Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã đến đêm trước vòng loại trực tiếp.
Vì để mọi người thích ứng hoàn cảnh trước, Khương Minh đã dẫn đội Wildfire đến tỉnh J vào đêm trước cuộc thi. Khách sạn suối nước nóng cách địa điểm thi đấu không xa, có thể đến trong mười phút nếu đi bằng ô tô.
Sau khi nhận phòng, Tả Đào nhận được tin tức của Đinh Lỗi, khóa huấn luyện quân sự của hắn vẫn chưa kết thúc, nhưng biết Tả Đào đã tới tỉnh J, lập tức liền xin nghỉ từ trong trường học ra gặp mặt.
Tả Đào đã lâu không gặp Đinh Lỗi, thời trung học, hai người suốt ngày đi chơi cùng nhau, có tiết thì cùng nhau trốn, có nồi thì cùng nhau gánh, rồi cùng nhau thảo luận về khát vọng trong tương lai, thế mà thời gian ba năm trôi qua thật nhanh, bọn họ vẫn luôn là anh em tốt của nhau.
Sau khi nói một tiếng với Tống Thời Hàn, Tả Đào đeo khẩu trang đội mũ lưỡi trai, liền từ khách sạn đi ra ngoài.
Tỉnh J là một thành phố ven biển, sau khi cơn bão đi qua không lâu, bầu trời trong xanh thoáng đáng, cây cảnh hai bên vỉa hè lại tiếp tục đâm chồi nảy lộc dưới ánh nắng chói chang.
Hai người hẹn nhau gặp nhau tại một con phố ăn vặt gần thị trấn đại học.
Tả Đào đợi trên đường hơn mười phút mà không thấy ai, vừa định gọi điện thì đã bị một cú đấm không nhẹ không nặng vào vai trái. Cậu cau mày, vừa định chửi một câu thô tục thì nghẹn lại trong cổ họng sau khi nhìn thấy người đến.
Cậu nhướng mày, nhìn từ trên xuống dưới người đó: “Cậu là ai?”
Nụ cười trên mặt Đinh Lôi cứng đờ, khó hiểu nhìn cậu: “Mẹ kiếp, mày còn hỏi tao là ai?”
“Không quen biết, đứng sang một bên.” Tả Đào chán ghét đấm vào vai hắn, cố ý tiến hành công kích tinh thần: “Đen thành như vậy, giống như than thành tinh.”
Đinh Lỗi: “Cảm ơn, có thể câm miệng.” Nói xong, hắn tiến lên, dùng tay kéo cổ Tả Đào: “Hiện tại biết tao là ai chưa?”
Hai người nở nụ cười.
“Nhưng nói vậy thôi, Đào tổng cậu trang bị đầy đủ hen.”
Đinh Lỗi hơn một tuần không thể ra trường, mỗi ngày ăn đều là cơm khổ, vừa ra khỏi tường giống con lợn rừng lao ra khỏi hàng rào, trên tay đã ôm một phần lẩu Oden, rồi lại dừng lại trước một quán mì xào, khoa chân múa tay với ông chủ một hồi, nói: “Cái mũ này nặng đến nỗi suýt che mất tầm mắt của tao, lúc về nhớ ký cho tao một tá ảnh chữ ký đấy, được không??”
Gần đó có một trường điện ảnh, Tả Đào có dáng người cao gầy, là trạng thái của một thiếu niên đang gần tiếp cận thành một thanh niên, hơn nữa lại mặc một thân hàng hiệu, mặc dù đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, nhưng ở trong đám người cũng vô cùng gây chú ý.
Ông chú đang xào mì nhìn Tả Đào vài cái, thân thiết hỏi:“Bộ dạng của nhóc rất đẹp nha, về sau chắc chắn sẽ là đại minh tinh.”
Đinh Lỗi cười ha ha: “Hiện tại cậu ấy đã là đại minh tinh!”
Sau khi rời khỏi phố ăn vặt, Tả Đào đưa Đinh Lôi đến một nhà hàng ở tỉnh J thiên về sự riêng tư hơn, đó là chỗ ngồi được Khương Minh đặt cho cậu.
