Được Chiều Sinh Kiêu: Chọn Trúng Vương Phi Trẻ Con

Chương 92: Chương 92: Kẻ địch nhỏ




Lạc Lạc chưa kịp đáp lại, thì một giọng nói ôn hòa đột ngột chen vào: “Thì ra là hiền thê của Thập Tam đệ hiến kế, thật đúng là phu xướng phụ tùy, không tệ, không tệ.”

Không cần quay đầu lại, Lạc Lạc cũng biết được đây là giọng nói của ai. Hừ.

Vốn là còn muốn ngồi cách Thương Nguyệt Vô Triệt một chút, nhưng vào lúc này lại chủ động ôm lấy cánh tay của hắn, quẹt môi nói: “Vô Triệt ca ca, có con ruồi ở bên tai ta gọi ông ông, thật là phiền nha.”

Giọng nói nàng mềm nhũn, tràn đầy ngây thơ cùng thú vị, người ngoài không biết còn tưởng nàng là đang làm nũng.

Khóe môi Thương Nguyệt Vô Triệt càng giương cao, hắn thuận thế ôm bả vai nàng, cưng chiều trả lời: “Con ruồi ở nơi nào, chỉ ta xem.”

Nói xong, hắn hướng về phía Lạc Lạc nhìn trái một chút nhìn phải một chút, còn cố làm ra vẻ giơ lên tay áo đuổi ruồi.

Hai người bọn họ có qua có lại diễn tuồng trước mặt Thương Nguyệt Lưu Vân, giống như đổ dầu vô lửa, khiến cho cổ khí tức ở trong ngự thư phòng có khuynh hướng bùng lên.

Hắn đường đường cảnh Vương Gia, bây giờ lại giống như một tên hề để kẻ thù không đội trời chung giễu cợt.

Tự ái cao ngạo trong nháy mắt bị đả kích đến trắng bệch, nắm chặt quả đấm, đột nhiên buông ra, cây sáo bằng ngọc trong lòng bàn tay xoay tròn thành vòng sáng bén nhọn, bay về phía Lạc Lạc.

Hoàn toàn không có dự liệu được Thương Nguyệt Lưu Vân đột nhiên thẹn quá hóa giận ra tay, Lạc Lạc căn bản không kịp phản ứng.

Mắt thấy cây sáo bằng ngọc sẽ đánh tới ót, Thương Nguyệt Vô Triệt trong nháy mắt sắc mặt lồng lên sương lạnh.

Trong chớp mắt, chiết phiến trong tay hắn “vèo” một cái bay ra ngoài, đồng thời đưa tay đem Lạc Lạc giữ bên mình tránh bị đả thương.

Chiết phiến mang theo mạnh mẽ chân khí cùng cây sáo bằng ngọc thoáng chốc va chạm, “Bùm!” một cái bắn ra vô số ánh sáng, mang theo bụi tỏa ra trong không khí.

Bụi tản đi, Lạc Lạc mở mắt, đáy mắt bốc lửa.

Nàng đỡ Thương Nguyệt Vô Triệt đứng vững, sau đó ngẩng đầu tức giận hướng Thương Nguyệt Lưu Vân.

“Nhân lúc người ta không để ý mà đả thương, còn là đả thương một hài tử nhỏ yếu, đây là loại bản lĩnh gì, đường đường là Cảnh vương gia lại theo học?”

“Hừ! Bổn vương đối phó hạng người gì sẽ dùng loại thủ đoạn đó, ngươi… Lạc vương phi, chớ ở trước mặt ta giả vờ khờ dại nữa, ngươi nhỏ yếu? Phi, ngươi so với mười nam nhân còn muốn lợi hại hơn!”

Lạc Lạc nhảy lên đôi mày thanh tú, khóe miệng cười cong đến mức tức chết người không đền mạng: “Được cảnh Vương Gia để mắt, Lạc vương phi nho nhỏ ta đây… Đương nhiên không hổ thẹn!”

Thương Nguyệt Lưu Vân sắc mặt lo lắng nhìn tới trước Lạc Lạc.

