Trong phòng bệnh sạch sẽ và bài trí đơn giản, bà Trần Thục Dung mệt mỏi tháo đôi kính gọng
vàng trên sống mũi xuống, sau đó tiện tay đặt trên chiếc tủ cạnh đầu
giường, vài giây sau mới ngẩng đầu lên, miễn cưỡng nở nụ cười và cất
tiếng nói làm Quách Thiển Thiển kinh ngạc: “Cháu là Thâm Thâm hay Thiển
Thiển?”
“Gì cơ ạ?” Cô hơi ngẩn người, nhưng ngay lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh. “Mẹ à, à không, Chủ tịch Cố, hoá ra bác biết hết rồi ạ?”
“Ta già rồi, thực ra không phân biệt nổi hai chị em cháu.” Bà nói xong, nhẹ nhàng lắc lắc chiếc di động trong tay. “Có điều, ta vừa mới bảo Thâm
Thâm về nhà lấy giúp ta vài thứ, con bé vừa đi cách đây mười mấy phút,
thế nên cháu không thể là con bé, hơn nữa, trước đó ta cũng có điều tra
một chút, biết rằng con bé còn có một cô em gái song sinh, bây giờ đã
biết sự thật nên mạnh dạn đoán vậy thôi.”
“Chủ tịch Cố, thực ra
có lúc bác rất thân thiện.” Quách Thiển Thiển thầm thở phào, vì ít ra bà đã không giận giữ trước trò lừa gạt của hai chị em cô.
“Ngày thường ta hung dữ lắm sao?” Bà xua xua tay, hỏi vặn lại.
“Không phải, không phải ạ!” Quách Thiển Thiển vội vàng xua tay phủ nhận. “Chỉ
có hơi nghiêm nghị, nhưng chỉ hơi hơi thôi ạ.” Cô mỉm cười nịnh nọt.
“Đừng gọi ta là Chủ tịch Cố nữa, gọi ta là cô hoặc có thể gọi là mẹ như lúc
cháu đóng giả làm Lâm Thâm Thâm cũng được, chúng ta đã rất thân thiết
mà.” Bà nói xong thì mỉm cười, cúi đầu kéo một góc chăn. “Chỉ có điều,
ta không còn đứa con trai nào khác để gả cho cháu.”
“Chủ tịch…” Quách Thiển Thiển nghĩ ngợi, cuối cùng làm theo ý của bà, nói: “Bác, hoá ra bác biết hết rồi à?”
“Ta chỉ cần bấm ngón tay là chuyện gì ta cũng biết.” Bà Trần Thục Dung cố
tình xoè tay ra, giả vờ lẩm nhẩm giống nhưu Quan Âm Bồ Tát trên phim,
nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Quách Thiển Thiển, bà không
nhịn nổi bật cười. “Chị cháu về nhà lấy giúp ta tấm ảnh, đây là tấm ảnh
phục chế thôi.” Bà chỉ xuống nền nhà – tấm ảnh mà Cố Trạch Nặc bỏ quên.
“Cháu nhặt nó lên giúp ta được không?”
“Người này…” Quách Thiển
Thiển nhặt tấm hình lên, sau đó đưa cho bà Trần Thục Dung. Người đàn ông trong ảnh, thực ra là chàng trai trong ảnh chỉ khoảng mười bảy, mười
tám tuổi đang nở nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt rắn rỏi.
“Là mối
tình đầu của ta, mẹ ông ấy không thích ta, kiên quyết không đồng ý cho
hai chúng ta ở bên nhau, còn tuyệt thực ba ngày để uy hiếp chúng ta.” Bà Trần Thục Dung giải thích với Quách Thiển Thiển, chính bà cũng không
biết tại sao mình bỗng nói nhiều với cô gái đang đứng trước mặt này.
“Thế nên, ông ấy nghe lời mẹ, chia tay với bác ạ?” Quách Thiển Thiển biết tò mò chuyện riêng tư của người khác là chuyện không nên, nhưng cô chẳng
thể kiềm chế được. “Có phải cháu hơi nhiều chuyện không ạ?”
