Dược Hương Trùng Sinh

Chương 218: Chương 218: Tiễn đưa




Quản sự Cố Lão Thường của Cố gia ở kinh thành không hổ là người giỏi làm ăn. Số bạc hắn tham ô biến thành hai thuyền lớn đầy hàng hóa và bạc tăng gấp đôi so với lúc đầu. Sau khi toàn tộc Cố gia vô cùng nhiệt tình tháo dỡ hàng hóa và tiền bạc, mọi người vây xung quanh nhìn thấy đống bạc sáng chói, ai cũng ngầm hiểu Cố gia không thiếu tiền, ngân hàng tư nhân cũng không bị sập, Cố gia cũng không bị tịch biên gia sản, những thứ tơ gấm kia cũng không bị tịch thu bán đấu giá, những người nhân cơ hội muốn mò cá kiếm lợi ồn ào rồi giải tán.

Những người đến đổi bạc tản ra với tốc độ kinh người, hơn nữa có người còn gửi vào không ít bạc, cuối cùng nguy cơ của ngân hàng tư nhân Cố gia cũng được hóa giải.

Đến tận giờ phút này, mọi người trong Cố gia đã hoảng sợ nhiều ngày mới phát hiện ra sắp đến năm mới. Lúc cây đại thụ lật nghiêng có nguy cơ gặp tai nạn hủy diệt, mặc dù hài tử trong nhà không rõ có chuyện gì xảy ra nhưng bị cảm xúc của các vị đại nhân ảnh hưởng nên bất an hoảng sợ, thu hồi tâm tình vui vẻ đón tết, giống như lũ chuột nhắt, núp sau lưng đại nhân. Cũng giống vậy, mấy hài tử sớm phát hiện không khí trong nhà thay đổi, mấy ngày nay, thỉnh thoảng trong ngõ hẻm của Cố gia vang lên tiếng pháo, mấy hài tử chạy qua giống như một cơn gió.

Nhưng lần này nguy hiểm đánh tới thật sự ảnh hưởng vô cùng lớn, trong một đêm toàn tộc lâm vào cảnh trời long đất lở. Vì vậy trong niềm vui giữ được chốn dung thân vẫn khó có thể nén được sự bi thương.

Nhà Cố Nhạc Sơn chính là một trong những nhà lâm vào cảnh ngộ đại biến này. Lúc này không khí trong nhà vô cùng ngột ngạt, mơ hồ truyền đến tiếng khóc của nữ tử.

Cố Nhạc Sơn đứng ở cửa đại sảnh, nhìn đình viện vô cùng suy tàn, cũng không thấy người hầu lui tới như ngày xưa nữa. Lần này nhà hắn bị tổn thất nặng nề nhất, mất tất cả điền sản sở hữu trên danh nghĩa, nếu như không phải Cố Tịch Nhi gả cho thương nhân bán tơ lụa được một số bạc lớn, ngay cả căn nhà này họ cũng không giữ được.

Trên đường có tiếng pháo truyền đến, hình như còn có tiếng cười, hắn nghiêng tai lắng nghe, chờ đợi có tin tức tốt truyền đến để nhà bọn họ thoát khỏi cảnh khốn khổ, nhưng hắn đứng từ sáng đến tận bây giờ cũng không có người nào đến báo tin vui, ngược lại có người vội vã từ trước cửa chạy đến, kêu hắn đến nhà tộc.

“Đi đến đó làm gì…? Nhất định năm nay không có tiền lãi để chia…” Hắn nói nhỏ.

“Hôm nay Thập Bát tiểu thư muốn rời đi… Còn không mau đến tiễn đưa…” Người ngoài cửa lớn tiếng kêu.

Những lời này làm Cố Nhạc Sơn thêm phiền muộn, đứng sững cả nửa ngày.

Trước đó hắn còn từng nói, tộc trưởng tiếp theo có lẽ sẽ đến phiên chi bọn họ rồi, không ngờ hắn thật sự đoán trúng, chỉ là lại rơi vào nhà cách vách nhà bọn họ.

“Không ngờ, thật không ngờ… Cô nhi quả mẫu một nhà này thế mà lại có ngày hôm nay…” Hắn thì thào nói, trong mắt vẫn là không thể tin được, bây giờ mới có hai ba năm ngắn ngủi mà thôi, tại sao lại có biến hóa lớn như vậy?

