Dược Hương Trùng Sinh

Chương 204: Chương 204: Chúc mừng




Sâu bên trong quán trà, trong một phòng bao lịch sự tao nhã, có ba thiếu nữ khảy đàn tấu nhạc.

Tín Triều Dương ngồi đối diện với Cố Thập Bát Nương, hai người bốn mắt nhìn nhau, trên mặt Cố thập Bát Nương tràn đầy ý cười.

“Chúc mừng Đại thiếu gia…” Nàng cười nói, lấy trà thay rượu, nâng ly lên.

Tín Triều Dương cười hơi gượng ép, giơ chén lên, lạnh nhạt nếm một ngụm.

“Có gì vui mà chúc mừng…” Hắn cười, khẽ nói.

Vẻ mặt Cố Thập Bát Nương cứng lại, lại không thể tiếp tục nói tiếp đề tài này nữa, dù sao cũng liên quan đến chuyện lớn thành thân, nam nữ có khác biệt.

Tín Triều Dương uống một ly lại tiếp một ly, tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương, không khí lại vô cùng nặng nề.

Cuối cùng Cố Thập Bát Nương không nhìn nổi nữa.

“Thế nào? Người như đại thiếu gia mà cũng có chuyện làm khó được ngươi sao?” Nàng mỉm cười nói: “Đây là trà, không phải là rượu, không thể giải sầu.”

Linh Bảo ở bên cạnh hừ một tiếng, nhịn không được mở miệng hỏi: “Đại thiếu gia nói thử xem là thiên kim nhà nào?”

Cố thập Bát Nương cau mày nhìn nàng, ý nói nàng không được vô lễ.

Tín Triều Dương cười một tiếng: “Triệu gia phủ Hành Dương và Khúc gia phủ Kiến Khang.”

“Triệu gia ở Hành Dương?” Ánh mắt Cố Thập Bát Nương chợt lóe, hỏi.

Triệu gia Hành Dương cũng chính là nhà ngoại của Thẩm An Lâm, lại là nhà bọn họ…

“Đều là danh môn vọng tộc, chúc mừng đại thiếu gia.” Chợt nàng cười nói.

Khúc gia Kiến Khang cũng tốt mà Triệu gia Hành Dương cũng tốt, đều là quan lại thế gia, gia thế như vậy, cửa nhà rất cao, tuyệt đối không chịu kết hôn cùng với gia đình thương nhân, những thương nhân giàu có đối với những đại tộc thế gia này mà nói, họ cũng chẳng thèm ngó tới.

Không nghĩ tới thế mà lại cùng lúc nghị thân với Tín gia, đối với Tín gia mà nói, đây thật sự là sự vui mừng to lớn.

Vẻ mặt Tín Triều Dương vẫn cô đơn như cũ, tự rót một ly.

“Thập Bát Nương, mời.” Hắn nâng chén nói.

Cố Thập Bát Nương đồng ý uống một ngụm, chần chờ nói: “Rốt cuộc có chuyện gì? Chẳng lẽ hôn sự này không vừa ý ngươi.”

Vừa dứt lời chính mình đã cười trước, chuyện này làm sao có thể?

“Ta có vừa ý hay không thì có ích lợi gì?” Tín Triều Dương cười tự giễu, ngẩng lên nhìn nàng.

Thật sự không vừa ý? Cố Thập Bát Nương cảm thấy ngoài ý muốn.

“Ta đã có ý trung nhân…” Tín Triều Dương chậm rãi nói.

Lời kia vừa thốt ra, sắc mặt của Cố Thập Bát Nương và Linh Bảo đều hơi thay đổi.

Tín Triều Dương cũng không nói tiếp mà tự châm trà uống một mình.

Hôn sự này đối với Tín gia mà nói thì không khác gì kim phượng hoàng rơi từ trên trời xuống. Mặc kệ nói thế nào đều không có lý do cự tuyệt, là gia chủ tương lai của Tín gia, Tín Triều Dương càng không có sự lựa chọn nào khác.

