“Ông lại tới làm gì?”
Vẻ mặt Tả Chí Dũng từ kinh ngạc nhanh chóng trở lại bình thường khi nhìn thấy Tô Nguyệt Yểu sải bước đi vào. Lông mày ông ta luôn nhíu lại, có lẽ đã đến mức nhẫn nại cực hạn, ông ta nói với giọng điệu không cam tâm: “Tô Nguyệt Yểu, có thể mong cô đừng luôn nhúng tay vào việc nhà chúng tôi được không?”
“Việc nhà của ông?”
Có lẽ cô trực tiếp từ căn cứ FG đến, trên người Tô Nguyệt Yểu vẫn mặc đồng phục huấn luyện viên FG. Nghe Tả Trí Dũng nói xong, cô như bị dẫm vào bãi mìn, cười với vẻ đầy châm chọc: “Tả Trí Dũng, lúc ông nói lời này có thấy mặt đau không? À, hiện tại nhớ ra Tả Đào là con trai ông, sớm làm gì đi?”
Tả Trí Dũng nhìn cô với vẻ mặt không vui.
“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt kinh tởm đó nữa.”
Tô Nguyệt Yểu xứng đáng được mọi người mệnh danh là trên giang hồ có Tô Bá, một khi đã tức giận, khí tràng quả thực hoàn toàn áp đảo Tả Trí Dũng. Cô cũng không giống Tống Thời Hàn lúc nói chuyện còn phải giữ đường sống, quen biết nhau thời gian dài vậy rồi, đương nhiên biết đối phương không nghe được cái gì, cho nên chuyên chọn những lời chọc ngoáy tâm can này ——
“Có cần tôi giúp ông nhớ lại một năm ông về nhà mấy lần? Tham gia qua bao nhiêu lần họp lớp của Tả Đào? Biết lúc nó học cấp 2 ở trường nào? Còn nhớ rõ sinh nhật của nó là ngày mấy tháng mấy không? Tôi hỏi lại ông, từ nhỏ đến lớn, lúc nó sinh bệnh thì ông ở đâu, con người ta tan họp gặp trời mưa thì có người đến đón, chỉ có một mình Tả Đào trời mưa thì đội mưa đi về, ngay cả trước đêm thi đại học, ông có gọi điện hỏi quan tâm đến nó một lần nào sao?”
Tả Trí Dũng nhíu mày.
“Gì cũng không biết, ông còn không biết xấu hổ cùng tôi nói là việc nhà của ông, ông có liêm sỉ một chút hay không!”
“Hiên tại tôi không có rảnh để cùng cô thảo luận những vấn đề này!” Sắc mặt Tả Trí Dũng trầm xuống. Lặng im nửa giâyu, lựa chọn tránh nàng, lập tức hướng tới chỗ Tả Đào, lạnh mặt nói: “Tả Đào. Ba lặp lại lần nữa, hiện tại lập tức thu thập đồ vật theo ba rời khỏi đây!”
Tả Đào vẫn đứng đằng sau Tống Thời Hàn, nhưng mà không chờ cậu kịp phản ứng, Tư Tranh và Cat đứng bên cạnh cũng không hẹn mà cùng nhau xông tới, cơ hồ là đem Tả Đào vây quanh kín mít che chắn lại.
Vốn dĩ mấy người ngại với Tả Trí Dũng thân phận còn thu liễm, nhưng giờ phút này nghe xong Tô Nguyệt Yểu vừa mới như vậy trường một đại đoạn, hỏa khí đều lên đây.
Một đám thanh niên mới ngoài đôi mươi, có ai là không cao lớn và cường tráng? LDù biết là không thể ra tay nhưng chỉ riêng khí thế thôi cũng đủ hù người.
Sắc mặt Tả Trí Dũng càng ngày càng khó coi: “Các cậu rốt cuộc muốn làm gì, lại ngăn cản tôi liền báo cảnh sát!”
Vương Thu ra vẻ không sao cả mà nhún vai, cả người đầy vẻ lưu manh: “Ông báo đi.”
