Đừng Vờ Ngoan Ngoãn

Chương 75: Chương 75




Tả Đào gần như ngay lập tức nhận ra ẩn ý của Tống Thời Hàn.

Chắc là vì câu nói lúc trước của Ngô Thủy Ba “Ngoắc ngoắc ngón tay, khẳng định đá bay tên tra nam Fire kia“.

Chuyện này không thể giải thích rõ ràng, xem ra là không qua được.

Cũng chính nhờ ngày qua ngày mà Tả Đào dần dần phát hiện ra Tống Thời Hàn có một mặt khác khi ở trước mặt công chúng. Người đàn ông này thật biết cách giả vờ, bề ngoài trông có vẻ lạnh lùng và buông thả, giống như có chút xa cách với mọi người, thực ra dưới lớp vỏ lừa dối này, rõ ràng là cất giấu sự tà ác.

Có một số việc tuy rằng lúc ấy anh không nói, nhưng vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, sau đó sẽ chờ đợi cơ hội thích hợp mà lấy ra trêu đùa.

Tất nhiên không có chút ác ý nào, nhưng cái loại ngữ khí nghiền ngẫm đó lại khiến da đầu người ta càng râm ran hơn.

Cậu không biết khi ở với người khác thì anh như thế nào.

Nhưng ít ra đối với cậu là cái dạng này.

Tả Đào cũng hiểu rõ Tống Thời Hàn không phải đang so đo với mình, cậu vẫn theo bản năng mà giải thích một câu: “Ngày đó chúng em chỉ nói đùa thôi, không lén nói xấu anh đâu.”

Tống Thời Hàn gật gật đầu, không nhẹ không nặng mà nhéo sau cổ cậu, mới tiếp tục nói: “Nói bậy cũng không sao.”

Lại là loại thái độ không để bụng này.

Nhưng Tả Đào lại không dám dễ dàng tin tưởng anh.

“Và vừa rồi...”

Ánh mắt cậu dừng lại trên đôi môi sẫm màu hơn bình thường của Tống Thời Hàn, Tả Đào cảm thấy hô hấp của mình lại có chút dồn dập, cậu gãi gãi tóc: “Em không phải cố ý muốn đẩy anh ra, em chính là...... Em chính là bị dọa thôi, sau đó liền, ừ.” Cậu nói chuyện đứt quãng: “Không cẩn thận đẩy ra.”

Tống Thời Hàn chắp tay, rất hứng thú nhìn bạn nhỏ đang cố gắng giải thích trước mặt: “Không cẩn thật thì tốt. Anh còn tưởng rằng em hôn xong liền không muốn chịu trách nhiệm.”

Tả Đào vừa định giải thích, nhưng đột nhiên nhận ra điều gì đó..

Không đúng, người này lại chơi xấu.

Trong không khí có mùi thơm của cà phê mới pha, Tả Đào nhìn ly cà phê mà Tống Thời Hàn đưa qua, cảm thấy chính mình không thể cứ bị thao túng như thế.

Đầu ngón tay chọc vào quai cốc, Tả Đào nói: “Rõ ràng là anh hôn em trước.”

Tống Thời Hàn không phủ nhận, gật đầu.

“Hơn nữa, vừa rồi anh còn ôm eo em.” Nhớ lại chuyện xảy ra cách đây không lâu, Tả Đào ngẩng đầu đón ánh mắt của Tống Thời Hàn. Gằn từng chữ một, bày ra tư thái chỉ trích: “Anh còn duỗi tay vào, em......”

Đến đây cậu mới chợt nhận ra câu nói này thật sự rất kỳ lạ, nhất là khi nói với giọng điệu nghiêm túc như vậy, lại càng thấy kỳ lạ hơn.

Đặc biệt là khi nhìn thấy đôi mắt nhạt màu tràn đầy ý cười của Tống Thời Hàn, cả khuôn mặt cậu liền đỏ bừng lên.

Sau một lúc lâu.

“Thôi.”

Tả Đào dời tầm mắt, nheo mắt nhìn ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, khuôn mặt đỏ bừng đã bán đứng hết thảy, nhưng cậu vẫn không thèm để ý: “Lần này liền bỏ qua.”

Tống Thời Hàn lại nở nụ cười: “Được. Lần sau anh sẽ chú ý, cố gắng quản lý đôi tay mình, có thể chứ?”

Tả Đào mặt càng ngày càng đỏ, ấp úng ừ một tiếng đáp lại.

