Đừng Vờ Ngoan Ngoãn

Chương 98: Chương 98




Không khí liên tục xấu hổ.

Khi nghĩ về những hành động kỳ lạ mình vừa làm, Tả Đào lại muốn hủy diệt thế giới. Cậu khô cằn mà gượng cười một tiếng, giả vờ bình tĩnh: “À đúng, hai người quen nhau hahaha.”

Nhưng ngoài trừ cậu đang cười ra, thì không có ai cười cả.

Tô Nguyệt Yểu im lặng không nói gì: “......”

Khi nhìn về phía Tả Đào ánh mắt kiểu hận sắt không thành thép.

Ngày thường thì là một đứa trẻ tinh nghịch như khỉ con, cố tình vừa gặp gỡ Tống Thời Hàn liền thành đứa ngốc. Vừa mở miệng trực tiếp nói ra lời kinh người, quả thực mất mặt, quá mất mặt.

Tự hỏi đến đây, biểu tình trên mặt Tô Nguyệt Yểu dần dần có chút ghét bỏ, nói là tâm mệt cũng không quá.

Những suy đoán trước đây đã trở nên thực tế hơn. Tô Nguyệt Yểu dùng ngón tay xoa xoa trán, do dự một lúc, nàng cũng không nói gì ngay, chỉ không khỏi thở dài: “Ừ, chúng ta quen nhau.” Nàng cười châm chọc Tả Đào: “Con chính là do dì để cử tới Wildfire đấy, nhớ không?”

Tả Đào: “......”

Có lẽ cảm thấy quá trình ở chung của hai người quá thú vị, Tống Thời Hàn cong môi, tầm mắt dừng ở trên người Tả Đào.

“Dì nhỏ, đừng nói nữa.” Thần kinh trên mặt Tả Đào run rẩy vài cái. Cậu vốn dĩ đã không được tự nhiên rồi, giờ phút này bị Tô Nguyệt Yểu trêu chọc như vậy, sự xấu hổ trong mắt cậu sắp trào ra..

Đến mức ngón chân cào xuống đất và muốn hét lên.

Nhưng mà Tống Thời Hàn lại từ đầu đến cuối vẫn giữ bộ dạng ung dung thoải mái, ngoại trừ cái môi cong cong ra, thì không khác bình thường là mấy.

Lúc này, sau khi lễ phép chào hỏi Tô Nguyệt Yểu, anh nhìn đồng hồ. Còn khoảng hai ba giờ nữa mới đến giờ ăn tối, nếu FG về căn cứ xem xét trận đấu thì nhiều nhất sẽ không vượt quá hai giờ.

“Hay là cháu với Tả Đào đi nhà ăn trước?” Tống Thời Hàn đề nghị: “Tô Bá ngài cứ vội việc trước đi?”

Tô Nguyệt Yểu xua tay: “Hiện tại đi nhà ăn ngồi chờ sao?” Nàng nói: “Vẫn là cùng chúng ta đi FG đi, đợi lát nữa kêu Lâm Thái Sâm xếp hàng trước.”

“Hơn nữa mới vừa nãy thấy bọn Khương Minh đi về trước rồi, không bằng đi bên này dạo một vòng đi.”

Tô Nguyệt Yểu từ trước đến nay là nói một không hai, lời nói mới nói xong giống như đã thay hai người ra quyết định, đẩy cửa phòng nghỉ ra, hướng tới bên trong chào hỏi: “Đều dọn dẹp một chút, về căn cứ.”

Năm phút sau, Tả Đào và Tống Thời Hàn ngồi trên xe buýt của FG, hướng về phía căn cứ FG chạy tới.

Trên xe, Tô Nguyệt Yểu bóc một hộp thuốc. Gõ ra hai điếu rồi đưa một điếu cho Tống Thời Hàn, Tống Thời Hàn không nhận, nàng nhíu mày: “Tôi nhớ rõ cậu có hút thuốc, cai rồi?”

Tống Thời Hàn “Ừ” một tiếng, nói: “Cai rồi.”

“Cai cũng tốt, cũng không phải thứ tốt đẹp gì.” Tuy nhiên là nói như vậy, nhưng Tô Nguyệt Yểu vẫn bật lửa đốt điếu thuốc của mình, ánh mắt liếc nhìn Tả Đào một cái: “Tôi đã sớm từ 800 năm trước muốn cho thằng nhóc này cai thuốc, cũng chả thấy nó đem lời nói của tôi nghe vào.”