Lần này, nha đầu kia không chỉ là lập được đại công mà lại còn nắm chắc hơn một nửa nguồn lực trong tộc, nắm được quyền quản lý tài sản tương đương với nắm được quyền khống chế mọi người trong tộc, nàng có quyền quyết định ai có thể kinh doanh sản nghiệp của mình, người nào nhận được nhiều hay ít tiền lãi.

Xem đi, về sau ai còn dám xem nhẹ nàng, nói khó nghe, nàng muốn ngươi có thể qua ngày thật tốt thì ngươi có thể qua ngày thật tốt, để ngươi sống không bằng heo chó cũng chỉ là một câu nói mà thôi.

“Thật không nghĩ tới…” Cố Nhạc Sơn lại tự lẩm bẩm, tiếng khóc trong nhà càng lúc càng lớn chỉ làm cho hắn càng thêm phiền lòng, không nhịn được quay đầu lại rống lên: “Đừng khóc nữa, ta còn chưa có chết đâu.”

“Cách cái chết cũng không còn xa đâu.” Lập tức truyền đến giọng nói bén nhọn của Quách thị: “Không có cách nào sống tiếp nữa… Cuộc sống càng ngày càng đi xuống…”

“Phụ thân, đi nói với đại muội muội…” Trưởng tử của Cố Nhạc Sơn đi ra nói nhỏ.

“Còn nói cái gì? Tên gian thương kia vắt cổ chày ra nước (keo kiệt) kia, cho từng đó bạc đã là không tệ…” Cố Nhạc Sơn trợn mắt quát.

“Không phải.” Trưởng tử Cố Nhạc Sơn vội khoát tay nói: “Phụ thân, ý con là… Thập Bát Nương muội muội… Nói thế nào đi nữa, chúng ta cũng gần nhất… Chuyện làm ăn này không phải là nên giao cho người trong nhà hay sao…?”

Sắc mặt Cố Nhạc Sơn có chút phức tạp, vấn đề này không phải là hắn chưa từng nghĩ đến, nhưng nghĩ đến những chuyện đã qua, dù thế nào bước này cũng không dễ dàng bước ra.

“Muốn nói, ngươi đi nói…” Hắn hừ một tiếng nói.

“Phụ thân, chuyện lớn như vậy, người ra mặt mới thể hiện rõ thành ý…” Trưởng tử Cố Nhạc Sơn nóng nảy nói.

Nghĩ đến cô nương nhanh mồm nhanh miệng kia, Cố Nhạc Sơn rùng mình một cái. Đây chính là người mềm không được, cứng cũng không xong, nói chuyện vô tình.

“Muốn lão tử đi để mất mặt, các ngươi ngồi mát ăn bát vàng sao? Đừng mơ tưởng.” Hắn thẹn quá thành giận, giơ gậy đánh vào người nhi tử: “Nuôi nhiều nữ nhân như vậy, bán hết cho ta, tiết kiệm được ít tiền.”

Trong sân lập tức vang lên tiếng khóc rống.

Trong nhà tộc, Cố Thập Bát Nương và Cố Trường Xuân ngồi đối diện bàn cờ, Hoàng Thế Anh ngồi bên cạnh, mỉm cười quan sát.

Nhưng lúc này trên bàn cờ không phải là con cờ mà là một xấp văn thư thật dày.

“Thập Bát Nương, ngươi xem một chút xem có sai sót gì không?” Cố Trường Xuân chậm rãi nói.

Cố Thập Bát Nương cũng không từ chối, cầm lấy văn thư, nghiêm túc lật xem từng tờ từng tờ một, xác nhận trên đó có viết tên của mình hoặc phần lãi cụ thể được chia.

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng nàng lật văn thư, sau thời gian một chén trà, rốt cuộc nàng cũng xem xong.

“Rất tốt, đại gia gia hết lòng tuân thủ lời hứa, đa tạ.” Nàng mỉm cười nói, giao văn thư cho Bảo Linh đứng phía sau.

Có những thứ này trong tay, lúc Cố gia nghĩ đến nàng sẽ cân nhắc kỹ, nàng có thể nâng họ dậy cũng có thể đẩy ngã họ, mà Cố Ngư có suy nghĩ điên cuồng muốn làm toàn tộc chết hết cũng sẽ suy xét đến phản ứng của nàng. Tất nhiên, đồng thời nều như Cố Ngư muốn đối phó với một nhà nàng thì toàn tộc Cố thị tự nhiên phải biết nên đứng ở phe ai.

