Đừng Vờ Ngoan Ngoãn

Chương 102: Chương 102




Người chơi Nhân Dân Tệ ở đâu cũng có ưu đãi, mặc dù Tiểu Hùng TV là một phần mềm phát sóng trực tiếp cũng như vậy.

Những fans nằm trong bảng xếp hàng đều có đặc quyền nhất định, ví dụ như khi bình luận cái gì đó thì sẽ có khung màu vàng lập lòe ánh sáng, nội dung bình luận cũng không dễ dàng bị trôi đi, mà sẽ ở một vị trí riêng trong vòng mười giây.

Lời nói táo bạo của Nữ sĩ Hoa súng hạnh phúc, không chỉ khoe sự giàu có mà còn gây chấn động khu vực bình luận của cư dân mạng với bốn chữ “Có rất nhiều tiền“.

Tả Đào cũng sững sờ trong giây lát, tuy vẫn cách một màn hình nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được khí thế của sự giàu có lao tới trước mặt.

Sau đó ánh mắt dừng lại ở chữ mẹ, lặng yên không một tiếng động đỏ vành tai.

May mà giờ phút này lực chú ý của mọi người đều bị mẹ của Tống Thời Hàn hấp dẫn, không chú ý tới biến hóa của cậu.

【 Thôi thôi, chị có tiền chị là lão đại! 】

【 Chị này có chút lạ mắt, sao trước kia không gặp qua nhỉ, chẳng lẽ là fans mới của con trai? 】

【 Hẳn là fans mới, gần nhất đột nhiên xuất hiện trên bảng fans, không thể không nói con trai tôi thật có mị lực, trời sinh khiến người yêu thích. 】

【 Cũng không xem là fans mới, tôi nhớ rõ thật lâu trước kia còn thấy chị Hoa súng tặng quà cho con trai, chỉ là không có giống như hiện tại —— mọi người hiểu ý tôi chứ ( không nói, cọ cọ tài vận. 】

【 Chị gái phú bà còn nhận con gái không? Tôi có thể tự hạ bối phận không làm mẹ Pink / mắt lấp lánh.jpg】

【 Tôi cũng có thể ~】

【 Mọi người đừng quá thái quá ha.jpg. Nhưng nữ sĩ Hoa súng, làm mẹ đứng đầu của phòng phát sóng trực tiếp, dù là fan mới cũng phải đối xử tốt với con trai chúng ta, OK sao? 】

Hoa súng hạnh phúc quả xác thật không thích lên tiếng, ngoại trừ lần này ra, Tả Đào chưa bao giờ thấy bà bình luận. Hơn nữa vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, cậu đoán đối phương sẽ trả lời lại.

Nhưng cậu vừa mới nhắc đến chuyện này trong lòng, Hoa súng hạnh phúc lại trả lời một câu ——

【 Được. 】

Hơi nóng sau tai lặng lẽ bắt đầu lan xuống mặt.

Tả Đào: “......”

Cậu không dám tiếp tục nói gì, sau khi uống một ngụm nước, lại lén lút ngồi thẳng hơn một chút. Vừa lúc Vương Thu đánh ngáp vào phòng huấn luyện, hai người ăn nhịp với nhau, mở ván thứ hai.

Cùng lúc đó.

Trong một trang viên tư nhân ở Phong Thị. Bên ngoài nhà kính, Vạn Thu Huyền buông điện thoại di động xuống. Bà diện chiếc áo dài đơn giản, thanh lịch, thể hiện sự sang trọng, đoan trang trong từng cử chỉ. Nhìn kỹ, mặt mày Tống Thời Hàn có bảy tám phần đều là di truyền từ bà, nhưng chỗ đuôi mắt sắc bén lại có vẻ mềm mại hơn Tống Thời Hàn không ít, trong đôi mắt đẹp tràn đầy ý cười sung sướng —— rõ ràng là vừa mới tại phòng phát sóng của Tả Đào làm nữ sĩ 'Hoa súng hạnh phúc' ném mấy chục vạn ra.

Nhưng sau khi cười xong, cũng không biết là nghĩ tới cái gì, lại nhíu mày.

Người đàn ông ngồi bên cạnh liếc nhìn, chịu thương chịu khó mà sửa lại từng cành hoa cắm vào lọ, nói: “Bà lại làm sao vậy?”