Kỳ thực bản thân Tả Đào cũng không quan tâm lắm đến chuyện này, nhưng ngăn không được Khương Minh trước khi ra cửa ân cần dạy bảo. Mấy ngày nay đề tài của cậu và Tống Thời Hàn ở trên mạng thật sự quá cao, giờ họ đang ở tỉnh J và sắp diễn ra vòng loại trực tiếp, nếu không cẩn thận, sẽ bị fans hâm mộ nhận ra.
Nghĩ đến buổi phát sóng trực tiếp đó, mặc dù đã biết nội dung bên trong. Nhưng Đinh Lỗi ẫn có chút không thể tin được: “Thật có tiền đồ, thật sự ôm được thần tượng của mày, mấy ngày nay trong nhóm đang ồn ào nói mày nhanh xuất bản thành sách đấy.”
Đinh Lỗi đưa cho Tả Đào một điếu thuốc, lại hỏi: “Thế nào, cảm giác làm người yêu của nam thần thế nào?”
Tả Đào xua xua nói cai thuốc. Cậu hạ giọng nói, ra vẻ cao thâm khó đoán mà nôn ra một chữ: “Khoái.”
Đinh Lỗi lập tức hăng hái, cười xấu xa lên: “Khoái như nào thế?”
Tả Đào vừa nghe hắn nói lời này liền biết không phải cái gì hay: “Cút đi.”
“Đáng ghét.” Đinh Lỗi ra vẻ thẹn thùng che mặt: “Người ta chính là tò mò thôi.”
Tả Đào nở nụ cười: “Buồn nôn.” Nhìn thấy Đinh Lôi ăn xong món oden và mì xào vẫn có thể ăn được bữa chính, vẻ mặt phức tạp hỏi: “Mày bị nhịn đói 800 năm không được ăn cơm đấy à?”
Đinh Lỗi thở dài: “Mày nói đi. Tau một tuần gầy mất năm cân, đều là quản lý kiểu quân đội, ăn uống có thời gian quy định, mấu chốt là mấy cửa trong căn tin, mỗi ngày đều là củ cải rau xanh.”
Hai người vừa trò chuyện về tình hình hiện tại của nhau, vô tình phần lớn thức ăn trên bàn đã được dọn sạch.
“Đúng rồi.” Đinh Lỗi cuối cùng cũng ợ lên, hắn nghĩ tới điều gì đó, đặt đũa xuống, thản nhiên hỏi: “Bây giờ bọn họ có biết mày là ZZ không?”
Nghe vậy, Tả Đào thở dài: “Mày đừng nói nữa.”
Về áo choàng ZZ, đến bây giờ cậu vẫn chưa nghĩ ra được nên nói chuyện này với mọi người thế nào. Trong khoảng thời gian này, cậu đều phải lén gọi điện thoại để tập luyện cùng đội thứ hai. Mà Khương Minh vẫn chưa bỏ cuộc, ba ngày nay hắn đã cố gắng đào cậu đến căn cứ để làm thành viên chính thức, trong hai ngày qua, hắn thậm chí còn đào tất cả những phát biểu trước đây của “cậu” trong fanpage CP, đặc biệt là sau khi thấy rằng 'ZZ' là fans số một của Pink và Fire, hắn đã trực tiếp tuyên bố rằng sau khi tham gia Wildfire, “cậu” có thể sống cùng họ và thỉnh thoảng chơi game cùng nhau.
Phải thừa nhận rằng, đây chắc chắn là sức hút chết người đối với tất cả người hâm mộ. Nếu thời gian quay trở lại ngày ngay sau kỳ thi tuyển sinh đại học, cậu chắc chắn sẽ đồng ý không chút do dự.
Nhưng bây giờ, cậu còn cần thứ đó sao?
Với tư cách là hỗ trợ của đội một, bọn họ mỗi ngày đều cùng nhau chơi game, lần này tới tỉnh J, Khương Minh càng vì tiết kiệm kinh phí mà cho bọn cậu ở chung một phòng.
