CHƯƠNG 36
Mới sáng sớm, Phương Chưng đang dạo quanh lầu chính, bởi vì lầu chính nằm đối diện cổng chính, bác sĩ y tá đi làm nhất định sẽ đi ngang qua đây. Lúc này, Tiền Hàng xuất hiện trong tầm nhìn của Phương Chưng, hắn trốn vào nơi khó thấy bên cạnh tòa nhà, chờ Tiền Hàng đi ngang mới gọi anh. Thực ra vừa tiến vào Tiền Hàng đã phát hiện ra Phương Chưng rồi, trong mắt người khác đây là một tên thần kinh có chút hành vi dị thường, nhưng trong mắt anh thì đây là đoạn dạo đầu muốn cướp điện thoại của anh. Phương Chưng đột nhiên từ trong tối nhảy ra, Tiền Hàng đã sớm biết hắn ở đó thì làm sao bị dọa được.
“Bác sĩ Đường chú thật là nhàm chán, giả vờ bị dọa sẽ chết à?”
“Sẽ chết, còn có đừng gọi tôi là bác sĩ Đường.”
Phương Chưng sất một tiếng, sau đó đòi điện thoại với Tiền Hàng, Tiền Hàng không tình nguyện mà móc ra cho hắn, hắn ôm điện thoại chạy đến nơi không người để gọi điện. Mấy ngày gần đây, hễ có thời gian Phương Chưng đều sẽ tìm Tiền Hàng đòi điện thoại để gọi cho Ôn Thủy, hai tên hễ nói một lần là nửa tiếng trở lên, cũng chả biết là nói cái gì, dù sao thì mỗi khi lấy lại điện thoại đều sẽ hết nửa cục pin.
Tiền Hàng đến phòng làm việc thay áo blouse, rồi cầm tóc giả đi đến phòng bệnh của Nguyễn Văn Hách. Nguyễn Văn Hách xem như đã có tiến bộ, hôm qua đã nhận ra anh, mặc dù là dưới tình huống phải mang tóc giả.
Nguyễn Văn Hách nằm trên giường chơi gấp giấy, nghe tiếng cửa mở thì quay đầu nhìn, phát hiện đó là một tội phạm đang cải tạo bèn cảnh giác. Tiền Hàng thấy cậu phản ứng như thế thì biết cậu lại quên mình mất rồi, mang tóc giả lên, cậu chàng lập tức ngồi dậy, còn gọi Tiền Hàng qua đây chơi.
Tiền Hàng đi qua lại tháo tóc giả xuống, chỉ vào đầu mình nói: “Nhóc điên cậu nhớ kỹ cho tôi, đường lang hiện tại đổi kiểu tóc rồi, đầu sỏ gây tội chính là cậu.”
Nguyễn Văn Hách nhìn chằm chằm mái tóc đã mọc hai phân, đột nhiên đưa tay sờ: “Oa ha, đâm tay.”
Tiền Hàng đẩy móng vuốt kia ra, tầm mắt chuyển đến giấy trên giường, trên mỗi trang giấy đều có chữ, có bảy tám cái đã gấp xong, còn lại khoảng chục tờ.
“Đây chính là bản đồ kho báu mà cậu nói do Phương Chưng cho à?” Tiền Hàng nhặt mấy trang chưa gấp lên xem, có bảng biểu, cũng có đoạn văn tự dài, có điều trong đó đều đề cập đến một số từ ngữ rất đặc thù, tỷ như hạng mục, chỉnh hợp, đầu tư.
“Lúc Phương Chưng cho cậu không có nói gì khác sao?” Nếu như là trước kia, anh sẽ cho rằng những thứ này là đồ không quan trọng, nhưng sau khi biết Phương Chưng không bị điên, những chuyện hắn làm trước đây đều cần phải cân nhắc lại.
“Ảnh nói không thể xé, còn nói có thể đào được kho báu, rất nhiều rất nhiều tiền ” Nguyễn Văn Hách nói đến câu sau thì nâng những thứ đã gấp xong lên ném một phát, rồi nhào lên giường nằm để cho những thứ ấy rơi lên người cậu.
Tiền Hàng cảm thấy sự việc không bình thường, bèn cùng với Nguyễn Văn Hách mở những thứ đã gấp ra, lại tìm được mấy cái đã gấp trước kia trong ngăn kéo, sau đó anh mang những thứ này đi cất. Nguyễn Văn Hách la hét bảo Tiền Hàng muốn độc chiếm, anh không đếm xỉa đến cậu trở về phòng làm việc.
Ăn cơm trưa xong, Nguyễn Văn Hách ngủ trong phòng bệnh, Tiền Hàng khó có được buổi nghỉ trưa thanh tĩnh, bệnh viện cũng dần dần tĩnh lặng.
