Đừng Vờ Ngoan Ngoãn

Chương 82: Chương 82




Tả Đào vẫn tắt bình luận phát sóng trực tiếp như cũ. Nhưng dù vậy, trong quá trình chơi trò chơi, cậu dùng ngón chân suy nghĩ, cũng có thể tưởng tượng ra trên khu bình luận rầm rộ thế nào.

Tống Thời Hàn quá lớn mật.

Quả thực cái gì cũng dám nói ra.

Cứ việc không quá lộ liễu, nhưng loại khẳng định và tín nhiệm của anh đối với cậu trước toàn mạng này...... Vẫn khiến nhịp tim cậu ngăn không được đập gia tốc, loại cảm giác này giống như ở dưới mí mắt đại chúng yêu đương vụng trộm.

Cách trao đổi ngọt ngào nhiều chưa nhiều ý vị cấm kỵ này, khiến cho cảm giác kích thích tăng gấp bội.

Những lời Tống Thời Hàn để lại trước trận đấu hiện lên trong đầu cậu, Tả Đào đưa nắm đấm lên môi để chặn khóe môi hơi nhếch lên.

Pink là tuyển thủ rất mạnh, không cần dạy cũng có thể thắng.

【Có phải vừa rồi Pink đang cười trộm đúng không? 】

【 Đúng. Hơn nữa tôi cược mười bao que cay, là em ấy bởi vì lời nói của Hàn Thần mới cười. 】

【 Vô nghĩa, loại sự tình này mà còn cần phải đánh cuộc sao? 】

【 Fans Hàn Thần nhiều năm như vậy, chưa từng thấy anh ấy dùng từ nghiêm túc mà tán dương tuyển thủ nào. Vấn đề là phản ứng của con trai Pink rất không thích hợp, cái vẻ mặt thẹn thùng này là cho ai xem đây? 】

【 Dù sao khẳng định không phải cho lầu trên xem. 】

【 Cái đó khẳng định cũng không phải cho lầu trên xem / cười chết.jpg】

【 Đừng đùa nữa. Để cho tôi tới nói một câu, tình huống hiện tại là fans CP đều cảm thấy không thích hợp. U1S1, các chị em, tôi cảm thấy hai người họ có chuyện gì đo, mẹ nó quá ngọt. 】

【 + 1......】

【 Đúng không đúng không, cảm giác không biết bắt đầu từ khi nào, mọi hành động của bọn họ liền liền bắt đầu trở nên dính dính nhão nhão. 】

【 Chờ một chút, để tôi đi xem lại các lần phát sóng trước. 】

Các nàng nói chuyện với nhau như thể đang chơi trò đố chữ, cho đến khi một fans nam của Fire bước vào phòng phát sóng trực tiếp đưa ra nhận xét thẳng thắn.

【 Không hiểu mọi người đang nói cái gì. Nói Hàn Thần của chúng tôi đến cửa cầu hôn là mấy người, hiện tại nói không thích hợp cũng là mấy người. Rốt cuộc là chắc chắn hay không chắc chắn, mấy người không thấy mâu thuẫn sao? 】

【 Tôi cũng xem không hiểu. Cảm giác mấy bạn nữ thật kỳ quái, tôi thấy những bình luận của các bạn ấy thực sự rất khoa trương, không biết còn tưởng rằng Pink đã cùng Hàn Thần vào động phòng, bây giờ nhìn lại, hình như các bạn ấy vẫn đang còn hoài nghi mối quan hệ giữa Fire và Pink? 】

【 Thấy ID của bạn là “Quốc gia sẽ gửi bạn gái cho tôi”, tôi chỉ muốn nói một câu chẳng trách bạn vẫn chưa có người yêu. Một cái là tưởng tượng, một cái là hiện thực, hai cái sao mà giống nhau được!!! Đó là sự khác biệt giữa ngọt ngào và ngọt ngào tăng gấp đôi!】

【 Nếu tôi nhớ chính xác. Bọn họ trước kia các hành động của họ tương đối dễ cắn, ý tôi là kiểu tương tác hào phóng —— có phải hay không có một lần Hàn Thần ở trong phát sóng trực tiếp kêu Pink gọi ca ca, em ấy liền trực tiếp kêu, một chút cũng không kiêng dè. Nhưng hiện tại lại hơi rụt rè một chút, đặc biệt là Pink, cười cũng không dám cười quang minh chính đại. 】

