Phòng huấn luyện.
Sau khi Tả Đào đóng sầm cửa rời đi, cả thế giới dường như trở nên yên tĩnh. Mấy người ở trong nhà nhìn nhau bối rối, nhất thời không ai lên tiếng, bầu không khí bắt đầu căng thẳng, càng ngày càng xấu hổ.
Biểu tình trên mặt Khương Minh còn ở liên tục mờ mịt, bởi vì quá mức hoài nghi nhân sinh, hắn ngậm lấy một điếu thuốc, sau khi bật lửa xong lại nhìn về phía Tống Thời Hàn, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Trên thực tế, không chỉ Khương Minh, mà ánh mắt của ba người còn lại cũng luôn dán chặt vào người Tống Thời Hàn. Đều là bộ dạng muốn nói nhưng lại không biết nên nói từ đâu.
Từ ban đầu là cực độ khiếp sợ sau đó mới hoãn lại được một ít, mọi người cũng chưa kịp suy nghĩ sâu xa gì, mà không hẹn cùng nhớ lại những chuyện cũ. Thiên tính của con người là thích hóng chuyện bát quái, so với việc ZZ vẫn luôn không lộ diện thì ra là Pink, mọi người càng thêm khiếp sợ về cái nội dung trong Weibo vừa rồi.
Giống như vô tình đánh vỡ một chuyện gì đó vô cùng nguy hiểm.
Khó trách Tả Đào có kinh nghiệm ngã ngựa nhiều lần như vậy, nhưng phản ứng đầu tiên vẫn là trực tiếp chạy ra khỏi hiện trường.
Dưới sự đồng cảm, mọi người có thể hiểu rất rõ.
Này đổi là bất cứ ai cũng đều muốn một giây vỡ ra.
“Khụ khụ.”
Khương Minh rít một hơi thuốc, nhéo sống mũi, trước một bước đánh vỡ loại không khí quỷ dị này, trong giọng nói có vẻ phức tạp: “Đúng thật là không nghĩ tới ha ha, đúng không?”
“Đúng vậy.” Vương Thu cũng cười gượng hai tiếng: “Rất không nghĩ tới, ai ngờ lại là như thế này ha ha ha.” Hắn một bên nói, một bên duỗi tay lấy hai tấm vé trên bàn Tả Đào: “Vậy hai tấm vé này coi như lãng phí rồi, thì ra ZZ ở ngay bên cạnh.”
Cuộc đối thoại của hai người cứng đờ tới cực hạn, hoàn toàn là thuộc về trình độ không lời cũng tìm lời để nói, không khí không hề giảm bớt được chút nào.
Cat đã không đành lòng nhìn nữa, yên lặng mà xoay người.
Tư Tranh cũng dùng ngón trỏ xoa xoa nhân trung, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, thực ra hắn có chút muốn cười, nhưng lại cảm thấy cười sẽ không quá phúc hậu.
“Tôi đi xem Tả Đào.”
Ánh mắt mọi người lại lần nữa tập trung vào người Tống Thời Hàn.
Là một trong những bên liên quan, Tống Thời Hàn có vẻ bình tĩnh hơn Tả Đào rất nhiều. Chẳng sợ đến bây giờ, trên mặt anh cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, trên môi thậm chí còn mang theo nụ cười bất đắc dĩ, đứng dậy rồi còn tiện tay xoa xoa thái dương, rồi đi ra cửa.
Khương Minh nghe xong liền đứng dậy, vội vàng dặn dò: “Ừ ừ đúng, cậu...... Tóm lại cậu ra trước, xem em ấy thế nào, kỳ thuật cũng không có gì đâu, mọi người chỉ là có chút kinh ngạc, nhưng...... Đúng, nhưng cũng không phải không thể tiếp thu.”
Rõ ràng rất muốn nói, nhưng lại kiềm chế không đề cập tới chuyện trên Weibo.
“Trước tiên an ủi em ấy cái đã, cũng không phải chuyện gì lớn.”
Tống Thời Hàn “Ừ” một tiếng, cất bước đi ra ngoài.
Khi cửa phòng huấn luyện lần nữa đóng lại, những người còn lại đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Khương Minh một lần nữa trở lại ghế sô pha, trầm mặc vài giây, vỗ vào trán: “Đây là chuyện gì vậy chứ.”
