Được Chiều Sinh Kiêu: Chọn Trúng Vương Phi Trẻ Con

Chương 95: Chương 95: Khởi binh không dám vấn tội




Nhược Phàm cúi thấp đầu, đỡ thân thể còn có chút yếu đuối đi trên đường nhỏ ở Cảnh vương phủ.

Mang theo hoang mang cùng lo lắng nào đó không biết tên, bước chân của hắn dừng một chút, sau đó vòng lại một hướng khác bước đi.

Chỉ chốc lát sau, hắn liền đến trước cửa một gian phòng.

“Cốc cốc cốc, Diểu Diểu cô nương, ta là Nhược Phàm.”

Vừa dứt lời, bên trong truyền tới một đạo thiên kiều bá mị đáp lại: “Vào đi.”

Nhược Phàm đẩy cửa vào, Diểu Diểu đang nhàn nhã nhuộm móng tay.

Thấy hắn đi vào, ả miễn cưỡng nhướn lên lông mi đen nhánh cong vút: “Thật là khách ít đến, làm sao ngươi lại tới đây?”

Nhược Phàm do dự một chút mới nói: “Diểu Diểu cô nương, ta tới là có chút chuyện không hiểu, là về một chút hành động… của Vương gia.”

Nghe vậy, Diểu Diểu lập tức ngừng công việc trong tay, lực chú ý chợt tập trung.

“Hành động của Vương Gia? Nói rõ ta nghe.”

Nhược Phàm cúi đầu suy tư một chút, há miệng, vẫn còn do dự.

“Nói mau a, Vương Gia rốt cuộc thế nào? Chẳng lẽ… Vương Gia có nữ nhân khác?” Giọng nói của Diểu Diểu không khỏi có chút trở nên bén nhọn.

“Không phải, phải… Ai, làm sao nói đây, chuyện là như vầy…”

Nhược Phàm liền trước đem chuyện xảy ra trong hoàng cung nói một lần, vẻ mặt có chút rầu rỉ nói tiếp: “Ta cảm thấy được Vương Gia giống như đối với Lạc vương phi xuống tay quá mức lưu tình, này thật không phù hợp phong cách hành sự trước sau như một của Vương Gia.”

Miểu Miểu sắc mặt thay đổi: “Không ngờ tên tiểu nha đầu kia cũng có thể trở thành một con hồ ly, hừ!”

Nói xong, nàng đột nhiên vỗ mạnh lên bàn, bước chân có chút nặng nề mà chạy ra ngoài, đem Nhược Phàm bỏ lại tại chỗ.

. . . . . .

Vườn hoa to lớn, mùi hoa quanh quẩn nơi chòi nghỉ mát, lá xanh hoa hồng chập chờn.

Thương Nguyệt Lưu Vân cầm bút vẽ, ở trước mặt hắn dựng thẳng một khối vải vẽ tranh sơn dầu, trên tranh có nữ nhân con ngươi sáng trong, phong cách thanh tân thoát tục, nghiễm nhiên từ trong họa đi ra là một tuyệt thế giai nhân.

Bỏ tay xuống, Thương Nguyệt Lưu Vân đem bút vẽ gác lại một bên, sau đó nhìn người trên vải vẽ tranh sơn dầu.

Cuối cùng, hắn môi mỏng nhàn nhạt nâng lên, nỉ non trầm thấp tràn ra: “Nàng về sau chắc là xinh đẹp như thế này a.”

Nhưng vào lúc này, Diểu Diểu xông vào, kèm theo chút xung động cao giọng nói.

“Vương Gia!”

Nghe được âm thanh, mi tâm Thương Nguyệt Lưu Vân hơi cau lại, như có chút không vui.

Khi Miểu Miểu đến gần, liếc nhìn mỹ nhân trên vải vẽ tranh sơn dầu, mắt trợn to.

“Vương Gia, nữ nhân này là ai?” Nàng chỉ vào vải vẽ tranh sơn dầu, hơi không khống chế được âm thanh hỏi thô lỗ.

