CHƯƠNG 67
Tết Nguyên Đán là một ngày lễ lớn, ba mẹ Tiền Hàng lại ở nhà anh, cái Tết này có vẻ tưng bừng hơn, ngay cả Tiền Tuyết vừa thi xong cũng đã trở lại. Tiền Tuyết vừa vào cửa đã nghe nói Nguyễn Văn Hách mang thai, bị dọa tới há hốc mồm, Tiền Hàng liền biết cái chủ ý hôi thiu này không phải từ cô mà ra.
Cả gia đình vui vẻ trải qua cái Tết Nguyên Đán này, ba mẹ Tiền Hàng vừa ngay kỳ nghỉ nên ở lại chơi mấy ngày. Tiền Tuyết hoàn toàn là một kẻ chủ nghĩa bản thân, thi xong rồi cũng không có gì làm bèn ở lại nhà Tiền Hàng không đi. Bọn họ ở lại như thế này, căn nhà hai phòng của Tiền Hàng liền không đủ dùng, Tiền Tuyết vốn muốn đẩy Tiền Hàng và Nguyễn Văn Hách ra nằm sàn phòng khách, nhưng mẹ Tiền nói Nguyễn Văn Hách có bầu, thế nên Tiền Tuyết trước giờ vẫn ở nhà ăn ngon nay phải ngủ sô pha.
“Đây là sỉ nhục đời này của em.” Tiền Tuyết phẫn hận nói.
“Đây gọi là báo ứng, ha ha.” Thân làm anh hai, Tiền Hàng một chút cũng không thương tiếc em gái nhà mình, cuối cùng cũng báo được mối thù bị Tiền Tuyết ăn hiếp mấy năm qua.
Tiền Tuyết không có ý tốt mà dòm Nguyễn Văn Hách, ánh mắt đảo liên hồi không biết đang nghĩ cái gì. Tiền Hàng bắt đầu cảnh giác, lỡ như Tiền Tuyết tố cáo giới tính của Nguyễn Văn Hách với ba mẹ, trời sẽ sập mất.
“Em đừng có kiếm chuyện à.” Tiền Hàng không thể không nhắc nhở Tiền Tuyết, miễn cho cô thật sự đi mách lẻo.
“Yên tâm, em rất là có chừng mực.” Tiền Tuyết nhìn chằm chằm Nguyễn Văn Hách liếm khóe miệng, “Nhưng em phải hành hạ tiểu Văn Hách cho tốt, cho anh đau lòng chơi.”
“Em dám, anh tính sổ với em.”
Tiền Tuyết khóc lên, chạy đến phòng ngủ ba mẹ cáo trạng, “Mẹ, anh hai mắng con, không cho con sờ bụng chị dâu.”
“Cái thằng quỷ hư hỏng này lại ăn hiếp tiểu Tuyết, muốn ăn đế giày của mẹ hả!”
Trong phòng truyền đến tiếng mắng của mẹ Tiền, Tiền Hàng thật hận, anh chính là được nhặt mà.
Mắng thì mắng, chứ đám người mẹ Tiền muốn ra ngoài đi dạo vẫn phải mang Tiền Hàng theo, còn bảo anh mang nhiều tiền chút nữa. Kẻ một chút địa vị cũng không có còn có thể nói gì đây, mang theo tiền và thẻ ngân hàng cùng họ ra ngoài chơi. Nếu nói ba mẹ Tiền Hàng không yêu thương anh thì thật oan uổng quá, dạo ở chợ đồ đạc này nọ đủ thứ đồ mà không mua, quần áo treo trên cao thì lại mua mấy món. Ba mẹ Tiền Hàng vốn muốn tặng Nguyễn Văn Hách một cái váy, đơn giản bị Tiền Tuyết đoạt mất.
Trải qua một ngày xem như là yên ổn, Tiền Hàng và Nguyễn Văn Hách trở về bệnh viện làm việc, Tiền Tuyết thì ở nhà với ba mẹ.
Hôm nay sau khi tan ca, Nguyễn Văn Hách lặng lẽ mở cửa thò đầu vào trong, Tiền Hàng ở phía sau khẽ đẩy cậu một cái, cậu lảo đảo tiến vào. Nhưng mà trong nhà trống trơn, không biết mấy người Tiền Tuyết đi đâu rồi. Tiền Hàng cởi áo khoác thả lên sô pha, nhóm Tiền Tuyết chắc là ra chợ dạo rồi. Nguyễn Văn Hách lôi túi nước ấm trong áo ra, mặc kệ những người kia đi đâu chơi rồi, trước thả lỏng một phen đã.
