CHƯƠNG 40
Hôm nay là cuối tuần, trên đường có không ít nam nam nữ nữ, Tiền Hàng và Nguyễn Văn Hách cũng sánh vai trên phố. Trong tay Nguyễn Văn Hách cầm một ly trà sữa, ánh mắt xoay loạn nhòm tứ phía. Tiền Hàng nhìn cậu, tiểu tử này hoàn toàn không như trước hễ thấy người lạ đông đúc sẽ sợ hãi nữa, thậm chí có khi còn bị cửa hàng ven đường hấp dẫn rồi bỏ rơi anh chạy tới xem.
Cửa hàng bên đường không có thứ có thể hấp dẫn Nguyễn Văn Hách, cậu chuyển đầu nhìn chằm chằm tay Tiền Hàng, “Em trai túi xách.”
“Tôi đập cậu giờ.” Nếu không phải quần áo của Nguyễn Văn Hách không nhiều, bọn anh cũng thường xuyên ra ngoài, sao anh lại làm túi xách cho cậu. Đương nhiên rồi, tiền mua quần áo là do Nguyễn Tương Văn trả.
Nguyễn Văn Hách đưa trà sữa đến bên miệng Tiền Hàng, “Khát rồi hả?”
Tiền Hàng thật sự là khát cúi đầu xuống muốn uống, Nguyễn Văn Hách thu hồi tay, “Không cho Tiền Hàng uống.”
Sớm muộn gì cũng cho cậu biết lợi hại của tôi, Tiền Hàng không muốn ở trên phố lưu lại tiếng xấu đánh lộn đánh lạu, thế nên nhẫn nhịn.
Hai người dạo vòng nửa ngày mới ngồi xe buýt về bệnh viện, Nguyễn Văn Hách tựa hồ lương tâm cắn rứt, nhận lấy đồ trong tay anh thẳng hướng về phòng bệnh của Phương Chưng. Lúc Tiền Hàng đi theo vào phòng bệnh, Nguyễn Văn Hách đang kéo quần áo trong túi ra cho Phương Chưng xem, đi qua đi lại trước mặt Phương Chưng như đang khoe khoang, Phương Chưng trực tiếp khen cậu là đại soái ca.
“Thế nào hả? Đẹp trai ha, Tiền Hàng mua cho em đó.”
Nguyễn Văn Hách mặt mày hớn hở cũng không chọc ghẹo Tiền Hàng, bởi vì đó là lần thứ hai cậu gọi anh là Tiền Hàng, trước kia đều gọi anh đường lang.
“Đừng vội khoe khoang, mặc lên cũng không nhất định đẹp mà.”
Tiền Hàng đứng ở cửa nói, Nguyễn Văn Hách vui vẻ ôm quần áo đi ra về phòng bệnh của chính mình thay, Tiền Hàng nhìn Phương Chưng một cái rồi đi ra, Phương Chưng thì cười ha ha ở trong phòng thêu hoa.
Mua quần áo mới, Nguyễn Văn Hách hưng phấn nửa ngày, ăn cơm trưa xong trở về phòng bệnh bày quần áo của mình ra, bày chơi đủ rồi thì ngồi vào bàn lấy vở ra viết chữ.
Tiền Hàng có chút mệt mỏi trở về phòng làm việc ngủ trưa, trên đường lên lầu anh nghe có người nói chuyện, bước chân cũng hỗn độn cho thấy có nhiều người. Anh hiếu kỳ thò đầu theo cầu thang nhìn lên, có cảnh sát và viện trưởng, láng máng nghe thấy mấy câu như “Nên vậy”, “Làm phiền các anh”. Anh đi đến tầng 2, đám người kia vừa khéo đi xuống, xét thấy anh chỉ là một tiểu nhân vật, không ai lưu tâm tới anh, nhiều nhất là nhìn anh một cái.
“Có gì cần hỏi thì cứ hỏi, chúng tôi nhất định toàn lực phối hợp.”
“Cám ơn viện trưởng, hôm nay chúng tôi thu hoạch được không ít, nếu như có chỗ nào không rõ ràng chúng tôi sẽ thỉnh giáo anh về chuyện của Đàm Bính Sinh.”
“Các anh khách khí rồi, tôi cũng không ngờ bệnh viện chúng tôi lại có một tên cặn bã như thế, thật sự làm bệnh viện mất mặt.”
