Lúc trước Tống Thời Hàn liền biết tâm tư Tả Đào nhảy vạy, lại không nghĩ tới có thể nhảy vọt đến mức này. Vừa tức vừa buồn cười, bề ngoài đứa trẻ này trầm mặc ngoan ngoãn, nhưng trên thực tế so với bất kỳ ai khác là suy nghĩ nhỏ nhặt nhiều nhất.
Anh đứng tại chỗ, nhéo nhéo giữa mày: “Còn có cái gì muốn hỏi sao?”
“Không ạ, em chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
Tả Đào nhẹ nhàng khụ một tiếng, cúi đầu nhìn túi lớn đựng đầy đồ ăn vặt trong tay, nhịp tim không tự chủ được tăng nhanh, nói: “Thực sự là em chỉ có chút tò mò thôi, không có ý gì khác.” Có lẽ là nhận ra được cái câu mình vừa hỏi hơi thái quá, cho nên mím môi nói: “Thực xin lỗi đội trưởng.”
Tả Đào đã không quá dám ngẩng đầu lên nhìn Tống Thời Hàn, bên tai vẫn còn quanh quẩn câu “bạn trai” mà Tống Thời Hàn vừa nói, lại kết hợp với câu mình nói lúc trước, mà trả nên thẹn thùng đỏ ửng cả gương mặt.
Chết tiệt.
Cả ngày hôm nay cậu đều đang làm những chuyện kỳ quái gì vậy.
“Còn có cái gì tò mò sao?” Tống Thời Hàn nhìn cậu, đem chút tóc còn ướt vuốt ra sau đầu.
Tả Đào lắc lắc đầu: “Đã không còn.”
Tống Thời Hàn đáp ứng một tiếng: “Vậy trở về nghỉ ngơi sớm đi.”
Tả Đào gật đầu, nhưng mà vừa mới xoay người, lại dừng bước chân, xoay trở về: “Đội trưởng, em chuyển lại tiền cho anh nha?”
Tuy rằng ngọt ngào, nhưng cậu vẫn cảm thấy hơi xấu hổ khi lấy không của Tống Thời Hàn, cái nhãn hiệu đồ ăn vặt này cậu từng mua đem tới nhà Tô Nguyệt Yểu, biết cũng không rẻ.
Tống Thời Hàn hơi hơi nhíu mày, không đáp lại.
Tả Đào đã đưa điện thoại di động ra, tự mình nói: “Chuyển sang WeChat cho anh được không?”
Không trả lời câu này, Tống Thời Hàn nhìn cậu một cái, thuận miệng nói: “Không thích thì mang đến phòng huấn luyện, ngày mai mọi người cùng nhau ăn.”
Nghe xong lời này, Tả Đào gần như là ngay lập tức giấu túi xách ra sau lưng, cậu không hề nghĩ ngợi nói: “Không được.”
“Em......” Ý thức phản ứng vừa rồi của mình hơi quá, Tả Đào lại nhẹ giọng hơn một chút: “Em thích, em thích nhất là đồ ăn vặt, thật sự.”
Nghe vậy, Tống Thời Hàn dùng ngón tay xoay tròn huyệt Tình minh, như là không có cách nào xử lý Tả Đào, anh nhăn mi lại: “Thích thì giữ lại ăn, không cần chuyển tiền cho tôi.”
Tả Đào còn muốn nói gì, Tống Thời Hàn lại duỗi tay ấn xuống bờ vai của cậu, xoay người cậu lại: “Được rồi, nhanh chóng trở về ngủ đi.”
“Chờ một chút, em còn có lời muốn nói!”
Cậu theo bản năng mà nắm lấy cổ tay Tống Thời Hàn, Tả Đào ngừng bước chân: “Hôm nay......” Cậu quay đầu lại nhìn Tống Thời Hàn: “Chuyện hôm nay, thực sự đã phiền đến mọi người rồi.”
Thiếu chút nữa là quên mất chuyện quan trọng nhất.
