CHƯƠNG 32
“Tên.”
“Tiền Hàng, Nguyễn Văn Hách.”
“Tuổi.”
“Hai mươi bảy, mười chín.”
“Địa chỉ.”
“401-4-401 phố XX.”
“Bệnh viện số 5, phòng 120, số 438. Đường lang địa chỉ nhà mi nghe qua rất may mắn nha.” [ý nói nhà anh toàn số 4 đồng âm với chữ tử]
Tất cả tập thể cảnh sát trong đồn đều nhìn về phía Nguyễn Văn Hách, Tiền Hàng một bộ dáng muốn khóc mà dòm cậu, cậu báo danh thế này không phải là tiết lộ bản chất điên của cậu sao.
Ôn Thủy a lên một tiếng, cũng may vấn đề cứ như tự thú này bị đánh gãy, bằng không trở về anh sẽ gặp ác mộng mất.
Cảnh sát làm công việc ghi chép cứ như máy mà đánh giá Nguyễn Văn Hách, khi xác định được Nguyễn Văn Hách mặc đồ nữ mà mang giày nam, áu một tiếng chạy ra ngoài. Một vị cảnh sát khác cười trừ ngồi vào vị trí của vị trước đó, tiếp tục công việc của vị cảnh sát nọ.
“Đừng để ý nha, lúc nhỏ nó bị thằng điên sát vách cắn, cho nên dị ứng với người điên.”
Vị cảnh sát này mở miệng hỏi về vụ án, mấy người Tiền Hàng kể lại chuyện trước đó, Nguyễn Văn Hách ngồi chơi với tóc giả lâu lâu chêm vào một câu.
Ghi chép xong xuôi, cảnh sát nói bọn họ đã có thể ra về, về phần tên ăn cướp sẽ giam gã mấy ngày để cải tạo. Người phụ nữ bị cướp theo bọn họ ra ngoài liên tục nói cám ơn, bọn người Tiền Hàng nói lời khách sáo, thấy thời gian không còn sớm thì được Ôn Thủy đưa về bệnh viện. Ôn Thủy còn chưa xem Nguyễn Văn Hách mặc đồ nữ đủ, mắt vẫn cứ nhìn chăm chăm kính chiếu hậu trên xe, trong kính Tiền Hàng đang giúp Nguyễn Văn Hách đội tóc giả.
Không bao lâu sau, xe của Ôn Thủy đã dừng bên ngoài bệnh viện, Ôn Thủy cũng vào theo bọn họ. Anh chàng bảo vệ thấy Tiền Hàng mới trở về không khỏi hỏi thêm mấy câu, anh ừ ừ à à gạt đại. Lúc kí tên đăng ký ra vào, ánh mắt Ôn Thủy vô ý nhìn lên trên thêm mấy hàng, trông thấy tên của Lý Cường thì ngẩn ra, thời gian so với lần trước y đến chỉ kém hai tiếng đồng hồ, bệnh nhân được thăm là Phương Chưng. Đương lúc Ôn Thủy xuất thần suy nghĩ, cậu bảo vệ đã lấy lại bảng đăng ký và bút, lúc này y mới vào bệnh viện.
“Bác sĩ Tiền.” Ôn Thủy gọi lại Tiền Hàng đang đi phía trước, Tiền Hàng dừng lại nhìn y, “Có chuyện muốn nhờ cậy anh.”
Tiền Hàng dùng ánh mắt ý bảo Ôn Thủy nói, Ôn Thủy lại gọi anh đến dưới tán cây không khiến người chú ý, Nguyễn Văn Hách thấy hai người thần bí như thế bèn chạy qua góp vui.
“Chắc anh cũng biết chuyện của Phương Chưng rồi đúng không?” Ôn Thủy hẳn đã nắm chắc mười phần mới hỏi như vậy, mặc dù đối với Tiền Hàng vẫn chưa tin tưởng đến thế, nhưng y cảm thấy có chuyện cần phải nói.
“Anh chỉ chuyện này?” Tiền Hàng chỉ chỉ đầu, ám chỉ Phương Chưng giả điên.
“Đúng, tôi thấy con người anh cũng không tệ, muốn nhờ cậy anh một chuyện.”
Trong lòng Tiền Hàng ân ẩn không vui, cái gì gọi là con người anh cũng không tệ, trước đây có tệ thì sao?
Ôn Thủy quét mắt nhìn xung quanh, không thấy có ai mới dùng cằm hất về phía phòng trực ở phía xa, “Có thể giúp tôi không cần đăng ký ở đó không?”