“Động tác của ông nhẹ chút.” Vạn Thu Huyền trừng mắt nhìn Tống Hoằng một cái: “Mới vừa tạo ra được chủng loại mới, đừng làm chết mất hoa của tôi.”

Tống Hoằng ném những bông hoa còn lại lên bàn. Cả đời ông chưa bao giờ làm công việc tế nhị như vậy, mân mê một buổi sáng, đã mồ hôi đầy đầu: “Vậy bà tự mình tới mà cắm?”

“Vậy không được, ông vừa đi chính là mười ngày nửa tháng, lúc trở về cũng nên làm chút chuyện?” Vạn Thu Huyền nói: “Tôi là vì tốt cho ông thôi. Bác sĩ nói như thế nào, bệnh này của ông cần tĩnh dưỡng, học cắm hoa chính là một cách để tu thân dưỡng tính, so với cả ngày ra ngoài phơi nắng câu cá còn tốt hơn nhiều?”

“......” Tống Hoằng cái gì cũng chưa nói, lại cầm bó hoa tươi lên, thuận miệng nói một câu: “Sáng nay Lão Trương gửi cho tôi một tin tức, hỏi tôi buổi chiều có đi hay không, gần nhất hình như ông ta nhận thầu được mấy mẩu đất ở vùng ngoại ô, tính toán ở Phong thị mở làng du lịch.”

Vạn Thu Huyền không tiếp lời, chỉ vuốt má, trầm ngâm nhìn chàng trai tóc hồng trên màn hình điện thoại: “Tôi cứ cảm thấy đứa nhỏ vô lại Tống Thời Hàn kia xốc áo choàng của tôi.”

Tống Hoằng sửng sốt, còn có chút không phản ứng lại: “Cái gì?”

Vạn Thu Huyền chỉ chỉ di động mình: “Tôi cảm thấy thần thái của con dâu không đúng. Hôm nay lúc tôi đập quà cho nó, thoạt nhìn nó so với ngày thường còn câu nệ hơn.”

“Lấy cái tác phong đó của bà, đứa nhỏ có thể không câu nệ sao?” Tống Hoằng thở dài, có chút vô ngữ: “Không bị bà dọa sợn, đã xem như gan dạ sáng suốt hơn người.”

Vạn Thu Huyền: “Không giống nhau, nó khẳng định đã biết tôi là ai.”

Tống Hoằng: “Biết thì biết, dù sao sớm muộn gì đều là muốn gặp mặt.”

“Tôi không phải sợ dọa......” Lời nói mới đến bên miệng, Vạn Thu Huyền nhíu mày, lại sửa miệng: “Sợ con trai ông mới thật vất vả mới có đối tượng lại làm thành không có sao.”

“Tôi nói,“ Tống Hoằng xoa xoa thái dương: “Có phải bà đối với con trai mình quá không tin tưởng rồi không?”

“Thôi đi.”

Lúc Vạn nữ sĩ phun tào con trai nhà mình không hề có chút yếu mềm, bà bưng chén sứ lên, nhấp một ngụm Hồng trà, mới chậm rì rì mà tiếp tục nói: “Thằng con trai này của ông. Ông xem đức hạnh mấy chục năm nay của nó đi, tôi còn tưởng nó muốn ôm máy tính cả đời đây.”

Vạn Thu Huyền phát ra nghi vấn từ linh hồn: “Tôi liền hỏi ông, ông có sợ không?”

“Đúng thật.” Nghĩ đến tác phong hành sự luôn làm theo ý mình lúc xưa của Tống Thời Hàn, Tống Hoằng cũng có chút đau đầu.

Vạn Thu Huyền: “Cho nên, thật vất vả gặp mới được một đứa nhỏ đáng yêu như, lỡ may dọa người chạy mất thì phải làm sao bây giờ?” Dừng một chút, lại nói: “Không được, chờ tí nữa tôi phải gọi điện dạy bảo con trai mới được.”

Tống Hoằng cau mày, liền uống chung một ngụm hồng trà với bà lão nhà mình, liếc mắt nhìn di động một cái, lơ đãng hỏi một câu: “Đứa nhỏ này thế nào?”

