3 cô gái nước mắt nước mũi giàn dụa, tóc tai rối bời, đang ngồi sụp xuống đất. Họ đã kiệt sức và không thể đứng vững.
Một người ngồi úp mặt vào gối. Người khác thì ôm ngực thở hổn hển. Người còn lại tiếp tục quan sát xung quanh.
Họ đã dốc toàn bộ sức lực để chạy trối chết. Và giờ thì chân họ không chạy nổi nữa rồi. Sức cùng lực kiệt, đến cả việc nói cũng trở nên khó khăn. Một bầu không khí câm lặng bao trùm.
Giá mà thời gian có thể ngừng lại, à không, giá mà họ quay lại được quá khứ.
“Những người còn lại, chuyện gì đã xảy ra với họ”
Lee Ji-hye phá vỡ sự im lặng.
Một pháp sư có chỉ số ‘Trí tuệ’ cao giúp cô có thể bình tĩnh xem xét tình huống. Hai cô gái còn lại không dám mở miệng, bởi họ chỉ nghĩ đến sự bi quan.
Đặc biệt là nếu liên quan đến Kim Su-hwan và Kim In-pil nữa. Hai thằng đàn bà đã bỏ rơi họ.
“Có ai biết chúng ta đang ở đâu không”
Tất nhiên là không ai nhấc tay rồi
Những cô gái này không có nhiều kinh nghiệm về hầm ngục. Họ thậm chí còn chẳng thèm nghĩ đến việc ghi nhớ sơ đồ hầm ngục khi tham gia càn quét.
Lee Ji-hye nhìn vào những người còn lại, nhưng trừ tôi ra. Bởi cô ấy biết tôi cũng chỉ là thằng ‘tân binh’.
Tất nhiên, sơ đồ hầm ngục này quá quen thuộc với tôi. Nhưng tôi không giơ tay.
Suy nghĩ của tôi cũng giống Park Eun-taek hiện tại. Tôi sẽ theo dõi tình hình và chào đón mọi thảm họa sắp sửa diễn ra.
“Không.”
Lee Ji-hye thở dài.
Khu vực này tối om. Ngoài tôi ra, những người khác đều đã vứt đèn đi. Chỉ vài giờ nữa chúng sẽ tắt ngóm.
“Một kế hoạch. Hãy tập trung vào một kế hoạch.”
“Kế hoạch chó chết gì cơ chứ! Tất cả chúng ta sẽ chết. Tôi sắp chết rồi!”
Một cô gái phát rồ phát dại.
Lee Ji-hye im lặng. Cô không nói gì khi bị cô gái đó điên cuồng hét vào mặt.
“Cô đã bảo chúng ta sẽ đợi thêm 5 phút nữa. Nếu cô nói không, chúng ta đã thoát khỏi Hầm ngục rồi. Lỗi là ở cô. Con bitch”
“Rồi sao nữa?”
“Cái gì?”
Cô gái giận dữ trừng mắt. Mặc kệ cô nàng có tin hay không, Lee Ji-hye vẫn im như thóc và làm bộ mặt trơ trẽn trước mặt cô ta.
“Chuyện đó qua rồi. Hay cô muốn giết tôi”
“Dây thần kinh xấu hổ của mày đứt hết rồi hả con đĩ”
“Không muốn động chân động tay thì động não đi, ngồi lại bàn bạc xem nên làm gì để không chết”
Não tôi nhảy số liên tục khi nhìn vào màn diễn xuất cool ngầu của Lee Ji-hye.
Tôi đã nhớ được tiềm năng của cô ấy rồi. Nhưng cảnh tượng trước mắt không thể giải thích được bằng tiềm năng hoặc chỉ số.
Hay tôi già rồi nên nhớ nhầm nhỉ? Hít một hơi thật sâu, tôi bắt đầu dùng ‘Tâm nhãn’.
Tên: Lee Ji-hyeChức nghiệp:‘Người hùng’
(Pháp sư hệ nước)Danh hiệu:KhôngChỉ sốSức mạnh:22Trí tuệ:41Nhanh nhẹn:18Sức bền:26Pháp lực:35Tiềm năng: (142/277)
Đặc tính: Không có
Kỹ năng: Thủy cầu (N)
Biết mà. Dù nếp nhăn trên não không nhiều, nhưng tôi không nhớ sai mà.
