Đừng Vờ Ngoan Ngoãn

Chương 88: Chương 88




Giọng nói của Cat từ bên ngoài truyền vào thành công khiến những người này bình tĩnh lại.

Vì thế cuối cùng cũng nhận ra rằng nơi này hình như không thích hợp để buôn dưa lê.

“Tiền đồ.” Ngô Thủy Ba rất xem thường Vương Thu và Star, tuy khóe miệng không có rớt xuống, nhưng vẫn chỉ trích bọn họ: “Kêu la cái gì. Có cảm thấy hổ thẹn trong lòng hay không, đã ảnh hưởng đến người khác đi WC, nếu người ta nghẹn hỏng thì ai chịu trách nhiệm?”

Vương Thu không phục, vừa rồi đúng là bị Ngô Thủy Ba doạ sợ, cho nên hiện tại hắn vẫn còn để tay lên vị trí trái tim của mình. Không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nói ra ngoại hiệu của người này: “Anh Thương, anh có biết hồi nãy mình vừa kêu như quỷ cái không?”

Star tràn đầy đồng cảm: “Nói không sai, còn có một chân vừa rồi của anh, thiếu chút nữa cái cửa đã đập trúng đầu tôi rồi. Cả một đoạn sau chúng tôi vẫn còn bị anh doạ sợ.”

“Bị tôi doạ sợ?”

Ngô Thủy Ba ý vị thâm trường mà nhìn Star một cái: “Tôi còn cho rằng cậu trải qua những chuyện kia, lá gan cũng lớn hơn một chút rồi mới đúng.”

Star bị một đao đâm vào tim: “...... Tôi hoài nghi anh đang ám chỉ đến chuyện fans cuồng.”

“Không cần hoài nghi, tôi nói chuyện đó đấy.” Ngô Thủy Ba lại nở nụ cười: “Tôi cảm thấy mấy người vẫn nên đi rèn luyện cam đảm một chút, có phải hay không Tranh tổng?”

Tư Tranh cự tuyệt gia nhập mấy cái đối thoại thiểu năng trí tuệ như này.

Hắn trước một bước vứt ba cái loa của giới e-sport lại, nhanh chóng bước chân ra ngoài.

Quả nhiên thấy Cat dựa vào bồn rửa tay bên ngoài, khi ngẩng đầu nhìn về phía bốn người trong ánh mắt có vẻ một lời khó nói hết.

Tư Tranh: “Bên ngoài nghe rất rõ sao?”

“Cụ thể nói cái gì thì không rõ lắm, nhưng kêu đến đau cả đầu.” Nói rồi, Cat liếc nhìn mấy người đi theo phía sau, cũng đoán được có chuyện gì xảy ra, thấp giọng nói: “Mấy người hẳn là đang nói chuyện của đội trưởng và Quả Đào đúng không?”

Tư Tranh gật gật đầu: “Em cũng đã sớm nhìn ra rồi hả?”

Cat: “Ừ.”

Biểu hiện của hai người quá rõ ràng. Tống Thời Hàn còn chưa tính, đặc biệt là Tả Đào, thiếu chút nữa liền lạy ông tôi ở bụi này viết hết mọi thứ ở trên mặt, còn không bằng không giở vờ còn tự nhiên hơn.

Là bắt đầu từ khi nào đây.

Cat nhớ lại. Cảm thấy nếu mình nhớ không lầm, thì từ khi Tả Đào ở trước mặt người khác gọi Tống Thời Hàn là đội trưởng bắt đầu, manh mối liền không đúng rồi.

Nhớ lại lúc Tả Đào vừa tới căn cứ, mới không bao lâu liền bắt đầu kêu Tống Thời Hàn là đội trưởng ca ca, hiện tại thời gian ở chung rõ ràng càng dài, cũng không thấy kêu ca ca nữa.

Cũng chỉ có sinh vật đơn bào như Vương Thu mới không phát hiện ra.