Một đám người nói lời khách sáo đi xuống lầu, Tiền Hàng đẩy cửa đi vào phòng làm việc của mình, xem ra chủ nhiệm Đàm thật sự không thể về được nữa, cũng không biết tại sao.
Cùng lúc đó, Nguyễn Văn Hách buông bút xuống, cầm theo vở rời khỏi bàn, tùy ý đi đến mép giường ngồi xuống nhìn vở. Có tiếng gõ cửa vang lên, Nguyễn Văn Hách ngẩng đầu liền thấy Mã Chí Vĩ đang nhìn vào phòng bệnh.
“Ra ngoài không?”
Mã Chí Vĩ ánh mắt dại ra hỏi, Nguyễn Văn Hách buông vở xuống theo gã ra ngoài chơi, đang lo không biết làm gì giết thời gian.
Tiền Hàng ngủ cũng được một tiếng, từ phòng làm việc đi ra muốn xem xem Nguyễn Văn Hách đang làm gì. Đến phòng bệnh không thấy người đâu, anh xoay người muốn đi tìm cậu, trong phòng một trận gió thổi có chút lạnh, nghĩ Nguyễn Văn Hách ngay cả cửa sổ cũng không đóng bèn đi vào đóng. Tiếng phạch phạch của trang giấy bị mở ra truyền vào trong tai anh, vừa xoay đầu liền thấy một quyển vở, giống như quyển trước đây Nguyễn Văn Hách dùng để chép từ nắp hộp giày, mà trên vở lại có chữ.
Tiền Hàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa, có vẻ không có ai, bèn mở vở ra, lật ra trang đầu tiên viết một câu như thế này – Ai lật nhật ký của Tiểu Văn Văn, đường lang sẽ mở hai thanh đại đao của ảnh chém nát mông kẻ đó.
Tiền Hàng không nhịn được cười thành tiếng, anh cũng lấy làm lạ Nguyễn Văn Hách viết nhật ký từ khi nào, có điều lật xem nhật ký không chỉ không đạo đức mà còn phạm pháp, thế nên anh thả nhật ký về chỗ cũ. Anh đi tới cửa, đi được hai bước lại lui trở về, biết nội dung nhật ký có thể giúp hiểu rõ Nguyễn Văn Hách và trị hết bệnh cho cậu. Mặc dù nghĩ như vậy, đối với việc giở nhật ký vẫn là có do dự, sau khi suy tính mấy phút anh không nhịn được lật trang thứ hai.
Ngày 15 tháng 10 năm 20XX
Mình bị nhốt vào phòng tạm giam, lần thứ hai, hệt như ngục giam, đường loang cũng đi mất, mình lại lẻ loi một mình, cũng không còn ai chơi với mình. Sau khi ba ba đi, mình bị ma mi đưa đến đây, lúc ấy mình nghĩ mình bị bỏ rồi, vĩnh viễn luôn. Mặc dù đối với ký ức khi nấy không quá rõ ràng, nhưng mình biết căn phòng lạnh lẽo này sẽ trở thành nhà mình vĩnh viễn. Như vậy cũng tốt, mẹ không có mình sẽ sống tự do hơn, mình cũng sẽ không thành gánh nặng của mẹ, mẹ có cuộc sống của mình sẽ càng vui hơn.
Tiền Hàng đọc nhật ký trong lòng rất không biết tư vị, thế nên khi ấy Nguyễn Văn Hách mới gọi Nguyễn Tương Văn là chị, bởi vì trong lòng cậu đã không còn người nhà, người nhà của cậu đã vứt bỏ cậu để đến với cuộc sống mình mong muốn. Hơn nữa Nguyễn Văn Hách là một tên mù chữ, chữ lang trong đường lang cũng viết sai.
Ngày 18 tháng 10 năm 20XX
Bệnh viện đến một tên bác sĩ đang cải tạo, còn tự xưng là đường lang, thật không biết xấu hổ. Đường lang của mình đẹp trai hơn ổng, tóc dài hơn ổng, còn không biết xấu hổ hơn ổng, ổng vậy mà dám so với đường lang
o(ヘo#)
Tiền Hàng muốn tức mà tức không nổi lật sang trang sau, nhóc điên này còn biết bán manh nữa, anh lật tiếp mấy trang trông thấy nhật ký mấy ngày trước.