Tả Đào mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, một câu cũng không nói.

Tống Thời Hàn có chút buồn cười nói: “Em ấy bây giờ cai rồi.”

Nghe vậy, động tác hút thuốc của Tô Nguyệt Yểu dừng một chút: “Ồ, là vậy sao.”

Tả Đào càng chột dạ.

Ánh mắt Wizard nhìn qua hai người một lượt. Sau một lúc lâu, như là nhìn ra cái gì, giữa mày hiện ra một tia hiểu rõ.

Nhưng những người khác của FG hiển nhiên vẫn thấy kinh ngạc khi Tả Đào và Tống Thời Hàn cùng bọn họ quay về căn cứ, ánh mắt thường thường sẽ quét qua quét lại giữa hai người, bộ dạng muốn nói, nhưng lại không biết mở miệng từ chỗ nào.

Cuối cùng vẫn là phụ trợ Run mở miệng trước: “Tiểu Đào thật lâu không có tới căn cứ chúng ta đúng không?”

“Đúng vậy.” Xạ thủ Chun nhớ lại, nói: “Lúc trước khi còn học cấp 2 còn thường xuyên mang theo bài tập tới đây, tôi vẫn nhớ rõ lúc ấy tôi vừa mới tiến vào đội một.”

Dứt lời, hắn cúi đầu nhìn đôi tay của mình, mím môi, lại lộ ra chút chua xót: “Thời gian trôi qua thật nhanh.”

Thua liền hai trận, bầu không khí toàn đội FG có chút đê mê, sau khi Chun nói xong lời này, cả một thùng xe to vậy lại lâm vào an tĩnh quỷ dị.

Tả Đào lúc này mới hậu tri hậu giác mà ý thức được cái gì. Lại nói tiếp, đã gần 5 năm kể từ khi đội hình xuất phát của FG được thay thế bằng máu tươi, dù ai cũng đứng đầu về sức mạnh tổng thể nhưng phản xạ tự nhiên hay về mọi mặt chắc chắn không linh hoạt bằng mấy năm trước, tuy rằng rất tàn nhẫn, nhưng sự thật chính là như vậy.

Giống như Wizard, là người được công nhận là người đi rừng mạnh nhất sever Trung Quốc sau Tô Nguyệt Yểu, kỳ thật mấy năm nay cũng ẩn ẩn có dấu hiệu đi xuống. Đối với những người chơi thể thao điện tử, chấn thương ở tay thực sự là một trong những nhân tố không thể đối kháng trong công cuộc đi tới đỉnh lưu, nhưng trừ cái này ra, còn có các bệnh nghề nghiệp khác như cổ vai và eo cũng đang dần dần bị thương.

Tả Đào vừa nhìn thấy Run đeo máy mát xa vai và cổ trước khi lên xe.

Tình trạng của mọi người có vẻ đều không ổn.

Không riêng gì FG, mà căn cứ của họ cũng gặp phải tình trạng này, sau khi huấn luyện hàng ngày bọn Vương Thu đều ồn ào kêu cả người đều không thoải mái.

Ánh mắt dừng ở trên chiếc máy mát xa vai và cổ của Run một hồi, Tả Đào cũng tự động an bài mua cho Tống Thời Hàn một cái. (Edit: Tui cũng mún một cái)

“Đều cho bớt đau buồn cho tôi.” Tô Nguyệt Yểu phủi phủi khói bụi, tức giận nói: “Mới chỉ thua một hồi mà thôi, trận tiếp theo đánh cho tốt là được, hiện tại các cậu chưa đến mức cảm thán thời gian trôi qua thật mau đâu?”

Xác thật là chưa tới loại trình độ này. Chủ yếu là hôm nay Exceed phát huy quấy rầy tiết tấu của bọn họ, thế cho nên thành thích chân thật của bọn họ cũng không có hoàn toàn thể hiện ra. Đừng nói FG, cho dù một đội mạnh nào khác hôm nay đối kháng với GG, có lẽ đều không chiếm được cái gì chỗ tốt.

Hiệu quả mà GG mong muốn rõ ràng là giành chiến thắng bất ngờ.