“Không làm được, bệnh viện cũng không phải do mình tôi mở ra, ở đây tôi chỉ là một tên bác sĩ không quyền không chức thôi.”
Cũng đúng, Ôn Thủy thầm nghĩ, chẳng qua nếu mỗi lần ra vào y đều phải đăng ký, Lý Cường khẳng định cũng đã biết, đây cũng không phải chuyện tốt.
“Mấy ngày trước có một người tên Lý Cường đến thăm Phương Chưng, anh không muốn để ổng biết anh từng đến sao?” Tiền Hàng đã sớm cảm thấy Lý Cường khả nghi, bởi vì tuổi ông ta tương tự với cái người quen đã đoạt tài sản của Phương Chưng.
“Anh thông minh đấy.” Ôn Thủy hiếm hoi cười lên, “Vậy tôi cũng không vòng vo nữa, Phương Chưng bất đắc dĩ mới vào đây, bởi vì nếu hắn mà không trốn vào đây thì sẽ bị Lý Cường giết mất.”
Tiền Hàng rất sửng sốt, vì ông chú kia nhìn qua cũng không phải người hung tàn đến vậy, chẳng qua nếu ổng có thể cướp đoạt tài sản và công ty của Phương Chưng, muốn giết Phương Chưng cũng không phải là chuyện không thể.
Ôn Thủy và Tiền Hàng nói chuyện, Nguyễn Văn Hách ngồi xổm giữa hai người mà nhổ cỏ khô dưới đất, bỗng trông thấy một con kiến thì dòm chằm chằm. Mấy cái chân nhỏ của chú kiến chạy rất nhanh, không mất mấy giây đã chui xuống dưới đế giày của Ôn Thủy, Nguyễn Văn Hách đẩy chân y. Ôn Thủy phát hiện nên lui ra sau một bước lớn, cũng tự ám chỉ bản thân chớ có đạp người, tiếp tục nói chuyện với Tiền Hàng.
“Anh muốn thương lượng gì với tôi?”
“Cho tôi số điện thoại của anh.”
“Hả?”
Rất hiển nhiên là Tiền Hàng không phản ứng kịp, y đòi số điện thoại làm chi, bộ tưởng đây là tiểu thuyết ngôn tình hay sao?
Ôn Thủy phát hiện mình nói chuyện có vấn đề bèn vội vàng giải thích, “Tôi muốn nhờ anh là người liên lạc của tôi và Phương Chưng.”
Tiền Hàng thở phào, cũng may không phải làm người chứng hôn, “Ý của anh chính là bảo tôi giúp hai người trao đổi tin tức, hai người sẽ không mưu đồ đoạt lại công ty, hay là giết chết Lý Cường chứ?”
“Giết lão không bằng bắt lão sống cả đời sau song sắt.”
Ôn Thủy tựa hồ rất nắm chắc, tự tin đầy mặt. Tiền Hàng đối với lời của y có chút hoài nghi, không biết ngoại trừ muốn đoạt lại công ty, bọn họ còn đang âm mưu cái gì.
“Để tôi suy nghĩ chút.”
Tiền Hàng làm ra một đường lui, không quá muốn dính vào chuyện giữa bọn họ.
Ôn Thủy móc danh thiếp đưa cho Tiền Hàng, chờ khi Tiền Hàng đồng ý sẽ dễ liên lạc với y. Danh thiếp còn chưa đưa vào tay Tiền Hàng, Nguyễn Văn Hách đột nhiên một phen nắm lấy chân của y, y bị dọa trắng bệch mặt trong nháy mắt, muốn đá Nguyễn Văn Hách ra, cậu chàng lại không buông tay.
Tiền Hàng thấy vậy kéo Nguyễn Văn Hách lên, cũng chất vấn Ôn Thủy, “Cậu ấy không có ác ý, anh đá cậu ấy làm gì?”
“Xin lỗi, tôi không quen có người chạm vào mình.” Ôn Thủy bình phục lại tâm tình, thật sự là bị dọa, mà không phải là bị người chạm đến khiến ghê tởm.
Lời chỉ trích của Tiền Hàng nói không ra miệng, có số ít người không thích va chạm với người khác, thậm chí có người bị người khác chạm vào liền nôn mửa té xỉu, đành phải cảnh cáo Nguyễn Văn Hách không được tùy tiện đụng chạm người khác. Nguyễn Văn Hách hoàn toàn không để ý chuyện vừa nãy, giơ ngón tay cho Tiền Hàng xem, một chú kiến nhỏ đang đứng trên đầu ngón tay cậu.