Khương Minh thì ở bên cạnh đóng vai phản diện, hắn cười làm lành nói: “Tả tiên sinh, hiện tại ông báo công an cũng vô dụng thôi. Bọn họ đều là tuyển thủ thể thao hợp pháp, một không vi phạm pháp lệnh, hai không gian giở thủ đoạn gian dối, nếu không có gì tất yếu, chúng ta vẫn không nên gia tăng lượng công việc của các chú cảnh sát.” Dừng một chút, lại nghĩ đến cái gì bổ sung thêm một câu: “Hay là nói, ngài đối với căn cứ của chúng tôi có bất mãn gì sao? Nhưng hợp đồng của chúng tôi là theo con đường chính quy, nếu ngài thật sự có ý kiến, có thể mời luật sư đến khởi tố chúng tôi.”
Trong lúc nhất thời, dường như mọi người đang đứng đối diện nhau.
Nhưng dù sao thì Tả Trí Dũng cũng là một giáo sư đứng trên bục giảng, phẩm chất tâm lý tốt đến mức nực cười. Lúc này hắn cũng không nhìn người khác, chỉ nhìn thẳng về phía Tả Đào: “Tả Đào, lại đây.”
“Ông đi đi.” Đôi mắt Tả Đào vẫn đỏ bừng. Cậu thở dài một hơi, trong giọng nói nghẹn ngào thể diện rõ vẻ mệt mỏi không thể che dấu: “Coi như tôi cầu ông, ông đi đi.”
Cậu thật sự mệt mỏi.
Những mâu thuẫn gia đình phức tạp đã kéo dài nhiều năm như vậy, mỗi khi cậu sắp quên đi, Tả Trí Dũng sẽ luôn nhắc nhở anh bằng nhiều hình thức khác nhau. Từ giận dữ ban đầu đến phản kháng, tranh cãi, đến bây giờ cậu gần như đã chết lặng.
Cậu cũng chỉ muốn an an tĩnh tĩnh mà làm chuyện mình thích, cũng chưa làm qua chuyện gì gọi là thương thiên hại lí, vì cái gì luôn khó đến như vậy?
Hiện tại cậu thật sự chỉ muốn tìm một chỗ ngồi xuống, hoặc là bịt kín chăn tránh né hết thảy.
“Con rốt cuộc muốn thế nào!”
Tả Trí Dũng lạnh giọng nói: “Ba là ba của con, ba có thể hại con sao?” Ông ta rốt cuộc đem nghi hoặc rất lâu trong lòng mình nói rõ ra: “Mẹ con đã mất rất lâu rồi, rõ ràng con vẫn luôn rất nghe lời, sao hiện tại......”
Tả Trí Dũng còn chưa nói xong, Tô Nguyệt Yểu trực tiếp tiến lên đoạt gạt tàn mà ông ta vẫn luôn cầm trên tay, tiện đà hung hăng ném lên bàn trà —— Một tiếng “Choeng” thật to vang lên, toàn bộ đại sảnh nháy mắt an tĩnh lại, một chút tạp âm cũng không có.
Chỉ có giữa mày Khương Minh là không ngừng nhảy dựng. Chiếc bàn này hắn mới mua không lâu đặt trước đại sảnh làm bộ mặt cho căn cứ, giá tiền phải đến 6 số, hiện tại bị Tô Bá một cái gạt tàn đập thành 4 miếng..
Sắc mặt Tô Nguyệt Yểu âm trầm: “Tả Trí Dũng, nhân lúc tôi còn có thể nhịn thì ông nhanh chóng lăn đi.”
Bị Tô Nguyệt Yểu chỉ vào mũi mắng đến bây giờ, Tả Trí Dũng nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc nhịn không được nữa: “Tô Nguyệt Yểu, những chuyện khác, tôi cũng không có làm phiền cô!”
“Tôi hỏi cô, chuyện của bọn họ, có phải cô đã sớm biết rồi hay không?”
Tả Trí Dũng nhìn về phía Tô Nguyệt Yểu, duỗi tay chỉ hướng Tả Đào và Tống Thời Hàn.
Tô Nguyệt Yểu cười lạnh: “Đúng, tôi đã sớm biết, cái chuyện này là do tôi tự mình đồng ý đấy.”
Trong mắt Tả Trí Dũng tràn đầy lửa giận: “Cô có cái tư cách gì?!”
“Tôi có tư cách gì?” Tô Nguyệt Yểu nhìn thẳng vào mắt Tả Trí Dũng, gằn từng chữ một mà nói: “Chỉ bằng trước khi chị tôi lâm chung, tự mình đem Tả Đào phó thác cho tôi!”