Hắn nói, nhớ tới mình cứ ba ngày một lần lại gửi tin nhắn cho ZZ, hắn lại bắt đầu dở khóc dở cười.
Tả Đào đứa nhỏ này, có đôi khi đúng là...... Làm người ta kinh ngạc.
Vương Thu bụm mặt: “Kỳ thật cẩn thận nghĩ lại, chúng ta nên sớm phát hiện.” Hắn một hơi uống hết nửa ly latte đá, trừng mắt nói: “Đầu tiên, mỗi lần đội 2 tham gia huấn luyện, chỉ cần ZZ ở đây, thì phòng huấn luyện liền nhất định không có thân ảnh Quả Đào. Còn có tôi vẫn luôn liền cảm thấy mỗi khi ZZ lên tiếng đều quá quen thuộc, dường như chỉ xoay quanh có mình đội trưởng, chiến đấu với đám antifan cũng rất lợi hại, hoàn toàn chính là hình tượng fans only.”
“Điểm này giống hệt Quả Đào, trước kia Quả Đào còn vui đùa thừa nhận mình là fans only.”
Vương Thu đấm ngực dừng chân, tiếp tục cảm thán: “Đều do Quả Đào diễn quá giỏi. Tôi trước kia thế mà tin chuyện ma quỷ của em ấy, cái gì mà em ấy với ZZ là tiểu khuê mật, tôi cũng thật ngốc, còn đang suy nghĩ bọn họ đều là fans only của đội trưởng, có chỗ tương tự cũng rất bình thường.”
Nghe đến đó, Khương Minh nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng vậy. Còn có cách chơi các anh hùng nữa, thao tác của bọn họ đôi khi giống như copy paste vậy quả thực giống nhau như đúc, tôi hẳn nên sớm phản ứng lại mới đúng.” Hắn lại vỗ cái trán: “Khó trách mỗi lần tôi nhắc về ZZ với em ấy, phản ứng của em ấy đều là ấp úng, hận không thể lập tức nói sang chuyện khác.”
Những chi tiết trước kia không để ý nhiều, bây giờ nhìn lại đều là manh mối, quả thực nơi nào cũng có dấu vết.
Cũng làm khó Tả Đào trong khoảng thời gian dài như vậy nỗ lực một người đóng vai hai người.
Nhưng......
Khương Minh còn có chút không hiểu, hắn nhíu mày: “Tôi nghĩ mãi không ra. Áo choàng thì áo choàng, có cái gì không thể thừa nhận, so em ấy có đai đen cấp 5, cái này cũng coi như không có gì mà?”
Vương Thu lập tức duỗi một ngón tay ra lắc lắc trước mặt Khương Minh.
Hắn nghĩ tới cái gì, nháy mắt liền hưng phấn lên, nói: “Nonono. Trước khi nói những lời này anh có thể xem Weibo của ZZ trước đã, còn có fanpage CP của em ấy với đội trưởng, để hiểu rõ được ngày thường em ấy chú ý tới những gì, vậy thì anh mới hiểu được tại sao em ấy thật sự không thể rớt áo choàng.”
Năm phút sau, Khương Minh cuối cùng cũng xong Weibo của ZZ, bốn người lại một lần nữa lâm vào cảnh trầm mặc.
Khương Minh mới hơn ba mươi tuổi, trước giờ vẫn không chịu là mình già, cảm thấy mình còn rất trẻ, lúc nói chuyện với mấy đứa nhỏ cũng rất vui vẻ. Nhưng tới giờ phút này, hắn mới bừng tỉnh phát hiện, có khả năng chính mình thật sự không theo kịp thời đại nữa rồi.
Cat hỏi: “Vậy bây giờ phải làm sao?”
Tư Tranh: “Cứ giả vờ không biết chứ còn có thể sao nữa.”
“Tôi có khả năng không giả vờ được.” Vương Thu dùng ngón tay gãi gãi mặt, cười gượng: “Buổi sáng nay tôi còn bình luận trên Weibo của em ấy, còn nói rất khó nghe, em ấy còn bảo tôi lăn kìa.”
Khương Minh: “...... Vậy cũng phải giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra!”
Chuyện tới hiện tại, Khương Minh ngược lại có chút lo lắng cho trạng thái tâm lý của Tả Đào. Hắn thậm chí còn thay Tả Đào tự trách, nói sao lại không cẩn thận như vậy, đến chuyện điện thoại của mình đang kết nối với tivi cũng quên.
