Sau khi xác nhận công việc đại ngôn, trong lòng Tả Đào tò mò không biết tại sao Tống Thời Hàn lại đột nhiên nguyện ý tiếp đại ngôn này, nhưng vì ngại Khương Minh cũng đang ở đây, cậu cũng không tiện hỏi, cậu đi theo hai người vào phòng huấn luyện, sau khi tùy tiện ăn vài miếng thịt nướng, cậu liền tiếp tục bắt đầu huấn luyện hằng ngày.
Cậu đã xem qua danh sách những người chơi sẽ tham gia khóa đào tạo thử nghiệm trực tuyến vào tuần tới, nếu tính bao gồm cả cậu thì đã có 56 người chơi. Khương Minh nói rằng hắn sẽ chọn mười người chơi top đầu trong số họ, những người còn lại nếu nguyện ý thì sẽ tham gia trại huấn luyện, mười người còn lại sẽ tiếp tục huấn luyện thử nghiệm ngoại tuyến, cuối cùng từ bên trong chọn ra một người đứng đầu.
Mặc dù Tả Đào vẫn rất tin tưởng vào thực lực của mình, nhưng theo thời gian càng ngày càng gần, cậu vẫn là không tránh khỏi mà chút khẩn trương. Một khi con người có chờ mong và chấp niệm, thì cho dù họ có sự chắc chắn tuyệt đối, họ sẽ luôn cảm thấy bất an trước một điều gì đó.
Ở lại đã là mục tiêu tất yếu của cậu.
Mấy ngày nay, Tả Đào ngày nào cũng dậy sớm về muộn, ngoại trừ thời gian ngủ năm sáu tiếng ra, thời gian còn lại đều ở trong phòng huấn luyện.
Giữa chừng, cậu còn phải cần tìm thời gian để mặc áo choàng ZZ lên và thỉnh thoảng trò chuyện với Khương Minh.
Buổi tối ngày thứ bảy.
Mọi thứ đều im lặng, nhưng Câu Lạc Bộ Esports Wildfire vẫn còn sáng đèn.
Cat liếc nhìn thời gian, đã gần rạng sáng, cô tháo tai nghe, lấy một chai soda từ tủ lạnh nhỏ và đặt trước bàn của Tả Đào.
“Pink.” Cat nói: “Không phải ngày mai còn phải quay quảng cáo sao, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Khương Minh đã xử lý sự việc một cách nhanh chóng và bàn giao sự việc cho phía thương hiệu ngay trong ngày. Hơn nữa vì có Fire tham gia, Khương Minh còn cố ý giở công phu sư tử ngoạm, tăng gấp đôi phí đại ngôn. Mà đối phương đại khái cũng không nghỉ tới lần này Tống Thời Hàn sẽ thật sự nhận đại ngôn, cho nên đáp ứng rất dứt khoát, sau khi hai bên thương lượng ký hợp đồng, lập tức quyết định thời gian quay chụp quảng cáo
“Đúng vậy Quả Đào, cầu xin em nghỉ ngơi đi.”
Ánh mắt Vương Thu đã có chút dại ra, hắn nhìn màn hình máy tính, chậm rãi xoa xoa cổ tay, nói: “Đã hai giờ trôi qua, anh thật sự không có nói ngoa, nếu tiếp tục solo như vậy, anh có khả năng phải hoài nghi nhân sinh.”
Hắn hiện tại hối hận đồng ý cùng Tả Đào Solo, tuy rằng hắn cũng dùng anh hùng hỗ trợ, nhưng so không lại Tả Đào chuyên môn chơi hỗ trợ là chuyện rất bình thường, nhưng đơn phương bị ngược cũng không phải trải nghiệm tốt, huống chi chính mình bị ngược trong hai giờ.
Đặc biệt là một ván cuối cùng, hắn vừa lao vào làn giữa, Tả Đào đã trực tiếp thi triển kỹ năng, bổ sung công kích cơ bản, cuối cùng dẫm hắn dưới chân, cả quá trình này không vượt quá năm giây. Trong lúc nhất thời, hắn không khỏi bắt đầu hoài nghi, cho dù cho hắn chơi pháp sư, ũng chưa chắc có thể thoát khỏi bị vận mệnh bị Tả Đào giết chết.
Tư Tranh ở bên cạnh cười.
Vương Thucũng không có khí lực phản kích, ngáp một cái nói: “Bằng không em tìm đội trưởng đi, anh quá cùi bắp, em chơi cùng anh cũng không lấy được bao nhiêu kinh nghiệm.”