“Tả Trí Dũng, tôi hôm nay nói cho ông biết. Từ lúc chị tôi rời đi. tôi chính là mẹ của Tả Đào!”
“Ông nói coi tôi có tư cách gì?!”
Tả Đào vốn đang muốn nói gì, nhưng nghe đến đây, đột nhiên liền nghẹn ngào một tiếng.
Trong nhà lại một lần nữa nháy mắt an tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng Tả Đào liều mạng áp chế thanh âm.
Sau một lúc lâu.
“Fire, cậu mang Tả Đào lên lầu.”
Tô Nguyệt Yểu xoa xoa thái dương, cô nhìn về phía Tả Trí Dũng, gằn từng chữ một: “Anh rẻ, anh đừng có lấy chuyện của chị tôi mà nhắc lại.”
“Rốt cuộc chị ấy ra đi thế nào, không phải chính trong lòng anh hiểu rõ sao?”
——
Đưa Tả Đào lên lâu xong, sau khi tận mắt nhìn thấy cậu tiến vào phòng tắm tắm rửa, Tống Thời Hàn mới lại hướng dưới lầu đi một chuyến.
Mới vừa rồi dưới đại sảnh còn ồn ào nhốn nháo bây giờ đã an tĩnh trở lại, người cũng đã giải tán hết rồi, chỉ là ở chỗ gần bàn trà thì vẫn đầy kem và thủy tinh hỗn độn.
Bây giờ đã là nửa đêm, dì ở căn cứ đã sớm tan tầm về nhà, cho nên chỉ còn mình Khương Minh cầm cái chổi đi quét dọn, thấy Tống Thời Hàn từ trên lầu đi xuống, liền không tiếng động mà chỉ chỉ ngoài cửa.
Tống Thời Hàn gật đầu, nhìn thấy bóng dáng Tô Nguyệt Yểu đang đứng trước bãi đậu xe bên ngoài căn cứ.
“Tả Đào thế nào?”
Không biết suy nghĩ cái gì, Tô Nguyệt Yểu nhìn ngọn cây xào xạc trong gió bên cạnh. Mãi cho đến khi thoáng nhìn thấy Tống Thời Hàn, cô mới quay đầu lại, lấy trong túi ra một bao thuốc lá, tự mình châm một điếu rồi ném bao thuốc cho Tống Thời Hàn..
Tống Thời Hàn duỗi tay tiếp nhận. Thực ra gần đây anh đã cai thuốc lá thành công, nhưng anh không thể giải thích được tại sao, lúc này anh cảm thấy khó chịu đến mức cảm thấy cần có thứ gì đó để đè xuống nên rút ra một điếu thuốc.
“Còn tốt, đang tắm rửa.” Anh nói.
Tô Nguyệt Yểu đáp ứng một tiếng. Trong bóng đêm, cô dựa vào cửa xe, trầm mặc vài giây, mới nói: “Vừa nãy khiến cậu chê cười rồi.”
Tống Thời Hàn lắc đầu.
Lại qua vài giây yên tĩnh, Tô Nguyệt Yểu hút điếu thuốc:
“Kỳ thật, Tả Đào là một đứa nhỏ có tính cách thích lấy lòng người khác.”
Tống Thời Hàn sửng sốt một chút, liếc mắt nhìn về phía Tô Nguyệt Yểu.
Tô Nguyệt Yểu cười phủi phủi khói bụi, nhưng mặt mày lại nhìn không ra ý cười: “Rất kỳ quái có phải không? Cái tính cách kiểu Tiểu Ma Vương như Tả Đào, cư nhiên sẽ lấy lòng người khác.”
Tống Thời Hàn không nói chuyện, chỉ là trong lòng ẩn ẩn dâng lên một dự cảm không lành, chờ Tô Nguyệt Yểu tiếp tục nói.
Tô Nguyệt Yểu đầu tiên là thở dài, sau đó chìm vào hồi ức, nhẹ nhàng nói: nhẹ giọng nói: “Trước ba tuổi, Tả Đào có thể xem như là một đứa thích nháo nhất trong đám trẻ cùng lứa, cũng không thể nói là thích nháo, dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ, luôn muốn đi ra ngoài chơi, đối với những chuyện bên ngoài đều rất tò mò. Nhưng mà......” Giọng của cô hơi dừng một chút: “Từ lúc chị gái tôi sinh bệnh, lúc chị ấy thanh tỉnh, chị ấy rất bao dung với Tả Đào, sẽ luôn buông chuyện đang làm trong tay mà dẫn Tả Đào ra ngoài đi chơi, nhưng lúc không còn thanh tỉnh nữa liền......”
