Dược Hương Trùng Sinh

Chương 184: Chương 184: Hồi kinh




Kinh thành, trước cửa có hai chữ “Nhà họ Vương” (tiếng trung là hai chữ Vương trạch), bên trong nhà cao cửa rộng, vạn vật đều bừng bừng sắc xuân nhưng người hầu đang lui tới lại có vẻ hoảng sợ.

Trong đại sảnh rộng rãi, bầu không khí vốn ngột ngạt bởi vì có nhiều người lại càng thêm áp lực.

Lúc này trên mặt mọi người là sự trầm lặng.

“Nói như vậy là giá thuốc lại giảm ba thành…” Mặt của Vương Hồng Bân cứng ngắc, bàn tay siết chặt chén trà, thậm chí người đứng gần cũng có thể nghe thấy âm thanh ly trà chịu tác động lớn mà nứt ra.

Trong đại sảnh, mọi người chán nản gật đầu, hình như vì nói liên tục mà ngay cả sức lực cũng cạn kiệt.

“Đáng chết, đừng tưởng rằng làm như vậy thì có thể làm chúng ta bán đổ bán tháo với giá thấp.” Cuối cùng Vương Hồng Bân cũng bùng nổ tức giận, hắn đứng dậy, ném ly trà xuống đất rồi hét ầm lên: “Mua, tiếp tục mua, tất cả quế chi ở chợ chúng ta đều mua hết…”

Lời này nói ra, tất cả mọi người trong phòng đều hoảng sợ.

“Nhị lão gia, không thể mua nữa…” Hai người lớn tuổi nhất run run nói: “Tiền nhập hàng quá lớn, vốn của chúng ta sẽ không đủ…”

Tiền vốn không đủ, chuyện này chính là đại kỵ của thương gia.

“Sợ cái gì?” Người đàn ông ngồi cạnh Vương Hồng Bân cũng đứng lên, ngực của hắn phập phồng kịch liệt, trên mặt là nụ cười lạnh lùng: “Bây giờ bọn họ ép giá, thứ nhất đơn giản là nghĩ rằng chúng ta có lượng quế chi tồn kho lớn, nghĩ rằng chúng ta vội vã muốn tiêu thụ cho nên mới đè thấp giá tiền để nhặt được món hời lớn, thứ hai là nghĩ trên thị trường còn có quế chi, bọn họ nghĩ rằng nếu chúng ta không bán thì cũng có thể mua từ chỗ khác…”

Nói đến đây hắn cười ha ha, vỗ bàn một cái, ánh mắt liếc qua mọi người.

“Cho nên càng là lúc này chúng ta càng không thể nhượng bộ, chúng ta phải mua, mua một lượng lớn để nói cho bọn họ biết, Bảo Hòa Đường chúng ta không vội bán hàng, cũng nói cho bọn họ biết ngoài tiệm thuốc của chúng ta ra bọn họ cũng không thể mua được quế chi ở chỗ khác.” Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói: “Cái này gọi là đầu cơ kiếm lợi.”

Trong đại sảnh vang lên tiếng nghị luận không ngừng, tất nhiên đạo lý này ai cũng hiểu, trong chốc lát ai cũng công nhận.

“Nhưng mà tiền chúng ta có thể dùng…” Người lớn tuổi nhất chần chờ nói: “Cũng không còn nhiều nữa…”

“Đã vậy thì đi vay mấy ngân hàng tư nhân đi, chỉ bằng giao tình nhiều năm giữa chúng ta với bọn họ và uy tín của Bảo Hòa Đường chúng ta, bọn họ nhất định sẽ…” Nam nhân trung niên mỉm cười, tự tin nói. Lúc này mọi người mới thở phảo nhẹ nhõm.

“Nhị thúc, Tam thúc…” Đột nhiên Vương Tấn Nhất vọt vào, vô cùng kích động: “Nhanh, nhanh lên, gia gia…”

Câu nói này làm cho sắc mặt mọi người trong đại sảnh đại biến, Vương Hồng Bân và người đàn ông trung niên kia cùng nhau xông ra ngoài.

Trong phòng mùi thuốc nồng đậm, đông nghịt người, người thì cúi đầu xoa tay, người thì thỉnh thoảng than thở.

Một lão đại phu mặc quan bào, mái tóc hoa râm run rẩy đi ra, mọi người nhanh chóng vây lại.

“Lão đại nhân, thế nào rồi?”

“Chu y quan, lão thái gia thế nào rồi?”

