Tôi khoác lên mình 1 bộ vest màu đen, đeo cà vạt cùng mái tóc được vuốt gel ngược ra sau. Một sự kết hợp hoàn hảo. Đối với loài người, việc tạo ấn tượng tốt ban đầu bao giờ cũng cần thiết.
Tôi lái xe đến một bãi đậu xe ngầm gần nơi họp mặt. Giờ thì tôi móc, à ôm cua, drift chuyên nghiệp ra phết rồi.
Tất nhiên là tôi đã có bằng lái. Chỉ mất 3 ngày là tôi đã có nó trong tay.
Riêng về khoản tập trung và ghi nhớ, so với loài người thì tôi có thể được coi là Super Man. Một khi đã quen với việc lái xe, tôi thấy nó chẳng còn gì khó khăn nữa.
Mất 20 phút để đến ga Suyu. Sau khi đi ra cửa số 3, tôi đã trông thấy quán cafe 2 tầng ‘Street Cafe’, địa điểm họp mặt. Do không có chỗ đậu xe, nên tôi đành phải đánh xe đến một bãi gửi gần đó.
Tôi đã thu hút rất nhiều sự chú ý khi bước vào quán.
“Soái ca nào thế kia?”
“Ôi mẹ ơi, rụng trứng rồi. Á á á”
Dĩ nhiên là tôi nghe thấy mấy lời này.
Ngoại hình chỉn chu của tôi tạo ra một ấn tượng tốt đối với những người ở đây. Mấy thằng nhóc tổng tài, soái chai trong truyện Tàu khựa chỉ đáng xách dép.
Ở Quỷ giới, tôi cũng có kinh nghiệm được các ẻm rụng trứng thế này rồi. Tôi mặc kệ vì trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ về việc trở nên mạnh hơn thôi nhưng có vẻ Quỷ giới và Trái Đất có cùng tiêu chuẩn về zai đẹp.
Thực ra thì đẹp zai ở Quỷ giới cũng chẳng mài được gì ra mà ăn cả.
Nếu may mắn lọt được vào mắt xanh một nữ Quỷ mạnh mẽ, họ sẽ được tận hưởng cuộc sống cơm no bò cưỡi sướng không tả nổi. Tuy nhiên, cái gì bắt đầu cũng sẽ có kết thúc. Một khi bị bỏ rơi, họ sẽ biến mất vĩnh viễn. Những kẻ khốn khổ.
Ngược lại, vẻ đẹp của một người phụ nữ chính là vũ khí mạnh nhất. Các Quý tộc rất ân sủng mỹ nữ trong hậu cung của chúng. Chỉ cần mấy người đẹp này hắt hơi sổ mũi thôi, thái y ngay lập tức đã được truyền tới rồi.
À, mấy cái suy nghĩ vu vơ này chả có can hệ gì đến tôi đâu nhé.
Tôi rút điện thoại ra và gọi đến số máy được cho lúc trước. Điện thoại đổ chuông vài hồi trước khi có người bắt máy.
- Xin chào?
Giọng 1 người đàn ông. Tôi hỏi một cách cẩn thận.
“Ở đâu nhỉ?”
- Ai đó?
“Randalph. Giờ tôi đang ở tầng 1 của quán cà phê”
- À, Randalph-nim hả, lên tầng 2 đi.
Tôi lập tức leo lên cầu thang. Một người đàn ông đang đứng trên tầng 2 vẫy tay xuống. Có một vài người đã ngồi quanh bàn của anh ta sẵn rồi. Tất cả 7 người. Có vẻ như tôi là người đến muộn nhất.
Người đàn ông chìa tay ra và nói.
“Rất vui được gặp anh. Tôi là đội trưởng, Yoon Hyuk-soo.”
Tôi dùng Tâm nhãn để kiểm tra cửa sổ trạng thái của Yoon Hyuk-soo.
Tên: Yoon Hyuk-soo Chức nghiệpNgười hùng
(Hộ vệ)Danh hiệuKhôngChỉ số Sức mạnh31Trí tuệ25 Nhanh nhẹn28Sức bền33 Pháp lực27Tiềm năng: (144/231)
Đặc tính: Không có
Kỹ năng: Đập nát (N), Truy tung (N)
Không có chút tiềm năng đặc biệt nào.