Tiền Hàng sờ túi nước ấm ước lượng, “Tôi thay nước nóng cho em nha, có hơi nguội rồi.”
Nguyễn Văn Hách vỗ vỗ bụng, nước nguội đích thật là rất khó chịu. Tiền Hàng vào nhà bếp nấu nước sôi, tránh cho làm nhóc điên của anh bị lạnh sinh bệnh.
Ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân hỗn độn, trong mơ hồ có thể nghe thấy đám người Tiền Tuyết nói chuyện. Nguyễn Văn Hách vừa nghe bọn họ sắp trở về, vội vàng vào phòng bếp tìm Tiền Hàng đòi túi nước. Tiền Hàng đang nấu nước nóng, trong túi chỉ có một nửa túi nước lạnh, không kịp thay nước nóng đã nhét vào bụng Nguyễn Văn Hách.
“Lạnh quá.”
“Ráng nhịn, ai bảo em ra chủ ý thối.”
Ngoài cửa có người mở khóa, hai người tay chân luống cuống nhét túi nước ấm vào rồi chỉnh áo lại. Lúc này cửa mở ra, ba người Tiền Tuyết đi vào, thấy hai người ở trong bếp lén lút vụng trộm bèn đi qua xem. Hai tên kia càng kinh hoảng, áo Nguyễn Văn Hách nhất thời không bỏ vào quần được, túi nước ấm thuận thế rớt xuống đất.
“Cháu của ba rớt rồi?” Bố Tiền đẩy đẩy mắt kính khom lưng cúi nhìn túi nước trên đất, mẹ Tiền huých ông một cái.
Tiền Hàng bị dọa ngốc thấy nhặt không được mà không nhặt cũng không được, Nguyễn Văn Hách thì lại trốn sau lưng anh không dám nhìn bọn họ.
“Được rồi, đừng trốn nữa, con thật sự cho rằng bọn ta mắt lão mù mờ không phân rõ nam nữ à.”
Bố Tiền tháo mắt kiếng xuống lấy áo chùi chùi tròng kính, Nguyễn Văn Hách nghe thấy câu này thò ra nửa cái đầu. Tiền Tuyết thì lại lè lưỡi bán manh, Tiền Hàng ở đối diện mặt đầy nghi vấn nhìn cô.
Mẹ Tiền nhặt túi nước ấm dưới đất lên nhét cho Tiền Hàng, “Lần đầu chúng ta tới thì Tiền Tuyết đã nói rồi, vốn chúng ta còn tưởng nó đang nói đùa, nhưng thấy con đang dưỡng bệnh, bọn ta cũng không tiện đánh một trận lúc con đang bị thương. Nguyễn Văn Hách mặc dù tuổi nhỏ có hơi ham chơi, nhưng nó đối xử với con quả thật không tệ, chỉ sợ dù con có bạn gái nó cũng không thể chăm sóc con như vậy, bọn ta đành mở một con mắt nhắm một con mắt.”
Tiền Hàng len lén lau một vốc mồ hôi trong lòng, cũng may lúc đó có thương thế mới tránh khỏi bị hành hung, nhưng mà khoan đã, khi đó bị thương không đánh, bây giờ khỏe rồi không phải là muốn… Tiền Hàng vừa mới phản ứng kịp, giày của bố Tiền đã cởi ra rồi.
“Hay cho mày thằng tiểu tử thúi, dám tìm con trai, tao đánh gãy giò mày!”
Bố Tiền bùng nổ huơ đế giày hành hung Tiền Hàng, Tiền Hàng vừa chạy trốn vừa cầu xin. Tiền Tuyết với mẹ giả bộ can ngăn, dù gì thì bố Tiền đánh một trận hả giận thì không sao nữa.
Cả nhà cơm tối cũng chưa ăn lăn lộn qua lại tới tối muộn, bố Tiền đánh cũng đánh chửi cũng chửi rồi, ngồi trên sô pha nghỉ lấy hơi. Tiền Hàng nhận lấy trà Tiền Tuyết đưa qua, cẩn cẩn dực dực đưa đến trước mặt bố, bố Tiền trừng anh một cái nhận lấy trà uống.