“Đúng rồi, còn có một việc.”

Tả Đào nhấp một ngụm cà phê trong cốc để tỉnh táo, nhanh chóng liếc nhìn Tống Thời Hàn một cái, thấp giọng hỏi: “Bây giờ chúng ta, là ở bên nhau, đúng không?”

“Không thì sao?”

Khoảng cách giữa hai người lúc này vẫn còn rất gần, Tống Thời Hàn cúi đầu hôn lên môi Tả Đào, hàng mi dài hơi cụp xuống khiến lông mày và đôi mắt sâu hơn, trong giọng nói còn có chút mỉm cười: “Bạn trai.”

——

Khi trở lại phòng huấn luyện, Tả Đào vẫn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê..

Cậu rũ đầu đi theo phía sau Tống Thời Hàn, sau đó ngồi xuống ghế sô pha. Bên tai vẫn luôn quanh quẩn câu “Bạn trai” mà Tống Thời Hàn vừa nói. Giống như pháo hoa nở trong công viên giải trí mùa hè. Trong bầu trời đêm lộng lẫy, vô số khoảnh khắc động tâm rơi xuống như che trời lấp đất. Chẳng cần phải giấu đi tình yêu từ tận đáy lòng, như một lon nước lạnh lấp lánh, bay bổng bồng bềnh.

Đã sắp tới 11 giờ, một đám cú đêm bò dậy, bắt đầu một ngày huấn luyện mới.

Tả Đào kéo mạnh Báo Hồng đang nằm trên ghế sô pha, khóe môi không tự chủ nhếch lên.

Sau đó nhìn lại Tống Thời Hàn ngồi ở bên cạnh mình, độ cung không tự giác mà lại giương lên vài phần.

Trong phòng huấn luyện, cùng với tiếng gió từ bên ngoài thổi vào kết hợp với âm thanh gõ bàn phím liên tục trở thành bản nhạc nhẹ đẹp nhất thế gian.

Không thể nói tại sao, nhưng mọi thứ trong tương lai dường như sẽ thú vị hơn kể từ lúc này.

Trong lúc đó, Cat nhìn lại hai người đang ngồi trên ghế sô pha,có thể giác quan thứ bảy của con gái vốn dĩ ưu việt hơn, tuy hai người không có hành động gì đặc biệt nhưng cô vẫn cảm thấy có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó.

“Pink, em thi đấu tốt lắm” Bỏ một số chuyện sang một bên. Khương Minh quả thực rất hài lòng với Tả Đào, đặc biệt là trong số các thí sinh buổi sáng, mặc kệ là thao tác hay là ý thức cậu đều là người dẫn đầu cách xa một khoảng lớn, ngay cả đám antifan cũng không kiếm được ra điểm gì để chê.

Điều này khiến hắn không khỏi nhớ lại ngày Tả Đào lần đầu tiên đến Wildfire. Khi lần đầu tiên đấu xếp hạng với Tống Thời Hàn, tuy thao tác của Tả Đào rất mạnh, nhưng so với tuyển thủ chuyên nghiệp, vẫn thiếu một chút kỹ xảo, giống như người đứng đầu trong đống người qua đường.

Nhưng lúc này mới qua bao lâu thời gian.

Cậu đã hoàn toàn có trạng thái của tuyển thủ chuyên nghiệp nên có.

Thiên phú thật đáng sợ.

Tả Đào lắc lắc đầu, nói: “Huấn luyện viên, trận đấu tiếp theo diễn ra khi nào?”

Khương Minh: “Sớm thôi, chắc ngày mai hoặc ngày mốt gì đó.” Hắn nói, rồi lấy lịch trọng điện thoại nhìn thoáng qua: “Demon cũng sẽ bay đến Trung Quốc trong hai ngày tới, đến lúc đó hẳn là sẽ đến căn cứ một chuyến.”

Bởi vì bọn Vương Thu còn đang phát sóng trực tiếp, có một số việc không thích hợp để cư dân mạng nghe, thanh âm Khương Minh đè thấp một ít, cũng không nói tỉ mỉ: “Việc này đợi lát nữa lại nói.”

Lại hướng Tả Đào nói: “Hồi nữa em tới văn phòng anh một chuyến, còn chuyện liên quan đến ZZ muốn nói với em.”

Tả Đào ngẩn ra một chút, sờ soạng cái mũi: “Được.”

Chỉ trong vài câu đối thoại, Vương Thu và Tư Tranh vừa kết thúc một trận đấu.

