Được Bao Nuôi Và Bao Nuôi Người Khác Là Trải Nghiệm Như Thế Nào?

Chương 12: Chương 12




Edit: An Ju

Tôi vốn muốn uống một chút nước, chó ngốc lại cho tôi một đại dương.

Tôi thật không ngờ hắn sẽ quan tâm tôi như vậy, tốt tới mức tôi nghĩ dù hắn đang gạt tôi, tôi cũng nguyện ý đem hết tất cả những gì của tôi để cho hắn, không có tiền không có việc, tôi còn có thể về nhà ăn bám, thế nhưng không có chó ngốc, tôi có thể sẽ không có dũng khí một lần nữa.

Không gì có thể thay thế việc hắn đối tốt với tôi, ở chung với hắn lâu, càng ngày tôi càng cảm thấy như vậy.

Tuy rằng chó ngốc quả thật có hơi ngốc.

Dương Xán từ lâu đã nói đến việc muốn tôi tài trợ một trận đấu bóng rổ, tuy tôi có tiền, nhưng tôi cũng chưa bao giờ đầu tư không sinh lời.

Cho dù chỉ có 6000 đồng.

Dương Xán lăn lộn khóc lóc trước mặt tôi, nói gì mà tôi cũng tốt nghiệp khoa Số học đại học I, dê con còn biết phụng dưỡng cha mẹ, sao tôi lại không biết biết ơn v…v…

Tôi cuối cùng không nhịn được nói hắn: “Được thôi, trước tiên không nói tới là ai xây nên tòa nhà Giáo dục Đạo Đức của đại học I, chỉ nói tới trận đấu này, cái khoa Số học của cậu toàn dưa hỏng táo tàu xấu*, có khả năng đánh thắng được khoa Cơ điện sao? Rốt cuộc là cậu muốn giúp khoa Số học lấy được học bổng hay là ‘may váy cưới’ giúp khoa Cơ điện** vậy?”

*Dưa hỏng, táo tàu xấu: gốc là ‘歪瓜裂枣’ – oai dưa liệt tảo, hiểu theo nghĩa tốt thì là bề ngoài xấu nhưng giá trị cốt lõi tốt hơn nhiều những thứ khác có bề ngoài đẹp đẽ hơn (có thể hiểu giống như cụm ‘tốt gỗ hơn tốt nước sơn’ của người Việt mình), còn 1 nghĩa xấu nữa là chê ‘xấu người xấu cả nết’. (Đây là tra cứu và cả ý hiểu của t, bác nào muốn bổ sung hay sửa đổi gì thì comment nha <3)

**Trong raw là’ 给机电院做嫁衣’, câu này là biến thể của câu gốc ‘为他人做嫁衣’, nghĩa là làm gì đó không công cho người khác, giành phần thiệt về mình. Chi tiết xem tại https://zhidao.baidu.com/question/1381792854605732180.html.

Dương Xán mặt dày nói: “Công ty của các cậu không phải năm này cần thực tập sinh hay sao?”

Tôi không nhìn hắn: “Chỉ còn lại vài sinh viên mới lên năm ba, không đủ tiêu chuẩn.”

Dương Xán trầm mặc một lúc, tôi tưởng hắn sẽ cho qua chuyện này, ai ngờ cái tên không biết xấu hổ này nói: “Vậy hết cách rồi, tôi đã xui mấy bạn nữ trong lớp báo danh cho Tiểu Vạn mất rồi.”

Tôi thiếu chút nữa cầm búa đập chết hắn, cả giận nói: “Cậu bị thần kinh à? Hắn căn bản không biết chơi bóng rổ!”

Dương Xán vẫn rất hùng hồn: “Hắn cao như vậy, không chơi bóng rổ thật lãng phí!”

Tôi quả thực rất muốn một ga phóng về nhà lục tìm tờ đăng ký của hắn và anh trai tôi ở Mỹ rồi xé tan ra.

Tên đàn ông ác độc này!

Cậu hát hay vậy sao không đi biểu diễn đi, làm giảng viên đại học làm quái gì.

Dương Xán còn vỗ vai tôi an ủi: “Ai da, đừng lo lắng mà, Tiểu Vạn rất thông minh, thân thể con rất cường tráng, còn hẳn một tháng, làm sao cậu biết người ta không học được, cậu cho là ai cũng là một đầu gỗ giống cậu à?”

Tôi thực sự muốn xé rách cái miệng này của Dương Xán.

Nhưng cái này cũng không thể thay đổi ý nghĩ của tôi, nếu không phải sợ chó ngốc có gánh nặng, tôi chỉ hận không thể cho hắn một trăm vạn, 6000 đồng thôi, tôi kiểu gì cũng có thể nghĩ ra được biện pháp cho hắn.

Huống hồ tôi tài trợ rồi, chó ngốc lại không chắc chắn sẽ có thể nhận được.

Khóa này của khoa Số học bọn họ thực sự không ổn.

So với khóa của tôi với Dương Xán còn kém.