Chun giơ tay đầu hàng và mỉm cười nói: “Đó là lỗi của tôi khi nói điều không nên nói.”

Người đi đường trên Knight chửi: “Biết chính mình nói không nên nói là được. Tôi hơn các cậu một tuổi đây này. Đau lòng quá.” Hắn vừa động đậy cổ tay vừa nói: “Hôm nay chủ yếu là ăn mệt bởi ADC của bọn họ, lúc trước không gặp qua, trở về chúng ta lại bàn ra một bộ chiến thuật là được, vấn đề không lớn.”

Sau khi cả nhóm trở về căn cứ FG, họ bắt đầu xem lại trò chơi. Mà Tả Đào và Tống Thời Hàn dù sao cũng xem như người ngoài, Tô Nguyệt Yểu an bài cho bọn họ một phòng máy tính, nghỉ ngơi hoặc là chơi game, tùy ý bọn họ.

Tả Đào và Tống Thời Hàn cũng không tính mở máy lên chơi. Mà ngồi trên ghế sô pha ở khu nghỉ, Tả Đào lấy di động ta mở phần mềm màu cam, cậu vẫn còn nhớ rõ cái nhãn hiệu mát xa mà Run vừa dùng, thử án tìm kiếm, quả nhiên nhảy ra rất rất nhiều cái giống vậy.

Cậu tuỳ ý quan sát một vòng, phát hiện ra rằng thực tế có rất nhiều mẫu máy được nâng cấp, chức năng đa dạng được miêu tả vô cùng thần kỳ.

“Đang xem cái gì?” Tống Thời Hàn có chút tò mò mà nhìn về phía Tả Đào.

“Không có gì.”

Tả Đào lắc lắc đầu, thêm từng món cậu vừa nhìn thấy vào giỏ hàng của mình, dự định buổi tối sẽ cẩn thận lựa chọn chúng.

——

Một giờ năm mươi phút sau, Tô Nguyệt Yểu mở cửa phòng hội nghị đi ra ngoài. Cũng không biết cho mọi người đánh máu gà gì, mà những thành viên đi theo sau nàng tỉnh táo hắn lên, sau khi chào hỏi, liền hướng phòng cách vách đi huấn luyện.

Bầu trời bên ngoài dần tối sầm, ánh hoàng hôn màu cam che trời lấp đất lạc phía sau. Lúc đó Lâm Thái Sâm đã mang Lâm Khê đi tới nhà ăn ngồi đợi, còn thường xuyến nhắn vào nhóm gia đình hỏi mọi người xong chưa.

Tô Nguyệt Yểu một bên trả lời tin tức, rồi thu thập đơn giản liền đưa hai người ra cửa.

Trước khi xuất phát, Tả Đào nhìn tin tức trong nhóm: “Đêm nay Tiểu Khê cũng tới sao?”

“Ừ.” Tô Nguyệt Yểu nói: “Nghe nói hôm nay chúng ta ra ngoài ăn cơm, ngày hôm qua liền đem hết các bài tập làm xong.”

Tả Đào vui đùa một câu: “Chờ trễ chút cháu mua cho nó vài quyển sách bài tập ngoại khoá.”

Tô Nguyệt Yểu: “Dì ủng hộ, ít nhất so với mấy đồ kỳ quái thường ngày cháu mua cho nó còn tốt hơn.”

Sau khi đến nhà ăn, Lâm Thái Sâm và Lâm Khê đã gọi tốt đồ ăn trước, ngồi ở trên ghế từ xa xa thấy bọn họ đã vẫy tay gọi tới.

Cả đêm mọi người chỉ nói về trận đấu hôm nay mà không hề đề cập đến mối quan hệ giữa hai người.

Tả Đào vừa mới bắt đầu còn có chút câu nệ, nhưng cuối cùng thấy Tô Nguyệt Yểu trước sau không có dấu hiệu phát tác, cũng dần dần thả lỏng xuống.

Quả nhiên vẫn là do cậu suy nghĩ nhiều quá, Tô Nguyệt Yểu có lẽ chỉ là đơn thuần muốn mời bọn họ ăn bữa cơm, chỉ thế mà thôi.