【 Hàn Thần trước kia cũng không mạnh bao như vậy nha. 】

【 Càng là kiêng dè, càng là cẩn thận, liền càng có vấn đề. 】

【 Tại sao không thể là fans được thần tượng khích lệ, cho nên thấy thẹn thùng? 】

【 Mẹ nó, bà đây sáng tinh mơ bò dậy cắn CP, còn phải hao tâm tốn sức phân tích một khoá yêu đương cho đám thẳng nam ngốc mấy người. 】

【 Nhóm thẳng nam nhìn nơi này / nhấc tay.jpg. Tôi nói như này hẳn mấy người có thể hiểu được, mấy người khi lên lớp có ngồi lên đùi của anh em không? Có phải hay không là càng có nhiều người trêu chọc thì bạn càng vui vẻ không? Có hay không xuất hiện tình huống người ta đi dỗ bạn, bạn liền đỏ mặt hay không? 】

【......Chậc, lầu trên nói như vậy, tôi hình như đã hiểu. 】

【 Đã hiểu liền chuyển tiền. 】

【 Hơn nữa mấy người không thấy lúc con trai vui vẻ, thao tác cũng không còn tàn bạo nữa, phương thức giết người của vẫn này cũng ôn hoà hơn chút. 】

Cùng lúc đó, những người chơi đang Solo với Tả Đào tưởng rằng họ chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ, kết quả cuối cùng đều có thể hữu kinh vô hiểm mà tránh thoát một đòn trí mạng.

Nhưng dù có trốn thoát, vẫn nhịn không được nghẹn khuất lên. Cảm giác như chính mình đang bị giữ lại chờ bị giết vậy, đây không phải là đang làm nhục nhã người khác sao?

Bên ngoài.

Khương Minh nhìn màn hình TV, liếc nhìn Tống Thời Hàn ở bên cạnh: “Đây là lần thứ hai trong ván này Pink xuất hiện sơ suất, rõ ràng chỉ cần một chiêu nữa thôi là có thể đem người mang đi.” Hắn cố ý từ trong trứng gà chọn một khúc xương, âm dương quái khí nói: “Sao vừa rồi cậu không nói nhiều thêm vài câu vậy.”

Tống Thời Hàn buông di động, cặp mắt hẹp dài khẽ nâng, cũng nhìn về phía màn hình TV: “Nói cái gì?”

Khương Minh uống một ngụm trà, chậm rì rì mà nói: “Cậu vừa rồi hẳn nên nói thêm vài câu ngọt ngào nữa, hoàn toàn đảo loạn tâm tư của em ấy. Như vậy hai người liền có thể tìm cái lý do thích hợp để cùng nhau xuất ngũ, nhân lúc hiện tại còn trẻ, về nhà hảo hảo yêu đương không thơm hơn à?”

Nghe vậy, giữa mày Tống Thời Hàn hiện lên một tia cười bất đắc dĩ. Có lẽ cũng là đã nhận ra Khương Minh tuy bề ngoài bình tĩnh nhưng bên trong thì giấu giếm mưa gió sấm chớp, rốt cuộc còn tính nghiêm túc mà đáp lại: “Sẽ không, Tả Đào biết nặng nhẹ, sẽ không ảnh hưởng thi đấu.”

Khương Minh nghĩ thầm, cảm ơn, cũng chẳng được an ủi chút nào.

Hắn đương nhiên biết Tả Đào sẽ không bởi vậy chậm trễ thi đấu. Nhưng vấn đề là, hành động của hai người cơ hồ là thành lập trên tinh thần yếu ớt của hắn, một ngày nhảy nhót vài lần, ai có thể chịu nổi.

Vừa mới chỉ nhìn thoáng qua bình luận thôi, đã bị nhóm Holmes kích thích đến cơ tim tắc nghẽn.

Không nhịn được bắt đầu lôi chuyện cũ ra, Khương Minh lại châm chọc một câu: “Không sao cả, có hỗ trợ hay không cũng giống nhau.”