Nhưng thái độ hiện tại của cô ấy là sao nhỉ? Lạnh lùng và quyết đoán thật sự. Lúc còn cùng tổ đội, cô ấy chả khác gì cá ra khỏi nước, chỉ hoạt động cầm chừng và thở thoi thóp.
Đây mới là người thích hợp làm Đội trưởng. Chỉ đạo và hỗ trợ tấn công từ xa trong những trận càn quét.
Mắt tôi lấp lánh như sao.
“Tốt.”
Tôi bất ngờ tìm ra một kho báu. Cứ nghĩ lần này đi là công cốc, nhưng không ngờ lại tìm được một viên ngọc thô.
Tôi quyết định sẽ để ý đến cô ấy hơn nữa.
“Đầu tiên phải kiểm tra lại đường vào. Tôi mượn đèn của anh được chứ”
Tôi lặng lẽ đưa cô ấy chiếc đèn.
Cô đặt nó xuống và dùng một hòn đá để vẽ lên nền. Hòn đá tạo thành một đường màu trắng biểu hiện cho đoạn đường họ đã đi.
Nhưng cũng chỉ có thế. Lý do là bởi họ đã phải chạy trốn. Dù trí nhớ có tốt đến đâu, cũng phải quên một vài đoạn.
“Tôi nhớ đến vậy thôi. Mọi người thì sao?”
Hai cô gái còn lại bị Lee Ji-hye làm choáng ngợp.
Lee Ji-hye cau mày và nhìn chằm chằm xuống đất.
“Tôi nghĩ là không nên đi lại đường cũ. Lũ quái có thể đánh hơi thấy chúng ta”
“Nhưng nhỡ may họ vẫn còn sống thì sao”
“Ai cơ? Ba tên khốn nạn đã bỏ rơi chúng ta sao? Hay Park Eun-taek dũng cảm cầm chân đám quái để chúng ta được chạy thoát?”
“Park Eun-taek vẫn có thể còn sống”.
Điều đó chỉ có ở trong mơ thôi. Ai cũng nghe thấy tiếng hét của Park Eun-taek. Cậu nhóc đó chết chắc rồi.
“Chỉ vì anh ta thôi sao. Dù anh ta vẫn còn sống thì cũng có biết đường ra đâu cơ chứ. Chưa kể chúng ta có nguy cơ bị đám quái đó bắt gặp. Tôi sẽ không đi lại đường cũ”
Lee Ji-hye kiên quyết.
Cô gái vừa phát biểu lúc nãy hỏi lại.
“Thế cái quằn què gì trên mặt đất thế kia”
“Bản đồ. Chúng ta cần hiểu được địa hình của những khu vực quanh đây trước khi bắt đầu di chuyển. Có giấy bút nữa thì tuyệt nhưng giờ dùng nền đất cũng được rồi”
Cô giải thích kế hoạch của mình.
“Tôi vẫn nhớ địa hình chỗ lối vào hầm ngục. Nếu có một loại địa hình tương tự như vậy xuất hiện...|
“Nhỡ may chúng ta càng đi càng vào sâu thì sao”
Sau một hồi làm công tác “nghe nhìn”, tôi quyết định hỏi 1 câu. Phương án cô ấy đưa ra rất có thể sẽ đưa cả nhóm vào sâu hơn.
Lee Ji-hye cẩn thận giải thích.
“Có 1 loại quái có tên là Meat Bat”
“Thỉnh thoảng chúng ta thấy chúng bay lượn trên đầu đúng không”
Meat bat là đám quái có số lượng lớn nhất Hầm ngục. Thức ăn chủ yếu của chúng là xác Kobold và Goblin. Chỉ khi nào thực sự đói, hoặc lãnh thổ bị đe dọa, chúng mới chuyển sang tấn công con người.