Trên mặt Cố Thập Bát Nương hiện lên sự đồng tình, tuổi của Tín Triều Dương không nhỏ, nàng vẫn cho rằng người giống như hắn đã có thể thẳng thắn, không chấp nhặt, không bị chuyện bên ngoài trói buộc nhưng cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi sự ràng buộc của trách nhiệm.

Nàng nhìn Tín Triều Dương mà hắn cũng giương mắt lên nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Tín Triều Dương lộ ra tình cảm khó có thể diễn tả, Cố Thập Bát Nương ngẩn ra, chợt dời tầm mắt, cúi đầu nâng ly trà lên.

Bên trong phòng lại một lần nữa chỉ có tiếng nhạc du dương, không nghe thấy tiếng người nói chuyện.

“Chuyện này đại thiếu gia muốn thế nào?” Chợt Cố Thập Bát Nương hỏi, hình như trong giọng nói còn có ý cười.

“Ta không thể làm gì…” Tín Triều Dương nói nhỏ, giọng nói mang theo cảm giác vô lực lại có phần giãy giụa và run rẩy.

Cố Thập Bát Nương thở dài, mặc kệ bất kỳ lúc nào, lợi ích của gia tộc vẫn là quan trọng nhất, điểm này khi lăn lộn trên thương trường Tín Triều Dương đã khắc sâu nó vào trong linh hồn rồi.

Đó là điều dễ hiểu, không thể chỉ trích nhưng mà tại sao nàng vẫn nhịn không được cảm thấy có chút thất vọng.

Vẻ mặt Cố Thập Bát Nương thay đổi tất nhiên không thể qua mắt Tín Triều Dương, trên mặt hắn thoáng qua sự phức tạp.

“Thập Bát Nương, hi vọng ngươi không vì vậy mà coi thường ta…” Hắn giơ ly trà nóng lên, nói nhỏ.

“Làm sao lại vậy chứ?” Cố Thập Bát Nương cười nói, một tay phất áo, một tay nâng ly trà.

Hai ly trà đụng nhau tạo thành một tiếng vang nhỏ.

Trước đó không lâu, người nam tử kia bồi bên cạnh nàng trong lễ trung thu, vẻ ngoài luôn chân tình tha thiết mà nàng chần chờ nửa khắc cuối cùng cũng nâng chén cụng ly.

“Ta tin.”

Âm thanh vang lên bên tai, lại một lần nữa nghe được âm thanh ly trà cụng nhau này, suy nghĩ lại khẩn trương rồi.

“Quả nhiên cùng là người lưu lạc chân trời…” Nàng không khỏi cười một tiếng, nói.

Tín Triều Dương ngẩng đầu lên nhìn nàng dường như muốn nói điều gì nữa.

“Dù sao cũng là chuyện vui lớn, đừng nói chuyện bi thương như vậy nữa…” Cố Thập Bát Nương cười nói cắt đứt hắn, đổi chủ đề: “Như vậy là cô nương nào của Triệu gia Hành Dương và Khúc gia Kiến Khang?”

Tín Triều Dương khẽ mỉm cười: “Nói đến chuyện này, ta lại muốn xin ý kiến của Cố Nương Tử một chút…”

“Ý kiến của ta?” Cố Thập Bát Nương bật cười: “Ta có cái gì mà…”

“Ta chính là muốn nghe ý kiến của ngươi.” Tín Triều Dương ngắt lời nàng, trầm giọng nói, trong giọng nói còn có sự ưu thương.

Cố Thập Bát Nương hơi ngẩn ra, nhìn Tín Triều Dương.

Tín Triều Dương cũng nhìn nàng, nói lại một lần nữa: “Đây là chuyện duy nhất ta có thể lựa chọn…”

Trong mắt hắn không che giấu chút nào tình cảm nồng đậm, chợt Cố Thập Bát Nương cảm thấy đau mắt, nàng nhắm mắt lại, ngay lúc đó một loại lãnh ý lan tràn trong đáy lòng, trong đầu là sự thanh tỉnh.

Thì ra là như vậy… Thì ra là như vậy… Bàn tay đặt trên bàn không tự giác nắm chặt.