Tiếng hỏi thật thấp lôn xộn vang lên.

Lão thái y cười theo thói quen, gật đầu ừ ừ nói đã tỉnh, cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của mọi người.

“Vương nhị gia, Vương tam gia, lão thái gia gọi các người vào.” Ông nhìn Vương Hồng Bân nói.

Ngay lập tức hai người Vương Hồng Bân bước nhanh vào trong nội điện.

Vương Nhất Chương nằm dưới lớp chăn thật dày, sắc mặt ảm đạm, chỉ ngắn ngủi có mấy ngày, lão nhân gia giống như đột nhiên bị rút đi linh hồn.

Hai người Vương Hồng Bân chỉ cảm thấy nghẹn ngào, một trái một phải quỳ trước giường.

“Phụ thân…”

“Thúc phụ…”

Hai người nhỏ giọng kêu.

Vương Nhất Chương từ từ mở mắt ra, khàn khàn thở ra.

“Thế nào rồi?” Ông khàn khàn hỏi.

Vương Hồng Bân mạnh mẽ cười rồi nói: “Nhị thúc, ngài cứ dưỡng bệnh cho tốt, đừng lo lắng, việc buôn bán không có…”

“Bây giờ còn muốn lừa gạt ta sao?” Vương Nhất Chương ngắt lời hắn: “Mặc dù ta bị bệnh nhưng không bị mù, điếc…”

“Phụ thân…” Người đàn ông trung niên tự tin nói: “Người yên tâm, tuy lần này khó khăn nhưng chúng ta tuyệt đối có thể chịu đựng được…”

“Bán tháo đi thôi.” Vương Nhất Chương ngắt lời hắn, ngắn gọn nói.

Sắc mặt người đàn ông trung niên cứng đờ: “Phụ thân, con là muốn tranh…”

“Ngươi là đang giận dỗi.” Vương Nhất Chương nói.

“Giận dỗi chính là không chịu thua kém, khi giận dỗi chính là lúc cố gắng muốn thành công.” Người đàn ông trung niên đỏ mặt nói.

“Không hiểu tranh đấu nên mới giận dỗi.” Vương Nhất Chương vẫn nói ngắn gọn như cũ.

Nói xong câu này ông ho một trận.

Hai người Vương Hồng Bân kinh hãi, vội vàng không dám tranh cãi nữa, nhận ly trà từ tay nha hoàn, giúp ông uống nước thuận khí, bân rộn một hồi, Vương Nhất Chương mới bớt đau.

“Các ngươi định làm gì?” Ông chậm rãi hỏi.

Vương Nhất Chương nói ra tất cả tính toán trước đó.

“Lần này cố gắng chống đỡ một tháng nữa, nếu như bọn họ còn không nhả ra thì không thể cố gắng nữa, dù thua lỗ một nửa cũng phải bán đi…” Vương Nhất Chương run run nói, nhìn hai người trước mặt: “Bảo Hòa Đường là tích lũy cả trăm năm của Vương gia chúng ta, người ta thường nói giàu không quá ba đời, nếu thật sự ứng nghiệm cũng không sao, chỉ cần bảo vệ căn cơ của chúng ta thì sẽ có một ngày lại phát triển…”

Hai người Vương Hồng Bân vừa xấu hổ vừa lo lắng gật đầu.

Lúc đang nói chuyện, một người cao gầy vọt vào, nóng này muốn mở miệng nói chuyện.

Vương Hồng Bân vừa nhìn thấy sắc mặt của hắn thì trong lòng hơi hồi hộp, lập tức nháy mắt ra hiệu với hắn.

Người nọ hiểu ý, xoay người rời đi.

“Đứng lại cho ta.” Vương Nhất Chương nhìn thấy, nói.

Người nọ xoay người, cúi thấp đầu gọi lão thái gia.

“Nói đi, bọn họ nói thế nào? Có phải muốn thu lợi tức cao hay không?” Vương Nhất Chương chậm rãi hỏi.

Người nọ ngẩng đầu lên nhìn hai người Vương Hồng Bân.

“Nói, lợi tức cao bao nhiêu?” Người đàn ông trung niên cắn răng hỏi.

Sắc mặt của người nọ cực kỳ khó coi, cắn môi dưới, nhìn hai người bọn họ một chút rồi lại nhìn Vương Nhất Chương, hình như có chuyện khó nói, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu.

“Cái gì?” Vương Hồng Bân hỏi: “Nói lớn một chút.”

