Dược Hương Trùng Sinh

Chương 39: Chương 39: Phân biệt




Nhưng trên đời thường thường ngay cả chuyện không có khả năng cố tình trở thành có khả năng.

Ví dụ Cố Thập Bát Nương chết đi sống lại, ví dụ nàng so với bọn hắn biết trước chuyện mười năm, mà đúng dịp, nàng trong mười năm này may mắn cùng thảo dược tiếp xúc, càng đúng dịp, hiệu thuốc bắc cực lớn thấy được nhiều chuyện kỳ quái xảy ra, nàng gặp qua vài loại dược liệu giả, trong đó có cả Viễn Chí cùng Tần Bì.

Cố Thập Bát Nương đi theo quan sai tới bên ngoài hiệu thuốc bắc của Bành Nhất Châm, bên ngoài đã bị vây đến ba tầng người, Bành Nhất Châm lớn giọng xuyên qua đám người vọt ra.

“…Lão tử bán dược giả tức thì không chết tử tế! Lão tử nói không bán liền không bán…”

“Bành Nhất Châm đừng khóc lóc om sòm!” Quan sai cầm đầu mặt lạnh trách mắng nói lý, ”Ngươi cho rằng lão tử là ai, lão tử đến từ đâu!”

Bành Nhất Châm đỏ mặt tía tai hừ lạnh một tiếng không nói tiếp.

Giữa dược đường đặt một cái ván cửa, trên ván cửa một lão phụ đang nằm, xem bộ dáng đã hôn mê bất tỉnh, một phụ nhân mập mạp ngồi trên đất khóc, bên cạnh một thanh niên lấm la lấm lét đang đứng, gặp quan sai quát lớn với Bành Nhất Châm, vội lau nước mắt nói: ” … Sai đại ca, ngươi cần phải làm chủ cho mẹ ta a, mẹ ta uống dược của hắn, như thế nào cũng không thấy tốt lên, ngược lại muốn cái mạng… Ta nguyên bản cũng không biết, … Là người khác xem nói cho ta đây là Viễn Chí giả…”

“Phi…” Bành Nhất Châm phun ra một câu.

Người trẻ tuổi nhất thời giống như heo bị cắt tiết tru lên, quan sai mặt lạnh cũng nhịn không được.

“Nào có đại phu nào như ngươi? Đều nói lương y như từ mẫu, bênh nhân chằng qua là nghi ngờ dược liệu của ngươi một chút, ngươi đó là cái thái độ gì?” Quan sai mặt lạnh quát, ”Xem tới là cáo tật giật mình!”

Bành Nhất Châm hướng về phía thanh niên trẻ tuổi kia hừ lạnh một tiếng, hắn đương nhiên biết lương y như từ mẫu, nếu đổi lại là người bệnh khác, đánh hắn một trận hắn cũng không nửa câu oán hận, nhưng thanh niên này chẳng qua do Chu chưởng quỹ tìm đến vu hãm hắn bán dược giả, nếu không phải muốn diễn xướng tiếp, hắn sớm vung nắm đấm đánh chết tiểu tử này!

“…Chu tiên sinh..” Quan sai mặt lạnh xoay người đối với một lão nhân mặc trường sam dài, cung kính chắp tay, “Làm phiền ngài xem xem…”

Lão nhân này là tiến sĩ y học Hà Trung huyện, hằng ngày phụ trách công việc y dược, cùng với công việc giám sát Ngỗ tác, tại địa phương rất có uy tín.

“Ta xem Viễn Chí của ngươi!” Chu tiến sĩ nói.

Bành Nhất Châm hừ một tiếng, còn không có động, người trẻ tuổi kia tức thì cướp lời tay chỉ vào cái khay lớn ở góc dược đường, “Ở nơi ấy, nơi ấy, hắn chính là bốc Viễn Chí cho ta…”

Cố Thập Bát Nương lúc này rảo bước tiến vào, nghe vậy kinh ngạc đánh gẫy lời hắn nói: ”Vị đại ca này, ngươi nói cái gì vậy? Đó không phải Viễn Chí a.”

Một giọng nữ êm ái dịu dàng đột nhiên vang lên, dẫn tới tất cả mọi người đều trông theo.

Cố Thập Bát Nương đã chạy bộ mấy bước đi đến trước mắt thanh niên trẻ tuổi kia, trên mặt một vẻ mặt kinh ngạc lẫn buồn cười, chỉ vào cái khay đựng dược kia nói: ”Vị đại ca, ngươi nhận sai rồi, Bành tiên sinh bốc Viễn Chí cho ngươi cũng không phải lấy từ nơi này .. Đấy không phải Viễn Chí.”

Người thanh niên ngây người, trên mặt hiện lên tia mê muội.

Vì thuận tiện Chu chưởng quỹ phái người tới chỉ và xác nhận, Bành Nhất Châm dựa theo đề nghị của Thập Bát Nương, đem hơn một trăm cân Viễn Chí giả để trong cái khay cực lớn đặt ở đại đường, vì để cho bọn họ nhìn thấy, thời điểm mỗi một lần người làm kêu bốc Viễn Chí, Bành Nhất Châm đều cố ý tại cái khay trêu đùa một khắc, thực tế hắn cũng không có lấy từ nơi đó.

Quan sai mang Cố Thập Bát Nương đến nói khẽ vào tai quan sai mặt lạnh giới thiệu Cố Thập Bát Nương.

“Viễn Chí của Bành Nhất Châm Chí đều là ngươi bán?” Quan sai mặt lạnh hỏi, bất động thanh sắc đánh giá nàng.

“Phải!” Cố Thập Bát Nương gật đầu nói.