“Tiểu thư?” Linh Bảo phát hiện sự thay đổi trong ánh mắt của nàng, vội vàng gọi nhỏ.

Cố Thập Bát Nương mở mắt ra, trong mắt là sự lạnh lẽo dày đặc, nhanh đến chính nàng cũng không phát hiện ra.

“Thập Bát Nương…” Tín Triều Dương ân cần sâu kín nhìn sang: “Còn tốt không?”

Tốt? Linh Bảo cắn môi dưới, căm hận trừng mắt nhìn hắn, đều là ngươi hại tiểu thư thất lễ, mặc dù nàng đã sớm không muốn nhìn thấy người nam nhân này nhưng nàng lại càng không muốn thấy tiểu thư đau thương cho dù người cuối cùng tổn thương là ca ca của nàng.

“Nằm quá lâu, có chút suy yếu…” Cố Thập Bát Nương cười nói, vừa cười vừa đưa tay bóp trán.

“Vậy phải nghỉ ngơi nhiều mới phải, sẽ không quấy rầy nữa…” Tín Triều Dương đứng dậy nói.

“Không sao.” Cố Thập Bát Nương giơ tay ngăn hắn lại: “Nếu đại thiếu gia đã coi trọng ta… ta xin cả gan lựa chọn thay đại thiếu gia.”

Tín Triều Dương ngừng lại, nhìn về phía nàng.

Trên khuôn mặt luôn điềm tĩnh của cô nương trước mặt hình như có nhiều hơn một tia cảm xúc, là cái gì chứ? Nàng thông minh như thế tất nhiên sẽ hiểu tình ý của mình, mà tất cả vẫn giống như suy đoán cua mình, tiêu sái lựa chọn.

Làm như vậy có đúng không? Đột nhiên Tín Triều Dương không hiểu rõ cảm giác phức tạp trong lòng mình, trên thực tế, trong một tháng này, hắn luôn bị loại cảm giác này quấy nhiễu.

Không, không phải là như vậy, làm như vậy là đúng, không có sai.

“Đại thiếu gia, thật sự muốn ta nói à?” Cố Thập Bát Nương hỏi lại, bởi vì làm thuốc nên ngón tay hơi vàng, vuốt ve ly trà, cười như không cười.

Đối mặt với đôi mắt đen nhánh nhìn mình chăm chú, tay Tín Triều Dương nắm chặt.

“Phải.” Hắn nói ra một chữ, nặng tựa ngàn cân.

“Thật ra ta biết không nhiều, chỉ là có nghe ca ca nói qua, Triệu gia ở Hành Dương không hiểu rõ lắm, phần nhiều đều nhậm chức trong quân đội, nhưng Khúc gia ở Kiến Khang ta với ngươi đều biết, chưa nói đến chuyện chúng là người ở đâu, hơn nữa đại nhân Khúc Tông Phương Khúc gia mới vừa nhậm chức chủ sự Bộ Hộ…” Cố Thập Bát Nương nghiêm túc nói: “Chủ sự Bộ Hộ… Đối với người có thân phận như chúng ta mà nói, đây chính là chuyện tốt…”

Nàng sâu xa cười một tiếng, là người làm ăn chắc chắn có được sự giúp đỡ tốt nhất.

“Không biết, là tiểu thư phòng nào của Khúc gia?” Nàng chần chờ hỏi nhỏ.

“Là trưởng nữ của đường đệ đại nhân Tông Phương…” Tín Triều Dương cũng thấp giọng đáp.

Trong phòng lại lâm vào trầm mặc.

“Vậy rất tốt… Ta cũng từng nghe nói về vị tiểu thư này… Là người hiền lương thục đức…” Cố Thập Bát Nương cười nói.

Nhưng mà trong mắt Tín Triều Dương lại là nụ cười gượng ép, Cố Thập Bát Nương nhìn hắn, không nói gì.

“Mẫu thân của ta chắc là muốn quay về, xin thứ cho ta cáo lui trước…” Cố Thập Bát Nương đứng dậy, nhắm mắt nói cũng không đợi Tín Triều Dương đứng dậy, đi ra ngoài trước.