Hắn một bên nói, một bên vỗ đôi tay vào không trung, lại tiếp tục nói: “Ồ, đây là mặt của ai vậy, bị tát kêu vang thế, hẳn là rất đau đúng không?”

“Ừ, rất đau.” Tống Thời Hàn thoạt nhìn cũng không chột dạ, thậm chí còn có thể ung dung đáp lại: “Cảm ơn anh lúc ấy đã tuyển người vào.”

Khương Minh: “......”

“Cảm giác gần nhất cảm xúc của cậu có chút hỗn loạn.” Tống Thời Hàn cong môi, ngữ khí nghiền ngẫm: “Tôi chuẩn bị cho cậu ít thuốc an thần nhá?”

Khương Minh khóe miệng run rẩy: “Tôi cũng cảm ơn anh.”

Cho nên người vừa mới yêu đều đều không cần da mặt sao?

Hai người đang nói chuyện, đám người Vương Thu cũng đẩy cửa đi đến.

“Sao có cảm giác cách đấu hôm nay của Quả đào rất ôn nhu nhỉ.” Tư Tranh ngồi xuống ghế sô pha, cầm lấy điều khiển từ xa tăng lớn thanh âm: “Đánh được một lúc rồi, cư nhiên vẫn để đối phương kéo dài tới bây giờ cũng chưa chết.”

Vương Thu: “Tôi cũng thấy vậy.” Hắn vuốt ve cằm: “Cảm giác phương pháp nhục nhã người khác này còn rất quen thuộc, có phải đã gặp qua ở đâu rồi không.”

Cat hảo tâm nhắc nhở hắn: “Giống trận đấu tập với ZZ.” Lại cụ thể một câu: “Chính là cái đợt mà cậu ngu ngốc kia, tình huống lúc ấy cũng có hiệu quả như thế này.”

Vương Thu: “...... Cũng không cần phải nói như vậy chứ.”

Tư Tranh: “Kỳ thật, tôi cảm thấy cũng không hẳn là giữ lại để giết. Có lẽ Quả Đào đang có tâm tư khác, rất nhiều lần đều là vô tình thủ hạ lưu tình, chờ phục hồi tinh thần lại sẽ bắt kịp tiết tấu nhanh chóng đứng lên.”

Tối hôm qua mọi người đều thống nhất chờ thi đấu buổi sáng kết thúc, liền trực tiếp đi ăn lẩu chúc mừng, nhưng xem tốc độ hiện tại của Tả Đào, chỉ sợ đến lúc đó liền chậm, không đuổi kịp huấn luyện buổi chiều.

Cũng may Tả Đào sau đó không lãng phí bao nhiêu thời gian, đúng như lời Tư Tranh nói, sau khi lấy lại lý trí, tốc độ rõ ràng tăng lên, lại một lần nữa bày ra cảnh tượng khiến đối thủ chết ngay trước mặt mình.

Tư Tranh xem đến nghiêm túc, phân tích mấy thao tác của Tả Đào trong đợt sau, chậc lưỡi: “Cảm giác gần đây Quả Đào giống như mạnh lên, trong quốc nội hiện tại rất khó tìm hỗ trợ mạnh như em ấy.”

Vương Thu gật đầu: “Tán đồng.”

“Cũng không nhất định, tôi cảm thấy ZZ cũng không kém. Hơn nữa, hiện tại tôi càng ngày càng cảm thấy cách chơi của Quả Đào và ZZ rất giống nhau.” Sự nhạy bén của Vương Thu có lẽ đều tập trung vào trò chơi, hắn nheo mắt nhìn nhìn vào màn hình trò chơi, trầm ngâm nói: “Cũng không phải nói hành vi này là xấu, chính là bọn họ đối với tính toán thương tổn, cùng với khi đánh đoàn có một số hành động theo thói quen, quả thực là độ giống nhau rất cao.”

“Mọi ngươi nói, nếu Quả Đào và ZZ PK với nhau, thì ai sẽ thắng?”

Nghe đến đó, Tống Thời Hàn lại nhìn thân ảnh Tả Đào trong trò chơi. Trước những người khác, anh kỳ thật đã sớm có cảm giác này, dù sao hắn cùng Tả Đào cùng phối hợp thời gian dài như vậy, một số chi tiết giống nhau, anh càng nhạy bén sớm phát hiện ra.