“Đúng vậy. Đám Meat Bat có thói quen ngủ vào buổi sáng, sau đó tiến về cửa Hầm ngục vào buổi tối”
“Chúng có tập quán như vậy hả”
“Ở lối vào có rất nhiều bọ, chúng học cách săn mồi qua việc thịt luộc đám côn trùng đó”
“…..Đúng rồi.”
Hầm ngục đột nhiên xuất hiện. Và tại nơi chúng đặt chân, đã tồn tại những loài sinh vật khác từ trước đó rồi.
Đám bọ tự nhiên bên ngoài hầm ngục lỡ sa chân vào hầm ngục chẳng hạn. Rất dễ dàng nhìn thấy chúng ở 2 bên lối vào hầm ngục
Bên cạnh đó, lũ quái không thể rời khỏi hầm ngục nếu Chủ Hầm ngục không cho phép. Đó là lý do tại sao đám Meat Bat lại được tìm thấy ở lối vào.
Thật tuyệt khi Lee Ji-hye đã phát hiện ra thông tin này. Một số người đã phát hiện ra thói quen của đám Meat Bat sau 8 tháng.
Tôi chả để tâm đến mấy trò cỏn con này, nền nói chung là mù tịt. Chỉ nhớ đợt trước có thả dăm ba con Ale Snake thôi, chấm hết.
“Vậy là từ giờ, chúng ta cứ bám đuôi lũ Meat Bat à”
“Trước hết phải kiểm tra xung quanh xem có gì nguy hiểm không. Sau đó là đi lùng 1 đàn Meat Bat. Chúng ta cần kiểm tra xem chúng có bay ra lối vào để bắt bọ không. Không phải cứ cắm đầu chạy theo chúng là tốt đâu”
Cẩn tắc vô áy náy. Chẳng may tình huống xấu ra ra, thì chỉ có nước hiến xác cả đám.
Lee Ji-hye nhìn những người còn lại.
“Đến lúc hoạt động rồi”
“T..Tôi sẽ không đi”
Một cô gái tuyên bố. Đó là cô gái đầu tiên nhìn chằm chằm vào Lee Ji-hye.
“Làm thế thì cô buồn chắc?”
“Tất nhiên là buồn rồi. Chẳng nhẽ cô cứ ngồi yên thế này chờ chết sao?”
“Cũng thế cả thôi”
Lee Ji-hye không nói thêm câu nào. Cô quay đầu lại.
“Này anh Randalph? Nghe chừng anh đi với tôi sẽ có kết quả khả quan đó”
“Ok con dê.”
Tôi nhún vai và chậm rãi di chuyển, hai cô gái trông có vẻ khó chịu. Lúc này, tôi là người đàn ông duy nhất còn lại.
“Tôi cũng đi nữa”
Cuối cùng, một người phải chịu thua, rồi nén đau đứng dậy.
“.....”
Cô gái còn lại cũng hết cách. Có chanh xả, xinh đẹp gì thì nếu chết cũng sẽ hết.
Chỉ còn lại duy nhất một chiếc đèn. Cô ta không thể cứ thui thủi một mình trong bóng tối thế được.
Lee Ji-hye đảm bảo mọi người đã sẵn sàng rồi nói.
“Khởi hành thôi nào”
* * *
Khu vực này khá an toàn.
Họ quay lại vị trí trước đó và tạo lập một vài phương án an toàn.
Đầu tiên là nhờ không gian hẹp, họ có thể đặt bẫy để nhận biết đám quái xuất hiện. Những hố tên, bên trên phủ cỏ cứ thế được tạo ra.
Giờ thì họ đã có thể thở phào nhẹ nhóm.
Và ngày hôm sau.
Họ chống đói bằng ít đồ ăn nhẹ rồi bắt đầu di chuyển. Việc di chuyển cần phải càng cẩn thận càng tốt để né được lũ quái. Tuy nhiên, việc không quen thuộc địa hình khiến họ gặp không ít khó khăn
Họ quan sát kỹ một đàn Meat Bat. Bám đuôi chúng là 1 cách để thoát khỏi Hầm ngục.