Nguyễn Văn Hách nằm trên giường được một hồi thì ngồi dậy, ngồi vào bàn lấy quyển vở của cậu ra bắt đầu viết chữ, viết được mấy phút rồi lại cất về chỗ cũ, lại trở về nằm trên giường. Cậu vừa mới nằm xuống chưa bao lâu, nghe thấy trên hành lang truyền đến một trận tiếng bước chân, có lẽ người nọ không muốn bị người biết lão tới, nên đè thấp bước chân.
Nguyễn Văn Hách nhẹ nhàng đứng dậy trốn đến cửa, nghe tiếng bước chân dần dần đến gần, trong bụng đếm đếm, lúc đếm đến năm thì tiếng động dừng ở ngay cửa, cậu hù một tiếng thò đầu ra, Lý Cường ở bên ngoài bị đọa đến ôm tim. Nguyễn Văn Hách ngớ ra, cậu còn tưởng là Tiền Hàng.
Lý Cường vỗ ngực bị dọa hết hồn, nhìn Nguyễn Văn Hách thêm vài cái rồi đến phòng bệnh cách vách của Phương Chưng, Phương Chưng đang ngủ trưa, một cánh tay thòng xuống dưới giường. Lý Cường đứng ở cửa nhìn mất mấy phút, đè thấp tiếng bước chân rời đi, lúc đi ngang qua phòng Nguyễn Văn Hách thấy cậu chàng còn đang nhìn, trừng cậu một cái rồi đi xa.
Nguyễn Văn Hách lè lưỡi với bóng lưng của Lý Cường, đại khái là ngủ không được nên đẩy đẩy cửa, ngoài cửa bị khóa mở không ra, cậu gõ cửa một cái rồi trở lại giường tiếp tục ngủ.
Cùng lúc đó, Tiền Hàng đang ngủ ngon đột nhiên bị một tiếng chuông điện thoại đánh thức, anh giật mình ngồi dậy, nghe ra là điện thoại của mình có cuộc gọi. Ôn Thủy gọi đến đương nhiên là muốn tìm Phương Chưng, Tiền Hàng không nói gì đi đến lầu nằm viện, không biết tiền điện thoại tháng này có đi tong hay không. Tiền Hàng đến phòng bệnh Phương Chưng, lay tỉnh tên này đưa điện thoại cho hắn, hắn nhận điện thoại nằm trên giường nghe, so với Tiền Hàng kẻ là chủ của điện thoại còn hưởng thụ hơn.
“Ừ… tìm lão Trịnh đi, đã đến lúc rồi.”
Tiền Hàng nghe Phương Chưng nói chuyện điện thoại, cái gọi là lúc chính là muốn động thủ chỉnh đốn Lý Cường nhỉ? Tiền Hàng đang tự hỏi Phương Chưng sẽ đối phó Lý Cường như thế nào, vừa nâng mắt liền thấy Lý Cường đang đi ngang qua song cửa phòng Phương Chưng cũng dừng lại, còn có chủ nhiệm đứng bên cạnh. Phương Chưng chú ý đến tầm mắt Tiền Hàng, sau khi phát hiện Lý Cường bèn nhảy dựng lên ghé vào song cửa nhìn lão.
“Chú chú đến thăm con rồi, mau tiêu diệt đại ma vương đứng bên cạnh chú đi, ổng cắt xén lợi nhuận công ty, nhất định phải cắn ổng mấy phát!”
Phương Chưng nói xong, điện thoại trong tay cũng ném ra luôn, Lý Cường với chủ nhiệm giật mình nhảy ra né, chiếc điện thoại bi thảm rơi xuống đất vỡ thành mấy mảnh. Tiền Hàng trong phòng bệnh ngu người luôn, đó là cái di động anh dùng tháng lương đầu tiên để mua, dùng còn chưa được ba tháng, sau khi phản ứng lại được thì đi ra ngoài nhặt di động của mình lên.
Chủ nhiệm cười khổ với Lý Cường, “Giám đốc Lý thấy rồi đấy, cậu ta chính là điên điên khùng khùng như vậy, trời lạnh rồi chúng ta trở về trước đi.”
Lý Cường liếc nhìn Phương Chưng đang hưng trí bừng bừng vẫy tay với lão, cùng chủ nhiệm trở về phòng làm việc. Sau khi hai người đi chưa được mấy phút, Tiền Hàng đã nhặt điện thoại của mình về tức giận đùng đùng tới tìm Phương Chưng.
“Đừng gấp mà chú em, hỏng rồi thì cùng lắm là đền cho chú, nhớ tìm Ôn Thủy thanh toán.” Phương Chưng căn bản không có cảm giác tội lỗi.