Mặc dù biết rằng những gì Tống Thời Hàn đã nói trước đó trong xe chỉ là lời nói vui đùa, nhưng cậu vẫn cảm thấy rằng mình cần phải giải thích một chút, nhân tiện lại ổn định hình tượng.
“Đội trưởng, anh thật sự không cần tin tưởng những gì bạn học em nói. Lúc trước hắn thấy em khóc trên sân thi đấu......” Vẫn cảm thấy chuyện này có chút khó mở miệng, Tả Đào thấp giọng nói: “Lúc ấy em thực sự không có tức giận.”
Nói xong, Tả Đào cào cào phía dưới: “Sau đó lại làm phiền anh phải đến đón em.”
Tống Thời Hàn'ừm' một tiếng, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt lãnh đạm thường ngày lại có một chút ý cười: “Hẳn là, dù sao buổi tối hôm nay, nhân viên quản lý Weibo của Wildfire bị fans của em @ gần như suốt cả đêm.”
Tả Đào ngây ngẩn cả người, trong lòng càng thêm chột dạ: “Thực xin lỗi, về sau khi ra cửa em sẽ chú ý hơn.”
Việc này hắn biết một ít, ngay cả Khương Minh tư nhân tiểu hào cũng không tránh được này một kiếp, Tống Thời Hàn Weibo hậu trường là cái gì thảm trạng, có thể nghĩ.
“Không cần phải nói xin lỗi.” Tống Thời Hàn nhàn nhạt nói: “Tả Đào, em có thể làm những gì mà mình thích.”
Nói tới đây, Tống Thời Hàn rũ mắt, nhướng mày cười khẽ: “Chính là hôm nay, quả thực em mặc rất không ngoan.”
Trái tim của Tả Đào đập lỡ một nhịp, cậu trở nên cảnh giác: “Về sau em không bao giờ mặc nữa!”
“Vì cái gì?” Tống Thời Hàn nhìn trên tóc Tả Đào vẫn còn lưu lại keo xịt tóc. Sau khi cố tình trang điểm như vậy, quả thực so với thường ngày nhìn trong sáng hơn một ít, khí tức sắc bén cũng lập tức hiện ra.
Anh như muốn ám chỉ điều gì đó, đạm thanh nói: “Tôi thấy em cũng thích như vậy mà.”
Tả Đào mấp máy môi, che dấu lương tâm nói: “Kỳ thật cũng không thích lắm đâu ạ.”
Vừa mới nói xong câu này. Vương Thu ở phòng bên cạnh nghe thấy động tĩnh liền đi ra mở cửa, hắn ngáp một cái: “Hai người muộn thế rồi mà vẫn chưa đi ngủ à, đang nói chuyện gì thế?”
Dứt lời, nhìn thoáng qua túi đồ to trong tay Tả Đào: “A? Ở đâu ra nhiều đồ ăn vặt vậy, cho anh ăn với.” Vừa nói vừa duỗi tay định lấy: “Vừa lúc đang còn đói bụng.”
Tả Đào theo bản năng đem đồ ăn vặt giấu phía sau lưng.
Vương Thu nắm trúng không khí: “???”
“Em về nghỉ ngơi đây.” Không ở lại đây nửa giây nào nữa, Tả Đào đỏ mặt, xoay người trở về phòng mình: “Đội trưởng ngủ ngon, anh Thu ngủ ngon!”
Vương Thu trợn mắt há hốc mồm đứng ại chỗ, lặng im hai giây, mới liếc mắt nhìn Tống Thời Hàn: “Không phải trước kia đứa nhỏ này còn rất hào phóng sao?”
Sau khi trở về phòng khóa cửa lại, Tả Đào mới thở dài nhẹ nhõm.
Ngồi xuống bàn làm việc, Tả Đào liếc mắt nhìn chiếc kẹo bông gòn được cất giữ cẩn thận.
Cũng giống như lần trước, đều có vị dâu tây.
Cả người cậu giống như bước vào thế giới kẹo bông gòn, Tả Đào vui vẻ bóc gói kẹo bông gòn ra, vẫn luyến tiếc không nỡ ăn, nhưng dường như đã nếm được vị ngọt ngào trong đó.