“Cái gì, chị Cat cũng biết?” Vừa lúc nghe thấy đối thoại của hai người, Vương Thu nhìn Tư Tranh rồi lại nhìn Cat, biểu tình dần dần trở nên đau đớn: “Thật sự là toàn bộ căn cứ, hiện tại chỉ có mình tôi không biết?”

Tư Tranh nói: “Chính cậu mắt mù lại ngốc nghếch thì trách được ai. Tôi thấy bình thường khi xem phát sóng trực tiếp cũng rất để ý đến bình luận, lại còn rất hay lượn fanpage của đội trưởng và Quả Đào.”

Từ trong lời nói của Tư Tranh, như bỗng nhiên nhớ lại cái gì, Vương Thu có chút dại ra: “Trời ơi. Làm sao tôi biết đó là sự thật được, ngày thường chỉ cho là fans CP đang cuồng hoan như thường ngày.”

Nói tới đây, hắn bỗng nhiên lại nhớ lại tới có đoạn thời gian khi Tả Đào nói chuyện với hắn biểu tình tựa hồ có chút kỳ quái, có một lần vào buổi tối khi mọi người đang đợi cơm, Tả Đào còn mịt mờ hỏi hắn có tính toán đi phòng tập hình để rèn luyện không.

Thì ra tất cả đều nằm ở chỗ này.

Mọi người đều lăn lộn cùng một chỗ, ngày thường ở trên mạng có chuyện gì thú vị phát sinh, chỉ cần gió thổi qua, rất nhanh liền có thể truyền đi khắp nơi.

Star tiến lên vỗ vỗ bả vai Vương Thu, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa: “Anh em, nếu tôi nhớ không lầm, mấy ngày trước cậu còn ở trên mạng đảm bảo với các fans, nếu Hàn Thần và Pink thật sự ở bên nhau, cậu sẽ phát sóng trực tiếp chổng ngược gội đầu?”

Vừa thốt những lời này, mọi người đều có chút buồn cười.

Vương Thu thì có chút cười không nổi.

Ngô Thủy Ba bổ thêm một đao: “Tính toán khi nào đứng chổng ngược gội đầu? Trước đó nhớ báo tôi một tiếng, tôi nhất định phát Weibo giúp cậu khuếch tán lưu lượng.”

“Nhưng mà nói lại, hồi nãy hai người nói tranh là tranh gì vậy?” Star tiến lên, tiếp tục hỏi: “Chính là cái gì mà ngồi đùi kề tai nói nhỏ rồi không cài cúc ấy, thật sự không có chừng mực sao, sao bọn họ không chú ý gì hết vậy, bị ai chụp lại rồi?”

Lúc Tư Tranh và Vương Thu thảo luận chuyện này, thanh âm cũng không phải rất lớn, giống với Star, Ngô Thủy Ba cũng không nghe rõ lắm, nhưng nghe vậy thì hơi nhíu mày, theo bản năng mà nói:

“Không phải đâu, giữa trưa tôi mới chia sẻ cho Pink, bọn họ nhanh như vậy liền thật sự làm rồi?”

Cat cũng có chút ngoài ý muốn: “Cái gì?”

Tư Tranh thấy mấy người này càng truyền càng thái quá, có chút lo lắng bị Khương Minh biết được sẽ xông tới giết người diệt khẩu.

Hắn ngẩng đầu nhìn trời, xoa xoa huyệt Tình minh: “Đừng nói bậy. Chỉ là một tấm ảnh fanart mà thôi, nghe nói là Ba Ba chia sẻ cho Quả Đào.”

Ánh mắt mọi người lại dừng ở trên người Ngô Thủy Ba.

Ngô Thủy Ba: “...... Gì?”

Hắn hoàn toàn không nghĩ tới bởi vì chính mình nhiệt tâm chia sẻ, thế nhưng dẫn phát tới một trận ô long, trầm mặc một hồi: “Bị cậu nhìn thấy?”