Đặc biệt là sau trận đấu tập với đội thứ hai, kết hợp với phản ứng của Tả Đào ngay lúc đó, tuy rằng chưa được chứng thực, nhưng trong lòng anh sớm đã có đáp án.

Không muốn dò hỏi trắng trợn, cũng không tính toán quanh co lòng vòng mà đi điều tra, chỉ là sẽ cảm thấy thú vị, còn muốn tiếp tục nhìn xem.

Khương Minh gật gật đầu. Lúc này nghe Vương Thu nhắc tới ZZ, hắn mới nhớ ra muốn hẹn với ZZ và đội thứ hai cho trận đấu tiếp theo, hắn lấy điện thoại di động ra nhắn tin: “Quả thật. Đã từng có một đoạn thời gian, tôi còn hoài nghi hai người bọn họ có phải cùng một người hay không. Nhưng nghĩ lại lại cảm thấy không có khả năng, tính cách của hai người quả thực khác nhau một trời một vực.”

Ngoại trừ Tống Thời Hàn ra, những người này vẫn bị ấn tượng ban đầu của Tả Đào khắc sâu, mặc dù các hot search trên weibo trước đây của Tả Đào đều ngoài người dự kiến của mọi người, nhưng bản chất khác xa ZZ có tác phong gặp ai cũng có thể tìm dỗi được.

Tống Thời Hàn thay đổi dáng ngồi lười nhác, có chút tò mò: “Khác nhau ở chỗ nào?”

“Chỗ nào cũng khác?” Vương Thu nói: “Đội trưởng, anh không thường xuyên lên mạng đúng không? Tối qua tôi thấy ZZ cãi nhau trong fanpage CP của anh và Quả Đào đấy.”

Hiển nhiên là thường xuyên lên mạng ăn dưa khắp nơi, khi Vương Thu nhắc tới những việc này quả thực thuộc như lòng bàn tay: “Hơn nữa, hắn cư nhiên là fans CP cuồng nhiệt của anh và Quả Đào, một số nội dung tới đối hot trên fanpage, đều có mặt của hắn, có một số nội dung ngay cả tôi nhìn đến đều có chút đỏ mặt.”

Hắn một bên nói một bên cười: “Hai người này nếu là cùng một người, tôi liền cảm thấy Quả Đào đi đánh thể thao điện tử chính là nhân tài không được trọng dụng, em ấy hẳn nên đi Học viện điện ảnh, cho nên vẫn là đừng nói đến chuyện đó, ha ha ha ha!!!”

Tống Thời Hàn “Ừ” một tiếng: “Có chuyện gì vậy?”

Giọng nói của Vương Thu hơi dừng một chút: “À, những cái khác thì chính anh đi xem đi, tôi có thể kể cho cậu nghe chuyện ngày hôm qua.” Hắn ngắm liếc mắt nhìn biểu tình của Tống Thời Hàn, mới tiếp tục: “Còn không phải là đoạn nghiệt duyên của cậu với Wind. Không phải hôm qua Quả Đào còn ở trước cửa phòng huấn luyện giận dỗi ghen tuông đó sao, lúc ấy tôi còn cười nhạo fans only như em ấy thật sự thái quá.”

“ZZ cũng dỗi người ta.”

Tống Thời Hàn nhướng mày, cũng nghĩ tới Tả Đào nói những lời biệt nữu kia.

Vương Thu nói: “Cho nên tôi nghĩ anh vẫn nên tìm cơ hội đưa Tả Đào đi công viên giải trí, bằng không lâu lâu mà đã bị fans đem ra so sánh, còn không biết muốn diễn đến năm nào.”

Vừa nói dứt câu, ánh mắt thoáng nhìn thấy Khương Minh đang hung hăng trừng mắt tới, Vương Thu còn ngẩn ra một chút: “Anh Khương anh trừng em làm gì, em chỉ ăn ngay nói thật thôi.”

“Tuy rằng đội trưởng và Quả Đào cũng không phải thật sự, nhưng lâu lâu cũng phải đút kẹp cho fans CP chứ?”

“Chút đạo đức chức nghiệp này hẳn là vẫn phải có.”