“Cháu cũng cảm thấy GG không có khó đánh bại như vậy.” Ngại phiền khi dùng đũa, Tả Đào trực tiếp dùng tay gắp miếng sườn dê, nói: “Toàn bộ hành trinh thi đấu hôm nay cháu đã xem qua, bọn họ ngoài trừ đường dưới ra, những đường khác vẫn tính là khá quy củ, nếu tận dụng làn gió đông từ đường dưới sẽ phát triển thuận lợi hơn.”

Lâm Thái Sâm cũng đặt một miếng thịt cừu vào bát của Tô Nguyệt Yểu, nói: “Tiểu Đào nói rất đúng. GG thật kỳ lạ. Trước đây không có tin tức nào xuất hiện. Ai biết trong tay họ vẫn còn một con át chủ bài như vậy.”

Nói xong, hắn nhìn Tống Thời Hàn, hỏi: “Fire cảm thấy Exceed thế nào, tôi nhớ hắn là em trai của Yuri phải không?”

Tống Thời Hàn gật đầu đáp ứng một tiếng, thấy Tả Đào ăn đến tay đầy dầu, liền đưa một tờ khăn giấy qua, nói: “Còn được, bùng nổ khá mạnh, ý thức cũng tại tuyến.”

Lâm Thái Sâm hoàn toàn không chú ý tới động tác nhỏ của hai người, hắn rót thêm ít bia vào ly, nói: “Chờ Tiểu Đào gặp bọn họ rồi, nhớ báo thù cho mọi người đấy.”

Lâm Khê cũng giơ tay phụ họa. Rõ ràng vẫn là học sinh tiểu học, lại muốn giả bộ làm người lớn, có lẽ là nhìn ra hôm nay cảm xúc của Tô Nguyệt Yểu không tốt, cũng đi theo an ủi: “Mẹ già yên tâm, anh rất mạnh.”

Tâm trạng thoải mái hơn Tả Đào lấy lại tính cách tinh nghịch thường ngày: “Đúng vậy cháu rất mạnh, dì nhỏ yên tâm, chờ đến lúc chúng cháu đụng phải GG, nhất định sẽ đánh nát bọn họ báo thù cho dì.”

Tô Nguyệt Yểu không nói lời hay: “Cút đi.”

Tả Đào cười hì hì một tiếng.

Đang nói chuyện, người phục vụ lại mang tới một miếng đĩa tôm luộc lên. Tô Nguyệt Yểu liếc nhìn đĩa tôm, đột nhiên đổi chủ đề: “Lại nói tiếp, dì nhớ rõ lúc nhỏ Tả Đào thích ăn tôm nhất, nhưng bởi vì lười lột vỏ, cư nhiên có thể chịu đựng không ăn.”

Dứt lời, ánh mắt cố ý vô tình mà dừng ở trên người Tống Thời Hàn một hồi.

“Chuyện này anh lại là người có quyền lên tiếng.” Lâm Thái Sâm cảm thán, hắn hoạt động tay một chút, nói: “Chính đôi tay này đã giúp nó lột không biết bao nhiêu con tôm. Không chỉ mình tôm, tất cả đồ ăn tương đối phiền toái, nó đều phải có người xử lý tốt mới nguyện ý ăn.”

Nhắc tới chuyện lúc nhỏ của Tả Đào, Lâm Thái Sâm trực tiếp phun tào một câu: “Cái thói hư tật xấu này của cháu, về sau có cô gái nào chịu đựng nổi.”

Tô Nguyệt Yểu xoa xoa thái dương, nói: “Đáng sợ nhất chính là Tiểu Khê học theo, học thói hư tật xấu của nó.”

Tả Đào cười khô khan, thầm nghĩ hắn kỳ thật cũng không cần một cô gái chịu đựng. Giây tiếp theo, cậu nhìn thấy một con tôm đã bóc vỏ được cho vào chiếc bát nhỏ trước mặt của Lâm Khê, thịt tôm mềm dai chắc thịt được chấm nước dùng vô cùng chu đáo, kích thích khẩu vị của mọi người.

Lâm Khê trước mắt sáng ngời, “Oa” một tiếng: “Cảm ơn anh.”

Tống Thời Hàn cười: “Không khách khí.”