Cơ hồ là cũng trong lúc đó, Thương Nguyệt Lưu Vân hất tay lên, vải vẽ tranh sơn dầu liền xuất hiện một làn vải che phủ, ngăn cách ánh mắt ghen ghét của Diểu Diểu.

Thuận thế, hắn xoay người nhìn nàng, không nhanh không chậm, gương mặt tuấn tú hiện lên lãnh cuồng (băng lãnh+cuồng ngạo).

“Diểu Diểu, vẻ mặt này của nàng sẽ làm nữ nhân trở nên rất xấu.” Hắn giọng nói hơi trầm, truyền đến không vui của hắn.

Bị hắn nói như thế, Diểu Diểu sắc mặt cương cứng một chút.

Nàng hít một hơi thật sâu, thuần thục điều chỉnh vẻ mặt của mình.

Trong chớp mắt, ả miễn cưỡng chuyển đổi khuôn mặt thành trước sau như một thiên kiều bá mị tươi cười, giữa uyển chuyển hàm xúc mang theo tươi cười: “Vương gia, giải thích của ngài luôn sâu sắc như thế.”

Thuận thế, ả cố làm ra vẻ nghi vấn ngắm một cái bức họa đã bị che kín, thử thăm dò nói: “Vương Gia, ngài vẽ mỹ nhân đây quả thật tựa như tiên nữ từ trên trời bay xuống, trong đời… Ta còn chưa từng thấy qua mỹ nhân thoát tục như vậy, ha ha…”

Nói xong lời cuối cùng, nàng dùng nụ cười gượng giả dối để che giấu tâm can bị ghen ghét cắn xé.

Đối với khuôn mặt giả bộ cười của nàng, Thương Nguyệt Lưu Vân biết rất rõ, hắn che giấu đáy mắt không kiên nhẫn, nhẹ nhàng giương môi cười một tiếng, nụ cười tuấn mỹ không tiếng động khiến Diểu Diểu có chút mê mang.

Thuận thế, hắn thân mật ôm eo nàng hướng bên ngoài đình đi tới.

“Diểu Diểu, nàng cảm thấy trên đời này còn có nữ nhân nào có thể hạ thấp nàng sao?” Giọng nói hắn mang theo trầm thấp trêu chọc.

Một lời nói mập mờ tựa như ca ngợi, khiến lòng của Diểu Diểu có chút phiêu phiêu.

Thân thể nàng mềm mại dựa vào hắn, nũng nịu ô hay mà làm nũng với hắn: “Vương Gia nói chuyện thật là dễ nghe.”

Nàng mềm nhũn khiến Thương Nguyệt Lưu Vân khẽ bật cười.

Nghe hắn cười nhạt, Diểu Diểu mặc dù cũng phụ họa cười, thế nhưng trong đầu vẫn là thật kỹ ghi nhớ dung nhan bức họa kia.

Ả nhất định sẽ tra ra là con hồ ly tinh nào dám cùng ả đoạt nam nhân!

. . . . . .

Lạc vương phủ.

Bên ao cá, Lạc Lạc thật vui vẻ ngồi ở trên hòn đá, đôi chân nhỏ ở trong ao dung dăng, thỉnh thoảng đá mặt nước, đem cá trong ao sợ đến khắp nơi tán loạn.

Mà người khởi xướng là nàng còn hả hê mà “ha ha ha” cười không ngừng.

Hoan Hỉ hầu hạ ở một bên, thỉnh thoảng lột quả nho cho nàng, để cho nàng tận tình hưởng thụ.

Thương Nguyệt Vô Triệt men theo âm thanh đi tới, xa xa liền nhìn thấy Lạc Lạc khuôn mặt tươi cười ngọt ngào.

Mặt nước sóng gợn lăn tăn, chiếu rọi gò má nàng trắng nõn phấn nộn, sạch sẽ đáng yêu.

Khóe môi hắn không tự chủ nâng lên, đi đến gần, im lặng vẫy lui Hoan Hỉ, cũng đón lấy công bóc quả nho cho Lạc Lạc của nàng.

Chơi rất vui vẻ khiến Lạc Lạc hoàn toàn không biết người bên cạnh đã sớm thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.