Đừng Xa Anh Nữa Nhé

Chương 30: Chương 30




- Này Hy Tranh em sao thế lại đau nữa à - hắn lo lắng nói tay không ngừng xoa lưng cho nó

- Hahhhhh mọi người mau ra đi - nó ngước lên nói hắn dễ dụ quá đi

- Happy New Year - tất cả đèn trong nhà đều bật lên trong nhà bây giờ rất nhiều người Á Hi, Tuyết Nhi, Thiên Vương , ba mẹ cuả Á Hi , bà Giang ,Băng Tâm,và các người hầu trong nhà hắn chưa hết bất ngờ thì lại một bất ngờ nữa nó đẩy con tiểu hổ ú na ú nần lại hắn trên lưng chon tiểu hổ lại một hộp quà to bự

- Em đã mua đó mở ra đi - nó nói

Hắn nghe thế mở ra nhưng bên trong lại là một hộp quà nữa lại mở bên trong cũng là hộp quà cứ thế càng mở lại càng có nhiều hộp quà mọi người đều tò mò về món quà nó tặng hắn đến cái hộp thữ 38 ( hơi chém :) bên trong là một cái đồng hồ do nó vẽ mẫu rồi đưa người làm

- Thấy chưa em tặng nhiều quà cho anh thế mà anh chẳng tặng em gì cả - nó chỉ tay vào những cái hộp quà mà hắn vừa mở

- Anh có quà cho em - hắn nó lấy trong túi ra một cái thẻ vàng trên chiếc thẻ đó có vẽ hình vương miệng và chữ vip đưa cho nó đây là chiếc thẻ trên thế giớ chỉ có 3 cái nếu có được thì có thể xài tiền thoải mái trong thẻ mọi người nhìn chiếc thẻ mà không khỏi ngạc nhiên. Á Hi định đưa món quà cho nó nhưng khi thấy tấm thẻ thì anh giấu nó sau lưng

- Mọi người mau vào bàn ăn đi - nó nói rồi cùng hắn bước vào Thiên Vương và Tuyết Nhi từ nảy đến giờ cải nhau liên tục khiến không khí trong nhà trở nên vui hơn .Khi bửa tiệc kết thúc đã hơn 11h rồi mà nó cứ nằm mãi không ngủ được hắn thấy thế liền hỏi

- Đang suy nghĩ gì à - hắn hỏi

- Không biết bố mẹ nuôi thế nào nữa - hôm nay là tết không biết bố mẹ nó có đón tết như mọi năm không có ăn đầy đủ không bố nuôi nó có bệnh loảng xương không biết nó đi rồi ai sẽ xoa bốp cho bố còn mẹ nó hay quên mặc áo ấm không biết có ai nhắc mẹ nó không hàng nghìn câu hỏi đang trong đầu nó

- Còn nghĩ về họ để làm gì - hắn thật khinh thường bố mẹ nó dù không phải con ruột nhưng sao hai người đó khi hắn muốn mua nó lại đồng ý chỉ vì muốn cứu cái công ty đó sao hắn nghĩ chứ không nói ra sợ sẽ làm nó buồn

- Nhưng em nhớ bố mẹ quá - nó dụi đầu vào ngực hắn mắt nó đã mở hết lên nên nằm đó ngủ luôn hắn thấy thế đỡ cho nó nằm ngay lại sao đó đi sang thư phòng

- Xem bố mẹ cô ấy bây giờ như thế nào - hắn lên tiếng trước một người đàn ông mặc áo vest nói

- Dạ - người đàn ông đó nói rồi lui đi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.