Edit: An Ju
Ở tiệm thuốc, tôi chọn rượu thuốc hết nửa tiếng.
Chọn chọn đến mức nhân viên cửa hàng còn phải thận trọng nhắc nhở tôi: “Thưa anh, những rượu thuốc này đều không uống được đâu.”
Nói thừa, tôi đương nhiên biết điều này.
Cơ thể chịu thương hoàn toàn còn uống rượu chẳng phải muốn chết hay sao.
Đến tận khi cha tôi gọi một cú điện thoại tới mới có thể kéo tôi ra khỏi tiệm thuốc.
Cuộc sống khổ sở thật sự, tôi còn phải tranh thủ trở lại làm phó tổng.
Bận đến tận tối tôi mới có thể về nhà, gửi một tin nhắn cho chó ngốc.
Tôi ngồi trên ghế sofa đứng ngồi không yên chờ thật lâu, hắn tới trễ hơn so tới bình thường nhiều.
Cuối cùng tôi cũng nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, tôi bước vài bước tới mở cửa, chó ngốc mặt sưng như đầu heo bất thình lình đứng trước mặt tôi.
Cùng với mùi rượu đầy người.
Trong nháy mắt cơn tức trong tôi dâng lên, muốn nhúng đầu hắn vào bồn cầu cho rồi, cơ thể chịu thương tổn còn đi uống thành cái dạng này có phải thật muốn chết hay không vậy.
Nhưng tôi không thể phát giận được, tôi bây giờ phát hỏa làm gì chứ…
Tôi nào có tư cách để phát hỏa.
Phát hỏa vì thái độ làm việc của hắn không hăng hái, kim chủ gọi đến lại dám đến muốn nửa tiếng 6 phút 7 giây hay sao đây?
Tôi rõ ràng không phải loại kim chủ hà khắc đó.
Tôi rất dễ tính.
Đến khi chó ngốc nhếch miệng nói với tôi câu: “Hey man…”
Đã uống rượu rồi, lại còn uống say nữa.
Tôi nghiêm mặt, dùng hết một chút lực khống chế cuối cùng trong tôi, cố nén tức giận hỏi: “Cậu uống rượu à?”
Chó ngốc ngẩn người, cúi đầu ngửi trái ngửi phải trên người mình, tội nghiệp nói: “Không thúi…”
Tôi cảm thấy đầu cũng có chút đau rồi, đây là chiến lang khiến tôi cảm động lệ nóng doanh tròng buổi chiều nay sao?
Đây là một con Husky.
Thật sự không biết là tôi khờ hay là hắn ngốc.
Sợ rằng nếu nhìn tiếp tôi sẽ thực sự xách người này đến WC nhấn đầu vào bồn cầu mất, tôi xoay người đi vào phòng rồi nói câu “Vào đi”.
Tuy rằng có thể là sẽ không xách nổi.
Chó ngốc thực sự càng ngày càng giống chó, tiến vào nhà lại cứ ngửi ngửi nhà tôi.
Sau đó lập tức sốt ruột hỏi: “Anh bị thương à?”
Cậu có phải bị ngu không vậy, một thân chịu thương rốt cuộc là ai, bản thân cậu không tự nghĩ ra được hay sao?
Tôi không nói gì, hỏi: “Cậu cảm thấy sao rồi?”
Chó ngốc sửng sốt, ánh mắt còn đang nhìn xung quanh lập tức sáng lên, lóe sáng, cả người như bị người khác rút xương vậy, tê liệt ngã xuống ghế sofa, một bộ dáng của thương binh.
Tên khốn này, hiện tại biết đau rồi có phải không, ban ngày lúc làm chiến lang sao không suy nghĩ chút chứ? Còn dám uống rượu, không muốn sống nữa rồi!
Tôi đổ rượu thuốc ra lòng bàn tay chà xát, vén tay áo của hắn lên.
So với tưởng tượng của tôi còn nghiêm trọng hơn.
Viền mắt tôi hơi nóng, thương muốn chết đi được, đứa trẻ không may này.
Không được, bây giờ không phải là lúc khóc, tôi phải nhịn xuống.
Tôi nhíu mày, chó ngốc lập tức nói rằng: “Không có việc gì, tôi không đau đâu.”
Cậu nghĩ tôi mù sao, chỉ mấy vết bầm tím trên tay này cũng đã phải kêu cha gọi mẹ rồi, cậu đụng rồi ngã, có thể không đau được không?
Nhưng tôi không thế dạy dỗ hắn, bởi vì tôi sợ tôi mà há miệng ra thì sẽ rơi nước mắt mất.
Tuy rằng hắn biết tôi là một người đàn ông thích khóc, mềm yếu, nhưng dưới loại tình huống này tôi không được, tôi không thể khóc.