Người nọ cắn răng, hạ quyết tâm, quỳ xuống nói: “Bọn họ… Đều không cho vay…”

“Làm sao có thể?” Sắc mặt người đàn ông trung niên đột biến, thất thanh hỏi.

“Ngươi có thành thật đi từng nhà không?” Hắn tiến lên một bước, quát hỏi.

“Đi, Tam lão gia, ta đều đi, người ta nhìn cũng không nhìn, nói lão gia Niếp không có ở nhà…” Người đến nói luôn miệng.

Người đàn ông trung niên lui về sau mấy bước, vẻ mặt không thể tin.

“Không thể nào, không thể nào…” Hắn thì thào nói: “Bọn họ, bọn họ quan hệ với chúng ta nhiều năm như thế, làm sao lúc này có thể thấy chết mà không cứu…”

“Lợi ích trước mặt, có cái gì là không thể.” Vương Nhất Chương thở dài nói, hai mắt của ông càng thêm vẩn đục, ánh mắt liếc nhìn hai người bên cạnh, mặc dù Vương Hồng Bân vẫn ngồi vững vàng nhưng mồ hôi lạnh đổ đầy trên trán mà toàn thân tam lão gia khẽ phát run, hiển nhiên là hai người bị sự việc đột nhiên xảy ra này đả kích thất hồn lạc phách mất rồi.

“Xem ra, là những người này chặn đường lui của chúng ta rồi…” Vương Nhất Chương thở dài, chưa nói xong câu đã ngất xỉu.

Sau một trận hoảng loạn, lão thái y vừa rời đi lại được mời về, ông đuổi những người khác đi, nhìn hai người Vương Hồng Bân lắc đầu thở dài.

Lập tức sắc mặt hai người Vương Hồng Bân xám ngát, ngồi sụp xuống.

“Vốn sức khỏe của ông ấy đã kém, mấy năm nay đều cố gắng chống đỡ, lần này đại nạn đến…” Lão thái y nói nhỏ, đã quen thấy sống chết, trên mặt cũng không có tình cảm gì đặc biệt.

“Lão già, lần này ta muốn đi trước một bước…” Giọng nói của Vương Nhất Chương yếu ớt truyền ra mang theo ý cười.

Lão thái y cười ha ha: “Là lão già ngươi có phúc khí… Cuối cũng cũng có thể nghỉ ngơi một chút, những chuyện ngoài thân của nhi tôn ngươi nên bỏ xuống thôi.”

“Phụ thân… Nhi tử bất hiếu…” Hai người đồng thời quỳ xuống, tay chống gối nức nở nói.

Vương Nhất Chương cười yếu ớt, phân phó người đưa lão thái y rời khỏi sau đó nhìn hai người đang quỳ dưới đất khóc lóc, chậm rãi thở dài: “Kết thúc đi, lần này chúng ta đấu không lại họ rồi, bất luận thế nào cũng phải bảo vệ cái tên Bảo Hòa Đường này, dù chỉ còn lại một cái tên…”

“Nhị thúc, nhị thúc… Ta đã xin Cố Nương Tử giúp đỡ…” Vương Hồng Bân quỳ lết đến giường, nắm tay Vương Nhất Chương, nức nở nói.

“Ngươi muốn Cố Nương Tử giúp cái gì?” Vương Nhất Chương chợt hỏi.

“Bạc.” Vương Hồng Bân nói, mang theo sự chờ đợi nhìn Vương Nhất Chương.

“Đúng vậy, phụ thân, nàng là đồ đệ của Lưu Công, chắc chắn thừa kế không chỉ có tài nghệ mà còn có tiền tài của Lưu Công, tung hoành trong giới dược mấy chục năm, chỉ sợ chính ông ấy cũng không biết mình có bao nhiêu tiền… Hơn nữa chỉ cần nàng tuyên bố muốn bào chế quế chi, khẳng định tất cả mọi người đều muốn cướp đi, giá tiền quế chi nhất định sẽ tăng vùn vụt…” Vương lão tam cũng phấn chấn nói.

Vương Nhất Chương cười tự giễu, lắc đầu: “Hồng Bân, thầy thuốc không thể trị khỏi cho người phải chết, ngươi vẫn chưa hiểu rõ sao, bên trong Bảo Hòa Đường của chúng ta đã mục nát từ lâu, chính mình nên động trước để có thể bảo toàn bản thân, nếu còn giận dỗi mà đánh cuộc nữa, như vậy sẽ…”

“Phụ thân, chỉ cần chống đỡ qua chuyện này, chỉ cần chúng ta có thể thu mua thêm một lượng quế chi nữa, thế cục sẽ có thể thay đổi…” Vương lão tam bởi vì lời nói của chính mình mà kích động không thôi, siết chặt quả đấm nói.

