Dược Hương Trùng Sinh

Chương 198: Chương 198: Trước thời hạn




Nhìn thấy cô nương này xuất hiện, Cố Thập Bát Nương lập tức xuôi tay, lui về sau một bước.

Trong hoàng thất chỉ có nhi tử và nữ nhi của hoàng đế mới có thể xưng là hoàng tử và công chúa, mà nữ nhi vương hầu chỉ được gọi là quận chúa, mặc dù chỉ khác một chữ nhưng tất nhiên địa vị không giống nhau. Lúc này Long Khánh đế không có con nối dõi vì vậy bây giờ trong hoàng thất cũng không có công chúa.

Vị quận chúa Bạch Ngọc này mặc dù không phải là công chúa nhưng địa vị cũng là hào môn vọng tộc, không giống với những nữ nhi bình thường khác. Hơn nữa bởi vì Long Khánh đế không có con cái, bởi vì xuất thân của quận chúa Bạch Ngọc nên rất được mọi người trong hoàng thất yêu thích, vì vậy được đối xử như công chúa.

Nghe cái tên này, trái tim Cố Thập Bát Nương thoáng chấn động, không khỏi khẽ ngước đầu lên, liếc nhìn.

Đời trước, khi Triết Quận Vương lên ngôi, hoàng hậu chính là quận chúa Bạch Ngọc, thật không nghĩ tới kiếp này nàng có cơ hội nhìn thấy hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, nghĩ lại, rất có thể nàng sẽ trở thành ân nhân của thiên tử, chuyện này không phải càng làm cho người khác ngạc nhiên hơn hay sao?

Giống như cảm thấy ánh mắt của nàng, đột nhiên ánh mắt sắc bén của quận chúa Bạch Ngọc nhìn sang.

Cố Thập Bát Nương vội vàng cúi đầu.

“Ừ, có chút bất tiện nên không gặp khách.” Giọng nói của Văn Quận Vương vang lên, thân hình hơi đổi, bước lên một bước cũng vừa chặn ánh mắt của quận chúa Bạch Ngọc.

“Là vậy sao?” Quận chúa Bạch Ngọc khẽ mỉm cười.

“Không cẩn thận bị nhiễm phong hàn.” Văn Quận Vương đáp.

“Thật?” Trên mặt Quận chú Bạch Ngọc hiện lên sự lo lắng, bước lên mấy bước, đứng trước mặt hắn kiểm tra rồi gật đầu: “Quả thật sắc mặt không tốt lắm…”

“Cho nên, tạm thời không muốn tiếp khách, nên không biết là Bạch Ngọc muội muội tới.” Văn Quận Vương lạnh nhạt đáp.

“Ta cũng nghe người khác nói thân thể Văn ca ca không khỏe, không yên lòng nên mới cố ý tới thăm một chút…” Quận chúa Bạch Ngọc khẽ đưa tay che miệng, nhỏ nhẹ nói.

Đôi mắt Văn Quận Vương hơi lóe, nhìn quận chúa Bạch Ngọc gật đầu một cái, nở nụ cười.

“Vậy hiện tại Bạch Ngọc muội muội cảm thấy thế nào?” Hắn cười nói.

Quận chúa Bạch Ngọc nhoẻn miệng cười, ánh mắt liếc sang Cố Thập Bát Nương đang cúi đầu đứng hầu, sâu xa vỗ tay Văn Quận Vương: “Bây giờ gặp mặt lại thấy không có gì đáng ngại…”

Văn Quận Vương cười, tiếng cười trong trẻo.

“Đã đến đây rồi, muốn ngồi một chút không?” Hắn nhìn quận chúa Bạch Ngọc hỏi.

“Được.” Quận chú Bạch Ngọc toe toét cười, gật đầu đồng ý, giống như một đứa bé, vui mừng khoác cánh tay hắn.

Nhìn hai người đang ngồi đối diện đánh cờ ở đình thủy tạ, chân mày Cố Thập Bát Nương không nhịn được nhíu chặt, trong mắt cũng thoáng lo âu.

“Không… Không có sao chứ?” Hoàng nội thị bưng nước trà qua, dùng giọng nói giống như muốn khóc hỏi nhỏ.

Hôm nay là ngày đầu tiên xuống giường, vốn chỉ định tùy tiện đi lại hoạt động để thích ứng một chút.

“Sớm biết như thế cũng không có thưởng hoa mà giữ lại sức lực đi thẳng đến nơi này…” Cố Thập Bát Nương khẽ cắn môi nói nhỏ, có tiếng cười thanh thúy của quận chúa Bạch Ngọc vọng tới từ trong đình thủy tạ, hai người nhìn sang, thấy nàng đang giơ tay đánh xuống vai Văn Quận Vương.

Cố Thập Bát Nương và Hoàng nội thị đồng thời run sợ quay mặt lại.

“A, cứu tinh tới.” Cố Thập Bát Nương vui mừng nói nhỏ, ánh mắt nhìn về một bên khác của hành lang, nam nhân trung niên đã vài ngày không gặp, mặt mày nghiêm trang đang vội vã đến đây.

