Dược Biệt Đình - Chớ Ngưng Thuốc

Chương 43: Chương 43




CHƯƠNG 42

“Đủ rồi, cậu đi về đi.”

Tiền Hàng đẩy Nguyễn Văn Hách ra không dám nhìn cậu, cong lưng đỡ trán nhìn xuống đất, nhất định phải bình tĩnh lại, nếu không sẽ xảy ra chuyện.

Dép lê đính tai mèo xuất hiện trong tầm mắt Tiền Hàng, Nguyễn Văn Hách vẫn chưa đi, ngược lại đứng trước mặt anh.

“Đi đi, một thằng đàn ông cương với cậu, hẳn là cậu thấy ghê tởm, đi chậm chút là xảy ra chuyện gì cũng không chắc đâu.”

Nguyễn Văn Hách vẫn như cũ không nhúc nhích, nghe ra được khẩn trương trong lời nói của Tiền Hàng.

“Nếu như cậu còn muốn tôi chơi với cậu, tôi vẫn sẽ đối xử với cậu như trước, nếu như không muốn… đậu mớ!”

Tiền Hàng lại lần nữa cụng tường, tên quỷ Nguyễn Văn Hách kia lại đẩy anh.

“Anh cương lên là vì thích em đúng không, em cũng thích anh a.”

“Đừng quậy, tôi sẽ không cưỡng ép cậu.” Tiền Hàng xoa cái đầu bị đụng.

Nguyễn Văn Hách thấy Tiền Hàng không tin thì trong lòng gấp lên, nắm vạt áo Tiền Hàng liều mạng lay, “Em thật sự thích anh, không giống như với bạn bè, là cái kiểu yêu đó… này, Tiền Hàng, đường lang, anh đừng xỉu a!”

Tiền Hàng hệt như chim gõ kiến mà cụng tường, không biết cụng mấy cái rồi xỉu mất, trước khi xỉu anh còn mừng thầm, thế này thật sự là tỉnh táo rồi. Chẳng qua là Tiền Hàng vui mừng quá sớm, anh xỉu không được bao lâu đã tỉnh lại, hơn nữa là bị lạnh tỉnh, vừa mở mắt đã trông thấy Nguyễn Văn Hách đang nằm trên người mình, mà chính anh thì bị cởi sạch.

“Nguyễn Văn Hách, cậu làm cái gì?”

“Suỵt —-” Nguyễn Văn Hách bảo Tiền Hàng yên lặng, “Em chứng minh cho anh xem.”

Chứng minh? Này, đừng làm chuyện điên rồ!

Mặt Tiền Hàng đã tái rồi, chỉ thấy bên dưới của Nguyễn Văn Hách trống trơn ngồi trên bụng anh đầu nhìn về phía sau, một tay đỡ lấy phân thân của anh, cà mông trên đỉnh đầu.

“Kì quái, không vào được.”

Vào được mới có quỷ à! Tiền Hàng đỡ trán, đã không rõ ràng hiện tại là tình huống gì nữa, nhưng nhất định phải bắt nhóc điên ngừng lại.

Tiền Hàng đột nhiên bật dậy, cả người Nguyễn Văn Hách ngả về sau, vị trí giữa bọn họ lập tức thay đổi.

“Nói cho tôi biết hiện tại cậu rất hồ đồ, không biết mình đang làm gì cả.” Tiền Hàng híp mắt nhìn chằm chằm Nguyễn Văn Hách.

Nguyễn Văn Hách nâng mắt liếc trộm Tiền Hàng đang đè trên người mình, “Em rất tỉnh táo, em thích anh.”

“Cậu thích tôi? Chắc lầm rồi?”

“Không lầm đâu, em vừa mới nói là cái kiểu yêu đó, đúng rồi, lúc đó anh đã xỉu mất.” Nguyễn Văn Hách giơ tay đè vai Tiền Hàng, phi thường trịnh trọng nói với anh, “Em thích anh, cùng chơi với em một đời đi.”

“Là bị cậu chơi một đời à?” Tiền Hàng liếc nhìn chính mình, “Lần này cậu chơi đùa có hơi quá, không có ý kia thì đừng làm như vầy.”

“Vì sao anh không tin em thích anh?”

“Trên nhật ký của cậu…” Tiền Hàng kịp thời ngậm miệng.

Nguyễn Văn Hách ồ lên một tiếng quái dị, “Anh đọc nhật ký của em, đọc xong thì nên biết em thích anh chứ.”

Tiền Hàng nhớ tới nội dung nhật ký thì buồn bực ngồi dậy, lấy quần áo mình mặc vào, cũng bởi vì đọc rồi mới biết Nguyễn Văn Hách không có ý tứ kia.

“Anh chờ đó.”