Sau một lúc lâu,
Cầm bịch kẹo bông màu hồng, cười ngốc nghếch.
——
Hôm sau.
Việc đầu tiên Tả Đào làm sau khi thức dậy là sử dụng điện thoại di động của mình để đặt một số đồ ăn vặt trên ứng dụng giao hàng, sau khi tắm rửa và ăn sáng, đồ ăn vặt được giao đến..
Thông thường cuối tuần không có huấn luyện, nhưng vì ngày mai còn có trận đấu với FG, nên khi Tả Đào mang đồ ăn vặt đến phòng huấn luyện, mọi người về cơ bản đều ngồi xuống bàn máy tính.
Theo thói quen liếc nhìn chỗ ngồi của Tống Thời Hàn, người sau vừa mới đăng nhập vào game, đang điều chỉnh kỹ năng thiên phú của nhân vật trong trò chơi.
Tả Đào vội vàng đặt đồ ăn vặt xuống bàn: “Đội trưởng, đợi lát nữa đánh đôi sao?”
Tống Thời Hàn không cự tuyệt, đem áo khoác đồng phục đội đặt ở sau ghế sau, gật đầu đồng ý: “Được.”
Sau khi bật máy tính, Tả Đào mới đưa cho Vương Thu một túi đồ ăn vặt lớn: “Anh Thu, không biết anh thích ăn gì, nên em mua mỗi thứ một ít.”
Vương Thu hừ hừ một tiếng, ngoài miệng nói: “Tình cảm muộn màng rẻ hơn cỏ.” Nhưng hắn vẫn thành thật cầm lấy túi đồ ăn vặt trong tay: “Tối hôm qua anh muốn sao em không cho?”
Tả Đào: “......”
“Tối hôm qua đó là......” Trầm mặc vài giây, Tả Đào thầm nghĩ dù sao cậu cũng đã xác nhận thân phận là fan only của Tống Thời Hàn, cho nên trực tiếp mở miệng: “Đó là đội trưởng mua cho em.”
Vương Thu ' oa ' một tiếng: “Tình cảm của hai người thật tốt.” Hắn lại nhìn Tống Thời Hàn, nói một câu chua lè: “Đội trưởng, sao không thấy anh mua đồ ăn cho tôi bao giờ nhỉ.”
Tống Thời Hàn nhìn màn hình, đầu cũng không nâng, trực tiếp làm lơ những gì hắn nói.
Sợ Vương Thu tiếp tục nói một số lời kỳ quái, Tả Đào vội nói: “Không phải em mua cho anh rồi sao.”
“Cậu còn biết xấu hổ hay không còn phải để Tả Đào mua đồ ăn vặt.” Tư Tranh vô cùng ghét bỏ mà liếc nhìn Vương Thu một cái, tiếp tục lướt di động: “...... Trời ơi, GGF đã xảy ra chuyện rồi, bây giờ fan tư sinh tử đều hung hăng ngang ngược vậy sao?”
“Là Star hả?” Vương Thu xé mở gói chocolate, cũng thổn thức một tiếng: “Hôm nay tôi thấy hắn nói trong nhóm, kêu mọi người chú ý một chút.”
Tả Đào nhịn không được có chút tò mò: “Làm sao vậy ạ?”
Vương Thu nói: “Em không xem trong nhóm sao? Chính là có fan tư sinh tử giả dạng thành nhân viên công ty chạy vào căn cứ GGF.”
Ngoài nhóm nội bộ của đội, họ còn có một nhóm lớn, mấy ngày trước Vương Thu đã kéo cậu vào nhóm, bên trong có tất cả đội viên của các đội, có đang hoạt động và đã giải ngũ, bình thường mọi người đều thảo luận mọi thứ trong đó, cũng không biết sao mọi người trong nhóm này có nhiều lời muốn nói đến thế, tùy tiện một tin tức thôi cũng chó thể khiến cho tin nhắn chưa đọc lên đến 99+.