Như vậy có vẻ tôi quá quan tâm hắn.
Tuy rằng sự thực như vậy, nhưng ít ra tôi còn không muốn để cho hắn biết…
Chí ít… Để lại cho tôi một cái gì đó để có thể bảo vệ mình đi…
Thật ra hắn cũng không phải một người thích nói chuyện, lúc chúng tôi ở cùng nhau 70% là im lặng, tôi nghĩ cũng không có gì không tốt, hơi thở của hắn, nhiệt độ của hắn, vẫn còn ở đây, tôi đã rất thỏa mãn rồi.
Nhưng đêm nay không biết tại sao người này đột nhiên nói nhiều hơn.
“Anh… đi công tác vẫn thuận lợi chứ?”
“Ừm.”
“Đi đâu thế?”
“Đức.”
“Ở Đức vui không?”
“Không vui.”
“…”
Quả nhiên là cậu uống say rồi, cái tên hư đốn này.
Cho tới bây giờ tôi chưa từng xoa bóp cho ai, cũng không biết điều chỉnh lực nặng nhẹ, hắn cũng chẳng có phản ứng gì, không nói đau, cũng không nói không đau, chỉ nhìn tôi
Đừng nhìn nữa, cậu nhắm mắt lại đi được không hả.
…Tay tôi cũng bắt đầu run lên.
Hắn đột nhiên nói rằng: “À ừ… Cám ơn anh đã tài trợ.”
Vừa rồi chỉ chú ý đến vết thương của hắn, xoa xoa một lúc tôi mới rõ ràng cảm nhận được cơ bắp nổi rõ của hắn, rắn chắc lại cực kỳ có lực, tay dài chân dài, hoàn toàn có thể ôm toàn bộ người tôi, như ôm toàn bộ thế giới của hắn vậy, khiến tôi an tâm, thoải mái mà dựa vào.
Tôi thầm mắng mình thật không có liêm sỉ, dù hắn đã bị thương đến vậy rồi vẫn muốn chiếm tiện nghi của hắn, muốn hắn ôm tôi, hôn tôi.
Vừa ngẩn người, chó ngốc nói gì tôi chưa kịp phản ứng lại, vô ý thức phủ nhận: “Cảm ơn cái gì, cũng không phải cho cậu.”
Kết quả hắn khoe khoang một phen thành tích Số học của hắn tốt cỡ nào.
Tôi im lặng nhìn hắn, tôi biết Số học của cậu tốt rồi, nhưng cũng đừng sỉ nhục tôi như thế được không.
Cái quyển “Đề ôn thi Số học’ dày bằng lòng bàn tay mà lần trước hắn tặng tôi cìn đang đặt ở trong xe làm cục gạch phòng thân kia.
Tôi làm đề Số học cũng chỉ là để thúc đẩy năng lực suy nghĩ thôi, tôi có ôn thi đâu.
Thật là ngốc quá mà.
Tôi đổi sang xoa cánh tay khác cho hắn, mùi rượu thuốc cùng với mùi rượu trên người hắn, thậm chí còn có mùi mồ hôi xen lẫn với nhau giống hệt mùi lên men, một cái mùi không tính là dễ ngửi lại làm cho tôi say.
Chó ngốc lúc say rượu có sinh ra một chút tính xâm lược khiến tim tôi đập rộn lên.
Hắn nhấc tay chắn trước mắt, ngửa đầu tựa lên ghế sofa, hô hấp có chút dồn dập, hầu kết nhô ra còn đang hơi rung động.
Tôi xoa xoa cánh tay của hắn, trái tim sắp từ trong miệng nhảy ra ngoài, tôi đâu cũng không dám nhìn, cúi đầu nhìn thấy những mạch máu nổi rõ trên cánh tay hắn, tôi liền đầu váng mắt hoa, thiếu chút nữa muốn tiến gần đến sờ sờ.
Tôi muốn nhốt mình vào lồng gà.
Xin cậu đấy, nói gì đi, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này đi!!
“Anh… Anh và giảng viên Dương có mối quan hệ tốt không?”
Dưới bầu không khí như vậy có thể không nhắc đến cái tên ác tâm Dương Xán không? Để yên cho trai già trung niên hưởng thụ bầu không khí làm người khác tim đập mặt đỏ thêm chút nữa không được sao?
Nói đến hắn tôi lập tức tắt hứng.
Tôi tức giận trả lời: “Không phải tôi đã nói với cậu, hắn là bạn cùng phòng thời đại học à…”
Ngày nào tôi cũng muốn nôn, nhắc tới tên khốn ấy tôi chỉ muốn ói, tên giết người nào ở đại học I năm đó phân phòng ký túc không biết.