“Tôi phải nhanh nhanh dẫn cậu ấy trở về, chuyện của các người tôi sẽ cân nhắc.”
Tiền Hàng kéo Nguyễn Văn Hách đi về phía phòng làm việc, Ôn Thủy nhìn bọn anh đi xa rồi mới đi đến lầu nằm viện.
Tiền Tuyết đang chơi vi tính của Tiền Hàng, nghe tiếng mở cửa thì ngẩng đầu nhìn, thấy là bọn anh trở về thì hỏi sao về trễ vậy. Tiền Hàng nhớ lại chuyện trước đó mà thấy sợ, xem ra sau này vẫn là bớt mang Nguyễn Văn Hách ra ngoài thì tốt hơn. Nguyễn Văn Hách thay lại quần áo của mình rồi trở về phòng bệnh, còn mang đi chú kiến nhỏ kia nữa. Tiền Tuyết thấy không còn chuyện của cô nữa, không chờ cơm chiều đã khoác túi của cô mà đi, trước khi đi còn nhắc Tiền Hàng nhớ ứng phí sinh hoạt cho cô.
Tiền Hàng không có tâm tình thả lỏng như bọn họ, cứ luôn cảm thấy như vậy không ổn. Nguyễn Văn Hách quả thực rất dễ trông coi, phần lớn thời gian cũng nghe lời, nhưng chuyện hôm nay xảy ra quá đột nhiên, ai cũng vô pháp đoán trước hay ngăn cản Nguyễn Văn Hách liều mạng chạy đi bắt cướp. Cũng may không sao, bằng không anh không cách nào giải thích với bệnh viện, cũng không cách nào ăn nói với Nguyễn Tương Văn, xem ra phải nghĩ một cách khác để hỗ trợ bệnh tình Nguyễn Văn Hách.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tiền Hàng đi làm như thường ngày, vừa vào cổng bảo vệ đã nói chúc mừng với anh, anh rất hiếu kỳ bảo vệ chúc mừng anh cái gì, lẽ nào anh được thăng chức? Tiền Hàng ôm một tia ảo tưởng rất nhanh đã biết là chuyện gì, bởi vì anh mới vào phòng làm việc đã bị một vị đồng nghiệp gọi đến phòng của chủ nhiệm, mà trong phòng chủ nhiệm có người phụ nữ ngày hôm qua.
“Hôm qua may nhờ có bác sĩ Tiền và mỹ nữ dũng cảm quên mình kia, bằng không tiền lương của tôi đã mất rồi.” Người phụ nữ kích động mà lệ nóng doanh tròng, hai tay giao cờ thi đua vào tay chủ nhiệm, “Đó chính là tiền lương hai tháng của tôi, trong nhà toàn dựa vào phần này để sống, cho nên…”
Người phụ nữ nói đến đoạn sau đã nghẹn lời, Tiền Hàng thiếu chút nữa đã khóc, chuyện vốn chính là ra sáng là chết, bà tới thế này chính là đem chuyện Nguyễn Văn Hách ra phơi bày. Trong đầu Tiền Hàng muốn liều mạng mượn cớ, nói gì đó để không phơi bày chuyện của Nguyễn Văn Hách ra, anh còn đang nghĩ, cánh cửa đóng chặt sau lưng lại mở ra, Nguyễn Văn Hách thò đầu nhìn vào trong, anh thật muốn đạp Nguyễn Văn Hách ra ngoài.
“Chị không cần khách khí như thế, đổi lại là ai cũng sẽ ra tay khi gặp chuyện bất bình.” Chủ nhiệm nói lời khách sáo, ánh mắt nhìn về phía Tiền Hàng đầy sát khí, Tiền Hàng biết mình chết chắc rồi.
Người phụ nữ trông thấy Tiền Hàng lại nói thêm nhiều lời cám ơn, ở trong phòng làm việc trò chuyện gần cả giờ mới tràn đầy cảm kích mà đi về. Người phụ nữ này vừa đi, chủ nhiệm trừng Tiền Hàng gọi đến trước bàn làm việc, chỉ chỉ cờ thi đua ý bảo Tiền Hàng giải thích.
“Kỳ thực là như vầy chủ nhiệm… hôm qua quả thực tôi có ra ngoài, chẳng qua là mang theo em gái tôi, bắt cướp chính là em gái với tôi, không phải Nguyễn Văn Hách.”
Chủ nhiệm cười lạnh một tiếng, “Cậu biết tôi gọi Nguyễn Văn Hách tới đây làm gì không?”