Đầu vai khẽ rụt lại, nhìn bóng lưng có vẻ rất cô đơn.

“Thập Bát Nương…” Ở phía sau, Tín Triều Dương gọi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.

Bước chân Cố Thập Bát Nương hơi dừng lại, cũng không quay đầu, sau đó bước nhanh ra ngoài, Linh Bảo lại căm hận nhìn Tín Triều Dương một lần nữa, đóng sầm cửa lại.

Tín Triều Dương đứng im tại chỗ, nhìn bóng lưng biến mất, sự khổ sở chậm rãi lan tràn, hắn ngồi xuống, nhìn phía đối diện trống rỗng không người, bất động thật lâu.

Không ngoài dự đoán, hắn lại được lời gấp đôi nhưng tại sao trong lòng vẫn khổ sở như thế?

Cố Thập Bát Nương bước đi rất nhanh, gần như Linh Bảo phải chạy bước nhỏ mới đuổi kịp.

“Tiểu thư…” Ngồi trên xe ngựa, Linh Bảo không nhịn được sự bi thương, mắt đỏ ngầu: “Tiểu thư, con người khi khổ sở sẽ khóc…”

Lời của nàng chợt ngừng lại bởi vì ở phía đối diện, nụ cười của Cố Thập Bát Nương lan tràn, nhưng nụ cười này lại mang theo ý lạnh nồng đậm ngay cả một chút bi thương cũng không có.

“Ta khổ sở?” Nàng cười nói, vuốt vết chai thô ráp trên tay: “Sai rồi, người nào khổ sở còn chưa biết chắc đâu.”

Nói xong nhìn Linh Bảo cười: “Bảo Nhi, chúng ta cứ chờ xem.”

Linh Bảo nhìn nàng cười có chút kinh ngạc, chợt lại càng cảm thấy khổ sở, nhất định tiểu thư quá mức đau lòng nhưng cố tình lại không thể nói ra.

“Tiểu thư…” Nàng ôm Cố Thập Bát Nương, sụt sùi khóc.

Cố Thập Bát Nương cười ha ha rồi vỗ vỗ nàng trấn an: “Đứa ngốc, ngươi khóc cái gì? Làm gì đến lượt chúng ta khóc.” Ánh mắt nàng xuyên thấu qua màn cửa bằng lụa mỏng nhìn phố xá bên ngoài, nụ cười cứng lại trên môi.

Đúng, lần này ai cũng có thể khóc nhưng người khóc tuyệt đối không phải là nàng.

Ngày ngày chậm rãi trôi qua, danh tiếng của Bành Nhất Châm càng ngày càng vang dội, Cố Thập Bát Nương cũng bắt đầu nhận bào chế thuốc.

Một ngày nọ, khi điều chế xong mười phần dược, nàng đến thư phòng ngồi xuống, xem những kiến thức những người đi trước ghi chép lại, Linh Bảo vội vã bước vào.

“Tiểu thư, thiệp mời đính hôn của Tín gia…” Nàng nói, cầm thiếp mời trong tay.

Cố Thập Bát Nương nghe vậy, để sách xuống, hưng phấn đưa tay ra: “Nhanh, đưa ta xem thử…”

Linh Bảo có vẻ không tình nguyện đưa tới: “Tiểu thư, là tổ chức ở Kiến Khang, chúng ta không cần để ý…”

Cố Thập Bát Nương đã mởi ra, đọc lướt qua, cười ha ha.

“Quả nhiên là thế.” Nàng cười vui vẻ, vỗ tay một cái.

Linh Bảo sợ hết hồn, lo lắng nhìn Cố Thập Bát Nương, tiểu thư bị tổn thương đến nỗi chỉ biết cười thôi.

“Thật là nhanh… Hai mươi ba tháng mười, tổ chức đính hôn ở Kiến Khang, hai mươi lăm tháng mười, tổ chức buổi tiệc nhỏ ở kinh thành…” Cố Thập Bát Nương nhìn thiệp mời trong tay: “Đây là đặc biệt chiêu đãi ta mà tổ chức…” Vừa nói vừa gật đầu: “Không tệ, không tệ, thật có lòng.”