Ngày đầu thất bại. Ngày thứ 2 họ hết sạch lương thực. Tôi nhận biết được thời gian nhờ có đeo đồng hồ.
Lee Ji-hye vẫn sử dụng phép thuật để tạo ra nước. Nhưng cô ngày càng kiệt sức. Và tất cả mọi người đều đói.
Vấn đề thực phẩm cần phải được giải quyết đầu tiên.
“Cái này có thể ăn được đấy”
Lee Ji-hye đâm xuyên qua cổ con Ale Snake bằng ‘Thủy thương’
Hai cô gái bị sốc. Dù có đói đến đâu, ai mà nghĩ ra họ phải ăn cái thứ kinh tởm đó chứ?
Nhìn thì giống rắn, nhưng rõ ràng nó là 1 con quái vật. Một con quái có thể ăn thịt người.
Lee Ji-hye chẳng thèm để ý.
Cô dùng pháp thuật làm bốc hết hơi nước khỏi đám cỏ và các nhánh cây gần đó, tiếp đến là màn đập đá.
“Thể hiện tí đàn ông đi xem nào anh đẹp trai”
Họ cần nhóm lửa.
Mà tôi thì dễ tính như ph* rồi. Ma sát sẽ tạo ra lửa. Với sức mạnh và tốc độ vốn có, chỉ cần vài phút, lửa đã được nhóm lên.
Con rắn bị lột da rồi được cho lên nướng. Chẳng mấy chốc, mùi thịt chín thơm lừng. Dù thịt còn sống thì Lee Ji-hye vẫn sẽ cắn ngập răng không chút do dự.
‘Sở hữu sự lạnh lùng, chính xác như máy, kỹ năng sinh tồn, khả năng hành động mà không bị ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh’
Tôi nhìn cô ấy với một nụ cười hài lòng.
‘Quá trâu bò rồi.”
Cấp độ thế này là đủ để vượt qua bài test của tôi.
‘Vẫn còn một điều kiện nữa.”
Thoát ra khỏi Hầm ngục
Tôi chờ đợi nó lâu rồi
* * *
Ba con Goblin dính đòn. Một chuyện không dễ thực hiện
Nhưng không phải ai cũng được an toàn. Một người đã bị cắn. Đó là cô gái đã phản đối Lee Ji-hye ngay lúc đầu.
“Tôi xin lỗi….”
Cô ta đã phát sốt. Một phần hông của cô ta bị cắn, và xem chừng vi khuẩn đã xâm nhập vào từ vết thương. Cơ thể cô ta nóng rực, và đang đứng giữa bờ vực của cái chết. Thỉnh thoảng, cô ta thoát khỏi cơn mê man và nói lời xin lỗi.
“Khó mà qua khỏi được”
Lee Ji-hye thở dài.
Họ không thể tìm thấy bất kỳ đàn Meat Bat nào. Càng trì hoãn lâu, cơ hội sống sót càng thấp.
“Tại sao chứ? Cô định bỏ mặc cô ấy ở lại sao?”
Đôi mắt của cô gái còn lại bốc hỏa. Nó giống như những gì đã xảy ra với Park Eun-taek.
Lee Ji-hye không phải là người duy nhất bỏ rơi cậu ta. Tất cả đều là đồng phạm. Rõ ràng cậu ta biết mình sẽ chết. Luôn có khả năng bị những người khác bỏ lại.
Lee Ji-hye cũng biết vậy. Nhưng cô lắc đầu.
“Ý của tôi không phải vậy. Có vẻ cô ấy đang bị sốt. Hãy nhìn vào thực tế đi. Tôi và Randalph-nim sẽ đi kiếm thức ăn.”
Phân công nhiệm vụ.
Tôi sẽ đi cùng Lee Ji-hye để hái nấm và cỏ dại. Chẳng biết nó có tác dụng gì trong việc hạ sốt không. Đương nhiên, nó còn phụ thuộc vào chỉ số ‘sức bền’ của mỗi người.
Vài ngày sau, những người duy nhất còn có thể di chuyển là Lee Ji-hye và tôi.
Team dịch: Đéo cần tên
Trans + Edit: Ma cô