Vừa nói, hắn vừa đi sang nhìn Cat bên cạnh, tràn ngập chờ mong hỏi: “Chị Cát, đội trưởng trở về chưa?”
Cat nói: “Chưa. Một giờ trước mới gọi cho anh Khương, đội trưởng nói hôm nay có lẽ sẽ không về, ngày mai trực tiếp đi tới trường quay.”
Hình như trong nhà có chuyện, Tống Thời Hàn đêm qua liền rời khỏi căn cứ.
“Cho nên Quả Đào, em cũng nắm chặt thời gian nghỉ ngơi đi!” Nghe thấy Tống Thời Hàn đêm nay không trở lại, hắn nhìn chằm chằm Tả Đào, nghiêm túc nói: “Em nhìn quầng thâm mắt của em này, lại nhìn lại màu da ảm đạm này đi, em không muốn ngày mai dùng dáng vẻ uể oải này quay chụp với đội trưởng đâu đúng không?”
Tả Đào trong lòng “Lộp bộp” một tiếng, có chút mất tự nhiên hỏi: “Sắc mặt em kém lắm sao?”
“Không tin tự em đi soi gương đi.”
Vương Thu thấy Tả Đào có dấu hiệu buông lỏng, lén lút rời khỏi trò chơi, nói: “Em biết đấy, nam minh tinh giới E-sport chúng ta cần phải giữ một khuôn mặt đẹp, một ngày hai ngày còn tốt, nếu như tiếp tục như vậy, sẽ rớt rất nhiểu fans..”
Tả Đào không lo lắng về việc mất fans hay không, chủ yếu là vì lời của Vương Thu khiến cậu lo lắng.
Cậu thực sự không muốn dùng khuôn mặt bơ phờ đi quay chụp với Tống Thời Hàn.
Vương Thu: “Như vậy, bây giờ anh đi lấy cho em một cái mặt nạ, chỉ cần em đắp lên, bảo đảm sáng mai lại trở về bộ dạng tràn đầy nguyên khí!”
Năm phút sau, Vương Thu một lần nữa trở lại phòng huấn luyện.
Hắn ngáp một cái rồi đưa chiếc mặt nạ trong tay cho Tả Đào: “Đừng nói anh trai không thương em, anh đây chỉ có hơn một trăm chiếc mặt nạ, ngày thường đều luyến tiếc đem ra dùng.”
Tả Đào tiếp nhận: “Cảm ơn anh Thu.”
Vương Thu xua tay: “Không có việc gì, đi về ngủ sớm một chút là được.”
Nói xong, hắn ngái ngủ đi theo Tư Tranh ra ngoài.
Tư Tranh nói: “Trẻ tuổi có khác, Pink đã thức đêm không ít ngày đi?”
Vương Thu đồng ý, anh ấy nghĩ đến điều gì đó và lại dừng bước chân.
Tư Tranh có chút kỳ quái nhìn hắn: “Anh làm sao vậy?”
“Chờ chút.” Vương Thu móc di động ra, hướng Tả Đào chụp một bức ảnh, mới nói: “Tôi muốn đăng một bài trong vòng bạn bè.”
Hắn cảm thán: “Tôi mẹ nó thực sự không ngờ rằng có một ngày tôi lại cảm thấy sợ hãi khi bị một hỗ trợ chế ngự.”
——
Tả Đào chưa dùng mặt nạ bao giờ, chờ Vương Thu đi rồi, cậu mới dùng khăn ướt tùy tiện lau mặt, sau đó dựa theo hướng dẫn đắp mặt nạ lên, yên lặng chờ đợi.
Thời gian trôi nhanh.
Một ván này không được may cho lắn, mới vô trận chưa tới 10 phút liền có một đồng đội treo máy, trò chơi thật vất vả mới chờ được hy vọng ở giao đoạn sau.
Tả Đào đang gõ bàn phím để giao tiếp với đồng đội thì tiếng mở cửa đột ngột từ bên ngoài vọng vào.
Tả Đào tưởng bọn Vương Thu tới kêu cậu trở về nghỉ ngơi, cậu đầu cũng không nâng: “Em đánh xong ván này liền trở về nghỉ ngơi!”
Đối phương không nói gì, nhưng tiếng bước chân càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại sau lưng cậu.
Tả Đào hiện đang trong một trận đoàn chiến, tinh thần đang tập trung cao độ, một bên bổ sung trạng thái cho đồng đội, một bên lại tìm cơ hội đánh ra thương tổn.
“Anh Thu, anh đi về trước ngủ đi, ván này sắp xong rồi.”