Tô Nguyệt Yểu không có nói quá rõ ràng, nhưng ý tứ bên trong, Tống Thời Hàn cũng có thể đoán được.
“Chị tôi và Tả Trí Dũng là do trưởng bối trong nhà sắp xếp. Chị tôi không thích cãi nhau, là một người rất ôn nhu và an tĩnh, ngày thường liền thích ở nhà trồng hoa, lúc trước học chuyên ngành thiết kế vườn, nhưng Tả Trí Dũng lại xem đây là không làm việc đang hoàng, cho nên hắn yêu cầu chị tôi phải có được biên chế.”
“Sau hôn nhân hai năm còn khá tốt, mãi đến khi chị tôi sinh ra Tả Đào, cũng là năm mở rộng. Chị vừa mới ở cữ xong đã bị Tả Trí Dũng an bài một đống chương trình học, nhưng lúc ấy Tả Đào còn nhỏ, chị ấy một bên vội vàng đọc sách, một bên lại vội vàng chăm sóc Tả Đào, rốt cuộc cũng đến ngày không chịu nổi nữa, chị ấy sinh bệnh.”
“Về sau chị ấy ở trong nhà mấy năm, mỗi ngày đều không được làm chuyện mà mình thích. Sau nữa chị tôi...... Tóm lại, hôm đó trời mưa rất to. Lúc tôi chạy tới, bé Tả Đào liền đứng ở trong mưa, khóc lóc nói xin lỗi không ngừng, nói......” Tô Nguyệt Yểu nghẹn ngào một tiếng: “Nói, chị tôi là bị nó chọc tức chết.”
Bầu không khí dần trở nên căng thẳng trước lời nói của Tô Nguyệt Yểu.
Tống Thời Hàn sửng sốt, mãi đến khi ngón tay cầm điếu thuốc bị nóng mới tỉnh táo lại.
“Cho nên,“ Tống Thời Hàn vừa mở miệng, gian nan nói: “Em ấy thật sự cho rằng......”
Câu nói kế tiếp anh thật sự không có biện pháp nói ra, anh không có cách nào tưởng tượng làm sao Tả Đào có thể chống đỡ đến hiện tại, một đứa bé nhỏ như vậy, lúc chính miệng nói ra những lời này, trong lòng lại suy nghĩ cái gì.
Nhất định là trời đất đều đổ sụp đúng không.
Tô Nguyệt Yểu “Ừ” một tiếng, cũng ăn ý mà nhảy qua chuyện này.
Tống Thời Hàn không nhịn đươc, anh hung hăng mà hút điếu thuốc, chửi mẹ nó một tiếng.
“Từ đó về sau, Tả Đào liền thay đổi. Nó bắt đầu học ngoan, không gây ồn ào cũng không náo loạn, mỗi ngày đều dựa theo lời của hy vọng của mọi người àm đi tới, nhưng tôi biết, nó không vui. Nó sẽ theo bản năng quan sát sắc mặt người khác, làm chuyện mà chính mình không thích.”
Mãi đến năm 15 tuổi..
Tô Nguyệt Yểu đứt quãng mà kể cho Tống Thời Hàn rất nhiều chuyện.
Năm Tả Đào mười tuổi ấy, khi đó Tả Trí Dũng còn miễn cưỡng xem như là người, ít nhất mỗi tháng đều sẽ trở về nghỉ ngơi hai ngày. Nhưng lần đó Tả Đào trong kỳ kiểm tra phát huy không tốt, Tả Trí Dũng sau khi trở về, đầu tiên là mắng Tả Đào một trận, rồi để lại tiền tiêu vặt tháng đó, cùng ngày đêm đó liền rời đi.
Khi đó Tô Nguyệt Yểu gần như bắt đầu cãi nhau với Tả Trí Dũng, cho nên mỗi lần Tả Trí Dũng trở về mấy ngày, cô đều sẽ không qua đi chăm sóc. Chỉ là đến buổi tối sẽ gọi điện cho Tả Đào hỏi một chút tình huống, nhưng là buổi tối ngày đó cô gọi liên tục ba lần, Tả Đào đều không có nhận máy.
