Được Chiều Sinh Kiêu: Chọn Trúng Vương Phi Trẻ Con

Chương 104: Chương 104: Không thể giết nàng




Tả Thừa Tướng kinh ngạc nhìn về phía Lạc Lạc, khó có thể tiếp nhận lời nói của Thương Nguyệt Vô Triệt.

Vừa nãy, Thương Nguyệt Vô Triệt không để lại dấu vết mà chú ý nét mặt Tả Thừa Tướng, không buông tha dù một chuyển biến nhỏ nhất.

Hắn đang khẩn trương, không biết lời nói của mình có thể khiến sư phụ bỏ đi ý niệm giết Lạc Lạc.

Một lúc lâu, Tả Thừa Tướng kinh ngạc đi qua, khôi phục lại lý trí.

Ánh mắt của hắn lấp lánh nhìn thẳng Thương Nguyệt Vô Triệt, đáy mắt có nồng nặc chất vấn.

“Vô Triệt, ngươi sẽ vì không nỡ giết nàng mà nói dối chứ? Chuyện Bắc Man Tộc, làm sao một oa nhi có thể biết rõ.”

Tả Thừa Tướng vẫn là không cách nào tin tưởng một oa nhi có thể hiểu được nhiều như vậy.

Thương Nguyệt Vô Triệt không chút hoang mang nhìn thẳng vào mắt Tả Thừa Tướng.

Quả nhiên nếu không đưa ra lý luận, sư phụ không thể nào chỉ đơn giản như vậy liền tin tưởng.

“Sư phụ, đồ nhi nói thật, chuyện này cảnh Vương Gia cũng biết, chính vì hắn biết mưu kế của Lạc Lạc khiến hắn thua cuộc, nên mới mất khống chế mà ngay trong hoàng cung liền muốn diệt trừ Lạc Lạc.”

Nghe vậy, Tả Thừa Tướng hình như nhớ ra cái gì đó, cố gắng chống đỡ các nếp nhăn nơi mắt, âm thanh có chút giương cao.

“Ngươi là nói chuyện trong vườn thượng uyển, ngươi và Cảnh vương gia xảy ra xung đột là do hắn muốn giết nó? Nó thế nhưng khiến Cảnh vương gia kiêng kỵ đến nỗi không tiếc công khai giết nó.”

Thương Nguyệt Vô Triệt gật đầu một cái.

“Sư phụ, Cảnh vương gia muốn giết Lạc Lạc, cũng là bởi vì hắn đã ý thức được sự tồn tại của Lạc Lạc có thể uy hiếp hắn, cho nên mới phái người tới ám sát Lạc Lạc .”

“Thật không ngờ… tiểu oa nhi này lại để ta cảm thấy ngoài ý muốn.”

Tả Thừa Tướng trầm ngâm đi tới lui mấy bước, rốt cuộc hạ quyết tâm.

“Đã như vậy, hãy giữ lại mạng sống của nó, bất quá…”

Ngữ điệu trở nên trầm thấp, nặng nề nhìn Thương Nguyệt Vô Triệt, tiếp tục: “Ngươi phải biết rõ thân phận của mình cũng như tương lai sau này, nếu sự tình này lại tái diễn, ngươi phải bảo toàn tính mạng của mình trước tiên, đối với tiểu oa nhi này, có thể giữ thì tốt, nhưng cần phải biết cân nhắc nặng nhẹ.”

“Sư phụ dạy bảo, Vô Triệt ghi nhớ trong lòng.”

Thương Nguyệt Vô Triệt nhẹ giọng đồng ý, căng thẳng trong lòng rốt cuộc cũng hạ xuống.

Tả Thừa Tướng gật đầu một cái, sau đó xoay người đi ra ngoài: “Trở về thôi, ta muốn cùng ngươi nói một chút chuyện Lạc Lạc bị ám sát tối nay.”

. . . . . .

Thương Nguyệt Vô Triệt một đường ôm Lạc Lạc trở lại Lạc vương phủ, ôm nàng đi về phía gian phòng của mình.

Đặt nàng trên giường lớn, hắn cẩn thận đắp chăn cho nàng.

Sau đó, hắn ngồi vào bên mép giường canh chừng nàng ngủ.

Người bắt cóc nàng tối nay… Hắn có thể khẳng định chính là nữ nhân lần trước lẻn vào vương phủ ám sát hắn.

Xem ra kẻ địch của hắn đã đem mục tiêu chú ý dời sang nàng.

Hắn vuốt ve gương mặt nàng, gương mặt nhỏ nhắn bị tay hắn bao phủ.

Vẫn còn nhỏ như thế, làm sao có thể tự vệ?

Hắn nên an bài thật kỹ một chút.

Thả màn xuống, hắn đi ra phòng ngủ.

Thiếu Ngân vẫn canh giữ ngoài cửa.

Thấy Thiếu Ngân, Thương Nguyệt Vô Triệt tâm khẽ động.

Có lẽ, hắn nên vì Lạc Lạc tìm một cận vệ, mà người kia… Phải là nữ nhân!

Trong đầu liền lập tức đưa ra giới tính.

Ngay sau đó, đầu óc của hắn bắt đầu loại bỏ một số lựa chọn.

Người duy nhất có khả năng bảo hộ Lạc Lạc là… Phượng Thiên Linh!

Sau khi quyết định được người, tâm tình của hắn không khỏi thoải mái, tiểu oa nhi sẽ càng thêm an toàn.

Đúng lúc này, Thiếu Ngân mở miệng nhắc nhở: “Vương Gia, Tả Thừa Tướng vẫn đang đợi ngài.”

“Ân, ngươi ở lại đây coi chừng, không cần đi theo.”

“Vâng” Thiếu Ngân đã dự đoán trước chủ tử sẽ kêu hắn bảo vệ tiểu vương phi.

Dặn dò hết thảy, Thương Nguyệt Vô Triệt liền rời khỏi.

. . . . . .

Khi hắn đi vào thư phòng, Tả Thừa Tướng lập tức xoay người lại.

“Vô Triệt, chuyện hành thích tối nay ngươi thấy thế nào?”

“Đồ nhi cảm thấy chuyện này cùng Cảnh vương phủ không khỏi có liên quan… Sư phụ, xem ra Cảnh vương phủ nuôi dưỡng rất nhiều ám nhân chúng ta không biết. Nữ nhân hành thích Lạc Lạc lần này, đã hơn một lần hành thích ta, Cảnh vương gia ở hoàng cung không giết được Lạc Lạc, rất có khả năng sẽ phái người đi.”

Thương Nguyệt Vô Triệt suy đoán, mày nhíu chặt.

Nếu như Thương Nguyệt Lưu Vân nhất định muốn giết Lạc Lạc, hắn quả thật muốn hảo hảo xem một chút.

Thương Nguyệt Lưu Vân… khó đối phó.

Vẻ mặt Tả Thừa Tướng cũng không mấy thoải mái, nhưng người hắn lo lắng không phải Lạc Lạc, mà là tiền đồ của Thương Nguyệt Vô Triệt có rất nhiều chướng ngại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.