“Đó đều là dược ta và nữ nhi làm.” Tào thị nắm chặt tay Thập Bát Nương nói.

Người thanh niên lấy lại tinh thần, vội vàng nói: ”Chính là Viễn Chí này… Viễn Chí là người khác giúp ta xem, chính là giả…”

“Mắt ngươi bị mù, Lão tử nói đây không phải Viễn Chí.” Bành Nhất Châm quát lớn một tiếng, nhẫn nại hồi lâu rốt cuộc cơn tức cũng có thể yên tâm phóng thích.

Hắn vẫn cho rằng lần dược giả này hắn nhất định phải thừa nhận, Cố Thập Bát Nương đến đây cũng sẽ thừa nhận, sau đó cùng nhau chỉ ra chỗ sai ngày đó, sau đó đề nghị quan sai đến Chu chưởng quầy mua dược, chuyện lớn như vậy ai cũng không nghĩ chạy thoát được tội.

Không nghĩ tới Cố Thập Bát Nương há mồm liền nói đây không phải Viễn Chí, đương nhiên Viễn Chí giả cũng không phải Viễn Chí, nhưng hắn tự nhiên minh bạch lúc này Cố Thập Bát Nương nói lời này không phải đùa giỡn, nếu nàng nói như vậy, thì Viễn Chí này thật sự không phải là Viễn Chí, mà là một loại dược liệu khác.

Một loại dược liệu khác! Thực là dược liệu! Bọn họ không có việc gì! Bọn họ lúc này một chút can hệ cũng không có!

Xui xẻo chỉ có Chu chưởng quầy!

Bành Nhất Châm chỉ cảm thấy cả người nổi lên một tầng da gà, một cỗ nhiệt nóng theo lòng bàn chân vọt lên, tại cổ họng hắn khò khè phả ra bất chấp khiến hắn tưởng muốn gào thét.

Đây không phải Viễn Chí! Đây không phải dược giả!

Bành Nhất Châm nhìn trước mắt rồi đột nhiên hai mắt đỏ đến, trong mắt tựa hồ có thể toát ra ánh lửa, mọi người ở đây không khỏi giật nẩy mình.

“Bành Nhất Châm!” Quan sai mặt lạnh cũng hét lớn tiếng, thanh âm của hắn hùng hậu, tuy rằng không giống Bành Nhất Châm chói tai, nhưng truyền vào tai mỗi người ở nội đường, lại đập vào trong lòng: ”Ngươi lui ra sau cho ta.”

Bành Nhất Châm nắm tay thành quả đấm, bị công phu nội công đánh vào người tỉnh táo lại, hắn cắn răng ngăn chặn tâm tư chính mình mừng rỡ như điên, theo lời lui lại phía sau.

“Chu tiên sinh, mời người nhìn xem.” Quan sai mặt lạnh khí thế vừa thu lại, ôn hòa đối với vị tiến sĩ kia nói.

Chu tiên sinh gật gật đầu, mắt nhìn Cố Thập Bát Nương, một mặt cất bước đi qua, một mặt nhìn mắt Cố Thật Bát Nương.

Nhìn tiến sĩ kia nghiêm túc bắt đầu phân biệt dược liệu, tất cả mọi người mở to mắt xem, đám người bên ngoài ầm ĩ cũng yên lặng lại, chỉ sợ phát ra một tiếng, tương lai đề tài nói chuyện kém một bậc.

Chu tiến sĩ lại là nhìn là nếm, nhất thời lấy tay vò nát chà xát dược liệu, sắc mặt nghi hoặc quay đầu nhìn Cố Thập Bát Nương.

“Tiểu nương tử, ngươi nói đây không phải Viễn Chí?” Hắn vấn đạo.

Cố Thập Bát Nương gật gật đầu, cười cười bước mấy bước.

“Vậy đây là?” Chu tiến sĩ hỏi.

“Là Mạch Môn.” Cố Thập Bát Nương cười nói, thanh âm cố ý nâng cao vài phần.

Chu tiến sĩ bật cười, nắm một nhúm đoạn Viễn Chí cong queo khô héo, nói : ”Tiểu nương tử, ngươi có biết Mạch Môn có dạng gì không?”

Thiếu niên nguyên bản có chút kích động nghe vậy trong lòng bình tĩnh lại, con ngươi vòng vo lưu chuyển, lập tức kêu lên: ”Hảo a, không dám thừa nhận là dược giả, liền nói lung tung đó là dược khác…”

“Câm miệng!” Quan sai mặt lạnh quát, “Chu tiên sinh còn chưa nói xong, nào đến phiên ngươi xen mồm vào.”

Nhận thức khí thế của quan sai, người thiến niên lập tức không dám nói nữa, rụt đầu đứng sang một bên.

Chu tiến sĩ cũng không thèm để ý hắn nói chuyện , bước đến trước dược quầy, một mực xem từng ngăn, kéo ra một ngăn, nắm một vốc dược liệu ra: ”Đây mới là Mạch Môn.”

Hắn một mặt đem tay nắm hai loại dược liệu hướng mọi người trong nội đường thấy, một mặt giải thích nói, ”Mạch Môn là thảo mộc, sinh trưởng ở khe cốc, lá thẳng mọc từ gốc, hẹp, dài, có cuống bẹ, mép lá có răng cưa. Rễ hình thoi hai đầu hơi nhọn, mặt ngoài màu vàng nâu nhạt, phần ruột trắng ngà…”

“... Tính chất mềm dẻo, tính hàn, vị ngọt, hơi đắng..” Cố Thập Bát Nương tiếp lời hắn nói.

Chu tiến sĩ biết nàng có chuyện để nói, liền ra dấu thỉnh ý cứ nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.