Vương Thu đầy mặt hối hận: “Sớm biết như vậy...... Tôi sẽ lập tức tự chọc hai mắt mình.”

Dứt lời, lại nhìn về phía Ngô Thủy Ba: “Mặc kệ, tôi lúc ấy không thấy rõ lắm, anh nhanh chia sẻ bức ảnh cho mọi người cùng coi!”

Mấy người còn lại cũng truyền tới ánh mắt tò mò.

Ngô Thủy Ba lại không lập tức hành động. Hắn lẳng lặng nhìn ánh mắt tò mò mà mọi người truyền tới, lại cười, ra vẻ bộ dạng cao thâm khó đoán: “Mọi người thức sự muốn xem sao?”

Hắn một bên nói, một bên từ túi quần lấy di động ra, sau đó ngựa quen đường cũ mà mở mã QR thanh toán, nói: “Mỗi người đưa tôi 500, tôi gửi sang cho mấy người xem.” Nói rồi, động tác trên tay dừng một chút: “Chờ đã, riêng Thu thì một ngàn.”

Vương Thu trợn trắng mắt: “Anh giựt tiền đấy à, dựa vào cái gì đến lượt tôi thì thu một ngàn?”

Ngô Thủy Ba không để bụng, thậm chí còn thờ ơ lạnh nhạt lấy gương ra tô lại son, cười lạnh một tiếng: “Đừng cho là tôi không biết, lần trước cái video chúng ta nổi điên ở KTV, cậu chỉ cần tiêu có 500 liền từ chỗ Tô Bá mua được, kết quả quay đầu liền bán gấp đôi cho tôi, tôi không cầm theo gậy gỗ vọt vào Wildfire đánh chết cậu, cậu liền vụng vui vẻ đúng không.”

Nói xong, có lẽ là sợ giao dịch không thành, lại đề nghị một câu: “Mọi người có thể mua trước, sau đó bán trao tay lại cho Hàn Thần, đợi lát nữa kéo vào nhóm, Hàn Thần hẳn là rất vui lòng tiêu số tiền này.”

Anh lại dang tay ra, nghiêm túc nói: “Nguyên nhân chủ yếu là vì bức tranh không phải do tôi vẽ, tôi phải đút tiền nhờ một em gái hoạ sĩ vẽ đấy.”

“500 thôi mà, mua rồi cũng không lỗ, không có lừa gạt, mỗi người đều có một quả dưa hấu lớn.”

Mọi người vừa nói chuyện vừa đi về phía vòng đu quay.

Mà dưới chân vòng đu quy,

Hai nhân vật chính bị mấy con chồn ăn dưa đến bây giờ đã đứng trong quầy chụp ảnh.

Ngoài những tấm hình nền lạ mắt bên trong máy, người bán còn để sẵn nhiều đạo cụ bên trong để mọi người sử dụng, nhìn thoáng qua có đủ loại kính ngộ nghĩnh hoặc vài chiếc băng đô trông rất thú vị, trong số đó có một chiếc băng đô hình quỷ nhỏ vô cùng bắt mắt, bên trên hai cái sừng còn có một nụ cười xấu xa được vẽ lên.

Ngay khi Tả Đào vừa định thu hồi ánh mắt chuẩn bị cùng Tống Thời Hàn chụp ảnh, giây tiếp theo, một bàn tay to và mảnh mai xuất hiện trước mặt cậu, nhắm chuẩn chiếc băng đô quỷ nhỏ mà cậu vừa nhìn thoáng qua.

Sửng sốt một chút, Tả Đào ngước mắt lên nhìn Tống Thời Hàn.

Liền thấy Tống Thời Hàn cúi đầu quan sát hai cái sừng nhỏ, không biết đang nghĩ gì, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt rơi xuống đỉnh tóc Tả Đào, nói: “Rất hợp với em.”