“Không sao.” Bà Trần Thục Dung gật đầu với cô. “Nếu như vậy thì bây giờ ta đã
không còn mong đợi gì vào ông ấy, cháu thấy đúng không nào? Tuy nhiên,
ông ấy không đồng ý, thậm chí còn muốn cùng ta đi đăng ký kết hôn, muốn
“tiền trảm hậu tấu”, chống lại quyết định của mẹ. Nhưng lúc đó ta lại
rất kiêu ngạo, ta làm sao chấp nhận được sự sỉ nhục như vậy, thế nên
chúng ta chia tay, rồi sau đó, ta lấy bố của Cố Trạch Nặc và có Cố Trạch Nặc.”
“Mối tình đầu luôn làm người ta không thể quên.” Quách
Thiển Thiển bất giác nhớ đến chuyện giữa mình và Đường Minh Hồng, bùi
ngùi tán thành.
“Đương nhiên không chỉ có vậy, điều ta không ngờ là, ông ấy vì ta mà không lấy vợ nữa.”
“Cho đến tận bây giờ ạ?” Cô kinh ngạc đến nỗi há hốc miệng.
“Ừ, cho đến tận bây giờ.” Bà Trần Thục Dung cười, khuôn mặt ánh lên chút
kiêu hãnh như thiếu nữ mới lớn. “Lúc bố của Cố Trạch Nặc qua đời, ông ấy có đến gặp ta, muốn cưới ta, cũng hứa là sẽ coi Cố Trạch Nặc như con
đẻ, đáng tiếc, tính cách của thằng bé này quá ngang bướng, hơn nữa công
ty là sản nghiệp của nhà họ Cố, hoàn cảnh và tình thế lúc bấy giờ không
cho phép ta đồng ý, ta và ông ấy mãi mãi không thể có cơ hội.”
“Thế nên mẹ mới cất ảnh của ông ấy vào chỗ kín đáo nhất, sợ anh Cố Trạch Nặc phát hiện ra ạ?” Tiếng của Lâm Thâm Thâm từ ngoài cửa vọng vào. Cuối
cùng cô cũng đến, cô về nahf lấy cho mẹ chồng bộ quần áo bà thích nhất
cùng với đồ trang sức và một tấm ảnh.
“Không phải ta sợ thằng bé
phát hiện, nếu thật sự ta sợ nó phát hiện, ta đã không cất giữ tấm ảnh
và đương nhiên nó cũng sẽ không nhìn thấy.” Bà chìa tay ra nắm lấy tay
Lâm Thâm Thâm. “Nếu một chuyện mà trong lòng mình cảm thấy chẳng có gì
thì tại sao phải che giấu, phải giữ kín chứ?”
“Vâng, chuyện này
thực sự là chẳng có ai sai ai đúng, nhưng điều đó luôn khiến cho anh Cố
Trạch Nặc luôn cảm thấy không thoải mái, khiến tình cảm mẹ con bị rạn
nứt.” Lâm Thâm Thâm kiên nhẫn nói tiếp, cô rất hy vọng hai mẹ con họ
không cần đối đầu nhau nữa.
“Được rồi, giữa giấu giếm và thẳng
thắn, ta chắc chắn sẽ chọn thẳng thắn, lòng ta chẳng có gì phải hổ thẹn
cả.” Bà vừa nói vừa cầm tấm ảnh cho vào túi áo khoác của bệnh viện rồi
hỏi: “Con thấy đúng không?”
“Mẹ à, kết quả chẩn đoán của bác sĩ
Triệu có đúng không ạ?” Lâm Thâm Thâm bỗng nhớ đến việc chính rồi hoảng
hốt. “Sức khoẻ của mẹ… Mẹ còn bảo con lấy quần áo, trang sức, lẽ nào… mẹ thật sự…”
“Con đang nói gì vậy?” Bà Trần Thục Dung giả vờ không hiểu ý của con dâu.
“Mẹ biết con đang nói gì mà.” Lâm Thâm Thâm nhắc bà với vẻ mặt nghiêm túc.
Mẹ quên rồi à, chính mẹ vừa nói rằng giữa giấu giếm và thẳng thắn, mẹ sẽ chọn thẳng thắn mà.”
“Mẹ chưa bao giờ phủ nhận những lời bác sĩ Triệu nói.” Bà cố ý mở to mắt, vẻ mặt vô tội.