Ngã ngựa liền ngã ngưa, còn không biết xui xẻo thế nào mà gần ngay vòng loại nữa.
Sợ Tả Đào đã chịu ảnh hưởng, Khương Minh hạ quyết định: “Việc này mọi người không cần nhắc lại, cũng không cần nhắc đến mọi hành động của ZZ ở trên mạng, ít nhất phải chờ đến khi kết thúc thi đấu.
Mọi người đồng thanh nói đã rõ.
Khương Minh thở dài: “Thanh niên tuổi dậy thì thật đáng lo.”
——
Tống Thời Hàn ra khỏi phòng huấn luyện nhìn qua hành lang cũng không thấy người, liền đi vào phòng quả nhiên thấy Tả Đào giống như một cỗ thi thể nằm ở trên giường, cậu dùng chăn trùm kín mít hết cả đầu, chỉ lộ ra đôi chân ở bên ngoài.
Lúc này đang là giữa hè, trong phòng lại không bật điều hòa, cả người chui vào trong ổ chăn không cần nói cũng biết ngột ngạt đến mữa nào.
Tống Thời Hàn buồn cười mà thấp giọng cười một tiếng, anh ngồi xuống mép giường, duỗi tay muốn xốc chăn lên. Nhưng ai biết Tả Đào trong ổ chăn gắt gao nắm chặt, không những không để Tống Thời Hàn xốc lên, thậm chí còn rụt chân vào trong, cả người co lại.
Thấy thế, lại nhớ tới chuyện vừa rồi. Nụ cười trên mặt Tống Thời Hàn càng rõ nét hơn, anh cười rộ đến mức lồng ngực phập phồng, rất có hứng thú mà nhìn người trên giường co lại thành một ngọn núi nhỏ, hỏi: “Em trốn cái gì?”
Tả Đào buồn không lên tiếng.
Tống Thời Hàn rất kiên nhẫn mà vỗ nhẹ lên chăn, dỗ cậu: “Em chui ra trước đi.”
“Không ra được.”
Vài giây sau, cách tấm chăn, Tả Đào sống không còn gì luyến tiếc nói: “Em không còn mặt mũi Gặp người.”
Tống Thời Hàn cười, dùng thái độ nhàn nhã nửa dựa vào đầu giường. nh nắng từ cửa sổ chiếu vào, bao trùm khuôn mặt anh, kết hợp với nụ cười trên môi làm cho ngũ quan hơi lãnh lẽo có vẻ ấm lên, anh nói: “Không đến mức, bọn anh Khương cũng chưa nói gì.”
Tả Đào vẫn không nói chuyện.
Tống Thời Hàn nói: “Đã qua rồi. Huống hồ em cũng không làm gì xấu, không phải còn dùng áo choàng ZZ làm công cho anh khương sao?”
Thật sự chỉ là vấn đề ZZ sao?.
||||| Truyện đề cử: Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi |||||
Đương nhiên không phải.
Nhớ tới bài Weibo bị công khai xử tội...... Không, hiện tại Tả Đào vẫn không dám nhớ lại.
“Em muốn chết.”
Tả Đào nói.
“Anh nhìn xem.” Tống Thời Hàn không tiếp lời, thử kéo chăn, vẫn là không kéo được. Dừng nửa giây, anh khẽ nhíu mày, ra vẻ phải đứng dậy rời đi, rồi nhàn nhạt nói: “Để em đi nhìn xem em giấu gì ở tủ đầu giường.”
Những lời này quả thực là sét đánh ngang tai.
Tả Đào đột nhiên xốc chăn, dường như là ngay trong nháy mắt đứng dậy, nắm lấy góc áo nơi cánh tay Tống Thời Hàn: “Chờ đã!”
Tống Thời Hàn quay đầu nhìn cậu.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa mà nghênh đón cặp mắt đầy ý cười của Tống Thời Hàn, Tả Đào theo bản năng né tránh một chút: “Anh...... Anh thấy được?”
Cũng không biết là buồn chán hay xấu hổ, mặt Tả Đào đỏ như quả cà chua, trên trán lấm tấm mồ hôi, cậu chỉ giơ vai lên lau một cách tùy ý, vẻ mặt vẫn có chút lo lắng.
“Không.”