Kỹ năng ‘Truy tung’ có chút khác thường nhưng lại không đáng một xu nếu nói về bản chất của một ‘Hộ vệ’
Tôi bắt tay anh ta và trả lời.
“Randalph Brigsiel”
“Ồ! Anh là Hàn kiều hả?”
Da tôi quá sáng so với người Hàn Quốc nên chuyện anh ta nghĩ tôi là Hàn kiều cũng dễ hiểu thôi. Anh ta cũng bắt đầu đánh giá địa vị xã hội của tôi nữa.
“Đúng vậy.”
“Ôi cái tông giọng này, dù sao thì anh cũng đẹp trai thật. Chắc đây là lý do khiến các em gái ở đây đỏ mặt hết cả lên rồi nhỉ?”
Yoon Hyuk-soo quay đầu lại và nói 1 cách ranh mãnh. Có 3 cô gái trong nhóm. Tôi cũng quay về hướng đó, nhưng tránh đi ánh mắt chỉ muốn ăn tươi nuốt sống tôi tại chỗ của họ.
“Hân hạnh được gặp anh.”
“Nào nào, ngồi xuống đi.”
Tôi ngồi vào 1 chiếc ghế trống.
Các thành viên nam trong nhóm xem chừng khá khó chịu. Tôi là người duy nhất mặc vest, còn họ, là đủ các thể loại thời trang khác nhau.
“Mặc vest vào hầm ngục có ổn không đấy?”
Một thành viên nam lên tiếng. Anh ta trừng mắt nhìn tôi như thể kẻ thù. Có 1 sự ghen tị không hề nhẹ trong ánh mắt đó.
Tôi lập tức hiểu ra. Đám đực rựa này đang hau háu thèm thuồng các thành viên nữ trong đoàn. Toàn mỹ nữ với 1 lớp trang điểm nhẹ nhàng trên khuôn mặt, đủ để tôn vinh vẻ đẹp của họ! Mấy cái thằng sân si này, không đáng để tôi bận tâm.
Bầu không khí trở nên căng thẳng trước khi Đội trưởng Yoon Hyuk-soo cười và nói.
“Haha. Không phải chúng ta đang định đi thay đồ sao? Mấy vị mỹ nữ ở đây đều đang mặc váy cả đấy. Nào mọi người, làm quen nhau cái nào. Tôi là Đội trưởng Yoon Hyuk-soo. Như mọi người trên diễn đàn đều biết rồi, chức nghiệp của tôi là một Hộ vệ. Việc tanker cứ để tôi lo. Rất vui vì được gặp mọi người.”
Yoon Hyuk-soo quay đầu sang một thành viên khác. Gã trai ngồi bên phải, người luôn nở nụ cười từ đầu đến giờ bắt đầu chậm rãi nói.
“Tôi là Kim In-pil. Chức nghiệp của tôi có liên quan đến thuật khống chế. Tôi có thể điều khiển cơ thể của Kobold hoặc Goblin”
“Uồi, có cả những chức nghiệp thế này cơ à”
Mọi người kinh ngạc nhìn Kim In-pil. Tôi chưa từng nghe về ‘Câu hồn sư’ trên trang web dành cho các ‘Dị năng giả’. (trong truyện ghi là Command Magician, nhưng đọc mô tả lại thấy giống Necromancer nên mình để là câu hồn sư nhé)
“Bởi vì trước đây tôi là một nhân viên ở phòng tang lễ”
Nhân viên ở phòng tang lễ. Trong một số trường hợp, công việc của bản thân sẽ ảnh hưởng đến chức nghiệp khi thức tỉnh.
Nhưng một ‘Câu hồn sư’ chắc chắn là một chức nghiệp hiếm có. Họ có thể điều khiển xác chết. Tôi chưa từng có chút hứng thú nào với cái trò đó cả. Tôi lập tức kiểm tra cửa sổ trạng thái của Kim In-pil.