“Tiểu thư…” Linh Bảo càng nghe nàng nói càng không hiểu: “Người sẽ đi à?”

“Tất nhiên, ta chờ ngày này đã lâu.” Cố Thập Bát Nương cười nói, tinh thần sáng lạn đứng dậy: “Đi, kêu quản gia chuẩn bị hậu lễ.”

Linh Bỏa buồn bực đứng không nhúc nhích, cầm thiệp mời lên liếc nhìn, không khỏi sửng sốt.

“Tiểu thư, người nọ đính hôn với… Triệu gia…” Nàng vội vung thiếp mời hô.

Cố Thập Bát Nương đã bước ra ngoài, nghe vậy quay đầu lại cười nói: “Đúng rồi, rất hợp ý ta.”

“Nhưng mà tiểu thư, người không phải nói hắn chọn Khúc gia sao?...” Linh Bảo không hiểu, giận dữ giậm chân nói: “Hay là cái tên xấu xa này muốn dụ dỗ tiểu thư…”

Cố Thập Bát Nương cười to: “Sai rồi, Linh Bảo, hắn làm như vậy mới thật sự là dụ ta vui vẻ.”

Nàng cười to rời đi, tự mình phân phó quản gia chuẩn bị lễ, để lại Linh Bảo vẻ mặt khó hiểu, đứng nguyên tại chỗ.

Hai mươi lăm tháng mười, tại kinh thành, Tín Triều Dương mở tiệc đính thân, mời bạn tốt trong giới dược hành đến, trong thời gian ngắn trở thành tân binh mới nổi trong giới dược hành ở kinh thành, tất nhiên các quan khách được mời đều đến tụ tập. Trong đại trạch của Tín gia ở kinh thành, không khí vô cùng náo nhiệt, bởi vì không phải là tiệc chính của lễ đính thân cho nên những nghi thức đính thân truyền thống sẽ không xuất hiện, chỉ là mọi người tụ tập với nhau cùng ăn một bữa cơm.

“Là đích tiểu thư của Triệu gia ở Hành Dương đó…”

“Triệu gia Hành Dương, thế lực trong quân vô cùng lớn…”

“Trong quân thì thế nào? Kén chọn người tài, không giống như Khúc gia ở Kiến Khang…”

“Ngươi biết cái gì? Thân thích của Triệu gia chính là Thẩm gia ở Kiến Khang…”

“Thẩm gia? Phủ Viễn Công Thẩm gia?”

Trong đại sảnh mọi người nhốn nháo, tiếng nghị luận vang lên không ngừng, chợt ngoài cửa nghe thấy có người hô lớn: “Cố Nương Tử Kiến Khang đến tặng lễ.”

Nghe thấy cái tên này, tiếng huyên náo trong đại sảnh trầm xuống, mọi người rối rít nhìn ngoài cửa, trong giới dược hành có lời đồn đãi về chuyện củaTín Triều Dương và Cố Thập Bát Nương, hai người là nam hữu ý nữ có tình, từ lúc Cố Thập Bát Nương xuất sư đến nay, nhất định tương lai muốn hợp tác vĩnh viễn với Tín gia, không ngờ đột nhiên Tín Triều Dương lại đính hôn.

Xem ra lời đồn là giả bằng không sao lúc Tín Triều Dương đính hôn với người khác, vị Cố Nương Tử này phải trở mặt mới đúng chứ, tại sao lại tự mình đến tặng quà.

Nhưng mà kết quả thế này cũng làm mọi người vui mừng, cuối cùng vị đại dược sư này không chỉ thuộc về Đại Hữu sinh nữa rồi.

Trong lúc mọi người còn đang suy nghĩ, Cố Thập Bát Nương đã bước vào, y phục tinh tế, nụ cười rực rỡ, trong phòng tràn ngập tiếng chào hỏi.

Tín Triều Dương bước ra từ trong đám người, nhìn thấy Cố Thập Bát Nương, trong lòng rơi lộp bộp, có một loại dự cảm không lành xông ra.