Tả Đào nghĩ mình không thể tiếp tục như vậy nữa, hắn phải tìm cơ hội thích hợp để nói rõ với mọi người, xấu hổ thì xấu hổ đi, chính mình thẳng thắn so tương lai lơ đãng quay ngựa vẫn hơn.
Điều quan trọng nhất là thỉnh thoảng cậu phải tìm thời gian để đối phó với việc Khương Minh mời bồi luyện với đội hai, cậu thật sự sắp không chịu nổi nữa rồi.
Bữa ăn kéo dài hơn hai tiếng, trước khi rời đi, Tả Đào đưa cho Đinh Lôi mấy tấm vé vào sân rồi đội lại chiếc mũ lưỡi trai lên.
Đinh Lỗi chỉ xin nghỉ phép có mấy tiếng, bây giờ cũng phải về nên đi theo Tả Đào xuống lầu.
“Có thể bán lại vé không nhỉ?” Đinh Lỗi thổn thức một tiếng, vui đùa nói: “Bây giờ một tấm này thôi cũng bị xào giá lên trời rồi.”
Tả Đào trừng hắn, ngáp một cái: “Tùy mày, dù sao xem xong thi đấu mày phải viết 3000 chữ thể hiện cảm xúc cho bố, nội dung phải cực lực thổi phồng mới được.”
“Đùa thôi.” Hai người dừng lại trước cửa nhà hàng, Đinh Lôi trịnh trọng nhét tấm vé vào túi: “Ngày đó tao sẽ mang theo một người tới.”
“A? Nghẹn tốt đấy chớ!” Tả Đào có chút tò mò hỏi: “Sao bây giờ mới nói, bạn gái?”
Đinh Lỗi cười khúc khích: “Không phải, còn đang theo đuổi, bọn họ vừa lúc là fans của chiến đội mày, hơn nữa còn là mẹ internet của mày đấy.”
Tả Đào: “......”
Đinh Lỗi khát khao tương lai, vỗ vỗ bả vai Tả Đào: “Về sau nếu chúng tao ở bên nhau, tao liền có thể làm ba mày, vui không?”
Tả Đào bẻ ngón tay kêu vang răng rắc, câu lấy cổ Đinh Lỗi hung hăng áp xuống: “Tao thấy mày là muốn chết.”
Cậu còn muốn cùng Đinh Lỗi nói cái gì đó, đột nhiên di động vang lên, cậu lấy ra nhìn thử, là Tống Thời Hàn gọi tới.
“Alo?” “ Tả Đào trực tiếp nhấn nút trả lời mà không tránh né Đinh Lôi.
Giọng nói trầm thấp của một người đàn ông rất nhanh vang lên trong điện thoại: “Ngẩng đầu, anh ở bên kia đường.”
Tả Đào sửng sốt một chút, theo bản năng nhìn sang phía đối diện.
Liền nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu bạc với những đường nét mượt mà đậu bên đường. Dưới bóng cây, Tống Thời Hàn lười biếng dựa vào xe, mặc áo phông trắng, bên trong là quần thể thao màu xám, trên đầu đội một chiếc mũ giống như Tả Đào, sau khi tắt máy, cách một cái đường nhìn qua phía bọn họ.
Tả Đào theo bản năng buông Đinh Lỗi ra, chỉnh lại quần áo một chút rồi đứng thẳng.
“Mày làm gì vậy?” Không nghênh đón nắm đấm trong trí nhớ, Đinh Lỗi còn có chút buồn bực, theo ánh mắt nhìn sang nhất thời hiều rõ: “Ồ ~ ồ ~”
Hắn dùng bả vai đụng Tả Đào một cái, cười chế nhạo: “Bạn trai tới kiểm tra, trách không được, có thể hiểu rõ.”
“Chớ hoảng sợ.” Đinh Lỗi chậm rì rì mà đi theo Tả Đào qua đường: “Anh em đợi lát nữa tao giải thích cho mày.”
Tả Đào: “Từ bỏ đi.”