“Vậy ạ?”

Tả Đào không ngại để vật này trên đầu, vươn tay nhận lấy, đặt lên đầu mình: “Vậy sao?”

Cậu nhướng mày, chỉnh lại băng đô trên đầu, ngước mắt nhìn Tống Thời Hàn.

Cũng giống như bên ngoài, bên trong máy cũng có nhiều dải đèn nhiều màu sắc, trong ánh sáng lung linh và bức tường nền đầy búp bê trong phòng, mái tóc hồng của cậu và chiếc băng đô sừng quỷ hài hòa đến bất ngờ, trông giống nhân vật bước ra từ trong truyện tranh.

Tống Thời Hàn nhìn Tả Đào một cái: “Ngược lại.”

Vừa nói, anh vừa tháo băng đô cài tóc ra, thay đổi phương hướng, rồi một lần nữa mang lên cho Tả Đào: “Như vậy.”

Sau khi đáp ứng một tiếng, Tả Đào nhìn kỹ vào camera. Thành thật mà nói, anh khá hài lòng với chiếc băng đô này, nó hoàn toàn phù hợp với hình tượng ác bá hồng nhạt trong hoạt hình.

Nghĩ đến điều này, khi chụp bức ảnh đầu tiên, cậu không khỏi giơ tay trái lên, làm động tác vuốt hổ ở một bên mặt, sau đó làm bộ mặt hung hãn hướng về phía ống kính, nhận thấy được động tác của cậu, Tống Thời Hàn cong khoé môi cười một tiếng, máy ảnh dừng hình.

Tuy nhiên, chỉ sau một bức ảnh như vậy, Tả Đào liền có chút khó khăn. Từ trước đến nay khi cậu chụp ảnh rất khó để tìm được tư thế, cậu thực sự không nghĩ ra cách chụp bức ảnh tiếp theo, cũng không thể giơ chụp chữ V?

Không khỏi quá ngốc rồi.

Trong khi cậu đang trầm tư suy nghĩ nhớ lại lần trước khi chụp ảnh đại ngôn đã dùng tư thế gì, tầm nhìn của cậu đột nhiên dừng lại —— có lẽ vì người bán cũng nghĩ đến sẽ có hàng nghìn người lúc chụp ảnh không biết tại dáng như thế nào giống cậu, cho nên trên thân máy có dán một loạt nhân vật hoạt hình làm ví dụ chụp ảnh, tư thế vô cùng phong phú lại thân mật, đáp ứng nhu cầu tham khảo của mọi người.

Ánh mắt của Tả Đào lập tức dừng lại ở một trong những nhóm.

Đó là hai con gấu nhỏ, con gấu cao hơn đeo kính râm vẻ mặt lạnh lùng nhìn vào camera, con gấu thấp hơn thì đỏ mặt kiễng chân lên hôn trộm vào má con gấu nhỏ.

Tả Đào do dự một lúc rồi nhanh chóng liếc nhìn Tống Thời Hàn

Cậu cảm thấy......

Kỳ thật tổ động tác này rất thích hợp với bọn họ.

Cũng không biết Tống Thời Hàn nghĩ như thế nào.

Nhưng hẳn cũng sẽ không để ý.

Rốt cuộc cơ hội khó có được. Hơn nữa nghiêm túc mà nói thì đây có thể coi là buổi hẹn hò đầu tiên giữa cậu và Tống Thời Hàn, luôn muốn lưu lại một số ký ức đáng nhớ, mặc dù chụp ảnh cùng nhau rất vui nhưng vẫn cảm thấy có chút thiếu ngọt ngào.

“Anh có thể mang kính râm không?”

Tả Đào ở trong lòng suy nghĩ, nhưng trên tay đã từ trong đám đạo cụ tìm thấy kính râm, đưa cho Tống Thời Hàn.

Thấy thế, Tống Thời Hàn chỉ là rũ mắt nhìn cậu một cái, liền phối hợp mang lên.