Loại cảm giác này thật hoang đường, hắn lắc đầu vứt suy nghĩ này ra ngoài, nhìn lướt qua mọi người rồi đến Cố Thập Bát Nương phía đối diện.

Vẻ mặt cô nương này sáng láng, nụ cười tươi như hoa, trong mắt lại lóe lên ánh sáng hắn chưa bao giờ nhìn thấy, loại ánh sáng này sắc bén như lưỡi đao.

“Chúc mừng đại thiếu gia.” Cố Thập Bát Nương đứng trước mặt hắn, cười thi lễ.

“Cảm ơn ngươi đã tới…” Ánh mắt Tín Triều Dương sáng lên, nói nhỏ.

Cố Thập Bát Nương nhếch miệng cười, nhìn hắn đầy thâm ý: “Đâu có gì, sao lại không thể tới…”

Tín Triều Dương nhìn nàng, trầm mặc không nói.

Cố Thập Bát Nương cười, ngồi vào vị trí, chào hỏi những thương nhân bán dược mà nàng quen biết. Trong bữa tiệc, thỉnh thoảng ánh mắt của Tín Triều Dương lại nhìn về phía Cố Thập Bát Nương, thấy nàng cười nói vui vẻ, Tín Triều Dương khẽ nhíu mày, hắn sớm biết cô nương này tâm tư nội liễm, cảm xúc không lộ ra ngoài nhưng có thể làm được đến đây cũng vô cùng lợi hại, trừ phi căn bản nàng không hề ưu thương…

Là thế đúng không? Tín Triều Dương cầm ly rượu, suy nghĩ lướt qua rất nhanh, làm sao có thể như thế? Rõ ràng là…

Cố Thập Bát Nương chợt vẫy tay với hắn.

Thu hồi suy nghĩ, Tín Triều Dương đi tới, Cố Thập Bát Nương rời khỏi bữa tiệc, đứng cạnh cây cột ở đại sảnh, mỉm cười nhìn hắn.

“Có chuyện gì?” Tín Triều Dương mỉm cười nhìn nàng, hỏi nhỏ.

Cố Thập Bát Nương cũng mỉm cười nhìn hắn: “Ta tặng ngươi ba thất gấm vóc, ngàn lượng bạc, đánh một bộ trang sức đưa cho quý nương tử… Ngươi thấy có được không?”

Tín Triều Dương nhìn nàng, không nói gì, trong mắt là tình cảm khiến người khác cảm thấy mềm mại, gật đầu một cái.

“A, còn một đại lễ nữa.” Cố Thập Bát Nương cười nói, đi qua mấy bước, muốn hắn ghé tai lại.

Bọn họ đứng gần như thế có thể nghe thấy rõ ràng nhịp tim của đối phương.

Tín Triều Dương theo lời, nghiêng người, nhìn gương mặt như bạch ngọc của cô nương này.

“Ta nói cho ngươi biết…” Cố Thập Bát Nương nói nhỏ, trong mắt lóe lên một ánh sáng yêu dị: “Nhiều nhất là ba năm, Triệu gia ở Hành Dương sẽ bị ngã ngựa…”

Giống như tiếng sấm bên tai, sắc mặt Tín Triều Dương đại biến, nhìn Cố Thập Bát Nương.

Trên mặt Cố Thập Bát Nương vẫn cười tươi như cũ, lộ ra hàm răng trắng đều, nàng lại ngoắc tay, đến gần Tín Triều Dương một lần nữa, nói nhỏ: “... Chắc hẳn ngươi đã phân tích kỹ Cố gia, Khúc gia và Triệu gia. Cố gia ta tuy có quan lớn trong triều nhưng mối quan hệ của ta với thân tộc rất kém cỏi, còn ca ca ta lại là viên quan nhỏ, đắc tội quyền quý, bị hoàng thượng chán ghét. Tất nhiên là không thế so sánh với hai nhà này, dĩ nhiên ta cũng hiểu rõ…”