Sau chuyện này, tam phương bọn họ hình thành mối quan hệ kiềm chế kỳ quái, như thế sau này Cố Ngư có làm gì âm hiểm mờ ám sau lưng, nàng cũng không cần lo lắng kinh hoảng như thế này nữa. Nếu trên đời này, tất cả mọi người đều là quân cờ, vậy thì nàng sẽ biến mình thành quân cờ quan trọng không dễ dàng bị ném bỏ.

“Thập Bát Nương, câu nói của ta cũng không đổi, những thứ này chính là ngươi nên có được.” Cố Trường Xuân nói, giọng nói có lẫn chút cảm xúc phức tạp: “Cũng đa tạ Hải ca nhi…”

Cố Thập Bát Nương mỉm cười, không nói gì, đứng dậy.

“Nếu vậy, ta xin cáo từ, đi nghiều ngày như vậy, mẫu thân cũng thấy lo lắng.” Nàng cười nói.

“Nếu đã quay về thì hãy ở lại qua năm, đi đón mẫu thân ngươi trở lại đi.” Cố Trường Xuân lên tiếng giữ lại.

Cố Thập Bát Nương nhìn ông, lắc đầu.

“Ta và mẫu thân muốn đến Lợi Châu…” Nàng lạnh nhạt nói.

“Thập Bát Nương.” Hoàng Thế Anh mỉm cười nói: “Nếu tết các ngươi không trở về thì đến từ đường thắp nén hương cho gia gia và phụ thân của ngươi và liệt tổ liệt tông.”

“Được.” Cố Thập Bát Nương gật đầu.

Ba người cất bước đến từ đường, có câu nói “nam không bái nguyệt, nữ không tế tự”, đây chính là lần đầu tiên Cố Thập Bát Nương bước vào từ đường. Tất nhiên Cố Trường Xuân đã cố ý nói với tổ tiên, Cố Thập Bát Nương thay thế ca ca của nàng là Cố Hải đến bái tế, đồng thời trong lòng ông cũng hiểu, lần này Cố Thập Bát Nương có công lớn trong việc giải cứu Cố gia thoát khỏi nguy cơ, coi như tự thân đi vào tế bái, chỉ sợ tổ tiên cũng vui mừng mà không trách tội.

Nhìn thấy tên của gia gia và phụ thân trong những bài vị được xếp dày đặc trên bàn thờ, vẻ mặt luôn nghiêm trang của Cố Thập Bát Nương cũng hiện ra sự kích động, trịnh trọng hành đại lễ ba quỳ chin lạy.

Làm xong chuyện lớn này, Cố Thập Bát Nương cũng không ở lại nữa.

Nhìn người gia đinh kéo xe bạc ra ngoài, Cố Trường Xuân có chút can đảm.

“Hay là đưa số bạc này đến ngân hàng tư nhân của chúng ta đi…” Ông đề nghị.

Cố Thập Bát Nương lắc đầu: “Đây là trên đường mượn được, đúng lúc tiện đường trả lại.”

Cố Trường Xuân gật đầu, cũng không nhiều lời nữa chỉ nói: “Ta đi mời tiêu sư Chu gia đến…”

Đoàn xe của Cố Thập Bát Nương rời khỏi Kiến Khang, dọc đường đi bái phỏng rất nhiều dược thương khác nhau, sức nặng của chiếc xe không ngừn giảm bớt cho đến khi đến kinh thành, quẹo vào đại trạch của Tín gia.

Trong hậu viện, nhìn gã sai vặt vén tấm vải bọc kín xe ngựa lên, chuyển xuống từng cái rương lớn xuống, đổ những tảng đá lớn trong đó ra.

“Lúc này diễn xuất kết thúc rất tốt đẹp.” Tín Triều Dương vỗ tay cười nói: “Chúc mừng Cố Nương Tử…”

“Cũng đa tạ ngươi.” Cố Thập Bát Nương nhìn hắ, nói: “Đây là giấy nợ của ta…”

“Chủ ý của ta có tác dụng chứ? Ta đã nói rồi, nghe ta, ngươi yên tâm là được…” Tín Triều Dương cười nói, đưa tay tiếp nhận giấy nợ nàng đưa, thấy rõ giá trị ghi trên đó: “Thập Bát Nương, giá trị quá lớn rồi.”