“Ừ, anh Thu của em đã bắt đầu ngáy rồi.”
Tả Đào theo bản năng trả lời: “Vậy là tốt rồi......”
Còn chưa nói xong, đột nhiên ý thức được có điểm không đúng, theo bản năng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một đôi mắt lạnh như băng.
Một giây trước những ngón tay còn đang nhảy nhót trên bàn phím, bỗng chốc dừng lại.
Tống Thời Hàncúi đầu nhìn chiếc mặt nạ gần như đã khô trên mặt Tả Đào, lông mày khẽ nhíu một cái, sau đó tựa hồ cảm thấy có chút buồn cười, trong mắt hiện lên một tia ý cười.
“Đội trưởng?” Tả Đào sửng sốt một chút.
Tống Thời Hàn: “Ừ.”
Không giống như mọi khi, Tống Thời Hàn mặc một bộ vest chỉnh tề, mái tóc rõ ràng cũng được cố tình xử lý, nhưng có lẽ là sáp định hình để thời gian quá lâu, cho nên có một vài sợi trước trán rũ xuống, khiến cho khí chất cấm dục vô cớ để lộ ra vài phần cảm giác hỗn độn.
Tả Đào chưa bao giờ thấy Tống Thời Hàn như vậy trước đây, sau khi cậu chớp mắt, mới tìm lại giọng nói của mình: “Sao anh lại quay lại?”
Tống Thời Hàn nói: “Tiện đường, kêu tài xế dừng ở trước của căn cứ.”
Vừa nói, anh vừa đưa tay gỡ chiếc mặt nạ trên mặt Tả Đào xuống, trên mặt hiện lên một tia bất đắc dĩ, anh đặt bữa tối trong tay xuống bàn trước và sau của Tả Đào, rồi ngồi xuống chỗ của mình.
“Ăn xong trở về nghỉ ngơi đi.”
Tả Đào mấp máy môi, hắn còn chưa hoàn hồn, ánh mắt dừng ở trên người Tống Thời Hàn: “Anh......”
Cậu ôm gói đồ ăn khuya mà Tống Thời Hàn đưa, vừa định nói cái gì đó, giây tiếp theo chóp mũi giật giật, sau đó theo thói tính để ghé sát vào ở chỗ cổ áo sơ mi Tống Thời Hàn mà ngửi ngửi.
Tống Thời Hàn hơi nhíu lông mày.
Tả Đào ngữ khí ngoài ý muốn: “Đội trưởng, anh uống rượu sao?”
Nói xong, cậu ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt Tống Thời Hàn rũ xuống.
Có lẽ là bởi vì chơi game cả ngày, vừa rồi không có cảm giác gì, lúc này cư nhiên lại có chút choáng váng.
Khoảng cách thật sự là quá gần.
Cậu gần như có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở thoang thoảng mùi rượu của Tống Thời Hàn đang phả trên đỉnh tóc mình.
Tống Thời Hàn chỉ nhìn Tả Đào, mà không nói lời nào, âm thanh duy nhất trong phòng huấn luyện rộng lớn là tiếng máy điều hòa chạy.
Không biết bắt đầu từ khi nào, nhưng mỗi khi cậu ở một mình với Tống Thời Hàn bầu không khí dường như luôn trở nên dễ dàng quái lạ.
Giống như giờ phút này ——
Nhịp tim lại bắt đầu không thể khống chế đập nhanh, hai tay giấu ở dưới vạt áo không khỏi nắm chặt, sau đó lòng bàn tay bắt đầu có chút đổ mồ hôi.
Tả Đào không biết mình đang mong chờ điều gì, cậu nhìn vào đôi mắt thâm thúy hơn bình thường của Tống Thời Hàn, ánh mắt chậm rãi trượt xuống một chút, từ sống mũi cao thẳng đến đôi môi mỏng nhạt màu.
Rõ ràng người uống rượu là Tống Thời Hàn, nhưng cậu lại có cảm giác chính mình giống như cũng say.
Trong lúc hoảng hốt, cậu cư nhiên có loại ảo giác Tống Thời Hàn có tùy thời sẽ hôn xuống.
Trái tim Tả Đào nhảy “Bang bang” không ngừng, cậu liếm môi dưới, như thể bị điểm huyệt định thân, dưới cái nhìn chăm chú của Tống Thời Hàn, động cũng không dám động một chút.
Có thể là năm giây, có thể là mười giây, có thể lâu hơn.
“Ngẩn người làm gì?”