——

Sau khi hồi phục, Tả Đào nhanh chóng hoàn toàn đắm chìm trong trò chơi. Khi trò chơi kết thúc thì đã gần mười hai giờ rưỡi.

Liên tiếp mười trận solo, Tả Đào cũng không có mệt mỏi lắm, thậm chí còn có chút hưng phấn. Vừa xoa xoa cổ tay có chút đau nhức, vừa mở cửa ngẩng đầu đã thấy Tống Thời Hàn đang đợi ở bên ngoài.

Cậu nhìn thấy Tống Thời Hàn đang dựa vào tường nhìn điện thoại, không biết mình đang nhìn cái gì, nhưng trên mặt vẫn luôn nở nụ cười vui vẻ.

“Thật xin lỗi, mấy trận đầu tiên em làm chậm trễ không ít thời gian.” Tả Đào đi tới, cho đến bây giờ cậu mới rảnh rỗi lấy điện thoại di động ra, nhìn đồng hồ: “Còn may, vẫn kịp đi tiệm lẩu.”

Cậu đi theo Tống Thời Hàn hướng dưới lầu: “Mọi người đâu rồi ạ?”

Tống Thời Hàn nhét điện thoại lại vào túi, nói: “Ở dưới lầu.”

Tả Đào đáp ứng rồi một tiếng. Lần này thi đấu này cậu vẫn là người có điểm cao nhất, nhưng cậu không thể giải thích tại sao, nó khác với lần trước. Có thể là bởi vì những lời Tống thời Hàn để lại trong phòng phát sóng trực tiếp trước trận đấu, ngay từ khi nhìn thấy Tống Thời Hàn, cậu đã có một chút mong chờ.

Nói ra còn có chút ngượng ngùng, giống như cảm giác khi cậu còn nhỏ, muốn được mẹ khen ngợi khi đạt điểm cao trong kỳ thi.

- xem đi, em làm được, điểm số lại là cao nhất.

- nhưng đây chỉ là bắt đầu, về sau em có thể làm tốt hơn.

- em sẽ trở nên mạnh giống như anh.

- sau đó cùng nhau lấy quán quân.

Cảm giác mong chờ được khen ngợi và công nhận đã biến mất từ ​​lâu nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, lặng lẽ lớn lên trong lòng cậu.

Có lẽ từ đôi mắt trong trẻo của thiếu niên nhìn ra được điều gì đó, Tống Thời Hàn đưa tay nhéo nhéo sau cổ cậu: “Đánh không tồi.”

Tả Đào rụt cổ, vô thức nhìn chung quanh, không thấy ai đi ngang qua, giả bộ lơ đang dùng cằm xoa xoa cổ tay Tống Thời Hàn: “Còn tốt, cũng không có mạnh lắm.”

Hiển nhiên là chú ý tới động tác nhỏ của cậu, Tống Thời Hàn thuận tay cào cào cằm cậu, nhíu mày: “Quả nhiên.”

Tả Đào bị anh cào đến tâm viên ý mã*, theo bản năng hỏi: “Quả nhiên gi ạ?”

* Tâm viên ý mã: Tâm như vượn leo trèo, ý như ngựa chạy rong. Nhóm từ này thường được dùng để ví dụ cho vọng tâm của người ta luôn luôn biến động bất định, gần giống với ý nghĩa của từ ngữ Tam tâm nhị ý.

Tống Thời Hàn bình tĩnh nói: “Pink là một tuyển thủ chuyên nghiệp rất mạnh.”

Trong cầu thang chật chội, hai người đứng song song. Giọng nói trầm và từ tính của Tống Thời Hàn theo ánh nắng chiều chói chang truyền vào tai cậu, từng chút một chạm vào phần mềm mại nhất trong trái tim.

Như thế nào có thể làm được...... Tùy thời tùy chỗ đều tán tỉnh cậu.

Tả Đào lỗ tai đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn vào mắt Tống Thời Hàn. Lúc này có chút xúc động nào đó trở nên quen thuộc, cậu liếm môi, thấp giọng nói: “Cái kia, em muốn hôn anh.”

Nghe vậy, Tống Thời Hàn đứng ở nơi đó cúi đầu nhìn cậu, tuy anh không nói gì, nhưng trong mắt anh dường như có chút dung túng và cam chịu.