“Ngươi cho mượn nhiều hơn một triệu lượng bạc…” Cố Thập Bát Nương cười nói: “Có ý gì? Tại sao không nói với ta?”

Lúc đầu, nàng mượn Tín Triều Dương một triệu lượng, lúc quay về Kiến Khang, từ trong miệng Cố Trường Xuân mới biết, Tín Triều Dương đưa đến hai triệu lượng.

“Tạo bất ngờ vui vẻ cho ngươi…” Tín Triều Dương cười nói, không từ chối nữa, thu giấy nợ vào.

Cố Thập Bát Nương cười, gật đầu với hắn, nói một tiếng tốt: “Đã làm ta vui vẻ, nhưng mà sẽ không bao giờ xảy ra chuyện ký khế ước bán thân một năm hay bao lâu nữa rồi…”

“Đâu có, đâu có… Không dám, không dám.” Tín Triều Dương cười ha ha, nhìn Cố Thập Bát Nương thi lễ cáo từ.

“Muốn đi Lợi Châu đón năm mới?” Hắn đưa nàng ra ngoài, ở phía sau hỏi.

Cố Thập Bát Nương gật đầu cũng không tiếp tục nói nhiều, trong sự trầm mặc của hai người đã đi đến cửa.

“Ta gửi lời hỏi thăm đến nhà ngươi trước.” Tín Triều Dương cười nói.

Cố Thập Bát Nương đang xoay người lên ngựa, hơi chần chờ cuối cùng dừng lại.

“Đa tạ.” Nàng nghiêm túc nói.

Tín Triều Dương chắp tay với nàn, nói: “Đi đi, lên đường thuận buồm xuôi gió… Năm sau gặp…”

Đi rồi năm sau chưa chắc đã quay về, trong lòng Cố Thập Bát Nương nói nhưng không nói ra miệng, cười cười lên xe.

Bởi vì cách năm mới không còn xa, không kịp nghỉ ngơi, người một nhà vội vàng thu dọn đồ đạc.

“Đoàn chừng lần này phải đón năm mới ở trên dường rồi…” Cố Thập Bát Nương cười nói, nhìn Cố thị đang đếm lại bọc hành lý.

“Nếu không để qua tết hãy đi…” Tào thị xoay người, ân cần nói.

Cố Thập Bát Nương biết đây là mẫu thân đau lòng mình mới quay về đã phải đi xe mệt nhọc, mỉm cười lắc đầu.

“Tiểu thư.” Linh Bảo bước vào, cũng ôm một bọc hành lý.

“Ngươi thu dọn cái gì? Ngươi ở lại…” Cố Thập Bát Nương vội kéo nàng sang bên cạnh, nói nhỏ: “Ca ca ngươi ở một mình sẽ cô đơn…”

“Chính ca ca muốn ta đi cùng tiểu thư…” Mắt Linh Bảo đỏ hoe vừa nói vừa đưa cho nàng một xâu chuỗi.

“Hắn nói?” Cố Thập Bát Nương cảm thấy ngoài ý muốn, cau mày: “Mà đã lâu ta không thấy hắn rooig… Ta phải đi hỏi một chút… Đây là cái gì?”

“Đưa cho tiểu thư.” Linh Bảo hơi khẩn trương, trông mong nhìn nàng, từ trong cổ mình kéo ra một cái: “Ta cũng có, ta cũng có, là do ca ca tự làm, là tượng gỗ… Tiểu thư đừng chê…”

“Làm sao ta lại chê?...” Cố Thập Bát Nương cười nói, cầm trong tay ngắm nghía, là một tượng phật nhỏ được khắc bằng gỗ lim, mặc dù còn thô rá nhưng cũng hơi giống.

Hai người đang nói chuyện thì nghe ngoài cửa một hồi náo nhiệt.

“Tiểu thư, phu nhân… Có đại nhân đến thăm…” Ma ma khẩn trương đi vào nói.

Tào thị bước tới cạnh Cố Thập Bát Nương, hai người liếc nhìn nhau.

“Đại nhân nào? Cố Thập Bát Nương hỏi.

“Dạ.. Là lại bộ cái gì tư lễ đại nhân…” Ma ma lắp bắp nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.