Ngày 30 tháng 10 năm 20XX
Hôm nay đường lang với Tiểu Hoa không đúng lắm, phải mang gì đó ra ngoài. Bọn mình đi ra ngoài, nhưng đụng phải một đám người Châu Phi y hệt Kungfu Panda. Đường lang bị đánh tới răng rơi đầy đất. Ảnh cư nhiên dám bảo mình chạy trước, mình thiếu chút nữa tức tới phát bệnh, cũng may là có một nhóm Peter Pan tới cứu bọn mình.
Bọn mình ngồi xe chạy đến đền Parthenon, Tiểu Ôn Thủy hóa thân thầy tế mang bọn mình đi gặp Thượng Đế, vậy mà không gặp được ╮(”)╭
Che mặt trước đã, lúc về tính lén tập kích đường lang, lại bị đường lang tóm được.
[đền Parthenon: là đền thờ thần Athena thời Hy Lạp cổ đại, xem thêm chi tiết tại đây]
Ngày 5 tháng 11 năm 20XX
Đường lang điên rồi ( ゜ ゜) hóa trang thành người ngoài hành tinh chạy đến! Còn điên hơn mình nữa, làm sao giờ, uống thuốc gì được đây?
Ngày 8 tháng 11 năm 20XX
Đường lang vẫn phát bệnh như trước, nhưng mình cảm giác được anh ấy làm như vậy là vì mình. Mặc dù chơi với đường lang rất vui, nhưng không giống với yêu thích.
Tiền Hàng đọc đến đây thì khép vở lại, trong đầu không thể thoát khỏi năm chữ kia. Ha ha, hóa ra là như vậy, Tiền Hàng tự cười nhạo mình, anh đã nói anh và Nguyễn Văn Hách không giống như yêu thích, thật đúng là bị cậu đoán trúng rồi. Có lẽ Phương Chưng nói đúng, phải có thứ tự trước sau, bọn anh căn bản không cùng một loại người.
Đi ra từ phòng bệnh, Tiền Hàng tìm đến những nơi mà Nguyễn Văn Hách thường đến chơi, đến sân thể dục thấy không ít bệnh nhân đang hoạt động tự do. Anh đứng bên ngoài tìm Nguyễn Văn Hách, không trông thấy lại đi chỗ khác.
Nguyễn Văn Hách đang bị Tiền Hàng tìm kiếm thì đang núp ở ngoài nhà ăn, sau lưng là Mã Chí Vĩ cùng với Vương Minh. Muốn hỏi sao Vương Minh lại ở đây ư, này phải kể từ mười phút trước. Nguyễn Văn Hách và Mã Chí Vĩ ra khỏi từ phòng bệnh tìm chỗ chơi, sau đó Mã Chí Vĩ nói muốn ăn thức ăn mới, lúc hai người đi thì đụng phải Vương Minh, Vương Minh cứ như vậy ngơ ngơ ngác ngác đi theo.
“Hai người chờ ở đây, tui đi trộm đồ ăn, đây là bản lĩnh nhà nghề của tui.”
Nguyễn Văn Hách son sắt thề thốt cổ vũ chính mình, cong thắt lưng lẻn vào cửa sau nhà ăn. Nhân viên công tác của nhà ăn hiện giờ xem như khá nhàn, thế nên bên này nhà bếp không có mấy ai, chỉ có hai người rửa chén. Nguyễn Văn Hách ngồi xổm ở cửa phòng bếp nhìn, thức ăn được đặt trong cái bồn lớn ở gần cửa, cậu tiến về trước hai bước là có thể đủ với tới. Nâng mắt nhìn nhìn hai người công nhân rửa chén đang tám trời tám đất, Nguyễn Văn Hách chìa móng vuốt về phía bồn lớn, bắt trúng một cọng rau lá rồi rút về chạy tuốt.
“A ha ha ha, Tiểu Mã, thức ăn của cậu tới rồi.”
Nguyễn Văn Hách hoan hô chạy ra, Mã Chí Vĩ có lẽ thật sự thích thức ăn, ánh mắt vốn đờ đẫn tóe ra ánh sáng nhìn chằm chằm cọng rau không dời mắt. Ba người ngồi xổm dưới gốc cây bên hông nhà ăn, Nguyễn Văn Hách lấy ra một cọng cải đưa đến bên miệng Mã Chí Vĩ, Mã Chí Vĩ hăng hái bừng bừng ăn.
“Cậu ăn rau sống sẽ không bị tiêu chảy chứ?” Vương Minh mở miệng, cảm thấy rất khó tin.