Dương Xán cũng không phải là một người nghèo, tôi cũng không biết 6000 đồng có giá trị gì mà hắn phải mài mồm phá mép với tôi: “Thế nhưng cậu suy nghĩ chút đi, nếu như Tiểu Vạn thắng trận đấu này, lấy được 6000 đồng này, vui mừng như người mập 200 cân, vui đến mức chạy đến trước mặt cậu khoe khoang, thực đáng yêu, cậu không muốn thấy sao?”

Tôi như thấy một con Husky ngậm một tờ chi phiếu, lục thân bất nhận* mà chạy về phía tôi

*Lục thân bất nhận: Dịch ra là ‘mất hết tính người (lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em,vợ, con đều không nhận)’, nhưng t thấy để nghĩa vậy nó hơi ko đúng trường hợp lắm nên quyết định để nguyên luôn. T tưởng tượng ra được cái tình cảnh đó nhưng chưa tìm được từ diễn tả haizzz…

Không, không, không, tôi lắc lắc đầu, chó ngốc của tôi tuyệt đối không thể nào là Husky.

Tốt xấu gì cũng phải là Samoyed. (Dù gì cũng là chó =))

Thế nhưng quả thật tôi cũng có chút động tâm… Tôi muốn chó ngốc của tôi vui vẻ hơn chút, nhưng tôi biết nếu tôi trực tiếp đưa hắn tiền, hắn cũng sẽ không vui vẻ lắm, hắn chỉ biết gửi tiền về nhà cho bà đi khám bệnh.

Hơn nữa cho nhiều tiền quá lại khiến cái sự bao dưỡng này trở nên thật quá, tư tâm tôi không muốn như vậy.

Ngoài tiền, tôi muốn cho chó ngốc nhiều thứ hơn, chỉ cần tôi có, chỉ cần hắn cần.

Dương Xán còn nói: “Haizz, nếu cậu không tài trợ thì tôi lại phải tìm người khác tài trợ rồi, để không uổng công tôi chăm chỉ tìm kiếm, Tiểu Vạn cũng sẽ phải luyện tập thật tốt, tất nhiên công việc part-time buổi tối ở quán K khỏi làm luôn, lúc về tôi sẽ nói với Thẩm Độc Ngôn, sa thải hắn thôi.”

Tôi hung tợn trừng hắn: “Dương! Xán!”

Hắn cũng trừng tôi, còn hỏi lại: “Làm sao?”

Tôi chuyển cho hắn 6000 đồng, mắng: “Quen biết cậu thực sự là sai lầm của tôi, là tôi xui xẻo tám đời.”

Dương Xán cấp tốc cầm tiền, nói với theo đằng sau lưng tôi đang rời đi: “Này, ngày thi đấu đó nhớ đến xem nhé, cậu còn phải lên đài đọc diễn văn đấy!”

Tôi đọc cái con khỉ ấy!

Một việc rất trùng hợp, khi đó vừa đúng lúc có một đơn đặt hàng lớn ở Đức, tôi thật sự là không thể phân thân, trong một tháng chó ngốc chuẩn bị cho trận đầu tôi vẫn đang ở Đức.

Có một buổi tối ngày nào đó, tôi thật sự rất lo lắng, cũng….

Rất nhớ hắn.

Tôi thử gọi video cho hắn.

Thiếu chút nữa tôi còn tưởng là Trư Bát Giới đang nhận cuộc gọi video.

Mặt của chó ngốc sưng như một cái bánh bao vừa lên men.

“Cậu bị làm sao vậy?”

Chó ngốc hình như đang ở trong ký túc xá, âm thanh nên ồn ào nhốn nhào, hắn nói: “Chơi bóng rổ…”

Tôi đè nén hết lửa giận cùng với tâm tình muốn bầm thây vạn đoạn Dương Xán, hỏi: “Cậu chơi bóng rổ hay là bóng rổ chơi cậu?”

Chó ngốc cười là không thấy mắt đâu luôn rồi: “Cả hai…”

…Hắn thật sự cmn là một tên ngốc, vì 6000 đồng mà phải đến mức đó sao?

Vì vậy tôi nhịn không được liền hỏi: “Chỉ vì 6000 đồng?”

Chó ngốc vội vàng xua tay, nói rằng: “Không chỉ vì 6000 đồng, học bổng khoa chúng tôi hàng năm cho top 20 toàn khoa tổng là 12 vạn đó!”

…Được rồi, trách không được Dương Xán cứ mặt dày mày dạn quấy rầy tôi, tôi còn tưởng rằng từ lúc nào mà hắn lại keo kiệt như vậy, có 6000 đồng cũng không lấy ra nổi.

Là Số học của tôi kém cỏi.

Học giỏi Toán Lý Hóa, đi khắp thiên hạ đều không sợ!

Nhưng tôi vẫn không hiểu: “Nhưng chia đến cho cậu cũng chỉ có 6000 đồng thôi, cậu còn liều mạng như vậy, nếu thực sự không được, tôi…”

Tôi cho cậu.

Quên đi, tôi vẫn không nói thành lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.