Nguyễn Văn Hách cũng đang mặc quần áo, kéo quần lên chạy ra ngoài. Tiền Hàng bị bỏ lại rất bình tĩnh, ngồi xuống trước máy tính lên mạng. Mấy phút sau Nguyễn Văn Hách đã trở lại, còn mang theo quyển nhật ký của cậu, lật mở ngày 8 tháng 11 cho Tiền Hàng xem. Tiền Hàng đẩy nhật ký ra, một bộ dạng cậu cố ý kích thích tôi. Nguyễn Văn Hách lật trang khác đưa đến trước mặt Tiền Hàng thiếu chút nữa đụng trúng mắt kính của anh, Tiền Hàng cố nhịn tính khí mà xem.

Ngày 20 tháng 11 năm 20XX

Mẹ từng nói gặp được người mình thích thì phải dũng cảm bày tỏ, nếu như anh ấy có gia đình thì lẳng lặng canh giữ, nếu như độc thân thì phải mạnh dạn theo đuổi. Mặc dù mình không hiểu lắm thích mà mẹ nói là gì, nhưng nhất định không giống như mình đối với đường lang, đó là yêu, không phải thích.

“Làm sao cậu một mực chắc chắn là yêu?” Tiền Hàng liếc xéo Nguyễn Văn Hách, ngày cũng là hôm nay, tuyệt đối là mới viết thêm.

“Chính vì không giống nhau a.” Nguyễn Văn Hách thập phần khẳng định, “Anh xem này, em thích Tiểu Hoa, nhưng cảm giác Tiểu Hoa sờ đệ đệ em không giống như anh sờ đệ đệ em, vậy nên đây là yêu.”

Tiền Hàng bị sặc nước miếng của mình, Phương Chưng cũng sờ qua Nguyễn Văn Hách, “Chuyện khi nào, tên biến thái kia còn sờ chỗ nào của cậu?”

Nguyễn Văn Hách chỉ chỉ đũng quần của mình cười, “Mới vừa nãy, nhưng em hung hăng cho ảnh một cước, ảnh nói đoạn tử tuyệt tôn rồi.”

Tiền Hàng len lén lau mồ hôi trên đầu, may mà trước đây khi anh sờ không bị đạp, hơn nữa nhóc con này dùng loại tươi cười như thiên sứ đó nói lời hung tàn thế này thật rất doạ người.

Nguyễn Văn Hách thấy Tiền Hàng quay đầu, cậu đuổi theo ánh mắt của anh chạy qua bên kia, “Thế nên em yêu anh, anh cũng yêu em, tụi mình chơi cả đời.”

Tiền Hàng nghiêm túc nói: “Cậu thực sự hiểu yêu là gì sao? Là sẽ cùng đối phương sống một đời, cùng trải qua sinh lão bệnh tử vinh nhục, không phải chơi đồ hàng đến tối là tự ai về nhà nấy. Giống như cha mẹ cậu vậy, mặc dù thời gian không nhiều, nhưng thời khắc đều nhớ đến đối phương, đối phương ngã bệnh bị thương sẽ lo lắng sẽ chăm sóc, hai người chung sống sẽ làm các chuyện khác nhau, thậm chí sinh con cái.”

Nguyễn Văn Hách lắng nghe lời Tiền Hàng, biểu tình nóng lòng muốn thử trên mặt dần dần nhạt đi, sờ sờ bụng mình, “Em không biết sinh con, Tiền Hàng anh biết không? Thế nên anh thích con nít, mới đi yêu Tiểu Tuyết?”

“Tôi đương nhiên yêu Tiểu Tuyết, bởi vì nó là… phắc!”

Tiền Hàng còn chưa nói hết câu, Nguyễn Văn Hách đã một bạt tay lên mặt Tiền Hàng, mắt kính thiếu chút nữa bị tán nát.

“Cô ấy có thể sinh em bé nên anh liền yêu cô ấy phải không?”

“Phát điên gì vậy, đó là em gái ruột của tôi.”

Tiền Hàng tháo mắt kính xuống xoa xoa mắt, cũng may mắt kính không bể, bằng không anh lại thành người mù. Nguyễn Văn Hách nghe đến em gái thì ngây ra, cậu cho rằng Tiền Tuyết tuổi nhỏ hơn mới gọi Tiền Hàng là anh, hóa ra là cách gọi anh của tình anh em kia.

“Đầu óc cậu thường xuyên hồ đồ, chờ bệnh cậu trị hết tỉnh táo rồi còn cho rằng đối với tôi là yêu, tôi liền quen với cậu.” Tiền Hàng cảm thấy đau đầu, nhưng u sầu trước đây đã bị quét sạch, khóe môi không tự giác nhếch lên.

“Anh nói thật chứ? Được, chờ em xuất viện rồi thì anh chính là của em.” Nguyễn Văn Hách cười ha ha chạy ra ngoài, tiếp đó lại thò đầu vào hỏi Tiền Hàng ngồi sau bàn, “Tiền Hàng, anh thích em không?”

“Không thích.”

“Đừng ghẹo em nữa, đệ đệ anh cũng đã dựng lên rồi.”

“Tôi, tôi giết chết cậu…”

Tiền Hàng thật không biết làm sao đối diện với nhóc điên này nữa, lần này xem như là bị cậu bắt được thóp rồi.