Tháo tai nghe xuống, Vương Thu quay đầu lại nhìn về phía Tả Đào, đầu tiên là chúc mừng cậu buổi sáng nay thi đấu giành được vị trí thứ nhất, sau đó lại tò mò hỏi: “Quả Đào. Nghe anh Tranh nói em và đội trưởng sáng nay ở phòng trà ăn que cay đến đỏ bừng cả miệng, là que cay gì vậy, anh cũng muốn nếm thử, em chia sẻ địa chỉ mua cho anh đi.”

“A?”

Tả Đào mới nhập một ngụm cà phê xong, nghe vậy thiếu chút nữa bị sặc chết khiếp, sau đó lại hơi mất tự nhiên mà cúi đầu che mặt, trả lời một cách mơ hồ không rõ: “Dạ, là một thương hiệu nhỏ thôi.”

Tống Thời Hàn cho cậu tờ giấy.

Vương Thu lên tiếng: “Anh cũng đoán vậy, từ nhỏ đến lớn có loại que cây nào mà anh chưa ăn qua chứ.” Sau đó mở điện thoại di động ra mở một phần mềm màu cam: “Em đọc tên đi, để anh tìm kiếm thử xem.”

Tả Đào không nhịn được run tay một chút: “......”

Toàn là bịa ra cả, mẹ nó phải nói tên thương hiệu này như thế nào?

Gõ lên bàn thúc giục, Vương Thu lại nói chuyện với Tống Thời Hàn: “Anh, em nhớ rõ bình thường anh cũng không hay ăn đồ ăn vặt mà.” Hắn nhịn không được tò mò: “Que cay này thật sự rất ngon sao, đến cả anh cũng nhịn không được.”

Tả Đào lại sửng sốt và theo bản năng liếm môi dưới.

Tống Thời Hàn bình tĩnh gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Ừ, hương vị cũng được.”

Vương Thu: “Là hương vị gì vậy?”

Tống Thời Hàn nhướng mày: “Lúc đầu chỉ hơi cay, về sau lại ngọt ngào.”

Tả Đào đều sắp hít thở không thông, xấu hổ đến mức muốn lao vào khe nứt của ghế sofa.

Cho nên làm thế nào mà Tống Thời Hàn có thể bình tĩnh thảo luận vấn đề này với Vương Thu?

Nhưng nhìn vào đôi mắt mong đợi của Vương Thu, cậu chỉ có thể gian nan thốt lên một tiếng: “Đừng nóng vội. Em đã mua rồi, chờ nhận được liền chia cho anh.”

Nghe đến đó, Khương Minh đang uống trà bên cạnh cũng muộn màng nhận ra có chuyện không ổn, nghi hoặc nhìn hai người, sau đó ánh mắt rơi vào đôi môi vẫn còn đỏ mọng của Tả Đào.

Trong lòng nhất thời “Lộp bộp” một tiếng.

Tả Đào hiển nhiên cũng chú ý đến ánh mắt của Khương Minh, cậu cứng cổ, bất động thanh sắc mà quay mặt đi.

Chỉ có Vương Thu là không chú ý tới, búng ngón tay: “Vậy thì tốt rồi. Anh lại mua thêm mấy món ăn vặt khác, tủ đồ ăn vặt của chúng ta cũng sắp hết rồi.”

Khi họ nói điều này, Vương Thu vẫn đang phát sóng trực tiếp, trong lúc nhất thời khu bình luận lại náo nhiệt lên.

【 Tôi phát giác đám Wildfire mấy người chỉ có em gái Cat là xứng chức. Bà đây ngồi xổm trong phòng phát sóng của mấy người, tiêu tiền đập lễ vật, là để nghe các người thảo luận ăn que cay ngon hay không sao? Hiện tại, lập tức, nhanh chóng báo tên que cay ra, tôi cũng muốn đặt đơn/ đầu chó.jpg】



【 Nói không sai, sáng sớm dậy ngồi xổm ở chỗ Pink, vừa bước vào đã thấy Fire đập trang viên hoa hồng cho Pink, lúc hai người nói chuyện cũng nhão nhão dính dính, căn cứ là để huấn luyện, không phải chỗ cho các người dùng để yêu đương!!! 】

【 Loại thời điểm này sao có thể thiếu mặt fans CP như tôi. Weibo giống tên ID, hoan nghênh mọi người đi xem bánh ngọt nhỏ nóng hổi vừa mới ra lò ~~】

【 Xong rồi, nghe Hàn Thần miêu tả xong, tôi một người không thích ăn que cay cũng muốn. 】

【 Chỉ có một người tôi cảm thấy không thích hợp sao. Thật sự có loại que cay này sao? Còn có, tôi cũng cảm thấy Fire và Pink hai người gần đây có chút không thích hợp. 】

Tả Đào cảm thấy mình không thể bình tĩnh ngồi trong phòng huấn luyện được nữa, anh ho nhẹ một tiếng, cảm thấy Khương Minh đã nhìn ra gì đó.