Vậy coi như anh đáp ứng rồi.

Tả Đào nhón mũi chân, hôn nhanh lên môi Tống Thời Hàn, sau đó không đợi đối phương kịp phản ứng, đã vội vã chạy xuống lầu.

Tống Thời Hàn có chút buồn cười mà nhìn bóng dáng nam sinh, cũng tiếp tục đi xuống lầu.

Trong trí tưởng tượng của Tả Đào, mọi người hẳn là đều chờ đợi đến mất kiên nhẫn, đặc biệt là Vương Thu, nhìn thấy cậu hẳn là sẽ đi lên nói cho một tràng, tiếp theo là sẽ sốt ruột hoảng hốt mà kêu mọi người nhanh chóng đi ra ăn cơm.

Kết quả là khi xuống lầu, cậu nhìn thấy ba người còn lại trong đội, trong đó có Khương Minh, đang cầm điện thoại di động ngồi vô hồn trên ghế sô pha trong đại sảnh.

Có lẽ cũng không hẳn là vô hồn.

Liền thấy Vương Thu gục trên vai Tư Tranh với ánh mắt sát khí, ngón tay nhanh chóng chọc vào màn hình điện thoại, lực mạnh đến mức tưởng chừng như màn hình có thể bị xuyên thủng trong giây láy.

Tả Đào còn có chút buồn bực.

“Mọi người làm sao vậy?” Cậu xoa nhẹ lỗ tai còn chưa kịp hạ nhiệt, theo bản năng mà quay đầu lại nhìn về phía Tống Thời Hàn.

“Mẹ nó Quả Đào!”

Vương Thu đột nhiên mắng một câu khiến Tả Đào hoảng sợ, cậu nhíu mày: “Anh mắng em làm gì?” Trong lòng lại bắt đầu bất an, chẳng lẽ chuyện ngụy trang thành ZZ ở trong trò chơi trào phúng Vương Thu bị bại lộ?

Không nên mà,

Cậu chưa làm ra chuyện gì để ngã ngựa mà.

“Anh không mắng em, anh mắng thằng cháu Demon kia!” Nói rồi, Vương Thu nặng nề đặt điện thoại di động vào ghế sô pha, hung tợn nói: “Anh mặc kệ, ngày mai em nhất định phải giết thằng cháu tê đến mức tự bế!”

Ngay khi trái tim anh rơi xuống, Tả Đào lại bối rối: “Sao vậy?”

Mười phút sau, Tả Đào cuối cùng cũng hiểu được tiền căn hậu quả.

Khương Minh thở hắt ra, tựa hồ là người thất vọng nhất: “Lúc trước khi tiếp xúc với Demon cũng không như vậy, cảm giác người còn rất lễ phép khá dễ ở chung.”

Khi đang nói chuyện, Cat đưa cho Tả Đào một chiếc ipad, nói: “Video mà Star vừa gửi, nói rằng nó được tìm thấy trên Internet bên ngoài, chắc chiều nay sẽ được tải lên Trung Quốc.”

Tả Đào nhận lấy và ngồi xuống bên cạnh Tống Thời Hàn.

Mở liên kết sẽ hiển thị video từ mạng bên ngoài. Hẳn là chụp lén, nhìn từ bối cảnh, giống như một câu lạc bộ ở Hàn Quốc, và người bị chụp lén không ai khác chính là Demon, người vừa chấm dứt hợp đồng với TDG. Vị tuyển thủ nổi tiếng ở Hàn Quốc này tư thái ngầm khác xa với hình tượng tươi tắn, lịch sự trước ống kính, trên miệng hắn ngậm điếu thuốc, trong lòng ngực ôm một người phụ nữ ăn mặc hở hang, bởi vì đề tài trò chuyện, giữa mày còn có một chút ý vị châm chọc.

Trong hình ảnh, một số người đang nói chuyện bằng tiếng Hàn nhưng có người đã dịch phụ đề tiếng Trung trên màn hình.

“Demon, khi nào anh tới Trung Quốc.”

“Nhanh thôi, chắc là mai kia.”

“Thành thật mà nói, em không đành lòng rời xa anh. Tại sao anh lại đột nhiên muốn sang Trung Quốc?”