“Vậy ba à, đây là ba đồng ý rồi?” Tiền Hàng cẩn thận thăm dò, bố Tiền không nói gì chỉ uống trà.
Mẹ Tiền ho nhẹ một tiếng, “Con chỉ hỏi ba con không hỏi mẹ?”
Tiền Hàng sáp qua bên cạnh mẹ nịnh nọt, mẹ Tiền vốn mặt lạnh bỗng cười, nói với Nguyễn Văn Hách: “Nhìn cái gì, không rót ly trà cho mẹ đi.”
Nguyễn Văn Hách còn chưa rõ xảy ra chuyện gì, Tiền Hàng rót trà xong nhét vào trong tay cậu, bảo cậu đưa cho mẹ Tiền.
Mẹ Tiền nhận lấy trà của Nguyễn Văn Hách, ngồi xuống nói: “Bọn ta cũng xem như đồng ý đi, con thích làm gì thì làm cái đó đi, con trai con gái thì sao, sống với nhau không được thì cũng như không.”
“Cám ơn ba mẹ.”
Tảng đá trong lòng Tiền Hàng xem cuối cùng cũng hạ xuống, may mắn ba mẹ anh hiểu rõ lý lẽ, bằng không có thể anh đã bị đánh què giò. Thấy Nguyễn Văn Hách còn đang ngốc ngốc nhìn bọn họ, anh kéo cậu qua nói cám ơn ba mẹ. Nguyễn Văn Hách nói cám ơn xong mới hỏi tại sao, anh liền nói chuyện của họ đã thành rồi sẽ không có ai cản nữa, Nguyễn Văn Hách lập tức cười lên.
“Đừng vui nữa, lấy cơm ăn thôi.” Mẹ Tiền lấy thức ăn nhanh mà họ mua ở bên ngoài từ trong túi ra.
Có sự cảm thông của ba mẹ, Tiền Hàng có thể nói là xuân phong đắc ý, nụ cười treo trên mặt cũng không mất. Nhưng mà ở đây giải quyết được ba mẹ của mình, còn có một vấn đề phải giải quyết, đó chính là mẹ của Nguyễn Văn Hách. Nguyễn Tương Văn đối với Nguyễn Văn Hách tuyệt đối chính là yêu chiều, nếu như cô biết con trai mình bị người ta cắp mất, có khi nào cô sẽ đánh anh một trận như lúc đối phó với mẹ con Niếp gia không.
“Đường lang, anh đang nghĩ gì vậy?”
Nguyễn Văn Hách huơ huơ tay trước mắt Tiền Hàng, lúc này anh mới chú ý đến cậu.
“Không có gì, mẹ em đã rất lâu rồi không đến thăm em nhỉ, gần đây cô ấy đang làm gì?”
“Mẹ với bạn trai đang đi du lịch, nghe nói ngày mai sẽ trở về.” Nguyễn Văn Hách trông chừng mấy bệnh nhân thật quá nhàm chán, lật đọc sách giáo khoa của cậu.
Tiền Hàng trông bệnh nhân trong căn tin phát ngốc, ngốc được một hồi lại hỏi: “Chuyện của mình đã nói với cô ấy chưa?”
“Đã sớm nói rồi á, em nói với mẹ là em thích anh, mẹ nói mẹ cũng thích. Anh là của em, dù có là mẹ cũng không nhường.” Nguyễn Văn Hách khép sách lại trịnh trọng nhìn Tiền Hàng.
Tiền Hàng xoa xoa đầu Nguyễn Văn Hách, Nguyễn Tương Văn nhất định nghĩ là Nguyễn Văn Hách đang nói đùa, chờ khi trò đùa này thành sự thật, nói không chừng cô ấy sẽ bị tức ngất. Quên đi, đi một bước tính một bước vậy.
Giống như Nguyễn Văn Hách nói, ngày thứ hai Nguyễn Tương Văn đi du lịch trở về, vừa trở lại đã chạy đến bệnh viện thăm Nguyễn Văn Hách. Nguyễn Văn Hách đã lâu không gặp được cô, thân mật mà làm nũng với mẹ, còn nói quan hệ với Tiền Hàng.