Vạn Thu Huyền: “Cái gì thế nào?”

Tống Hoằng: “Thì mấy cái chuyện nhâm phẩm ấy.”

Vạn Thu Huyền kỳ quái hỏ: “Không phải ông đã ở trên mạng xem đi xem lại trăm ngàn lần tư liệu của người ta rồi? Lão Tống, ông quên hai chúng ta dùng chung một cái tài khoản?”

Tống Hoằng: “......”

Tống Hoằng không được tự nhiên mà khụ một tiếng.

“Tôi nói rõ rằng cả hai cha con ông đều có một thói quen xấu giống nhau, rõ ràng là không bỏ xuống được, nhưng có việc liền nghẹn trong lòng giả bộ thâm trầm. Ông nói ông đi, năm đó nếu thái độ của ông có thể tốt một chút, bớt tranh cãi khó nghe, thì nó có thể sớm dọn ra ngoài vậy không?”

“Con cháu đều có phúc của con cháu, bà tôi nói thật có đạo lý. Ông xem cho dù năm đó ông chặt đứt kinh tế của con trai, không phải đến bây giờ nó vẫn cứ hô mưa gọi gió đó sao?”

Tống Hoằng bị dỗi đến á khẩu không trả lời được: “Tôi đó là vì......”

“Vì tốt cho nó có phải hay không?” Vạn Thu Huyền trừng ông một cái: “Dù sao tôi mặc kệ. Ông muốn tốt cho ai cũng được, tóm lại đừng có mà lấy cái loại thái độ đấy ra đối phó với con dâu của tôi, quay đầu lại dạo nó chạy mất tôi liền xử ông.”

“Tôi khẳng định sẽ không.” Hiển nhiên là đối với chuyện năm đó vô cùng hối hận, Tống Hoằng không hề nghĩ ngợi, bật thốt lên nói: “Đứa nhỏ này chỉ xét về tướng mạo liền biết ngoan hơn thằng nhóc Hàn kia không biết bao nhiêu lần, hơn nữa lại quy quy củ củ đậu đại học S, về sau tốt nghiệp không chừng còn có thể tới công ty giúp đỡ......”

Vạn Thu Huyền vừa nghe lời này liền đau đầu, gõ gõ tay lên bàn, nói: “Vậy cũng phải để nó nguyện ý mới được. Chớ có trách tôi không nhắc nhở ông, đây là sẽ là cơ hội tốt để hàn gắn tình cha con của hai người đấy. Nếu lần này ông mà không sửa tính tình cho tốt, chờ con dâu qua cửa rồi, tôi với người một nhà đều không để ý tới ông, nửa đời sau ông cứ cùng lão Trương đi câu cá đi.”

Tống Hoằng trầm mặc một lúc lâu, đem tất cả hoa đều cắm vào bình hoa, nói: “Cái đó, bà xem phát sóng trực tiếp ở đâu vậy?”

Mười phút sau.

Khác với ván đầu tiên. Ván thứ hai, bọn họ ghép cặp trúng tuyển thủ chuyên nghiệp, năm người đối diện đều mang trên đầu huy hiệu của tuyển thủ chuyên nghiệp, mà bên phía bọn họ ngoại trừ Vương Thu và cậu ra, còn lại đều là người qua đường. Giai đoạn trước còn tốt, đến giữa đều bắt đầu băng, không chống đỡ bao lâu liền thua trận.

Bình luận một mảnh thở dài, đều đang nói Tả Đào và Vương Thu vận khí không tốt.

Đương nhiên cũng trà trộn vào không ít anti-fan.

【 Xem đi, Thu và Pink không hổ là gà nhỏ (cùi bắp) của Wildfire, đồng đội không ở bên liền thua không biết mẹ ở chỗ nào. 】

【 Antifan từ đâu chạy tới, nhanh lăn cho bà. 】

【 ha ha ha, nói thật liền chửi? 】

【 Giống như đang nhìn thấy một ván đồng thau, nói thật Pink có phải đồ ăn không vậy? 】

【Đồ ăn +1, tâm tình của Pink không ở thi đấu, trở về nhìn mấy trận thi đấu của bọn họ, hình như đều là dựa bám lên người Fire. 】

【 Thật là phục hai vị này, làm giới E-sport chướng khí mù mịt. 】

Mới đầu thấy thế Tả Đào còn sẽ tức giận, nhưng hiện tại xem nhiều, cũng liền không có cảm giác gì. Cũng càng ngày càng lý giải tại sao Tống Thời Hàn không để ý tới, miệng mọc trên người người khác, quản cũng quản không nổi, chỉ cần nỗ lực thi đấu cho tốt, không thẹn với lương tâm là được.