“Nhưng những lời mẹ nói lần trước khiến con và Cố Trạch Nặc đều hiểu lầm, mẹ
khiến chúng con nghĩ mẹ chẳng có bệnh gì cả, mẹ cố ý giả vờ như thế.”
“Đó là chuyện của các con, không thể trách mẹ được.” Bà Trần Thục Dung bĩu
môi như một đứa trẻ, rồi như cảm thấy chán nản. bà xua xua tay. “Được
rồi, mẹ mệt rồi, mẹ muốn nghỉ ngơi.”
“Mẹ…” Lâm Thâm Thâm vẫn muốn nói thêm.
“Các con không nghe thấy mẹ muốn nói gì à? Mẹ mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.” Bà
ngắt lời cô, ánh mắt nhìn lướt qua hai chị em. Trong lúc Lâm Thâm Thâm
kéo Quách Thiển Thiển ra ngoài, bà không kìm được nhắc nhở cô lần nữa:
“Thâm Thâm, con đừng nói gì với Cố Trạch Nặc được không? Đương nhiên chỉ tạm thời thôi, hãy cho mẹ thời gian, mẹ sẽ tự nói với thằng bé.”
“Vâng.” Lâm Thâm Thâm trịnh trọng gật đầu.
“Còn nữa, vì muốn trêu đùa hay là vì chuyện gì đi nữa thì hai chị em con
cũng mau kết thúc chuyện hoán đổi thân phận đi, mẹ không có sức để vạch
trần hay phá hoại, nhưng điều đó không có nghĩa là mẹ đồng tình, thẳng
thắn là điều quan trọng.”
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, con hiểu mà.” Lâm Thâm Thâm ngoảnh mặt lại, đáp.
“Ừ.” Bà gật gật đầu. “Thâm Thâm, con đừng quên đấy, đây là chuyện cuối cùng mẹ nhắc nhở con, cảm ơn con.”
Từ phòng bệnh mẹ chồng bước ra, đi qua hành lang dài của bệnh viện và bao
nhiêu bậc cầu thang, cho đến khi ra khỏi cổng, Lâm Thâm Thâm vẫn không
nói gì. Đương nhiên, Quách Thiển Thiển cũng không tiện hỏi, cuối cùng
chị gái cô gọi một chiếc taxi, bảo cô lên xe rồi vẫy tay và đóng cửa xe
lại. Quách Thiển Thiển về nhà rồi mà không biết tại sao mình không thể
ngủ nổi, cứ lăn qua lăn lại trên giường, cho đến nửa đêm, cánh cửa ngoài phòng khách bỗng vang lên tiếng gõ lộc cộc, Quách Thiển Thiển bước ra
ngoài với vẻ như đã đoán biết được điều gì. Lúc này, Tôn Diễm cũng từ
phòng bên vừa ngáp vừa bước ra hỏi: “Ai đấy? Muộn thế này rồi còn đến gõ cửa! Chắc không phải con sói già nào đấy chứ? Thiển Thiển, cậu chắc
chắn muốn mở cửa à?”
‘”Cậu cứ yên tâm ngủ đi!” Quách Thiển Thiển
an ủi bạn rồi quay đầu bước ra cửa. “Chắc là tìm tớ.” Quả nhiên, lúc cô
mở cửa thì nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Thẩm Hiểu Bắc. Người cậu
ta đầy mùi rượu và hơi thở nặng nhọc. Cô kéo cậu ta vào nhà, dìu lên
giường nằm, sau đó rót nước cho cậu ta uống. Cậu ta uống ừng ực một hơi
hết cốc nước to rồi há miệng, hình như muốn uống thêm, cô lại rót cho
cậu ta một cốc nữa.
Trong lúc cậu ta uống nước, cô ngồi ở mép
giường, nhìn ánh đèn đường mờ nhạt chiếu trên chiếc cầu đi bộ ngoài cửa
sổ, những toà nhà nhấp nhô ẩn hiện trong bóng đêm, trong lòng bỗng cảm
thấy trống rỗng. Thẩm Hiểu Bắc uống hết cốc nước bỗng ngồi dậy ôm chầm
lấy cô, cô dựa cả người vào ngực cậu ta, nghe cậu ta nói: “Tại sao em
không cho anh bất cứ cơ hội nào? Có phải chỉ vì anh ít tuổi hơn không?”
