.
Đường Minh Hồng vốn nghĩ rằng cô sẽ
bị nụ hôn chân thành và bất ngờ của anh làm cho hoảng hốt, kinh ngạc,
mặt đỏ lựng lên và tim đập thình thịch, nhưng anh không ngờ Quách Thiển
Thiển lại nhíu mày, sau đó khóc oà lên, nước mắt cứ thi nhau rơi tí tách xuống nền nhà.
Trong màn nước mắt nhạt nhoà ấy, dường như Quách
Thiển Thiển nhìn thấy Tôn Diễm của nhiều năm về trước. Cô nhớ Tôn Diễm
đã đứng trước cổng trường, giơ tay vẫy chào cô, mặc kệ những giọt máu
nhỏ xuống đất như những cánh hoa đang nở. Cô ấy đã dùng con dao thủ công khắc ba chữ lên cánh tay mình. Khi mũi dao nhọn đó vạch lên da thịt, cô ấy vẫn mỉm cười, sau đó là tiếng cười khô khốc, hoá thành những giọt
nước mắt đọng trên khoé mắt.
“Tôn Diễm, sao cậu lại ngốc thế?” Giọng nói của Quách Thiển Thiển vang lên nghẹn ngào.
Tôn Diễm im lặng không nói, chỉ mỉm cười. Cho đến bây giờ, Quách Thiển
Thiển vẫn nhớ rõ như in, hôm đó cô bước đến bên cạnh Tôn Diễm mà lòng
trống rỗng, nhẹ nhàng nhấc cánh tay của Tôn Diễm lên. Cô đã nhìn thấy
những dòng chữ trên cánh tay đó, trong ánh mắt thoáng có sự xao động,
nhưng giây phút đó, cô chỉ biết nói với Tôn Diễm: “Mau đến phòng y tế
thôi!”
“Không cần đâu, vết thương nhỏ này đâu có đáng gì!” Tôn Diễm gạt tay cô ra và nhếch miệng cười.
Quách Thiển Thiển nhìn vào mắt Tôn Diễm, biểu cảm chưa bao giờ nghiêm túc đến vậy, giọng nói mang ý năn nỉ: “Đi thôi, cùng tớ đi tới phòng y tế nhé!”
“Tớ nói rồi, không cần đâu!” Tôn Diễm chăm chú nhìn vào cánh tay mình, nước mắt rơi trên vết thương hoà trộn với màu lấp loáng dưới ánh mặt trời.
Còn lúc này, tiếng khóc sụt sịt của Quách Thiển Thiển lại khiến Đường Minh
Hồng hoảng hốt, chân tay long ngóng không biết làm thế nào. Ba chữ đó
chính là tên của anh, được Tôn Diễm khắc sâu mãi mãi, vết thương dù đã
lành nhưng vẫn để lại sẹo mờ, cả đời không thể xoá và cũng không thể
quên.
Cố gắng để không khóc tiếp, Quách Thiển Thiển ngẩng đầu,
đưa tay cốc nhẹ lên trán Đường Minh Hồng một cái, căn chặt môi, nói:
“Tại sao anh cứ thích đùa như vậy?”
“Đùa như thế thích mà!” Đường Minh Hồng không hiểu chuyện gì đang xảy ra với cô, cười đáp.
“Đùa như thế thật đáng ghét!” Quách Thiển Thiển khịt khịt mũi, đưa tay lên lau sạch những giọt nước mắt còn vương trên má.