Khương Minh lúc này bước vào, vỗ tay nói: “Mọi người dọn dẹp một chút. Hẹn gặp lại ở phòng họp sau.”

Là một chú ngựa ô bất ngờ bộc phát ở giải mùa hè, GG khiến tất cả các căn cứ lớn phải khiếp sợ sau khi thi đấu với FG. Wildfire tất nhiên cũng không ngoại lệ, ban huấn luyện tại căn cứ đã làm việc ngày đêm và biên soạn rất nhiều dữ liệu hữu ích cũng như chiến thuật đối ứng.

Tả Đào đồng ý, chuẩn bị tắt sóng, cậu tháo tai nghe đeo lên cổ, vẫn không để ý đến những âm không hài hòa: “Hôm nay phát sóng trực tiếp đến đây thôi, huấn luyện viên kêu chúng ta đi mở họp. Ừ ừ ừ, mọi người đừng cùng chó cãi nhau, buổi tối...... Buổi tối có thời gian tôi liền......”

Lời nói còn chưa nói xong, một loạt quà tặng che kín hết bình luận.

【 Người dùng [ Nhà giàu câu cá ] tặng streamer 20 cái cái Mùa hè lãng mạn ~】

【 Nhà giàu câu cá: Chỉ là thua một trận mà thôi, không cần nản lòng, không ngừng cố gắng, lần sau nhất định có thể thắng! 】

Tả Đào: “......?”

Cậu hít cái mũi, hoài nghi chính mình gần nhất là đụng phải đại tài vận.

Vương Thu bên cạnh trực tiếp hít hà một hơi, đôi mắt đều biến thành hâm mộ.

【 Nhà giàu câu cá: Hành vi của một số cá nhân trong phòng phát sóng trực tiếp thực sự không phù hợp. Ông đây nói nước tốt cho vạn vật nên không tranh giành, không đòi hỏi mấy người phải tốt như nước, nhưng miệng đầy ác ngôn, không khói có chút không giáo dưỡng. 】

Trong phòng phát sóng trực tiếp của Tả Đào có rất nhiều người từ mọi tầng lớp xã hội. Là một thanh niên mới trong thời đại mới, mọi người đều chú ý đến sự đơn giản và rõ ràng trong lời nói. Khi nào cần cười thì cười to, khi nào cần mắng thì sẽ mắng, lần đầu gặp được người có văn hóa như vậy, bình luận lại một lần nữa đình trệ.

Nhóm antifan cũng dừng.

Trong trang viên, Cha Tống vừa mới học được tặng quà với bình luận liền uống ngụm trà, đắc ý mà nhìn Vạn Thu Huyền: “Xem đi, có chút người chính là cần giáo dục.”

Vạn Thu Huyền thần sắc phức tạp: “Ông nhìn lại đi?”

Tống Hoằng vừa cúi đầu, biểu tình nứt ra rồi.

【 Mày là thằng ngu à? 】

【 Có tiền không phải là lý do để bạn phạm tiện. 】(Không biết dịch phạm tiện như nào nữa)

【 Trời đất, từ đâu ra người viễn cổ? 】

【 Không mắng Pink, tôi mắng ông được không đại thúc? 】

......

Tả Đào nhíu mày, vừa định nói cái gì đó.

Chỉ có Tống Thời Hàn đứng dậy ở phía sau Tả Đào dừng lại, ánh mắt dừng lại ở ID [ Nhà giàu câu cá ] vài giây, nhíu mày.

Ngay sau đó, anh tiến lên một bước, từ phía sau khom lưng nắm lấy con chuột của Tả Đào, động thủ cấm ngôn mấy cái antifan: “Quản lý phòng sao còn không đi ra làm việc?”

ANh cong môi: “Khi dễ người già thì tính làm gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.