“Anh có biết mỗi ngày Nguyễn Tương Văn đều sẽ gọi điện trò chuyện với Nguyễn Văn Hách hay không, tôi ra ngoài một lần là bị ghi sổ một lần, toàn bộ thưởng chuyên cần tháng này đều bị trừ hết rồi, anh đi đâu tìm một cái di động cho tôi đây?” Nắm tay của Tiền Hàng cũng đã giơ lên, thật muốn cứ như vậy mà đập bẹp bản mặt của Phương Chưng.
Phương Chưng suy tư, nghĩ tới gì đó liền nói: “Mượn điện thoại của người khác gọi cho Ôn Thủy, bảo cậu ấy đưa đến một cái.”
Tiền Hàng trừng Phương Chưng một hồi, sau đó ra ngoài đi mượn di động. Anh mượn di động của Tiểu Cao gọi cho Ôn Thủy, sau khi nghe xong Ôn Thủy thật sự đồng ý, hỏi loại điện thoại rồi bảo anh chờ hai tiếng. Anh kiên nhẫn chờ ở bệnh viện, hai tiếng sau bảo vệ đưa đến cho anh một chiếc điện thoại, nói rằng một người tên Ôn Thủy đưa đến. Anh nhìn thấy loại điện thoại thì lửa giận giảm phân nửa, cao cấp hơn so với loại cũ của anh, giá tiền cũng cao hơn, anh nhịn.
“Đường lang mi nằm mộng xuân à, sao hào hứng như vậy?” Nguyễn Văn Hách thấy Tiền Hàng liền hỏi, bởi vì tội phạm cải tạo mặt mày đầy biểu tình đáng khinh.
“Nín, đừng nói càn.” Khóe miệng Tiền Hàng vẫn vểnh, đây gọi là cái cũ không đi cái mới không tới, “Đi, mang cậu ra ngoài chơi.”
Nguyễn Văn Hách nghe vậy thì vui vẻ, cùng Tiền Hàng đi ra từ phòng bệnh. Tiền Hàng đóng cửa lại, ngẩng đầu vừa vặn đối diện với ánh mắt của Hướng Cát Trình, trong tay gã còn cầm một bao thuốc.
“Thuốc cho Phương Chưng?”
Hướng Cát Trình biểu tình không mấy tự nhiên ừm một tiếng, lướt qua hai người mở cửa tiến vào phòng của Phương Chưng. Nguyễn Văn Hách không khoái Tiền Hàng dừng bước nhìn Hướng Cát Trình, trở lại kéo anh đi ra ngoài bệnh viện.
Phương Chưng vọc vọc hoa giấy màu trắng vừa mới làm được, thấy Hướng Cát Trình thì chào hỏi. Hướng Cát Trình đưa túi thuốc qua, Phương Chưng nhìn chằm chằm túi thuốc tựa như đang suy tư, sau đó nhận túi thuốc nhìn, so với bình thường thì nhiều hơn không chỉ gấp bội. Hướng Cát Trình đủ chu đáo, còn rót cho Phương Chưng ly nước.
Phương Chưng nhận ly nước cũng không vội uống, Hướng Cát Trình nói: “Chủ nhiệm nói thêm một số lượng thuốc có lợi cho bệnh của anh. Anh nói xem anh lớn thế này rồi mà giường của mình cũng không biết xếp gọn, mỗi ngày còn bắt tôi tới dọn giúp anh.”
Hướng Cát Trình lầm bầm khom lưng thu dọn giường cho Phương Chưng, còn sửa cái gối méo xẹo lại cho ngay ngắn. Phương Chưng thừa dịp Hướng Cát Trình khom lưng đem thuốc viên bỏ vào túi áo của mình, khi Hướng Cát Trình đứng dậy hắn đưa ly nước đã uống cạn cho gã.
“Dưỡng bệnh cho tốt.” Hướng Cát Trình dặn dò một câu rồi đi.
Phương Chưng đến cửa sau nhìn quanh, nghe tiếng bước chân đã đi xa của Hướng Cát Trình thì trở về bên giường, thò tay mò dưới gối nằm, mò được thứ gì đó thì moi ra nhìn, là một cây bút ghi âm.
“Chủ nhiệm Đàm, dường như bệnh của cháu tôi vẫn còn nghiêm trọng lắm.”
“Bệnh của cậu ấy nặng đâu dễ trị như thế, có thời gian bọn họ có thể khỏi bệnh không phải nhờ vào thuốc và phương án trị liệu, mà nhờ vào người.”
“Tôi hiểu, diệu thủ hồi xuân à.” Lý Cường cười, “Nhưng nó còn có thể nhận ra tôi, cho thấy cách chữa trị của các người có hiệu quả.”
“Ý của giám đốc Lý là?”
“Làm cho nó vĩnh viễn không nhận ra tôi.”
“Việc này không thành vấn đề, thuốc có thể chữa người cũng có thể hại người.”
Phương Chưng tắt bút ghi âm đi, trong mắt dần dần lộ ra sát khí.