Vương Nhất Chương nhìn Vương Hồng Bân, mặc dù Vương Hồng Bân không lên tiếng nhưng hiển hiên nét mặt cũng thể hiện cách nghĩ như thế.

“Thôi, các người đi đi…” Vương Nhất Chương từ từ nhắm mắt lại, nói nhỏ: “Ta mệt mỏi…”

Hai người Vương Hồng Bân liếc nhìn nhau, cuối cùng nói dạ, cúi đầu đi ra ngoài.

“Cái gọi là cố gắng tranh giành, thứ nhất phải có điều kiện để tranh, thứ hai phải có thủ đoạn để giành thắng lợi, thứ ba là phải có thời cơ để tất thắng…” Tín Triều Dương ngồi thẳng trước bàn, bên cạnh có hai nha hoàn xinh đẹp đang thanh tao lịch sự pha trà, châm trà.

“Lần này Vương gia hành động quả nhiên đúng như đại thiếu gia suy đoán, phạm vào tối kỵ của thương nhân, để tình cảm vào việc buôn bán, giân dỗi mà đấu tranh.” Đối diện với hắn là hai lão nhân, khuôn mặt tươi cười, nâng chung trà lên nhẹ nhàng thưởng thức.

Từ bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, Tín Triều Lăng và hai người thanh niên vọt vào.

“Như vậy chúng ta xin tạm biệt.” Hai lão nhân đứng dậy, mỉm cười nói.

Tín Triều Dương đứng dậy, mỉm cười nhìn hai nha hoàn, trong lòng hai nha hoàn ngầm hiểu, để trà cụ (dụng cụ pha trà) xuống, khéo léo đứng sau hai vị lão nhân.

Hai vị lão nhân liếc nhìn nhau, nhìn Tín Triều Dương cười nói: “Ý của đại thiếu gia là gì?”

“Hai nha đầu này pha trà rất ngon, con người ta không am hiểu về trà, giữ lại người ngược lại không tốt, nghe nói nhị lão (hai vị lão nhân) am hiểu trà đạo, đây gọi là bảo kiếm tặng anh hùng, mong nhị lão vui vẻ tiếp nhận.” Tín Triều Dương mỉm cười nói.

Nhị lão cười ha ha, chắp tay với Tín Triều Dương: “Vậy thì cảm ơn ý tốt của đại thiếu gia.”

Tín Triều Dương mỉm cười hoàn lễ, nhị lão xoay người rời khỏi, hai nha hoàn bước theo sau.

“Vị Tín đại thiếu gia này…” Một trong hai lão giả quay lại liếc nhìn mấy bụi trúc xanh vây quanh đình nhỏ, gật đầu tán thưởng: “Hiểu chuyện, biết điều, biết người biết ta, quả nhiên không phải hạng người tầm thường.”

Một người khác gật đầu, vuốt râu nói: “Giới dược hành ở kinh thành cũng nên đổi mới rồi, Bảo Hòa Đường, già rồi…”

Nhìn hai lão giả rời đi, Tín Triều Lăng mới vội vàng nói: “Đại ca, không xong rồi, Cố Nương Tử hồi kinh rồi.”

Tín Triều Dương ừ một tiếng, nhìn hắn: “Đây là chuyện tốt, không phải đệ nhớ nàng đã lâu rồi sao?”

Tín Triều Lăng ngại ngùng cười, trừng mắt nhìn hai người bên cạnh đang che miệng cười trộm: “Đệ chỉ nhớ tiền của Cố Nương Tử thôi, chỉ là kể từ lần đó về sau, Cố Nương Tử không đến sòng bạc nữa, thật là đáng tiếc…”

Tín Triều Dương khẽ mỉm cười: “Chuyện này không có gì phải xin lỗi, không chỉ có một mình đệ nhớ đến tiền của nàng…”

Vừa dứt lời, không đợi Tín Triều Lăng nói thêm cái gì nữa, hắn tự tay cầm áo choàng màu xanh lục bên cạnh, bước nhanh ra ngoài.

“A, đại ca, huynh đi đâu?” Tín Triều Lăng vội hỏi.

“Huynh cũng nhớ nàng, muốn đi gặp nàng.”