Tống Thời Hàn cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy Đinh Lỗi, chờ hai người qua đường, anh gật đầu với Đinh Lỗi một cái, thuận tay câu lấy bả vai Tả Đào, nói: “Ăn no chưa?”
Tả Đào vừa định trả lời, bên kia Đinh Lỗi cũng đã điên cuồng gật gật đầu. Hắn không nghĩ tới Tống Thời Hàn thế nhưng còn nhớ rõ mình, nói: “Ăn no ăn no, cái gì, Hàn Thần buổi chiều vui vẻ.”
“Chào cậu.”
Tống Thời Hàn trả lời lại, thấy trên người hắn vẫn mặc quân phục ngụy trang huấn luyện nói: “Tiện đường, đưa cậu về trường luôn nha?”
Đinh Lỗi không chút do dự lựa chọn cọ xe.
Trên đường đi, Đinh Lôi dường như vẫn còn nhớ rõ hình tượng của Tả Đào, lái xe suốt hai mươi phút, không tiếc lời khen ngợi Tả Đào. Vừa mới bắt đầu Tả Đào còn có thể nhịn, nhưng càng đến cuối càng thái quá, cậu xấu hổ đến cong ngón chân, vài lần ho khan ý bảo Đinh Lỗi đủ rồi.
Cố tình Tống Thời Hàn còn một bộ dạng rất có hứng thú, thỉnh thoảng sẽ bổ sung thêm vài câu. Cho đến khi Đinh Lôi cuối cùng nhận được lời ám chỉ của Tả Đào mới ngậm miệng không nói nữa, anh thậm chí còn chủ động hỏi chút chuyện thú vị lúc còn học cấp 3 của hai người.
Đinh Lỗi là người lắm lời, chỉ cần có người trả lời là có thể nói không ngừng nghỉ. Tống Thời Hàn vừa hỏi, từ cấp 2 bắt đầu đến thẳng cấp 3, ngay cả chuyện bọn họ trèo tường trốn học đi ra ngoài đều nói ra, ngày đó bọn họ rõ ràng là đi ra ngoài lên mạng, Đinh Lỗi vì xây dựng hình tượng cho cậu, còn treo đầu dê bán thịt chó, cường ngạnh nói là vì bồi cậu đi bệnh viên truyền nước, xong rồi còn nói cho dù bị thông báo phê bình, cũng không oán không hối hận.
Lời lẽ cường điệu và giọng điệu thái quá khiến Tả Đào nghe rồi quả thực muốn chết. Nghĩ thầm Đinh Lỗi rốt cuộc làm thế nào mà thi đậu đại học, nói lời vô nghĩa cũng không biết tìm điểm logic, đã đến tình trạng phải đi truyền nước rồi sao không xin nghỉ luôn đi mà phải trẻo tường, rảnh đến đau trứng hả?
Tống Thời Hàn nhẹ nhàng nhếch môi, liếc nhìn Tả Đào ngồi trên ghế phụ đã đỏ bừng tai, chậm rãi nói: “Ân, Pink khá tốt.”
Đinh Lỗi: “Đúng không đúng không!” Sau đó lại bắt đầu nói nhảm.
Sau đó Tả Đào đã từ bỏ chính mình, cậu yên lặng kéo chiếc mũ lưỡi trai xuống một chút, che mặt mình kín mít
Thật vất vả chờ đến khi Đinh Lỗi xuống xe ——
“Hàn Thần, anh đừng hiểu lầm, em với Tả Đào chính là anh em thân thiết.” Đinh Lỗi bám lấy cửa sổ xe, nghĩ đến cái gì, lại bổ sung thêm một câu: “Lúc nãy bọn em chỉ là kề vai sát cánh vui đùa ầm ĩ mà thôi, anh đừng ghen ha!”
Tả Đào sắp phát điên, cậu vén chóp mũ đang dùng che mặt lên, nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Cầu xin mày, nhanh cút đi.”
“Được rồi.”
Đinh Lỗi ươi cười chạy về phía cổng trường, quay người nói: “Hẹn gặp lại trong ngày thi đấu ~”
Tống Thời Hàn sung sướng mà nở nụ cười, anh liếc mắt nhìn về phía Tả Đào, nói: “Bạn cùng lớp của em khá thú vị..”