Lòng Tiền Hàng lạnh phân nửa, lẽ nào tự tìm đường chết rồi?
“Nguyễn Văn Hách lại xé hư thêm cái gối, nên tôi gọi cậu ta tới nói chuyện một chút.” Biểu tình trên mặt chủ nhiệm càng hung tàn hơn, “Cậu nói người bắt cướp không phải là Nguyễn Văn Hách, chẳng lẽ lúc đó cậu ta cũng ở đấy?”
“Không phải không phải…” Tiền Hàng vội vàng biện giải, “Vừa nãy tôi nói bậy thôi.”
“Nhưng hôm qua tôi đi ngang phòng làm việc của cậu có thấy em gái cậu, cậu thì lại không ở đó, hình như là đang ở bên ngoài bắt cướp.” Chủ nhiệm bắt chéo hai chân gõ bàn.
Tiền Hàng không dám nói gì nữa, chủ nhiệm cũng không ngốc, nhất định đã đoán được Nguyễn Văn Hách lén ra ngoài.
Chủ nhiệm từ trong ngăn kéo lấy ra một tập văn kiện ném lên bàn, Tiền Hàng không dám nhìn tập văn kiện kia, nhìn rồi tuyệt đối giảm thọ mười năm.
“Bác sĩ Tiền, dạo gần đây hình như cậu thường ra ngoài trong giờ làm việc.”
“Tôi sai rồi, đảm bảo không có lần sau.” Nếu chủ nhiệm đã biết, anh chỉ có thể nhận sai mới có thể có được khoan dung của chủ nhiệm không bị phạt.
“Không có lần sau? Cậu thường lén ra ngoài vào buổi trưa, còn có lúc tôi cùng mấy lãnh đạo viện không ở đây. Cậu vừa đi, camera liền không quay được tình huống hoạt động của Nguyễn Văn Hách, còn thường xuyên thấy cậu ta chạy đến cổng sau, bàn tính này của cậu tính rất hay a, bác sĩ Tiền.”
Thấy chủ nhiệm cười lạnh Tiền Hàng cũng cười không nổi, anh biết sớm muộn gì cũng có lúc bại lộ, lại không ngờ đến nhanh như vậy.
“Chủ nhiệm, hành vi của tôi đích thực là không thỏa đáng, nhưng không sai.” Tiền Hàng ưỡn sống lưng không màn gì nữa, “So với lần đầu tiên mang Nguyễn Văn Hách ra ngoài, cậu ấy đã không còn sợ người như trước nữa, cũng thích nói chuyện với người khác hơn, suy nghĩ so với trước đây cũng rõ ràng, tôi cảm thấy biện pháp của tôi không phải là chút hữu dụng cũng không có.”
Chủ nhiệm gật đầu, một bộ biểu tình ngon ha dám tranh cãi, “Cậu nói có lý, nhưng cậu đã trị hết cho cậu ta? Cậu ta không còn xé gối, ngày ngày nói tầm bậy tầm bạ như trước à, cậu nói xem cậu ta bình thường chỗ nào?”
“Lòng (tâm) bình thường, không còn hồ đồ nhiều như trước đây.” Lúc Tiền Hàng trả lời đã không còn sức lực, chỉ cần chưa khỏi bệnh, Nguyễn Văn Hách vĩnh viễn vẫn là bệnh nhân, chủ nhiệm vĩnh viễn có cớ mà phản bác anh.
“Cậu móc tim (tâm) cậu ta ra xem rồi?” Chủ nhiệm nghiến răng mà lườm, “Tôi vẫn luôn cho rằng bác sĩ Tiền là một cao tài sinh có thành tích, thấy cậu là lần đầu sai phạm còn định giơ cao đánh khẽ, nhưng cậu không chút nào hối lỗi, xem ra tôi không phạt nặng thì cậu không biết mình sai ở đâu.”
[cao tài sinh ý chỉ người thông qua nỗ lực mà có được thành tích vượt bậc]
“Đừng phạt ảnh!” Nguyễn Văn Hách nghe hiểu lời bọn họ nói, vọt đến trước bàn giải thích với chủ nhiệm, “Là tôi xin ảnh mang tôi ra ngoài, lỗi của tôi, phạt tôi đi, giam lại cũng được.”
“Cậu nói bậy bạ gì vậy?”
Tiền Hàng che miệng Nguyễn Văn Hách lại, lại bị cậu liều mạng giãy nên không thành.
“Được a, tôi thành toàn cho các cậu.”