Tên: Kim In-pil Chức nghiệpNgười hùng
(Câu hồn sư)Danh hiệuNgười ký khế ước với xác chết (Ex N, Pháp lực + 2)Chỉ sốSức mạnh16Trí tuệ14Nhanh nhẹn13Sức bền14Pháp lực45 (+2)Tiềm năng: (121/275)
Đặc tính: Không có
Kỹ năng: Khống chế cơ thể (N)
Các chỉ số không đồng đều. Khả năng thể chất và trí tuệ của gã quá kém nhưng pháp lực lại rất cao.
Sở hữu pháp lực cao không phải chuyện tốt. Đánh nhau lúc nào cũng phải cần ‘Sức bền’. Chỉ cần niệm 1 hoặc 2 phép thuật mạnh nhất của mình là họ kiệt sức rồi. Thế nên sức bền là công đạo, tốt hơn hẳn khi sở hữu 1 chỉ số nào khác quá cao.
Tôi hơi lạ lẫm với các ‘Câu hồn sư’. Tôi đã thấy vài chức nghiệp đặc thù như ‘Thầy đồng’ (Shaman) hay ‘Hộ thú giả’ (Animal Guardians). Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy một ‘Câu hồn sư’ chuyên giải quyết xác chết.
Nghe như kỹ năng của một con Quỷ vậy. Trên thực tế, có rất nhiều sinh vật và Quỷ sở hữu khả năng đó. Tất nhiên, nó kém cỏi vô cùng. Tốt nhất cũng chỉ điều khiển được vài Kobold hay Goblin.
“Danh hiệu.”
Cuối cùng cũng có cái để khen.
Danh hiệu.
Dù cộng chỉ số hơi ít nhưng tôi biết để có thể đạt được danh hiệu này khó khăn đến nhường nào. Xếp hạng ‘Siêu’ gắn liền với Danh hiệu cấp độ thường là điều duy nhất tôi có thể khen ngợi.
“Tuyệt quá!”
Các cô gái ở đó lập tức sáng mắt lên.
Công việc nhân viên nhà tang lễ đã khiến gã trở thành một ‘Câu hồn sư’.
Mọi người đều mơ kiếm được 1 khoản kha khá trong Hầm ngục. Có tay to đi kèm thì dĩ nhiên bớt phải chịu khổ hơn rồi.
“Hah. Cũng thường thôi mà.”
Kim In-pil cười. Cơ thể thấp bé và điệu cười làm anh ta trông giống một ‘Người lùn’
Đến lượt cô gái ngồi cạnh Kim In-pil tự giới thiệu.
“Lee Ji-hye. Tôi là một Pháp sư hệ nước. Thật vui khi được gặp mọi người.”
“Kim Kim-hwan. Rất hân hạnh. Hợp tác tốt nhé”
“Park Eun-taek. Đạo tặc”.
Mọi người lần lượt giới thiệu, rồi sau cùng cũng đến lượt tôi. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi, và tôi chậm rãi mở miệng.
“Randalph Brigsiel. Chức nghiệp của tôi liên quan đến cận chiến”
Ngắn gọn, xúc tính. Và tôi thậm chí còn không tiết lộ chức nghiệp của mình. Nhưng chẳng sao cả. Những người khác cũng chỉ miễn cưỡng tiết lộ thông tin của mình. Ai cũng hiểu điều đó.
“Các chức nghiệp liên quan đến cận chiến thì phải có chỉ số Sức mạnh hoặc Sức bền cao. Hai chỉ số này của anh trên 30 chứ?”
Yoon Hyuk-soo hỏi. Anh ta cần thông tin đáng tin cậy cho trận càn quét này.
Tôi nhiệt tình.
“Cả hai chỉ số đều trên 30”
“Ok. Thế thì yên tâm rồi”
Yoon Hyuk-soo nói với những người còn lại.