May mà Tống Thời Hàn nhìn ra được cậu đang quẫn bách, vào lúc này cũng đứng dậy.

Khương Minh hoàn toàn là trông gà hoá cuốc, thấy thế, duỗi cổ nhìn hai người: “hai người đi đâu đấy?”

“Trở về phòng.” Tống Thời Hàn quay đầu lại nhìn về phía Khương Minh, nhàn nhạt nói: “Đi bôi rượu thuốc.”

Tả Đào đi theo phía sau anh gật đầu, vành tai có chút hồng: “Dạ dúng, đi bôi thuốc.”

Vẻ mặt của Khương Minh trở nên phức tạp hơn một chút.

Tống Thời Hàn liếc mắt nhìn hắn: “Hay là ở chỗ này?”

Khương Minh: “......”

Gân trên trán hắn nổi lên, sau đó nhắm mắt làm ngơ mà xua tay: “Đi nhanh, đi nhanh.”

Mãi đến khi trở về phòng, Tả Đào mới thở phào nhẹ nhõm, chờ đến khi Tống Thời Hàn cới áo ra, cậu mới nghĩ tới cái gì, dùng di động mở Tiểu Hùng TV, đăng nhập nick nhỏ vào phòng phát sóng của Vương Thu.

Trên màn hình, Vương Thu vừa mới bắt đầu một vòng xếp hạng mới.

Vừa bước vào, tầm nhìn của cậu gần như bị choáng ngợp bởi bình luận trên màn hình.

“Có cái gì không thích hợp?”

Vương Thu bắt chéo chân, uể oải nói: “Tôi sống cùng bọn họ mỗi ngày, tôi nghĩ bọn họ không có vấn đề gì..”

【 Cậu...... Thôi, lấy cái đầu óc này của cậu mà có thể phát giác ra cái gì. 】

【 Đúng vậy, lo chơi của cậu đi. 】

【 ha ha ha ha ha ha ha ha ha. 】

Vương Thu cảm thấy mình bị xúc phạm, sau khi đối mặt với pháp sư trong chốc lát, hắn ngước mắt lên: “Vậy mọi người nói cho tôi biết, không thích hợp ở chỗ nào?”

【 Chỗ nào cũng không thích hợp. 】

【 Đúng vậy, chỉ là bôi thuốc thôi mà sao lại phải về phòng? 】

【 Đầu tiên, từ lúc Fire còn ở đánh Solo ddến hiện tại, tôi chưa từng thấy Fire tương tác với người nào thường xuyên như vậy, chứ đừng có nói đến chuyện trở về phòng bôi thuốc. Cho dù có là Wind năm đó, cũng không tới một bước này đúng không? 】

【 Còn có ngữ khí của lão Khương nữa, cứ quái quái kiểu gì ấy. 】

【 Tôi cần phải nói một cậu, Fire và Wind chỉ là quan hệ đồng đội cũ mà thôi, nhẹ nhàng ôm CP nhà tôi đi, Wind đừng tới ăn vạ. 】

【 Cái gì mà Wind chứ, fan nhỏ ở chỗ này thật sự yếu đuối quá, độ ngọt chưa đến một phần triệu/ sắc.jpg】

【 Lời nói của chị em lầu trên đã đâm vào tim tôi, thời gian qua thật sự chỉ có thể dựa vào nhóm chị em chỉnh sửa ghép video để duy trì ngọt ngào hàng ngày.. 】

【 Hắc hắc...... Hắc hắc hắc, tôi đã tưởng tượng ra một kiệt tác ngọt ngào fans only có được thần tượng của riêng mình. 】

【 Bọn chị em, mấy người nói khi nào thì bọn họ công khai đây? 】

Lúc đầu, Vương Thu không coi trọng điều đó. Cho đến khi thấy lời nói của họ ngày càng quá đáng, hắn mới khẽ cau mày, nghiêm túc chứng minh cho đội trưởng và hỗ trợ của mình.

