Được Chiều Sinh Kiêu: Chọn Trúng Vương Phi Trẻ Con

Chương 97: Chương 97: Tiểu hồ ly




Thương Nguyệt Vô Triệt lại đến gần nàng một bước, cơ hồ là muốn dán vào nàng.

Khoảng cách như vậy khiến Lạc Lạc có chút không được tự nhiên.

Hắn thấp con mắt nhìn nàng, môi mỏng kéo nhẹ: “Lạc Lạc, ta phát hiện nàng càng lớn lại càng không thông minh.”

Nghe vậy, Lạc Lạc sửng sốt một chút, có chút không phục trợn tròn mắt: “Ngươi chính là nói ta đần?”

“Đích xác là biến đần.” Hắn ngữ điệu cứng nhắc thuận miệng nói tiếp, vẻ mặt giống như đang bày tỏ đồng tình với nàng.

“Được, ngươi nói ta biến đần, chứng cớ đâu?”

Cái gì cũng có thể nói, chính là không thể để cho hắn hạ thấp trí tuệ của nàng, dầu gì nàng cũng là người của N năm sau, tại sao có thể liền “mặt mo” cũng mất!

Nhìn khuôn mặt nhỏ bé của nàng lòng đầy căm phẫn, hắn cảm thấy có chút thú vị.

Thế nào càng xem, thì càng cảm thấy nét mặt nàng sinh động khôi hài.

“Chứng cớ ta mới vừa nãy nói với nàng, nàng lại không nghĩ ra, ta cho là lấy trí tuệ của nàng, nên một chút liền thông suốt.” Hắn có chút tiếc rẻ than nhẹ.

Lạc Lạc bĩu môi, biết hắn nói là một việc, bất quá nàng cũng không chịu yếu thế.

“Ngươi không có bất kì lý do gì liền tình nguyện bị ta đẩy vào hồ cá, ngươi mới là người biến đần!”

Chú ý tới trong mắt nàng có chất vấn trầm trọng, Thương Nguyệt Vô Triệt từ từ thu lại nụ cười.

Trầm mặc một hồi, hắn lại lộ ra nụ cười hào hiệp: “Gặp phải nàng, ta thế nhưng lại biến đần.”

Ngay sau đó, dưới ánh mắt bất mãn của Lạc Lạc, hắn lôi kéo xiêm y ướt nhẹp trên người.

“Được rồi, tiểu oa nhi nên ngoan ngoãn trở về tu luyện trí lực, chớ đem trí tuệ của ta cùng kéo xuống, ta phải đi thay quần áo rồi.”

“Không được, ngươi vẫn không thể đi.” Lạc Lạc đưa tay kéo lấy ống tay áo của hắn không thả.

Hắn dừng lại bước chân, nghiêng đầu thấp con mắt, ngón tay nhẹ nhàng điểm nhẹ trên mũi nàng: “Thế nào? Không nỡ xa ta?”

“Hừ! Ta muốn biết đáp án, ngươi thật… Cố ý để cho ta đẩy ngươi xuống hồ cá, tại sao?”

Nhìn thấy ánh mắt cố chấp của nàng, ánh mắt của hắn cũng từ từ có chút trở nên nghiêm túc.

Dừng chốc lát, tròng mắt đen của hắn thật sâu chăm chú nhìn nàng, ánh mắt trong vắt như xuyên thấu tâm can nàng.

Sau đó, hắn chậm rãi nói chuyện: “Bởi vì… Ta muốn để cho nàng hả giận, tiểu oa nhi luôn kìm nén bực tức, không dễ lớn lên, chưa trưởng thành, làm sao trở thành tân nương tử?”

Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói của hắn hàm ẩn ý vị nào đó.

Nghe vậy, Lạc Lạc buồn bực một chút: “Ngươi mới chưa trưởng thành!”

“Ha ha ha… Ngoan ngoãn, ta đi trước.”

Nói xong, hắn tự tay ngắt gương mặt của nàng, sau đó không đợi nàng kháng nghị liền cắm đầu cắm cổ rời đi.

Nhìn bóng lưng hắn đi xa, Lạc Lạc cắn cắn môi, có chút buồn bực sờ sờ gò má của mình.

“Làm cái gì a, một bộ dạng lúc thì đối với ta thật xấu, lúc lại đối với ta thật tốt.”

Không nghĩ ra hành vi của hắn, nàng hung hăng nhíu nhíu mày, hất đầu một cái: “Hừ! Ai để ý hắn tốt hay xấu, ta mới không lạ gì!”

. . . . . .

Ban đêm, Lạc Lạc vừa mới nằm xuống, ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ cửa.

Ánh mắt Lạc Lạc sáng lên một cái: “Chẳng lẽ là Ngân Diện ca ca tới?”

Vì vậy, nàng rất nhanh vén chăn lên chạy xuống giường mở cửa.

Vậy mà, cửa mới mở ra, nàng còn chưa kịp thấy rõ ràng là ai, liền bị một đám khói sáp vào.

Nghe thấy được cái mùi kia, Lạc Lạc liền biết nàng không xong rồi: “Thuốc mê…”

Nàng mới nói hết hai chữ, thân thể liền mềm mại ngã xuống.

Sau khi nàng ngất xỉu, nha hoàn Diểu Diểu từ trong bóng tối đi ra, mắt lạnh nhìn Lạc Lạc nằm lăn trên mặt đất, trong mắt lóe ra ghen ghét.

Ả hạ thấp thân thể, tinh tế xem xét gương mặt của Lạc Lạc, càng xem, sắc mặt của nàng càng xanh mét.

Một lúc lâu đi qua, ả tức giận nói nhỏ: “Nữ nhân vương gia vẽ… Nhất định là ngươi, tuổi còn nhỏ mà đã có một khuôn mặt hồ ly tinh, thế nhưng lại mê hoặc được Vương Gia, xem ta làm thế nào trị tiểu nha đầu ngươi.”

Thuận thế, ả nhẹ nhàng đưa tay, đem Lạc Lạc vác lên, mủi chân điểm nhẹ một chút, rất nhanh biến mất ở bên ngoài tường rào.

. . . . . .

Trời tối dần, trong rừng cây ở ngoại ô, gió đêm thổi đến lất phất, mang theo khí lạnh nhè nhẹ ban đêm.

Nơi thâm sơn, thỉnh thoảng truyền đến mấy tiếng sói tru, ở nơi tối tăm này càng làm cho người nghe kinh hải.

“Khụ khụ khụ…” Trong bụi cỏ truyền ra tiếng ho khan yếu đuối.

Chỉ chốc lát sau, giọng oa nhi hoảng sợ truyền ra: “A —— ta đây là ở nơi nào?”

Lạc Lạc chỉ cảm thấy trước mắt một màn đen đáng sợ, tại sao nàng vừa mở mắt lại ở nơi rừng núi hoang vu này?

Lắc lắc đầu, nàng để cho mình tỉnh táo một chút.

Rốt cuộc, nàng từ từ nhớ ra.

“Thuốc mê… Rốt cuộc là ai đối với ta hạ thuốc mê?”

Nhìn hoàn cảnh chung quanh, đưa tay không thấy được năm ngón, có thể nhìn thấy chỉ là một mảng lớn bóng cây đong đưa.

Gió đêm lành lạnh thổi qua, khiến nàng có chút cảm giác rét run.

“Hú hú u…”

Nơi xa có tiếng sói truyền vào màng nhĩ, tiếng kêu đáng sợ khiến Lạc Lạc cả người cứng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.