Hơi thở của cậu ta thật ấm áp, còn giọng nói của cậu ta lại tràn đầy vẻ
cô đơn, buồn bã.
Có lẽ vì bên cạnh có thêm một người nên Quách
Thiển Thiển càng không thể ngủ nổi. Cô nằm trên giường và mở mắt, rồi
lại nhắm mắt, sau đó lại mở mắt, cứ như thế cho đến năm giờ sáng. Lúc
đồng hồ chỉ đến con số năm giờ mười lăm phút, Thẩm Hiểu Bắc đột nhiên
giơ tay ra nắm lấy tay cô. Cô biết cậu ta đã hoàn toàn tỉnh giấc, nhưng
cô không động đậy, cô hiểu nỗi giằng xé đang dâng lên trong lòng cậu ta. Cậu ta hơi nhổm người, ghé sát vào má cô hôn khẽ, cô vẫn nằm yên, mắt
nhắm tịt, chỉ có mi mắt hơi động đậy.
Nụ hôn của cậu ta thật dứt khoát và lạnh lẽo như băng.
“Anh phải về nhà đây.” Cậu ta ôm cô và nói. “Anh đi đây.” Cậu ta nhắc lại một lần nữa.
Quách Thiển Thiển không nói gì, chỉ khẽ gật đầu trong cái ôm của cậu ta, cô
rất muốn nói với cậu ta rằng: “Anh đừng đi”, nhưng chẳng thể nào thốt
nên lời. Trong lúc lưu luyến ấy, cậu ta đã dứt khoát ngồi dậy. Cả quá
trình Quách Thiển Thiển tiễn Thẩm Hiểu Bắc ra khỏi cửa đều lọt vào tầm
mắt của Đường Minh Hồng. Anh đợi Thẩm Hiểu Bắc xuống nhà mới lặng lẽ
bước ra từ một góc tường, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi của một đêm không
ngủ. Lúc Thẩm Hiểu Bắc vào nhà Quách Thiển Thiển, anh đã đứng đó, đứng
cả đêm ngoài cửa.
Lúc đầu, anh đã vô cùng tức giận, muốn gõ cửa,
thậm chí là đạp cửa xông vào, nhưng cuối cùng anh đã không làm thế, để
mặc cho thời gian chậm chạp trôi qua từng giây từng phút như cứa vào
thần kinh anh, đau đớn đến nỗi không thể đau đớn hơn.
Anh không hiểu tại sao cô có thể nhẫn tâm đối xử với anh như vậy? Lẽ nào ngoài anh ra, cô còn có người con trai khác?
Có điều, anh không dám kích động, anh còn nhu nhược nghĩ rằng nếu lột bỏ
tấm mặt nạ đó, có phải họ thực sự không thể quay đầu? Anh thấp thỏm lo
âu, nếu như vậy, có phải họ sẽ như hai người trên hai đường thẳng song
song?
Anh không muốn Quách Thiển Thiển phát hiện ra mình, cũng
không có lời nào muốn nói với cô, ngay cả cãi nhau cũng không. Còn Quách Thiển Thiển vốn không phát hiện ra anh, cô chỉ nhớ mình đóng cửa rất
nhanh, sau đó nhanh chóng chạy ra phía sau cửa sổ phòng khách nhìn Thẩm
Hiểu Bắc. Vì là mùa hè nên mới năm rưỡi mà trời đã sáng mờ mờ, cô nhìn
thấy cậu ta bước ra khỏi toà nhà với bờ vai để trần, rồi đi qua mấy toà
nhà xung quanh thì rẽ ngoặt và không nhìn thấy nữa. Cậu ta đã để quên
chiếc áo phông trắng ở nhà cô.
Với tấm lưng trần, cậu ta bước đi
rất nhanh, rất dứt khoát, chẳng quay đầu lại lấy một lần. Nếu cậu ta
quay đầu lại, chắc chắn sẽ nhìn thấy Quách Thiển Thiển đang đứng ở cửa
sổ, như thế cô sẽ không kìm được mà gọi tên cậu ta, bảo cậu ta quay lại, bảo cậu ta đừng đi. Đáng tiếc là cậu ta đã không quay đầu lại, cô cũng
không gọi cậu ta, thế nên đến bây giờ cả hai có hối hận thì cũng không
kịp nữa.