Mới đầu cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là Tả Trí Dũng tịch thu điện thoại. Nhưng tới buổi sáng ngày hôm sau, nàng vẫn cảm thấy càng nghĩ càng không thích hợp, liền lập tức lái xe tới nhà Tả Đào. Cửa nhà bị người khóa trái từ bên ngoài, từ bên trong không cách nào mở ra, Tô Nguyệt Yểu trực tiếp dùng chìa khó dự phòng mở cửa, vừa vào cửa trong lòng liền lộp bộp một tiếng.
Tất cả đèn trong nhà đều được mở ra.
Sau thời gian Tô Nguyệt Đào qua đời, có một đoạn thời gian rất dài Tả Đào đều rất sợ tối, nếu không có người bồi nó, thì sẽ mở đèn cả đêm.
Nhưng cũng không đến mức toàn bộ căn nhà đều bật đèn thế này.
Lúc ấy Tô Nguyệt Yểu càng nghĩ càng bất an, trực tiếp chạy lên trên lầu, sau đó cô liền thấy một đứa nhỏ nằm trên giường bọc kín chăn. Bé Tả Đào mười tuổi cả một khuôn mặt đỏ như thiêu đốt, ý thức đã không còn thanh tỉnh nữa, ở ngoài cửa sổ mưa rền gió dữ, cậu môi mấp máy, chân tay nắm đệm chăn đến run rẩy.
Lúc ấy Tô Nguyệt Yểu thật sự thấy tim mình tan nát, tới gần vừa nghe, thì thấy cậu lặp đi lặp lại hai câu ——
- Mẹ thực xin lỗi, xe...... Xe đừng mang mẹ đi.
- Ba, con sẽ học tập thật tốt.
Từ đó về sau, Tô Nguyệt Yểu đi đâu cũng mang Tả Đào theo người.
Tống Thời Hàn càng nghe, trong lòng liền càng thấy khó chịu. Anh hít sâu một hơi, ngón tay vô thức mà buộc chặt, nếu có thể, anh quả thực muốn trở lại quá khứ, tốt nhất là có thể bồi Tả Đào cùng nhau lớn lên.
Sau đó lại nghĩ đến đoạn thời gian Tả Đào vừa tới căn cứ kia, giống như để xác minh lời Tô Nguyệt Yểu nói.
Tống Thời Hàn bỗng nhiên có chút tự trách,
Nếu sớm biết rằng Tả Đào sẽ để ý như vậy, lẽ ra anh không nói những lời vô căn cứ đó trong cuộc phỏng vấn ban đầu.
Kỳ thật Tả Đào căn bản không giả vờ, sớm tại lúc hai người gặp mặt lần đầu tiên, anh đã đêm người ghi tạc trong lòng.
“Cũng may mấy năm nay Tả Đào tốt hơn rất nhiều.”
Tô Nguyệt Yểu nhìn Tống Thời Hàn liếc mắt một cái, kéo cửa xe ra: “Lại có chút bóng dáng hoạt bát như lúc nhỏ. Tôi nhớ rõ không lâu trước đây lúc nó chạy tới nói với tôi nó muốn thi đấu thể thao điện tử, thấy nó tìm được phương hướng cho chính mình, tôi thật sự thực vì nó mà vui vẻ.”
Hai người một người nói một người nghe, dần dần cũng hút xong một điếu thuốc.
“Đi thôi.”
Sau khi lên xe, Tô Nguyệt Yểu hạ cửa sổ xe xuống: “Hẳn là Tả Trí Dũng sẽ lại tới quấy rầy mọi người nữa, nếu có vấn đề gì thì nhớ gọi điện cho tôi.” Dừng một chút, lại hướng lầu hai ban công nhìn qua: “Tả Đào liền giao cho cậu, tuy rằng nó không phải phải là một đứa bé ngoan hoàn toàn, nhưng bản chất cũng không hư.”
Tống Thời Hàn đáp ứng một tiếng, trước khi Tô Nguyệt Yểu khởi động xe, anh bỗng nhiên mở miệng: “Dì nhỏ, cảm ơn ngài.”
“Cái gì?”
Tô Nguyệt Yểu sửng sốt một chút, như là để ý xưng hô của Tống Thời Hàn đối với mình, lại như là mặt khác.
Tống Thời Hàn trầm mặc một lúc lâu, mới nói:
“Cảm ơn ngày đã dạy dỗ Tả Đào thật tốt.”