Nguyễn Văn Hách chạy đi trong miệng hát ca khúc không rõ ý nghĩa, chạy đến bậc thang ra khỏi lầu làm việc, hai chân chụm lại nhảy xuống từng bậc từng bậc. Nhảy xong cầu thang cấp bốn, cậu lại nhảy nhảy nhót nhót đi về lầu nằm viện, trong lúc vô ý nhìn về phía sau lầu nằm viện, phía sau tường xuất hiện thêm một bộ quần áo, rõ ràng có người đứng. Xuất phát từ hiếu kỳ, cậu nhẹ nhàng rón rén đi ra phía sau tòa nhà, đi đến gần thì nghe thấy mấy câu nói chuyện thật nhỏ nhưng không rõ ràng.

“… Anh vẫn là đồng ý rồi chứ…”

“… Ở đây có 100 vạn, cưới một cô vợ làm buôn bán nhỏ, cũng đủ anh tìm…”

“Xin lỗi, chuuyện che giấu lương tâm tôi làm không được.”

“Làm người đừng có ngoan cố như vậy, bác sĩ Hướng.”

Nguyễn Văn Hách nghe thấy tiếng của Hướng Cát Trình ngừng lại, còn người nói chuyện với bác sĩ Hướng thì rất quen tai.

“Tiền anh giữ đi, sau khi chuyện thành còn có 100 vạn nữa.”

Người sau tòa nhà đi ra, chạm ngay mặt với Nguyễn Văn Hách chưa kịp lẩn trốn. Hướng Cát Trình theo sau đi ra trông thấy Nguyễn Văn Hách thì ngẩn người, lén liếc Lý Cường đi phía trước gã, sau đó đi về phía lầu làm việc. Nguyễn Văn Hách gãi gãi đầu, thấy hai người đi xa rồi mới vội vàng chạy về phòng bệnh của Phương Chưng. Lúc này Phương Chưng đang ở trong phòng bệnh của hắn mà thêu hoa, nghe tiếng mở cửa thì nhìn tới, Nguyễn Văn Hách vừa vào chạy thẳng đến Phương Chưng đang ngồi trên giường.

“Tiểu Hoa, bác sĩ của anh không phải người tốt. Ổng với ông già lần trước làm giao dịch, nhưng em không nghe rõ.”

Nguyễn Văn Hách vừa đi vào đã tố cáo với Phương Chưng, trên mặt Phương Chưng không có biểu hiện gì, gọi Nguyễn Văn Hách qua xem hắn thêu hoa.

“Tiểu Hoa! Em nói gì anh không nghe sao? Bác sĩ của anh có vấn đề!”

“Tôi có vấn đề gì?”

Hướng Cát Trình đột nhiên tiến vào hỏi. Nguyễn Văn Hách bị dọa nhảy dựng, nhảy lên giường lăn tới mé bên kia, trốn dưới giường lén liếc trộm Hướng Cát Trình.

Hướng Cát Trình nhìn Nguyễn Văn Hách như một con mèo thì cười, nói với Phương Chưng: “Thời gian hoạt động của anh đến rồi, ra bên ngoài hoạt động một chút đi.”

“Dạ, trưởng quan!”

Phương Chưng bỏ kim xuống cúi chào với Hướng Cát Trình, gọi Nguyễn Văn Hách ra ngoài chơi. Lúc Nguyễn Văn Hách đi ngang qua người Hướng Cát Trình thì nói một câu kẻ xấu, Hướng Cát Trình bất đắc dĩ nhún vai.

“Tiểu Văn Văn, tụi mình tới chạy đua.”

Phương Chưng ra khỏi phòng bệnh dừng lại, làm ra động tác chuẩn bị chạy đua. Nguyễn Văn Hách nghe thế liền lên tinh thần, chưa đợi Phương Chưng hô chạy thì đã vượt lên trước chạy ra ngoài tòa nhà, Phương Chưng đuổi theo.

Tiền Hàng vốn định xem xem Nguyễn Văn Hách đang làm cái gì, ra khỏi lầu làm việc thì thấy đối diện chạy tới một thằng điên, lập tức ngăn Nguyễn Văn Hách lại. Nguyễn Văn Hách làm sao lại nghe lời Tiền Hàng, nhào về phía anh, bưng mặt anh chụt một ngụm hôn lên miệng.

“Xong rồi xong rồi, tui thất tình rồi!” Phương Chưng chạy theo phía sau đặt mông ngồi xuống đất, như một bà cô đanh đá ăn vạ ngồi dưới đất quẩy chân.

Hướng Cát Trình không nhanh không chậm đi ra, thấy Phương Chưng thế này thì lại sửng sốt, “Anh bị loãng xương rồi?”

“Tui mắc bệnh thất tình rồi, tui may áo cưới cho người ta rồi.”

Phương Chưng bưng mặt giả bộ khóc, Nguyễn Văn Hách ở đối diện đã buông Tiền Hàng ra chạy mất. Tiền Hàng lau miệng truy sát cậu, bởi vì trên đỉnh đầu anh có camera theo dõi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.