Tống Thời Hàn nói: “Đại khái là biết em bỏ cái gì vào, nhưng anh không nhìn thấy.” Dừng một chút, lại hỏi: “Là đồ mà Ngô Thủy Ba đưa cho em?”
Tả Đào nhẹ nhàng thở ra, chậm rì rì mà gật đầu.
Tống Thời Hàn liếc nhìn Tả Đào vẫn đang nửa quỳ trên giường nắm lấy quần áo, anh im lặng nửa giây, lại ngồi xuống giường, kéo Tả Đào lại gần mình.
Tả Đào đã mất đi khả năng phản ứng cơ bản, cơ hồ là theo nhịp điệu của Tống Thời Hàn. Chờ đến lúc phản ứng lại, đã mặt đối mặt ngồi lên đùi Tống Thời Hàn.
Tống Thời Hàn nhìn cậu: “Chúng ta tâm sự?”
Tả Đào: “......”
Cậu đại khái có thể đoán được Tống Thời Hàn muốn nói chuyện gì, vành tai lại bắt đầu nóng lên, biết rõ còn cố hỏi: “Nói cái gì?”
Tống Thời Hàn nhướng mày, nói: “Cái Weibo kia.” Anh nói tới đây, đáy mắt lại hiện lên ý cười, lòng bàn tay rộng rãi xuyên qua lớp vải mỏng của quần áo ấn vào eo Tả Đào.
Tả Đào vừa thấy anh cười tim liền nhịn không được đập nhanh, hơn nữa lại dùng cái tư thế vô cùng ái muội này. Sau một lúc lâu, cậu tự sa ngã đem mặt chôn vào cổ Tống Thời Hàn, há mồm muốn giải thích: “Kỳ thật em...... Em đăng cái Weibo kia cũng không có ý gì khác, em chính là......”
“Đã nửa giờ trôi qua.” Tống Thời Hàn bỗng nhiên mở miệng.
Tả Đào một giây trước còn vùi mặt vào cổ Tống Thời Hàn. Nghe vậy, rầu rĩ mà trả lời: “Làm sao vậy?”
Tống Thời Hàn không lập tức đáp lại, anh nửa rũ mắt nhìn đỉnh đầu Tả Đào, lại nâng lên tay vuốt ve sườn cổ Tả Đào, ám chỉ: “Chúng ta nếu tiếp tục chậm trễ, em đoán coi bọn họ sẽ cho rằng chúng ta ở trong phòng làm gì?”
Tả Đào gần như cứng đờ ngay lập tức.
“Vậy......” Tả Đào muốn từ trên đùi Tống Thời Hàn đứng lên, có chút do dự hỏi: “Chúng ta ra ngoài trước đi?”
Nhưng mà cậu vừa mới nói xong, Tống Thời Hàn lại ấn bờ vai của cậu, ấn trở về.
Nhiệt độ trên mặt Tả Đào vẫn không biến mất, trố mắt nhìn về phía Tống Thời Hàn.
Ai biết Tống Thời Hàn chỉ rũ mắt nhìn, không đầu không đuôi nói: “Anh biết.”
Tả Đào khó hiểu: “Anh biết cái gì?”
“Là do anh không đủ chủ động.”
Lúc nói nhưng lời này còn cố ý kéo dài giọng, có vẻ như không chút để ý, nhưng lúc nói ra lại trầm thấp hơn thường ngày rất nhiều.
“Lúc trước vẫn luôn lo dọa em sợ, nhưng là không nghĩ tới.”
Nhịp tim của Tả Đào càng lúc càng nhanh, gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cậu vô thức nói:: “Không nghĩ tới cái gì......”
Tống Thời Hàn vốn đang vuốt ve sườn cổ cậu, không biết từ khi nào ấn vào gáy. Cũng không có lập tức đáp lại, mà cúi đầu hôn lên cổ cậu, vừa mới bắt đầu chỉ là vừa chạm vào liền tách ra, ngay sau đó lại từng chút từng chút hôn dần xuống.
Động tác so với hôn môi còn ái muội hơn nhiều.
Cả người Tả Đào không chịu khống chế mà run rẩy một chút, cảm giác tê tê dại dại theo cổ lan tràn đến khắp người.
Sau đó nghe thấy tiếng cười khàn khàn của Tống Thời Hàn:
“Không nghĩ tới bạn nhỏ của anh lại lớn mật như vậy.”