Tả Đào có chút ghen tị nhìn con tôm mà Lâm Tịch nhét vào miệng, sau đó vô thức liếc sang bên, nhìn thấy bàn tay có xương ngón đẹp đẽ của Tống Thời Hàn đang lột con tôm thứ hai.

Cậu nhịn không được cảm thán.

Mệnh của Tiểu Lâm thật quá tốt, nếu đổi lại là cậu, có thể để Tống Thời Hàn tự mình bóc tôm cho cậu, cậu có thể lấy việc này ra thổi cả đời.

Cậu vừa nghĩ như vậy, vừa mới chuẩn bị gắp một con tôm chứng minh hiện tại mình đã trưởng thành, đã có thể tự lực cánh sinh. Kết quả ngay sau đó, trước mắt một cái tay cắt ngang qua, con tôm thứ hai được xử lý xong rơi vào chén cậu.

Lâm Khê nói: “Oa, anh họ cũng có.”

Trái tim cậu như bị đôi bàn tay mảnh khảnh kia nhéo, Tả Đào nhếch môi, ngước mắt kinh ngạc nhìn Tống Thời Hàn.

Liền thấy vẻ mặt nam nhân bình tĩnh tự nhiên, giống như đây là một chuện hết sức bình thường.

Biểu tình trên mặt Tô Nguyệt Yểu lại càng thêm ý vị thâm trường.

Vừa lúc Lâm Khê muốn đi WC. Nhà ăn có phòng vệ sinh độc lập, Tô Nguyệt Yểu để nhóc tụ đi giải quyết, sau đó liền bắt đầu không hề chớp mắt mà quan sát hai người đang ngồi đối diện.

Tả Đào bị Tô Nguyệt Yểu nhìn đến mất tự nhiên, chỉ là vô tình cùng nàng liếc mắt nhìn nhau một cái, liền nhanh chóng dời tầm mắt đi. Trong lòng không rõ ngọn nguồn “Lộp bộp” một tiếng, lại bắt đầu lo sợ bất an, cậu vốn cho rằng chính mình có thể tránh được vận mệnh mang bạn trai đi gặp người nhà, nhưng xem biểu tình này của Tô Nguyệt Yểu......

Khả năng cao là bạn sẽ không thể thoát khỏi sự bối rối này.

Quả nhiên, cậu mới vừa nghĩ đến đây, liền thấy Tô Nguyệt Yểu buông đũa xuống, bình tĩnh mà ngẩng đầu.

Tả Đào cũng đặt đũa xuống, nghĩ thầm tới, chung quy vẫn là tới.

Nhưng cậu lại thật sự không nghĩ tới vấn đề của Tô Nguyệt Yểu đặt ra lại đơn giản thô bạo đến vậy.

Liền thấy Tô Nguyệt Yểu khoanh tay, lúc nhìn về phía hai người có nheo nheo mắt lại, không có chút vòng vo, mở miệng chính là bom ——

“Chuyện của hai người, bắt đầu từ khi nào?”

Tả Đào: “......!!!”

Cậu còn chưa kịp phản ứng, giây tiếp theo, giọng nói trầm và từ tính của Tống Thời Hàn vang lên bên tai.

“LSau buổi chụp ảnh quảng cáo cuối cùng.”

Tống Thời Hàn dáng ngồi đoan chính, hắn thừa nhận thoải mái lại hào phóng: “Xin lỗi, vẫn luôn chưa kịp nói với ngài.”

......

Lâm Thái Sâm còn chưa bắt kịp chủ đề, nghe vậy liền phun ra một ngụm rượu: “Chờ một chút, mọi người đang nói cái gì?”

Tả Đào so với Lâm Thái Sâm cũng không tốt hơn bao nhiêu, thiếu chút nữa liền cắn đứt đôi miếng xương dê trong miệng.

Tô Nguyệt Yểu rống giận: “Anh muốn chết hả, lại còn phun đồ ăn!!!”

Lâm Thái Sâm quả thực cảm thấy thế giới đều quá ma huyễn.

“Anh...... Chờ lát nữa anh sẽ ăn hết.”

Hắn có chút dại ra mà nhìn Tả Đào và Tống Thời Hàn, bỗng nhiên nhớ lại suy đoán mà lúc trước Tô Nguyệt Yểu kẻ với hắn, uống một ngụm hết cả cốc bia.

“Hai người... thực sự đang hẹn hò à?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.