Được Chiều Sinh Kiêu: Chọn Trúng Vương Phi Trẻ Con

Chương 115: Chương 115: Cái giá mười năm




Không khí lập tức căng thẳng.

Lão giả đạm mắt quét qua ngân châm trong tay Lạc Lạc, ha ha cười, nhưng vẫn không buông Thượng Quan Lăng Phi ra.

Mắt thấy Thượng Quan Lăng Phi không có chút lực phản kháng nào, Lạc Lạc nóng nảy, ngân châm trong tay không chút lưu tình phóng ra.

Ngân châm trực bức lão giả, hắn bình tĩnh vung lên ống tay áo rộng thùng thình, ngân châm liền vô ảnh mà biến mất.

“Ha ha… Tiểu cô nương công phu không tệ.”

Ngân châm bị bắt không để lại dấu vết, Lạc Lạc thất kinh, biết lão giả công phu thâm hậu.

Nàng không buông tha tiến lên trước mấy bước: “Ông muốn gì?”

Ai ngờ lão giả nhắm mắt, trên mặt một mãnh yên tĩnh, đối với địch ý của nàng văn phong bất động.

Đồng thời, ngón tay bắt lấy mạch đập của Thượng Quan Lăng Phi.

Thấy thế, Lạc Lạc an tĩnh, nàng nhìn Thượng Quan Lăng Phi, hắn cũng hướng nàng gật đầu một cái.

Qua một lúc lâu, lão giả buông tay ra, híp mắt đứng cười.

Nhìn vẻ mặt của lão, Thượng Quan Lăng Phi dường như thấy có chút gì đó hi vọng.

Hắn có chút kích động dương giọng nói: “Ông có thể trị hết chân của ta?”

Lạc Lạc chớp mắt một cái, lập tức hiểu ý Thượng Quan Lăng Phi kích động.

Ánh mắt nàng lập tức trở nên khẩn trương.

Lão giả đối với ánh mắt tràn đầy mong đợi của Thượng Quan Lăng Phi, bí hiểm gật đầu.

“Mười năm cô quạnh, chỉ cần ngươi có thể chịu đựng, thì có thể đứng lên.”

Mười năm cô quạnh?

“Có ý gì?” Thượng Quan Lăng Phi hỏi tới.

“Ngươi bái ta làm thầy, đi theo ta, theo ta mười năm, đây là cái giá.” Lão giả nhẹ nhàng chậm chạp phun ra câu này, giọng nói tồn tại thanh tâm quả dục vô tình.

Nghe được lời của lão giả, Lạc Lạc theo bản năng càng thêm đến gần Thượng Quan Lăng Phi.

Ánh mắt nàng phức tạp nhìn lão giả: “Ông nói chỉ cần ca ca theo ông mười năm, ông liền có thể trị hết chân cho ca ấy?”

Ca ca sẽ rời nàng mười năm…

“Không sai, mười năm.”

Lão giả nhìn Lạc Lạc, nhẹ nhàng cười: “Ký lai chi hà bất an chi*, mỗi người đều muốn vì cuộc sống của mình phụ trách, hắn là hắn, ngươi cũng chỉ là ngươi.”

*Dù gặp chuyện gì cũng hãy bình tĩnh đối mặt.

Nhìn lại lão giả ánh mắt lấp lánh, nơi đó như có thể nhìn thấu tâm tư nàng, Lạc Lạc cúi thấp đầu.

Hít một hơi thật sâu, nàng rời khỏi chỗ bên cạnh Thượng Quan Lăng Phi.

Nhưng, nàng mới vừa động, Thượng Quan Lăng Phi liền nắm lấy tay nàng không để nàng rời đi.

“Lạc muội muội, nếu muội không muốn ta đi, ta liền ở lại bên cạnh muội.”

Ánh mắt của hắn, kiên định như vậy, không hề có một chút do dự.

Lạc Lạc hơi quay người, trong lòng ấm áp, nhưng cuối cùng vẫn từ từ rút tay ra.

“Ta thích một ca ca đứng cao hơn ta, cho nên, Lạc Lạc không muốn ca lưu lại.”

Thuận thế, nàng đến gần trước mặt lão giả, ngửa mặt lên rất nghiêm túc hỏi: “Ông thật sự có thể trị hết cho ca ca sao?”

“Ha ha… Lão phu chưa nói dối bao giờ, cũng chưa bao giờ dễ dàng vì người chữa bệnh, cho nên…”

Nói xong, hắn chợt cười ha hả chuyển sang Thượng Quan Lăng Phi, không nói hết câu.

“Mười năm… Ta đã biết.”

Lạc Lạc rất nhanh lại lui về bên cạnh Thượng Quan Lăng Phi, phòng bị mà nhìn lão giả.

“Khoan đã, ai biết được ông có thể chữa khỏi cho ca ca không, ta không tin ông.”

Đối với địch ý không chút khách khí của Lạc Lạc, lão giả mặt không biến sắc, vẫn như cũ một bộ tiên phong đạo cốt.

“Ha ha ha… Tin tưởng là có thể trị được, không tin liền không trị hết.”

Lạc Lạc còn muốn nói, lại bị Thượng Quan Lăng Phi ngăn lại.

Tiếp theo, ánh mắt hắn có chút cung kính nhìn về phía lão giả.

“Nghe nói trên giang hồ có một người được gọi là Y Tiên Diệu Thủ thần y hành tung vô định, thích chu du thiên hạ, không ai biết rõ tướng mạo, càng không ai biết rõ tuổi tác, chỉ biết người đó cách mười năm lại tái xuất giang hồ, hơn nữa mỗi lần xuất hiện chỉ chữa trị cho một người duy nhất.”

Nghe vậy, lão giả thế nhưng chỉ cười không nói.

Cuối cùng, lão nhẹ nhàng chậm chạp cất tiếng: “Nếu đã suy xét kỹ, đêm nay giờ tý, hãy đến Tử Trúc Lâm tìm ta.”

“Giờ tý đêm nay? Nhanh như vậy!” Lạc Lạc không nhịn được trợn to hai mắt lên tiếng kinh hô.

“Không sai, hơn nữa chỉ có thể một mình hắn, lão phu không gặp người ngoài.”

“Ta cũng muốn đi.” Lạc Lạc thốt lên.

Lão giả nụ cười càng sâu.

“Tiểu oa nhi, ngươi có đến cũng vô ích, số mạng ngươi đã định, ý nguyện của ngươi lão phu cũng bất lực, bất quá… Mười năm sau ngược lại có thể xoay chuyển.”

Ý nguyện của nàng?

Ca ca muốn rời khỏi nàng mười năm, nàng muốn trở lại tương lai, đây chính là ý nguyện của nàng.

“Mười năm sau cái gì có thể xoay chuyển?” Nàng không kịp chờ đợi hỏi tới.

“Thiên cơ bất khả lộ… Nhưng là, số mạng do bản thân nắm giữ, bước ngoặt của ngươi, là nằm ở ngươi, hoặc hỉ hoặc bi, cũng do ngươi.”

Nói xong, lão lắc đầu nhẹ nhàng thở dài, sau đó tung người nhảy một cái, trong nháy mắt liền biến mất ở trước mắt bọn họ, tới vô ảnh đi vô tung, tay áo rộng bồng bềnh không lưu bụi.

Trong không khí, từ từ truyền đến âm thanh của lão: “Giờ tý đêm nay, nhớ lấy, quá hạn không đợi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.