“Con nói cái gì, con nói con với bác sĩ Tiền…”
Nguyễn Tương Văn quả thực không dám tin tưởng lỗ tai của mình, con trai của cô cùng với bác sĩ Tiền trở thành tình lữ? Ai có thể nói cho cô biết trong này có phải xảy ra vấn đề gì hay không.
Tiền Hàng nắm chặt tay Nguyễn Văn Hách, cùng cậu mười ngón nắm chặt cho Nguyễn Tương Văn xem, “Xin giao con trai của cô cho cháu, cháu muốn chung sống với em ấy đối đãi như với bạn đời.”
Nguyễn Tương Văn hé miệng á khẩu không nói nên lời, cô đã từng không chỉ một lần suy nghĩ đến tương lai của con trai, lấy chuyện Nguyễn Văn Hách từng là bệnh nhân tâm thần mà nói, không có cô gái nào sẽ xem trọng cậu, dù cho bệnh tình đã khỏi cũng vẫn ảnh hưởng. Cô thậm chí đã tưởng tượng con trai sẽ cô độc đến già, đáng thương mà chết già trong bệnh viện số 5, nhưng duy độc chưa từng nghĩ rằng Tiền Hàng sẽ thích con trai cô.
Tiền Hàng thấy Nguyễn Tương Văn không nói gì cho rằng cô muốn phản đối vội vàng giải thích, “Cô Nguyễn, cháu nghiêm túc, sẽ không vì em ấy là bệnh nhân mà lừa gạt, càng sẽ không vứt bỏ em ấy. Cháu cũng đã từng giãy giụa, từng lãnh đạm với em ấy, nhưng cháu vẫn không nhẫn tâm nhìn em ấy tiều tụy uể oải. Lúc em ấy còn nằm viện, cháu từng cho rằng em ấy chỉ thích cháu như với bạn bè, bệnh tình em ấy lại thường xuyên thay đổi thất thường, cháu càng không thể hạ quyết tâm.”
“Vậy cậu cũng đừng dụ dỗ con trai người ta!”
Lời này của Nguyễn Tương Văn vừa thốt ra, Nguyễn Văn Hách liền muốn giải thích, cô ném một ánh mắt như dao qua, Nguyễn Văn Hách ngậm mồm ngay.
“Không phải dụ dỗ, mà là hấp dẫn lẫn nhau.” Thành thật mà nói, Tiền Hàng sớm đoán được Nguyễn Tương Văn sẽ phát hỏa.
“Thích từ khi nào?” Nguyễn Tương Văn vẫn như cũ hùng hổ dọa người.
“Đại khái là ánh mắt đầu tiên.”
Khi ấy Nguyễn Văn Hách xé nát gối đầu, bông vải bay đầy trời, Nguyễn Văn Hách tựa như một thiên sứ gãy cánh khiến Tiền Hàng thương tiếc, có lẽ chính từ ánh mắt đầu tiên ấy đã làm anh thích Nguyễn Văn Hách.
Nguyễn Tương Văn hừ lạnh, “Tôi không tin nhất kiến chung tình.”
“Cháu cũng không tin, nhưng ở cùng Văn Hách cháu cảm thấy cuộc sống này thú vị hơn, có lẽ không phải Văn Hách cần cháu, mà là cháu cần em ấy.”
Câu này khiến Nguyễn Tương Văn không biết phải phản bác thế nào, cô nghiêng đầu hỏi con trai mình, “Con trai, con thích anh ta sao, sống vui vẻ không?”
Nguyễn Văn Hách liên tục gật đầu, còn ngẩng đầu cười với Tiền Hàng. Nguyễn Tương Văn thấy vậy thu sự hung hăng lại, có lẽ chỉ có Tiền Hàng mới có thể cho cậu vui vẻ, chỉ cần con trai sống hạnh phúc là đủ rồi.
“Nếu Văn Hách đã nói như vậy, hai đứa tự xem mà làm đi.” Nguyễn Tương Văn đi đến trước mặt Nguyễn Văn Hách, vươn tay ôm con trai, “Con lớn rồi đã có thể ứng phó mọi chuyện, hạnh phúc của chính con cũng chỉ có bản thân mới có thể cảm nhận, việc mẹ có thể giúp con chính là xem con sống thật hạnh phúc.”
“Cám ơn mẹ.”