“Xin nói lại. Tôi là Đội trưởng, Yoon Hyuk-soo. Dự kiến tối nay sẽ hành động, vậy nên chúng ta cần một cuộc họp ngắn trước đó. Randalph-nim và Park Eun-taek-nim đều là người mới”
“Hả, người mới? Cả hai luôn? Kể cả cuộc càn quét này có quy mô 12 người thì vẫn có chút nguy hiểm nhỉ?”
“Khỏi lo đi. Tôi sẽ làm tanker, không đùa đâu. Kinh nghiệm cho tôi sự tự tin có thể đối mặt với bất kỳ con quái nào ở Hàn Quốc”
“Thật kỳ lạ khi anh ta lại mặc vest đến đây. Nhưng tôi vẫn tin vào Đội trưởng”
Kim Su-hwan nhìn tôi với ánh mắt chế giễu và cười. Tưởng có mỗi cái danh hiệu cùi mía đó là được làm cao sao.
Yoon Hyuk-soo bắt đầu toát mồ hôi.
Tôi biết lý do tại sao Kim Su-hwan lại hành động như vậy. Thật đáng buồn nhưng đàn ông vẫn có một mặt cầm thú. Dù vẻ ngoài hào nhoáng nhưng bên trong lại thấp kém vô cùng.
Tôi thầm thở dài. Cứ thế này thì mọi chuyện sẽ trở nên xấu đi. Cuộc họp kéo dài trong 30 phút và bầu không khí đã trở nên thoải mái hơn.
“Này mọi người. Chúng ta đi ăn nhé. Tôi biết có một nhà hàng khá ngon ở gần đây. Chúng ta có thể tiếp tục họp tại đó. Và khỏi cần Campuchia. Tôi bao.”
“Oa, đội trưởng tuyệt vời!”
Các thành viên nữ hoan nghênh nồng nhiệt.
Giờ đã đến bữa trưa. Tất cả mọi người đều đói cả rồi. Trong khi cuộc họp lại nhàm chán quá chời, tốt hơn là nên đi làm no cái bụng.
Yoon Hyuk-soo cười lớn nói:
“Có ai đi xe không? Xe tôi hơi bẩn và chỉ chở được thêm 1 người thôi”.
Toàn bộ thành viên nam giơ tay. Thế là có đủ 4 chiếc.
“Vậy thì lái xe qua đây đi”
Mọi người nhanh chóng rời đi. Trông mấy gã trai này, ai nấy đều hết sức tự tin. Họ đang khéo léo kiểm tra lẫn nhau. Một cuộc thách đấu vô hình sắp diễn ra.
Những người phụ nữ hớn hở đi theo sau chúng tôi.
Tôi vừa chậm rãi bước đi, vừa kiểm tra cửa sổ trạng thái của họ.
‘Toàn gà’
Thật đáng thất vọng. Trận càn quét hôm nay có vẻ rất chi là bình thường. Chẳng ai có tiềm năng cả.
Ban đầu tôi vẫn sẽ hòa nhập và tương tác với họ. Nhưng sau đó sẽ kiếm cớ tạo xung đột và thịt luộc hết cả người lẫn quái. Cuối cùng, tôi sẽ tìm thấy mọi thứ cần thiết cho hầm ngục của mình.
Giờ thì tôi cần tìm hiểu thêm về các ‘Người hùng’. Trong trường hợp này thì Bang ‘Thiên ý’ là vô dụng đối với tôi. Họ bị ảnh hưởng bởi Kim Yong-woo nên lúc nào cũng tỏ vẻ nơm nớp lo sợ trước mặt tôi. Vậy nên, lập tổ đội với họ sẽ là sai lầm. Tôi thì đã quá mệt mỏi về mấy cái tổ đội cầm chắc thất bại này từ kiếp trước rồi,
“....?”
Tôi dừng lại một lúc.
Một chiếc xe đột nhiên dừng lại trước mặt tôi. Đó là 1 chiếc mui trần. Nhìn vẻ ngoài, có vẻ nó cũng đắt ra phết.
Lái xe là một gương mặt thân quen. Anh ta là một trong những người đàn ông tôi gặp trong quán cafe.
Tên anh ta là Kim Su-hwan. Kẻ phá hỏng bầu không khí.
“Ngã ngửa ra chưa?”