“Hắn là một kẻ điên.” Tả Đào che mặt, sửa sai: “Anh nghe hắn nói một nửa thôi là được, tóm lại đừng......thật sự tin.”
“Cái nào là giả?”
Nhìn thấy Tả Đào môi có chút khô khốc, Tống Thời Hàn mở ra một chai nước khoáng đưa tới, cố ý trêu chọc cậu.
Tả Đào: “......”
Cậu cười ha ha một tiếng, thực sự không muốn nhắc lại chuyện vừa xảy ra nên đổi chủ đề: “Hắn chính là thích nói nhiều, ừ, lúc nãy còn bảo anh đừng ghen là có thể nhìn ra. Hơn nữa lúc đi học cũng không có việc gì vui, đều là một ít lông gà vỏ tỏi, việc nhỏ mà thôi.”
Ai có thể nghĩ tới cậu vừa nói xong, Tống Thời Hàn gật đầu: “Hắn không có nói nhiều, anh thật sự có chút hâm mộ.”
Tả Đào sửng sốt: “A? Anh hâm mộ hắn làm gì?” Lại cau mày, đầy mặt ghét bỏ ngầm giải thích: “Chúng em thật sự chỉ là anh em bình thường đến không thể bình thường hơn, hơn nữa bây giờ hắn đã có crush......”
“Không phải.”
Tống Thời Hàn nở nụ cười, nhìn Tả Đào một cái thật sâu: “Không nói cái này.”
Ánh nắng chiều chiếu vào từ cửa sổ, làm nổi bật khuôn mặt lập thể lạnh lùng của Tống Thời Hàn. Mà giờ phút này, anh nửa dựa vào lưng ghế, khóe miệng ngậm một tia ý cười không rõ: “Chính là rất hâm mộ hắn, đã tham gia vào cuộc sống của em nhiều năm như vậy.”
Tả Đào ngẩn ra nửa ngày: “Này...... Có cái gì mà hâm mộ.” Cậu liếm hạ môi, không mặt mũi nhìn vào mắt Tống Thời Hàn: “Chúng ta về sau có thể ở chung càng lâu.”
“Ừ.”
Tống Thời Hàn đáp ứng một tiếng, chợt duỗi tay tại xoa xoa tóc Tả Đào: “Cũng đúng.”
“Đúng không.”
Tính cách cho phép, Tả Đào kỳ thật không giói nói lời âu yếm. Nguyên nhân chủ yếu là cảm thấy ngượng ngùng, nhưng giờ phút lúc thật sự nói ra, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một chút chua chua ngọt ngọt, giống như nước nổi bọt khí.
Dừng một chút, cậu chậm rãi nắm lấy bàn tay đang đặt lên vô lăng của Tống Thời Hàn, ngón cái nhẹ nhàng cọ khe hở ngón tay anh, trầm giọng nói: “Từ giờ trở đi chúng ta sẽ luôn tham gia vào cuộc sống của nhau.”
Trong thùng xe chật chội, đột nhiên rơi vào im lặng ngắn ngủi.
Tống Thời Hàn nhìn cậu một cái, tháo dây an toàn rồi tiến lại gần.
Tả Đào vô thức ngước mắt lên.
Tống Thời Hàn rũ mắt, ánh mắt rơi vào trên môi, hầu kết của anh lăn qua lăn lại, cười như không cười hỏi:
“Vậy hiện tại có thể hôn không?”
Bên ngoài xe là các học sinh đi qua đi lại, nhìn thấy một chiếc xe hơi sang trọng như vậy đỗ ở cổng trường, bọn họ đều không ngừng quay lại nhìn.
Tả Đào vẫn còn chưa kịp phản ứng lại: “Ở đây?”
Tống Thời Hàn nâng cửa sổ xe lên: “Ừ, không ai nhìn thấy được.”
Dứt lời, không cho Tả Đào quyền từ chối, cúi đầu hôn lên bờ môi của cậu.