Tôi thực sự muốn đổ hết rượu thuốc vào miệng của chó ngốc, cho cậu say hẳn đi.
Nói không chừng tôi còn có thể tiện đường…
Tôi hỏi: “Cậu muốn nói gì? Bạn Tiểu Vạn?”
Hắn lại còn hoài nghi quan hệ ác liệt của tôi của Dương Xán.
Nếu không phải sau cùng cái tên không biết xấu hổ đó lấy công việc của cậu ở quán K của anh tôi uy hiếp tôi thì tôi có thể khoanh tay chịu trói?
…Thiếu chút nữa là nói lộ ra rồi.
A… Tôi có thể là đã yêu thật rồi, cái trạng thái này rất không ổn.
Hắn say thật rồi, nói câu được câu không, giọng nói cũng đã bắt đầu bện lại, trầm thấp lại gợi cảm.
Không được rồi… Tôi hơi có nguy cơ rồi… A… Bình tĩnh lại đi.
Sau đó hắn cười nhạo thành tích Số học của tôi.
Tắt hứng.
Tôi bóp hắn một cái, tên hư đốn không biết biết lớn nhỏ, không phân tốt xấu.
…Quên đi, như vậy cũng tốt.
Chó ngốc.
Hắn yên lặng một lúc, lại nhìn tôi.
Nhìn tôi, vẫn nhìn tôi, còn nhìn nữa tôi..tôi ăn cậu bây giờ…
Đột nhiên chó ngốc toàn thân nhào tới, ôm lấy tôi.
Tôi gần như lập tức cứng người.
Tôi sắp khóc rồi, tôi không phải loại biến thái này đâu…Thật đấy…
Tôi cứng người, động cũng không dám động, sợ hắn biết tôi ‘cứng’ rồi…
Tiếng nói của tôi cũng cứng rồi, khô cằn nói: “Tôi đã từng nói không có lệnh của tôi thì không được đụng vào tôi rồi phải không?”
Đầu chó ngốc đang đặt lên cổ tôi, trầm ngâm ‘Ưm’ một tiếng, lập tức dán sát lỗ tai tôi nói: “Vậy anh trừ tiền đi.”
Đừng! Có! Nói! Bên! Tai! Người! Ta! Như! Thế!
Lại còn dùng …giọng như vậy nói.
Phạm quy rồi có biết không hả.
Hiển nhiên hắn không biết, hắn ôm chặt tôi hơn, tôi có chút không thoải mái, giật mình, không dám cử động thêm nữa.
Hắn cũng cứng rồi.
Nhưng hình như hắn hoàn toàn không biết, hắn đang cọ không ngừng ở cổ tôi, giống hệt mấy con chó lúc động dục…
…Đây là di chứng do uống nhiều à?
Cả người tôi sắp chín rồi, hắn say, không biết còn sót bao nhiêu ý thức, nếu hắn say đến không phân rõ rồi đè tôi, một trai già trung niên như tôi đây tuyệt đối không tránh thoát được.
…Kỳ thực…
Vẫn nên quên đi.
Quá hèn hạ rồi.
Haizz.
Chó ngốc thì thầm bên tai tôi, nói: “Anh đừng nhìn tôi như thế, tôi thật khó chịu…”
Tôi hỏi: “Nhìn cậu thế nào?”
“Chính….chính là nhìn tôi như thế…”
“Như thế là như thế nào?”
Bàn tay thô to của hắn nắm lấy mặt của tôi, đây là lần đầu tiên hắn có hành động vô lễ như thế với tôi, trong cặp mắt mông lung đầy men say là sự thâm thúy và…hung ác mà tôi chưa từng thấy qua.
Tên khốn này cậu đang làm dữ với ai đó hả.
…Húc tôi một cái nữa tôi sẽ thiến cậu.
…Tại sao lại có thể có người ‘cứng’ đến nỗi nảy sinh ác độc như thế chứ…
Giọng nói của chó ngốc khàn khàn chưa từng có trước đây, nói: “Sau này anh đều phải nhìn tôi như vậy.”
Tôi cười: “Cậu là ai chứ hả.”
Tốc độ của hắn cực nhanh, vừa mạnh vừa ác cắn lên mặt tôi một cái, tôi không nhìn cũng biết chắc chắn đã nổi lên một dấu hồng rồi.
“Tôi, Vạn Tân Vinh.”
Chó ngốc uống say chơi vui thật đấy.
“Vạn Tân Vinh là ai?”
“Vạn Tân Vinh là bạn trai của anh.”
Hô xong câu này, hai mắt chó ngốc khẽ lật, ngất đi.
Tôi thật lâu sau đó chưa thể tỉnh hồn lại.
Boom.
Tôi nổ rồi.
Thấy pháo hoa ngoài cửa sổ không? Là tôi đấy.????