Nàng vừa nói chuyện vừa vỗ nhẹ đầu vai của Tín Triều Dương: “Ta biết rõ so với Triệu gia, Khúc gia đang đà phát triển tốt hơn rất nhiều, nhưng vì cảm thụ của ta cho nên ngươi mới bỏ Khúc gia chọn Triệu gia… Ta cảm ơn ngươi có lòng… Không chọn cô nương ta thích làm thê tử, ngươi có thể vì ta làm đến như thế, thật là không tệ… Nhưng ngươi đã chọn sai rồi, không, cũng không thể coi là ngươi chọn sai, chỉ là do… vận khí của ngươi không tốt…”

Sắc mặt Tín Triều Dương xanh mét, hắn nhìn cô nương trước mặt, nụ cười vẫn xinh đẹp như hoa thế nhưng giọng cười đã tràn đầy lạnh lẽo.

Nàng biết, nàng biết, nàng đều thấy được, hiểu được làm sao để người khác thất vọng, đau khổ đến thấu xương.

Nàng chỉ là một cô nương mười mấy tuổi, làm sao… làm sao sẽ… Đây là tâm tư gì, đây là ánh mắt gì mới có thể nhìn thấu tâm tư mọi người trên đời như thế, mới có thể nhìn rõ nỗi thất vọng đau khổ đến thấu xương.

Hắn suy xét nhân tình mười mấy năm, thành thạo mười mấy năm, đứng trước mặt cô nương này giống như đang xích lõa.

“Ngươi cũng đừng phủ nhận mình…” Cố Thập Bát Nương cười nói: “Thật ra vỗn dĩ ta không nghĩ nhiều như vậy, ngươi ngàn lần vạn lần không nên để ta thay người lựa chọn hôn sự…” Nói những lời này, nàng có vài phần đồng tình liếc hắn: “Diễn xuất… Tốt quá lại hóa dở… Chỉ là, ta tin trải qua chuyện này, sau này đại thiếu gia nhất định sẽ không phạm lỗi này nữa, chắc chắn tài trí sẽ tiến thêm một bước, như vậy thật sự đáng mừng…”

Tín Triều Dương nhìn nàng, vẻ mặt thay đổi, khẽ phát ra một tiếng trầm thấp: “Tại sao?”

Cố Thập Bát Nương nhìn hắn, đôi mắt như đầm sâu.

“Ngươi đối với ta hữu tình, mặc dù vì lợi ích lớn hơn nữa nên ngươi dứt khoát ra đi, như vậy ta cũng sẽ không trách ngươi, nhưng mà ngươi không nên muốn lợi ích lớn hơn nữa lại không thả được lợi ích đã có là ta đây…” Nàng chậm rãi nói: “… Trên đời này, không phải tất cả mọi chuyện đều có thể chu toàn… Hơn nữa… Ta hận nhất là người khác tính toán ta… Nhất là dùng tình cảm để hãm hại ta…”

Tín Triều Dương nhìn nàng, trầm mặc không nói.

“Ta không thể nói ngươi có phải là người tốt hay không, nhưng mà Cố Thập Bát Nương ta, thật sự không phải là người tốt lành gì…” Cố Thập Bát Nương lùi ra mấy bước, nhìn hắn mỉm cười, cong ngón tay trước mặt hắn: “… Ta có móng vuốt… Ai chọc ta, ta sẽ làm người đó bị thương…”

Tín Triều Dương nhìn cô nương trước mặt, lộ ra nụ cười rực rỡ, sự ôn nhã , điềm tĩnh trong hơi thở đã biến mắt, lộ ra khí thế cuồng bạo như dã thú, loại khí thế này hắn đã từng nhìn thấy. Hôm đó tại đại sảnh của hội dược Kiến Khang, nàng nhìn đám người Bảo Hòa Đường chính là khí thế đó, hôm ở trận thi đấu trong đại hội dược, nàng nhìn Đổng lão cũng là khí thế đó.

Hôm nay, trước mặt hắn, nàng cũng lộ ra lệ khí như thế, đưa tay ra, không chút lưu tình cào vào mặt hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.