Ném lại câu này xong, Tín Triều Dương thản nhiên rời đi.

Nét mặt Tín Triều Lăng cổ quái, nhìn hai người bên cạnh hỏi: “Thật hay giả?”

“Giả.” Hai người nhún vai cùng nói: “Đại ca chưa bao giờ nhớ ai hết.”

“Cũng đúng, đối với đại ca, con người có cái gì phải suy nghĩ, quá đơn giản…” Tín Triều Lăng cũng nhún vai, vỗ vai hai người: “Đi, đi, chúng ta không giống huynh ấy, nên nghĩ cũng phải nghĩ, Di Hồng Lâu mới có người mới, ta mời khách…”

Nghe được tin Tín Triều Dương tới, Cố Thập Bát Nương đang nói lời tạm biệt với Linh Bảo không khỏi ngẩn người.

“Xin mời.” Nàng đứng dậy, sửa sang lại y phục, mỉm cười ra đón.

Ngoài cửa Tín Triều Dương vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn Cố Thập Bát Nương đang mỉm cười.

“Thế nào, đại thiếu gia đến mời ta đi ngắm hoa sơn chi sao?” Nàng cười nói.

Thân hình vẫn thế, vẫn mặc áo xuân năm ngoái nhưng Tín Triều Dương lại thoáng qua suy nghĩ, cô nương này đã thay đổi.

Về phần thay đổi chỗ nào hắn cũng nói không ra, hắn cẩn thận nhìn mặt nàng.

Ngồi ở phòng khách, Linh Bảo và nha hoàn rót trà, rồi đuổi nha hoàn xuống, nàng đứng hầu sau lưng Cố Thập Bát Nương.

Đơn giản hỏi thăm qua lại, Cố Thập Bát Nương khẽ nhấp một miếng trà, nói: “Có một chuyện ta muốn hỏi đại thiếu gia một chút.”

“Mời nói.” Tín Triều Dương đáp.

“Đối với chuyện làm ăn ta không hiểu rõ lắm, nghe nói Bảo Hòa Đường bởi vì chuyện mua bán quế chi mà tranh đấu với hội dược là chuyện gì xảy ra?” Cố Thập Bát Nương nhìn hắn hỏi.

“Ngươi hỏi đúng rồi.” Tín Triều Dương cười nói: “Đây là chuyện Đại Hữu Sinh đã làm.”

Sắc mặt Cố Thập Bát Nương hơi ngạc nhiên.

“Chuyện này rất ly kỳ.” Tín Triều Dương xoay ly trà nói: “Mọi người buôn bán vì lợi ích, lợi ích chỉ có như vậy, nếu ngươi kiếm nhiều thì ta kiếm ít, phàm là chuyện làm ăn ai cũng nghĩ mình phải kiếm được nhiều tiền, như vậy chắc là không có chuyện gì kỳ quái đúng không?”

“Không có.” Cố Thập Bát Nương cười khổ: “Ta cũng không phải hiếu kỳ chuyện này mà hiếu kỳ vì sao đại thiếu gia lại vui sướng nói cho ta biết như thế?”

Tín Triều Dương đặt ly trà xuống, nhìn thẳng vào mặt nàng, nói: “Nếu như ta nói, Cố Nương Tử đừng nhúng tay vào việc này, Cố Nương Tử nghĩ sao?”

“Ý muốn của ta chính là ý mà đại thiếu gia đã đoán.” Cố Thập Bát Nương trịnh trọng nói.

“Ta có thể nói cho Cố Nương tử biết, lần này dù ngươi có tang gia bại sản cũng không thể giữ được Bảo Hòa Đường.” Tín Triều Dương lạnh nhạt nói.

Cố Thập Bát Nương gật đầu nói: “Ta hiểu rõ. Nhưng có một số việc vẫn phải làm có phải hay không?”

“Đúng vậy” Tín Triều Dương gật đầu: “Cho nên ta cũng không muốn Cố Nương Tử từ bỏ việc cứu trợ…”

Cố Thập Bát Nương lại ngẩn người, trên mặt là sự khó hiểu.

“Ta chỉ muốn nói cho Cố Nương Tử biết, ta là người làm ăn, trong mắt chỉ có tiền, cho nên lần này ngươi làm việc ngươi nên làm, ta không oán ngươi, ta làm việc ta phải làm, ngươi cũng đừng trách ta.” Tín Triều Dương chăm chú nhìn nàng, chậm rãi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.