“Tiểu Mã sẽ không tiêu chảy, cậu ấy có dạ dày của siêu nhân.” Nguyễn Văn Hách vừa nói vừa vỗ vỗ bụng mình.
“Quen rồi, vỗ nữa sẽ toi đó.” Mã Chí Vĩ ngơ ngác nói.
[thật ra nguyên văn của câu trên là “vỗ nữa sẽ 蒌” (再拍就蒌了) và tớ trân trọng thông báo là tớ bí toàn tập =.= cho nên bên trên là hoàn toàn chế bậy, thứ lỗi cho mị cái chữ 蒌 này theo điều tra là thực vật thân thảo, k biết có liên quan cái quỷ gì nữa T^T]
Vương Minh nhìn nhìn hai người, “Hai người các cậu thường tới trộm?”
“Còn có Tiểu Hoa.”
“Cái tên mang hoa trắng ở đối diện tôi?”
“Cậu cũng biết ảnh tên Tiểu Hoa?” Nguyễn Văn Hách còn tưởng Vương Minh cái gì cũng không biết, “Ảnh là tú nương của bệnh viện chúng ta, quần áo gối đầu của cậu bị hỏng đều có thể tìm tới ảnh.”
Trong mắt Vương Minh xẹt qua thần sắc quái dị, “Hắn ngoại trừ thêu hoa còn biết làm gì? Hình như không có ai tới thăm hắn, người nhà hắn đâu?”
Nguyễn Văn Hách liếc Vương Minh một cái, lại cầm rau đút Mã Chí Vĩ, “Người nhà ảnh chưa từng tới thăm, cũng không có bạn bè, rất đáng thương đó.”
Vương Minh ngẩn ra đang muốn hỏi chuyện khác thì một người đi qua trước nhà ăn, chắc là nghe thấy bên này có tiếng nói nên quay đầu nhìn, phát hiện bọn họ rồi đi qua.
“Nguyễn Văn Hách cậu lại đút thỏ ăn!” Tiền Hàng đi đến gần phát hiện Nguyễn Văn Hách cầm một cọng rau giấu ra sau lưng, nháy mắt hiểu ra mục đích bọn cậu trốn ở gần nhà ăn.
“Không phải thỏ, là ngựa con.” Nguyễn Văn Hách lắc lắc rau trong tay, bị Tiền Hàng trông thấy lại giấu ra sau lưng.
“Ba người các cậu còn biết trốn, đến sân thể dục hoạt động đi.” Tiền Hàng khoanh tay nhìn bọn họ, tầm mắt dừng lại trên người Vương Minh là lâu nhất, tên này hiếm khi ra ngoài, mà ra ngoài lại tiếp cận đến bên người Nguyễn Văn Hách là vì sao?
Ba người bị sai sử đứng dậy đi về phía sân thể dục, Tiền Hàng đi theo sau lưng ba người. Nguyễn Văn Hách đi vài bước lại xoay đầu, lén liếc trộm Tiền Hàng rồi lại đi tiếp, đi được mấy bước lại liếc trộm, Tiền Hàng bắt lấy cánh tay cậu kéo người đến trước mặt mình.
“Cậu liếc trộm cái gì đây?” Tiền Hàng nhỏ giọng hỏi, sợ hai người đi trước nghe thấy.
Nguyễn Văn Hách sờ sờ tóc Tiền Hàng, “Lại dài rồi, không phải là tội phạm cải tạo nữa.”
Tiền Hàng cáu kỉnh phủi móng vuốt cậu ra, “Vương Minh vừa mới hỏi cái gì vậy?”
“Không có gì, chẳng qua là hỏi chuyện của Tiểu Hoa. Em nói với hắn là Tiểu Hoa không có người thân không có bạn bè, sau đó thì anh tới rồi.”
“Sau này cách hắn xa một chút, tên này muốn gây bất lợi với Phương Chưng.” Xem ra Phương Chưng lo lắng không sai, Vương Minh này quả nhiên là có ý đồ với hắn mà.
Nguyễn Văn Hách ò một tiếng, đi tiếp mấy bước đột nhiên lớn tiếng hỏi Tiền Hàng, “Đường lang anh ăn giấm rồi ”
“Ăn cái đầu cậu!”
Tiền Hàng giơ tay đẩy hai bên mắt kính, vội vàng đi đến sân thể dục.