Anh ta cười, trông giống hệt mấy con bò trên sản phẩm phô mai con bò cười.
“Tôi đi trước nhé. Cứ từ từ mà bám theo. Hoặc không đến nữa thì càng tốt”
Sau đó, anh ta nhấn ga.
Buuong!
Chiếc xe thể thao màu xanh gầm rú rồi lao đi vun vút.
“HHmm”
Phải mất mấy phút tôi mới hiểu được những gì anh ta nói. Hừ, cà khịa sai người rồi thằng ngu.
‘Thằng oắt tự phụ, tưởng cái xe cùi mía ấy mà ngon à”
Anh ta đến chỉ để khoe xe. Tôi không rõ về cái dòng xe đó cho lắm.
Xe tôi lái thì biết.
‘Về cái khoản khoe mẽ, Quỷ cũng chả khác đ’ gì loài người”
Một trong 12 Công tước có thể điều khiển 1 con rồng. Con rồng này là tọa kị của hắn trên chiến trường. Hơi thở của nó có thể làm tan chảy hàng trăm con quỷ. Nếu có trong tay thứ vũ khí đáng sợ này, sức mạnh của tôi sẽ càng được củng cố.
Tôi cảm thấy ghen vị với những gì hắn có được. Tôi nhún vai và sau đó di chuyển đến bãi đậu xe.
* * *
“Wah Wah! Xe của Iron Man kìa”
Hàng loạt tiếng la hét vang lên khi Kim Su-hwans phóng xe đến.
Một chiếc Audi R8v10 Plus.
Chiếc xe mà Iron Man/Tony Stark lái. Đạt vận tốc từ 0 đến 100 trong vòng 3,6 giây, 550 mã lực. Chiếc xe thể thao mà tất cả đàn ông đều mơ ước.
Biểu cảm của Kim Su-hwan tràn đầy tự tin. Những chiếc xe khác cũng xuất hiện nhưng không ai trong số đó có thể so sánh với xe của Iron Man.
“Cứ tưởng xế tôi ngon nhất rồi, nhưng so với cái xe kia thì chẳng là gì”
Yoon Hyuk-soo cười. Anh ta có vẻ ghen tị khi nhìn Kim Su-hwan.
“Haha, xe anh cũng đâu có tệ quá mà”
Kim Su-hwan xấc xược trả lời.
Nhu cầu tăng đồng nghĩa với giá ‘Lõi’ ngày càng trở nên đắt đỏ. Một ‘Lõi’ nhỏ hơn ngón tay út thôi cũng có giá gần 1 triệu won.
Sau thông báo tới từ Hoa Kỳ, giá ‘Lõi’ ở thị trường chợ đen tăng chóng mặt. Tùy thuộc vào giá bán, họ có thể lãi gấp 10 đến 20 lần. Bây giờ thị trường đã ổn định hơn.
Chiếc xe Iron Man có giá hơn 200 triệu won. Tức là trước khi có thông báo, phải mất tận 200 ‘Lõi’ mới mua nổi chiếc xe này.
Thông thường một trận càn quét có quy mô từ 8 đến 12 người. Càng nhiều người thì tiền thu về càng ít. Kim Su-hwan đã cày cuốc không ngơi tay cho đến khi đủ tiền mua chiếc xe Iron Man.
Một ‘Người hùng’ có kinh nghiệm. Vì vậy, họ không biết làm gì hơn ngoài việc ghen tị.
“Ôi trời ơi. Cái xe đẹp quá”
Một mỹ nữ tiếp cận và ngỏ lời khen ngợi.
“Haha. Cảm ơn cô.”
Kim Su-hwan cười cởi mở.
“Kỹ năng của anh tốt thật đấy”.
“Tôi đã tham gia khá nhiều trận càn quét. Thỉnh thoảng chúng ta nên đi cùng nhau”
“Chỉ 2 người thôi á”
“Tôi sẽ dạy cô các phương pháp thịt luộc đám quái”
“Thật đáng ghen tị mà. Tôi chỉ có thể đến hầm ngục một lần một tuần”
Người phụ nữ thở dài.