Nếu như hắn là thua ở trong tay Thương Nguyệt Vô Triệt cũng không có tức giận như vậy, nhưng lại là thua ở trong tay tiểu nha đầu này!

Hận nhất là Thương Nguyệt Vo Triệt đáng chết may mắn thế nhưng có được nha đầu thâm tàng bất khả lộ này bên cạnh, nếu như Thượng Quan Lăng Phi cũng bị Thương Nguyệt Vô Triệt thu phục, vậy…

Nghĩ tới đây, trong đáy mắt hắn nhất thời cuồn cuộn âm trầm sâu sắc.

Đã như vậy, hắn nên sớm tiêu diệt nàng!

Nghĩ xong, Thương Nguyệt Lưu Vân liền vận khí trong tay, sát chiêu bén nhọn lần nữa hướng về phía Lạc Lạc.

Mắt thấy chưởng phong khiến sắc mặt Thương Nguyệt Vô Triệt trở nên căng cứng, hắn nhanh chóng đẩy ra Lạc Lạc: “Lạc Lạc, nhanh lên một chút thừa lúc này chạy đi thôi.”

Thương Nguyệt Lưu Vân… Thế nhưng muốn ngay trong hoàng cung hạ sát Lạc Lạc!

Không cần Thương Nguyệt Vô Triệt nhắc nhở, Lạc Lạc cũng rõ ràng cảm thấy Thương Nguyệt Lưu Vân đối với mình sinh lòng sát ý.

Nàng lui sang một bên, nhìn bọn họ đánh nhau, chưởng phong bén nhọn thỉnh thoảng phá tan hoa cỏ mảnh mai, chiết phiến bay múa, cây sáo bằng ngọc va chạm, tia lửa bắn tán loạn, phát ra tiếng va chạm chói tai.

Tình huống không ổn a!

“Vô Triệt ca ca, ngươi phải cố lên a.”

Lạc Lạc một bên hô xong liền muốn ích kỷ chạy đi, nhưng chân lại cứ dính vào mặt đất không thể nhúc nhích.

Giãy giụa lại giãy giụa, Lạc Lạc cuối cùng vẫn đứng tại chỗ không hiểu tâm tình bản thân vì sao vẫn vững vàng, chuyên chú nhìn trận đấu trước mắt.

Chợt, nàng nhìn thấy thủ hạ của Thương Nguyệt Lưu Vân – Nhược Phàm cầm kiếm xông về chiến trường.

“Vô Triệt ca ca, cẩn thận phía sau!” Lạc Lạc lập tức lên tiếng nhắc nhở.

Thật ra thì Thương Nguyệt Vô Triệt đã sớm phát hiện Nhược Phàm đột kích, lúc thanh âm Lạc Lạc vừa dứt, hắn chợt ra một chiêu giả tránh né Thương Nguyệt Lưu Vân, sau đó xoay người đột nhiên phản kích hướng Nhược Phàm.

“Đúng là đi tìm chỗ chết!” Hắn nở nụ cười âm lãnh, lãnh khốc tuyệt tình.

Nhược Phàm không kịp chuẩn bị trợn to hai mắt, không ngờ mình đã sớm bị phát hiện, hoàn toàn không đỡ được phản kích của Thương Nguyệt Vô Triệt.

“Ầm!” Hắn nhận một chưởng, lập tức liền bị văng ra khỏi vòng chiến.

Thấy Nhược Phàm bay ra ngoài, Lạc Lạc ánh mắt có chút lạnh, mủi chân điểm nhẹ một chút thi triển khinh công hướng Nhược Phàm đi tới.

Xoay người, ngân châm trong tay nàng lóe lên bắn phía lưng Nhược Phàm: “Thế nhưng ngươi lại dám đánh lén bùa hộ thân của Lạc Lạc ta, để ta cho ngươi nếm thử một chút mùi vị!”

Trong không khí, ngân quang chói mắt, nhanh chóng xuyên qua lưng Nhược Phàm.

Trùy Cốt Châm vừa vào thân thể, Nhược Phàm liền khổ sở kêu đau ra tiếng, đồng thời nặng nề té vào trong bụi hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.