“Không có biện pháp, bên kia cho nhiều tiền.”

Trong video vang lên một tràng cười đầy ẩn ý, ​​Demon nói: “Người Trung Quốc tuy rằng kỹ thuật kém, nhưng sẵn sàng chi tiền. Tôi đã nhận được lời mời từ một số đội bên đó, phí ký hợp đồng gấp hai ba lần bên này.”

“Nghe nói anh đang có ý định tới Wildfire?”

“Có quyết định này, nhưng còn đang suy xét, chủ yếu là Wildfire phối trí không được.”

“Thu đi đường giữa của bọn họ rất yếu, tôi điều tra qua, trong lúc thi đấu hắn không có tác dụng gì mấy, người này trình độ có thể thấy chỉ có vậy.”

Sự mỉa mai trên mặt Demon càng trở nên mãnh liệt hơn.

“SZ cũng vậy.” Demon cúi đầu cắn cô gái đưa rượu tới bên miệng, thuận tay xoa nhẹ bộ ngực to lớn của cô gái, tiếp tục nói: “Anh ta có vẻ cho rằng người đi đường trên chỉ cần có khả năng chống chịu sát thương là được ha ha ha, cũng may chỉ có Cat còn được......” Hắn nói, đáy mắt hiện ra sắc tình: “Lớn lên xinh đẹp.”

Bên ngoài màn ảnh, nụ cười của mấy người đàn ông trở nên tục tĩu, có người hỏi:

“Pink thì thế nào? Tôi nghe nói hắn hiện đang là chủ đề nóng ở Trung Quốc, phía trước cũng đã thắng trận đấu với Reborn, thắng được xinh đẹp. Roni bên châu Âu mấy ngày trước còn nhắc với tôi nói rằng không nên coi thường Pink.”

Demon lười biếng mà ngáp một cái, nghe được ID của Pink, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần nói câu gì đó: “Kỹ thuật vốn chỉ có vậy, lúc trước tôi cũng gặp trong trò chơi, chỉ có thể nói là kỹ thuật của Reborn không được, từ lúc FTU giải tán sau cũng đã hoàn toàn rớt xuống thần đàn. Không có Fire, mấy người xem hiện tại Wind đánh thành cái dạng gì.”

“Huấn luyện viên của họ cách đây không lâu đã gửi email cho tôi, nói rằng họ sẽ tổ chức một trận đấu giữa tôi và Pink, ai mạnh hơn sẽ thì sẽ lên sân, thật là đủ có ý tứ.”

Demon dường như không hài lòng với quyết định này, nói: “Nếu không có Fire, bọn họ huấn luyện viên của họ còn chẳng có tư cách xách giày cho tôi.”

“Fire xứng đáng có được đồng đội mạnh hơn. Nếu vào Wildfire, tôi phải tìm cách đá hết đám rác rưởi đi.”

Đoạn video đột ngột kết thúc ở đây, tuy thường rất ngắn nhưng thái độ của Demon từ đầu đến cuối thực sự có thể khiến mọi người tức sôi máu.

Tư Tranh thở dài một hơi, muốn nói gì đó: “Tôi...”

“Không phải.”

Tống Thời Hàn đột nhiên cắt ngang giọng nói của Tư Tranh: “Mọi người đều rất mạnh.”

Mọi người sửng sốt trong chốc lát, còn có chút chưa kịp phản ứng lại, ngay cả Khương Minh và Cat cũng theo bản năng mà nhìn qua Tống Thời Hàn.

Không ai nghĩ đến Tống Thời Hàn sẽ ở thời điểm này mở miệng.

Thực ra. Thời gian Wildfire thành lập cũng không dài, mọi người cùng nhau đi qua thi đấu cũng không được mấy trận, thậm chí có thể nói là từ lúc Tả Đào gia nhập, mới từ xa lạ dần dần gần gũi hơn.

Nhưng dù vậy, độ cao của Tống Thời Hàn vẫn đặt ở nơi đó, mà bọn họ không sai biệt lắm đều là người mới. Mọi người vẫn có cảm giác xa cách với anh. Trên mạng có người nói bọn họ không xứng với Fire, trước đây chỉ giả vờ như không nhìn thấy, nhưng bây giờ là do Demon mà lộ ra.