“Mấy người đừng nói bậy.”

“Tôi nói với các bạn một cách nghiêm túc và có trách nhiệm, tất cả chúng tôi ở Wildfire đều là trai thẳng, đừng quá vớ vẩn.”

Chuyện này không nói cũng không sao, nhưng một khi nói ra, không biết sẽ nổ tung bao nhiêu fan.

【 Cậu mẹ nó tưởng chúng tôi đang nói vớ vẩn sao? 】

【 Bị đoạt mất chồng là chúng tôi nguyện ý sao?! 】

【Fans Fire còn không biết xấu hổ nói bị đoạt chồng cái gì, con trai tôi vừa mới thành niên đã bị câu đi mất, tôi làm mẹ có dễ dàng sao? / gạt lệ.jpg】



Khoé miệng Vương Thu co rút, anh làm theo lời họ: “Cho nên. Pink của chúng ta vừa mới trưởng thành, mọi người đừng huỷ hoại danh tiếng của em ấy nhé?”

【 Cảnh báo đến từ fans Fire. Làm đối tượng của chồng tôi, sao lại huỷ hoại thanh danh của Pink? 】

【 Đúng vậy đúng vậy!! Cậu cũng không phải Pink, sao cậu biết được Pink có phải đang vụng trộm vui vẻ hay không? 】

【Thu cậu xong rồi, đắc tội với fans của hai bên. 】

【 Ngốc vẫn là ngốc, tôi nói một câu Thu là người ngốc nhất Wildfire không ai phản đối đây đúng không? 】

【 Cậu nói, chồng tôi có chỗ nào không xứng?! 】

Vương Thu vỗ vỗ mặt, như là có chút chống đỡ không được, ánh mắt xoay loạn: “Đừng diễn giải quá đáng vậy chứ, mọi người đều biết tôi không có ý này mà.”

Hắn ho nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác: “Dù sao tôi chính là muốn nói mọi người cắn CP vừa phải, cắn nhỏ thì vui, cắn lớn hại thân mà ~”

【 Tôi muốn hỏi cậu một câu, lỡ may chuyện này thành sự thật thì sao, cậu có dám cược không? 】

【 Cẩn thận bị khoá, phòng phát sóng trực tiếp cấm mở đánh cuộc......】

【 Tôi mặc kệ, CP Lửa Hồng nhất định là thật, giương cao biểu ngữ của Lửa Hồng!!! 】

【 + 1 đánh cược, lỡ may bọn họ thật sự ở bên nhau, thì làm sao bây giờ?! 】

【Thu, cậu nói làm sao bây giờ?! 】

“Làm sao bây giờ?”

Vương Thu giống như muốn xin giúp đỡ nhìn về phía Tư Tranh bên cạnh, vẻ mặt đưa đám hỏi: “Anh Tranh, em nên làm cái gì bây giờ??”

Tư Tranh cũng không nhìn hắn cái nào, buồn cười: “Ai quản cậu, đừng kéo theo tôi.”

【 Đúng vậy, đây là trận đánh cuộc của chúng ta, cậu tí cue anh Tranh! 】

【 Những thương tổn mà cậu đã tạo thành cho chúng tôi, cậu lấy cái gì để bồi thường?! 】

【 Cậu mau nói cậu phải làm sao bây giờ! 】

Vương Thu sắp điên rồi.

Hắn dựa vào lưng ghế, gãi gãi đầu, tàn nhẫn nói một câu: “Nếu chuyện này là thật, tôi phát sóng trực tiếp đứng chổng ngược gội đầu, được chưa?”

【 Được, đây chính là cậu tự nói ra. 】

【 Đã lưu video. 】

【 Chờ ngày ông chủ Thu đừng ngược gội đầu ~~】

【 À hú ~~】

Trong khi đó, ở phía bên kia.

Tả Đào thấy vậy, lặng lẽ đặt rượu thuốc sang một bên, sau đó lặng lẽ lấy điện thoại di động ra.

Tống Thời Hàn ngồi xuống bên giường, nheo mắt nhìn sang: “Em đang tìm cái gì?”

“Cảm giác hơi có lỗi với anh Thu.”

Tả Đào thở dài, lại nhịn không được muốn cười.

Vừa nói, cậu vừa gõ gõ bàn phím một cách lo lắng: “Em xem có thể tìm được video gội đầu ngược không. Nếu cường độ quá mạnh, thì em sẽ đặt ngay cho anh Thu một thẻ tập thể hình cấp tốc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.