Thực tế, họ không thể vào hầm ngục quá nhiều. Nhưng những kẻ cần tiền thì vẫn lao vào như thiêu thân. Ngoài ‘Lõi’ thu thập được, họ còn được thưởng hàng đống tiền.
Nhưng chỉ sau một vài trận càn quét, họ sẽ nhận ra hiện thực phũ phàng.
Thế giới đó quá khắc nghiệt, bút sa là gà chết, 1 sai lầm nhỏ cũng phải đáng giá cả tính mạng!
Bang hội tồn tại nhưng họ đều sàng lọc rất nghiêm ngặt. Những ‘Dị năng giả’ có kỹ năng khác biệt trở thành mục tiêu của sự đố kị.
Những ai may mắn còn sống là những người luôn đặt an toàn lên hàng đầu. Một khi đảm bảo được sự an toàn, Hầm ngục là một mỏ vàng cho họ ‘cá kiếm’.
Kim Su-hwan khiến các chị em say như điếu đổ. Đàn ông mạnh mẽ luôn thu hút phụ nữ.
Nhưng sự chú ý của họ sớm chuyển sang hướng khác
“Hả, có người lái xe này ở Hàn Quốc cơ à”
Yoon Hyuk-soo như mở cờ trong bụng. Một chiếc siêu xe đang tiến đến trước mặt anh.
“Xe gì đó đội trưởng”
Người phụ nữ quan tâm đến chiếc xe của Kim Su-hwan quay sang hỏi Yoon Hyuk-soo.
“Bugatti Veyron. Nó nổi tiếng là một trong những chiếc xe nhanh nhất thế giới. Nhưng giá thì khủng khiếp. Huiyu!”
Yoon Hyuk-soo huýt sáo, nhưng trong lòng tràn đầy ghen tị. Mẫu xe năm 2015. Nó thậm chí còn chưa được bán ở Hàn Quốc.
Yoon Hyuk-soo là một người mê xe hơi nên anh ta biết tất cả về nó.
Chiếc xe nhanh nhất thế giới! Giá của chiếc Bugatti Veyron có thêm 1 số 0 so với giá của chiếc Iron Man. Tức là gấp 10 lần.
Chiếc Bugatti Veyron dừng lại gần họ. Một dấu hỏi to đùng hiện lên trong đầu mỗi người.
Nuốt nước bọt ừng ực!
Gương mặt họ thay đổi. Cơ thể run rẩy yếu ớt trong sự ngưỡng mộ. Chỉ có Kim Su-hwan có biểu cảm như thể anh ta vừa nhai phải phân chó.
“Xin lỗi, tôi đến muộn chút”
Người xuất hiện là Hàn kiều Randalph Brigsiel. Tôi mỉm cười và vỗ vai Kim Su-hwan hai cái.
Cái vỗ vai đặt dấu chấm hết cho cuộc trò chuyện trước đó. Tôi nói với Kum Su-hwan.
“Tôi vẫn còn đứng vững lắm đấy”
Gương mặt của Kim Su-hwan thậm chí còn trở nên nhăn hơn.
“Anh mượn cái xe này ở đâu thế”
“Được tặng”
Lấy Bugatti Veyron làm quà? Mọi người nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt hoài nghi.
Có cày đủ 8 tháng trong hầm ngục, cũng không gom đủ tiền để mua được chiếc Bugatti Veyron. Nói cách khác, ai cũng nghĩ tôi là tỷ phú đô la. Họ hoang mang không biết tại sao, kẻ lắm tiền như tôi vẫn chui vào Hầm ngục làm gì cơ chứ.
Nhưng không có lời giải thích nào thêm. Ai cũng đang bận shock nên chả ai hỏi câu nào.
Sau đó.
Vị mỹ nữ vốn đã ngưỡng mộ chiếc xe từ lâu, Pháp sư hệ nước Lee Ji-hye leo lên xe của tôi. Nhóm thành viên nam lén nhìn cô, trông như thể họ vừa mới mất sổ gạo.
Team dịch: Đéo cần tên
Trans + Edit: Ma cô