Tả Đào ngại phiền cho nên vừa vào đã tắt thông báo trong nhóm.
“Không thấy ạa.”
Tả Đào vừa nói vừa lấy di động ra tính toán bớt chút thời gian đọc lại tin nhắn.
Quả nhiên đúng như Vương Thu đã nói, Star đang điên cuồng đổi mới tin tức, sau mỗi câu nói đều mang theo một tràng a a a, cách màn hình cũng có thể cảm nhận được thần kinh hắn đang không ổn định đến mức nào.
【GGF-Star: A! Mọi người có biết tôi sợ đến mức nào không, bây giờ tôi vẫn đang còn trong tình trạng hồn phi phách tán a a a!!!!! 】
【GGF-Star: Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy người nọ ôm lấy mặt tôi hôn hôn a a a!! 】
【GGF-Star: Hiện tôi đang ở đồn công an a a a a a!! 】
【GGF-Star: Không được, tôi còn đang rất sợ hãi ô ô ô a a a a!!! 】
【GGF-Star: Tôi mẹ nó đời này chưa gặp qua chuyện cạn lời đến vậy, 】
【GGF-Star: Các anh em, mọi người nhất định phải chú ý, nếu nhận được cuộc gọi từ số lạ phải chú ý a a a a!!! 】
【GGF-Star: Đặc biệt là cái loại mà nhận xong liền không nói lời nào, quả thực chính là mẹ nó ác mộng bắt đầu a a a!!! 】
Là người yêu thích buôn chuyện nhất Wildfire, Vương Thu xoay ghế đến trước mặt Tả Đào, hứng thú bừng bừng mà nói: “Là fans của Star, giả dạng thành nhân viên quét dọn, buổi sáng 8 giờ trộm chạy tới trong phòng Star. Lúc ấy Star còn đang ngủ, hắn thì hay rồi, trực tiếp bị người ta sống sờ sờ ôm tỉnh.”
Tả Đào: “......”
Thử tượng tượng đến cái hình ảnh kia, lần đầu tiên trong đời cậu thay Star cảm thấy không dễ dàng: “Nhất định là bị hù chết đi.”
Tư Tranh: “Quả thật đáng sợ.” Hắn hỏi câu: “Là fans nữ sao?”
Vương Thu gật gật đầu: “Đúng vậy.” Nói tới đây, Vương Thu còn chép chép miệng: “Còn may Star nuôi mèo, phía trước phòng ngủ cũng lắp cameras, bằng không đi Cục Cảnh Sát cũng không dễ nói.”
Tư Tranh: “Cảm giác đều năm nay làm con trai cũng không an toàn.”
“Đúng vậy.” Vương Thu thở dài: “Nhưng mà thằng nhóc Star kia cũng quá khoa trương, lúc phát sóng trực tiếp đều mỗi ngày kêu chị gái, em gái, cây to đón gió, chỉ là không nghĩ tới sóng giớ tới tàn nhẫn như vậy.”
Vừa nói xong lời này, Tả Đào vẫn cảm thấy Star thật sự rất xui xẻo, vừa định cùng mọi người ở trong nhóm an ủi Star vài câu, đột nhiên một dãy số xa lạ gọi tới.
Nếu đặt ở ngày thường cũng không có gì, nhưng vừa mới nghe xong chuyện của Star, bây giờ thấy cái dãy số này, Tả Đào vẫn sửng sốt một chút.
Vương Thu hiển nhiên cũng nhìn thấy màn hình di động của Tả Đào, khóe miệng hắn hơi hơi mấp máy: “...... Sẽ không trùng hợp vậy chứ?”
Nghe thấy động tĩnh, mọi người đều hướng Tả Đào nhìn lại, ngay cả Tống Thời Hàn cũng trong thời gian ngắn ngủi buông bỏ chuyện trên tay.
Tả Đào cười bảo không sao, cậu ấn nút nhận nghe, sau đó hướng bên kia điện thoại hỏi: “Alo?”
Bên kia vẫn là không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Tả Đào: “......”