Mọi người đều biết khoảng cách giữa mình và Fire. Nhưng điều mà nhiều người xem nhẹ là họ thực sự đã từng bước đạt được đến vị trí xuất phát này sau khi đánh bại hết người chơi này đến người chơi khác.

Mỗi người trong số họ đều nỗ lực để tiến về phía trước, vô số ngày ngày đêm đêm, trước sau không dám dừng lại.

Vì tính cách của mình nên Tống Thời Hàn hiếm khi thổ lộ tình cảm với người khác. Nhưng giờ phút này, nhưng vào lúc này, vẻ mặt của anh không có lạnh lùng xa cách như thường lệ, anh nhìn mọi người, nói từng chữ một: “Luyện tập thật tốt, cũng nhau tham gia giải đấu mùa hè.”

Chỉ mấy chữ ngắn gọn, nhưng đã là khẳng định lớn nhất.

Vương Thu nghẹn ngào, dụi dụi đôi mắt đỏ hoe: “Mẹ kiếp, mắt ta muốn đi tiểu.”

“Tôi không ăn cơm, lát nữa tôi sẽ lên lầu huấn luyện, mẹ nó, trong giải đấu mùa hạ tôi muốn thắng thật xinh đẹp, cho mấy người nhảy nhót ngoài kia đẹp mặt.”

Cat: “Chờ giải đấu mùa hè gặp mặt.”

Đôi mắt Tư Tranh cũng có chút đỏ, nhấp môi: “Được, giải đấu mùa hè gặp mặt!”

Dừng một chút, hắn lại nhìn Khương Minh. Tuy rằng không vui nhưng hắn lại suy nghĩ nhiều hơn Vương Thu: “Anh Khương, bởi vậy, bên căn cứ sẽ không ký khế ước với Demon phải không?”

Khương Minh có chút xấu hổ nói: “Này...... Khó mà nói, trừ phi hắn đơn phương từ chối..” Hắn thở dài: “Rốt cuộc lúc trước cùng hắn ký hợp đồng điện tử, bên trên đúng là có nhắc tới, nếu Pink thi đấu thua.”

Nói tới đây, hắn nhìn mắt Tả Đào: “Vậy chúng ta chỉ có thể gửi cho hắn hợp đồng ký kết như đã thỏa thuận......”

“Sẽ không.”

Tả Đào cử động cổ tay và đột nhiên cắt ngang lời nói của Khương Minh.

Khương Minh nhìn về phía cậu.

Đôi mày đẹp của chàng trai trẻ hơi nhíu lại, sau khi xem video lần cuối, anh ta ném iPad sang một bên, không giấu vẻ khinh thường trên mặt, thẳng thắn nói: “Có tôi ở đây, hắn ta sẽ không thắng nổi.”

Trong khoảnh khắc yên tĩnh, nháy mắt như bị bật lửa mà sôi trào lên.

Vương Thu là người đầu tiên nhảy lên, hưng phấn hét lên: “Quả Đào, em nói những lời này đi, anh muốn làm anh em với em cả đời!”

Bầu không khí dường như được đột ngột hồi sinh.

Tư Tranh: “Quả Đào, ngày mai anh chờ em trút giận cho mọi người!”

Cat cũng hiếm hoi nở nụ cười: “Chị cũng tin tưởng Quả Đào khẳng định không thành vấn đề!”

Ánh nắng chiếu xuyên qua toàn bộ cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, tràn ngập căn phòng bằng ánh sáng vàng, giống như thiếu niên bốc đồng thẳng tiến không lùi, nóng bỏng lại nhiệt huyết.

Trong lúc nhất thời, Khương Minh cảm thấy mình như trẻ lại mười tuổi, xoa xoa huyệt Tình Minh, nói: “Được! Pink, thắng có thưởng, nghĩ muốn cái gì cũng được, anh ra tiền!”

“A?” Tả Đào chớp chớp đôi mắt: “Còn có khen thưởng sao?”

Tống Thời Hàn cũng xoa nhẹ đầu Tả Đào, trên mặt mang theo cười, đứng dậy nói: “Còn không có cùng em đi công viên giải trí, chờ ngày mai thi đấu kết thúc, để anh Khương mời chúng ta đi công viên giải trí.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.