Qua khóe mắt, anh nhận thấy màn hình đã tắt đi của Tả Đào, một nét kỳ lạ rất khó nhận ra hiện lên trên khuôn mặt của Tống Thời Hàn. Một giây sau, anh dựa vào lưng ghế, đôi chân dài quấn trong quần tùy ý khom người, anh ngửa đầu xoa thái dương, thanh âm có chút khàn khàn vì mệt mỏi.
Tả Đào lại có chút luyến tiếc dời đi tầm mắt mình.
Từ thị giác của cậu nhìn qua, hầu kết của Tống Thời Hàn so với thường ngày rõ ràng hơn rất nhiều, trong khi nó hơi lăn lộn, một số suy nghĩ không phù hợp lặng lẽ xuất hiện trong lòng cậu.
- Nếu bây giờ cậu hôn lên, khả năng toàn thân lui ra là bao nhiêu?
- Dù sao đội trưởng vừa thấy chính là uống nhiều quá, hôn một chút cũng không nhất định sẽ bị phát hiện.
- Không hôn môi cũng không sao, hầu kết cũng là có thể......
Ngay khi những suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, chính Tả Đào cũng phải hoảng sợ.
Loại ý tưởng có chút biến thái này không phải là thứ mà một cậu bé đang học làm người tốt nên có.
Nghĩ đến đây, cậu đỏ cả tai lắc đầu, đem những ý nghĩ này xua đuổi đi ra ngoài.
“Đội trưởng, anh...... Uống rất nhiều rượu sao?”
Tống Thời Hàn “ừ” một tiếng, nói câu còn tốt.
Tả Đào lại hỏi anh: “Anh có muốn uống nước mật ong không?”
“Không cần.” Tống Thời Hàn mở to mắt, dừng một chút, ccuối cùng dùng ngón tay điểm nhẹ lên đầu Tả Đào: “Mau ăn đi, ăn xong nghỉ ngơi sớm một chút.”
Một đòn này không nặng, thậm chí có thể nói là rất nhẹ, nhưng Tả Đào vẫn cảm thấy da thịt trên trán tê dại, hoảng sợ nhìn sang chỗ khác, giơ tay sờ trán, lại rất nhanh thu hồi.
“Ừ, em......”
Tả Đào có chút miệng khô lưỡi khô mà nắm chai soda trên bàn, sau khi rót một ngụm, theo bản năng mà nói: “Được, cảm ơn...... Em ăn liền đây......”
【 Mẹ nóa, sao hỗ trợ cũng treo máy rồi, còn muốn chơi hay không đây? 】
【Pink Pink Pink, hữu nghị nhắc nhở tuyển thủ chuyên nghiệp mà treo máy là sẽ bị xử phạt nha. 】
【 Được rồi, tâm mệt. Vốn dĩ chính là Pink nói có thể thắng mới chơi, hiện tại Pink cũng tự mình treo máy, còn chơi cái lông gà. 】
【 Đừngmà, tôi chính là thấy Pink vẫn luôn thắng liên tiếp, chúng ta không thể để thắng liên tiếp của đứa nhỏ bị phá vỡ bởi mẹ của nó!! 】
【 Cạn lời, thật sự không quen nhìn đám fans các người, Pink rất trâu sao? 】
Sau đó cậu mới lấy hộp đóng gói ra khỏi túi giấy, sau khi nhìn thấy tin tức trong trò chơi trong trò chơi, ý thức đã mất của cậu đột nhiên quay trở lại.
Tả Đào: “!!!”
Cậu vội vàng đặt hộp cơm xuống, nhưng một giây sau trước khi tay cậu đặt lên con chuột, cổ tay vừa duỗi ra bị giữ lại.
Tả Đào vội vàng nói: “Đội trưởng, chờ em đánh xong ván này liền ăn cơm!”
“Ừ, em ăn trước.”
Tống Thời Hàncởi áo khoác ra và dùng mắt ra hiệu cho Tả Đào đứng dậy.
Tả Đào ngây ngẩn cả người, không nhúc nhích.
Tống Thời Hàn cười nhìn cậu, lời ít mà ý nhiều nói: “Sao nào, thấy anh uống rượu nên không tin nữa?”
“Không phải, em......”
Tả Đào ấp úng nửa ngày, mà vẫn chưa nói được câu hoàn chỉnh, chỉ là trái tim nhảy lên lợi hại.
Tống Thời Hàn nói: “Yên tâm, có thể thắng”
Dứt lời, ánh mắt dừng ở trên bàn, lại hỏi: “Pink, hơi khát, có thể uống nước của em không?”