Bối cảnh của bức thứ hai nhanh chóng xuất hiện trên màn hình.

Trong đầu Tả Đào chỉ toàn hiện hình ảnh hai con gấu. Vừa nhấn nút chụp, cậu nhớ lại động tác của gấu nhỏ, nhanh chóng hôn lên quai hàm của Tống Thời Hàn.

Thật kỳ lạ là trước đây hai người đã hôn nhau rất nhiều lần, nhưng có lẽ vì nụ hôn vụng trộm nên lần này cậu vẫn không khỏi cảm thấy có chút căng thẳng.

Vừa chạm vào liền tách ra, lúc sau cậu nhẹ nhàng ho một tiếng, có chút mất tự nhiên mà dịch sang bên cạnh: “Để em xem ảnh chụp thế nào.”

Trên mặt Tống Thời Hàn hiện lên một tia kinh ngạc, có chút buồn cười mà nhìn bạn nhỏ ra đang vẻ trấn định.

“Tả Đào.”

“Dạ?”

Trái tim Tả Đào đập mạnh, nghe được giọng nói của Tống Thời Hàn, cậu liếm môi, vừa định đang giả vờ không quan tâm đi xem bức ảnh vừa chụp. Kết quả trong lúc ngẩng đầu lên, liền thấy Tống Thời Hàn vừa bị cậu hôm trộm cũng đồng dạng không hề trong dự triệu cúi người tới gần, hôn lên bờ môi của cậu.

Khác với phong cách bình đạm thường ngày, mỗi lần Tống Thời Hàn hôn cậu đều mang theo một chút tiến công. Cũng giống như lúc này, có lẽ là ngại mắt kính quá vướng víu, Tống Thời Hàn có chút không kiên nhẫn mà dùng một tay tháo mắt kính xuống, thậm chí không cho cậu cơ hội thở dốc, lại cúi đầu tiếp tục hôn.

Bên ngoài dàn máy ảnh chỉ bị ngăn cách bởi một tấm rèm, chỉ có thể nói là cách ly một phần với thế giới bên ngoài.

Vừa rồi không cảm thấy gì, không nghĩ tới lúc bắt đầu yên tĩnh, hết thảy mọi chuyện bên ngoài đều trở nên đặc biệt rõ ràng. Người đi đường tới tới lui lui, quả bóng chắc hẳn đã vô tình bay đi khiến cho đứa trẻ khóc lóc buồn bã, người cha bên cạnh đã dỗ dành mua một quả bóng khác.

Lại một lát sau, từ xa xa đã vang lên tiếng pháo hoa nổ trên bầu trời, chỉ cần nghe tiếng động là có thể tưởng tượng được bầu trời đêm đẹp đến nhường nào.

Mà cậu và Tống Thời Hàn liền trốn ở bên trong hôn môi. Ngón tay vô tình ấn vào nút chụp ảnh, một tấm lại một tấm, ghi lại từng cảnh hôn nhau của họ.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, bên ngoài vang lên giọng nói của Khương Minh: “Đã đến thời gian tập hợp, hai người này chạy đi nơi nào rồi, mọi người có thấy không?”

Tư Tranh: “Không biết, gửi tin nhắn cũng không thấy trả lời.”

Ngô Thủy Ba: “Gọi điện thoại thử xem?”

Cat: “Tôi cũng vừa mới gọi, không ai nhận.”

Ngay sau đó, liền nghe thấy thanh âm Vương Thu ngoài cười nhưng trong không cười vang lên:

“Ai da?”

“Đội trưởng và Đào Tử không phải là lại cõng chúng ta, trốn ở chỗ nào đó vụng trộm ăn que cay đấy chứ?”

Tả Đào vốn đã căng thẳng, vừa nghe lời này, liền không khống chế được sức lực, dùng răng nanh cắn lên khoé môi Tống Thời Hàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.