Hoàng nội thị nhẹ giọng đọc phật hiệu, bưng khay trà, nhường đường để nam nhân trung niên đi trước, bản thân thì hớn hở đi theo sau.

Cố Thập Bát Nương cũng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt nở nụ cười.

Quả nhiên không bao lâu, quận chúa Bạch Ngọc đứng dậy, mỉm cười cáo từ, ở giữa đám nha hoàn vây đỡ, thong thả rời khỏi.

Cố Thập Bát Nương cúi đầu, lui sang một bên, ánh mắt rơi vào làn váy giống như đám mây ngũ sắc đang chuyển động ở dưới chân, làn váy di chuyển thành một đường vòng cung thì dừng lại.

“Ngươi…” Giọng nói quận chúa Bạch Ngọc vang lên.

“Dạ, quận chúa…” Cố Thập Bát Nương mỉm cười, ngẩng đầu lên mới chịu nói chuyện, một bạt tai mang theo khí tức sắc bén đánh tới.

Bốp.

Hai móng tay dài mạnh mẽ quét qua khuôn mặt của Cố Thập Bát Nương, lập tức từng sợi máu trên mặt chảy ra nhưng vì lực đánh vừa đúng nên người cũng không ngã ra ngoài.

Không biết là do bị đánh hay là do tức giận, Cố Thập Bát Nương chỉ cảm thấy oanh một tiếng, đầu óc bối rối.

“Ngươi không hiểu quy củ à?” Ánh mắt quận chúa Bạch Ngọc cao cao tại thượng nhìn chằm chằm nàng, lạnh lùng nói: “Thấy bản quận chúa mà không quỳ xuống? Ngươi là thị nữ từ đâu đến mà không hiểu quy củ như vậy?”

Đau rát làm Cố Thập Bát Nương tỉnh táo lại, quận chúa Bạch Ngọc nói không sai, người có thân phận giống nàng, cho dù là nhất phẩm phu nhân đương triều nhìn thấy cũng không dám chậm trễ, những phu nhân, tiểu thư quan lại bình thường nhìn thấy, nhẹ nhàng quỳ xuống cũng không quá đáng.

Nữ nhân này, không đúng tiểu cô nương này, chắc hẳn là do lúc nãy nhìn thấy mình thân cận hơn với Văn Quận Vương nên mới muốn giáo huấn mình một chút.

“Dạ, xin quận chúa thứ tội.” Nàng nặng nề quỳ xuống, cúi đầu chạm đất, run run nói.

“Những thị nữ như ngươi ta đã thấy nhiều, yên ổn giữ bổn phận, đừng quên thân phận của mình.” Giọng nói quận chúa Bạch Ngọc lạnh lùng, cao cao tại thượng nói.

“Dạ…” Cố Thập Bát Nương nói nhỏ, tiếng bước chân, tiếng ngọc bội va chạm đã đi xa.

Nàng ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình tĩnh giống như không cảm nhận được đau đớn trên mặt, nhìn thấy Bành Nhất Châm đang mặc đồ của gia đinh trong phủ, đang chạy nhanh đến đây, vội vàng đứng dậy rồi cũng chạy vào trong đình.

“Thế nào rồi?” Nhìn Văn Quận Vương đang nằm ngủ mê man dưới lớp chăn, người nam nhân trung niên, Hoàng nội thị và Cố Thập Bát Nương đều khó nén lo lắng, buồn rầu cùng hỏi.

Bành Nhất Châm giơ tay lau mồ hôi trên trán: “Không có việc gì, không có việc gì.” Khi nói những lời này cũng thật tâm than thở: “Quả nhiên Quận Vương lợi hại, nếu là người khác đã sơm kêu đau rồi, ngài ấy vẫn có thể nói chuyện vui vẻ, không trách được mọi người thường nói chân long chi tử (con của rồng), không giống với người thường…”

Nghe ông nói lời tầm thường, nam nhân trung niên bất mãn liếc ông nhưng cũng không lên tiếng trách mắng.

“Ngày đã định…” Ánh mắt của hắn lướt qua hai người, vẻ mặt nghiêm trang.

Là ngày sắc phong hoàng tử sao? Nhất thời hô hấp của ba người trong nhà ngừng lại.

“Là ngày mười ba tháng chín.” Nam nhân trung niên nghiêm túc nói.

Chỉ còn bốn ngày, so với dự đoán trước đó mấy sớm hơn mấy ngày.

“Tại sao lại như vậy?” Hoàng nội thị kinh hoảng thất thanh.

Vẻ mặt nam nhân trung niên nghiêm túc, thở dài: “Có người báo cho bệ hạ nói Văn Quận Vương bị bệnh nặng…”

Một ngày không lập hoàng tử, tất cả mọi người đều còn cơ hội, chỉ cần có một tia hy vọng, tất nhiên không có người chịu buông tha.

“Mấy ngày này phải đảm bảo Văn Quận Vương không bị bại lộ cho đến lúc lễ sắc phong kết thúc thuận lợi.” Ánh mắt nam nhân trung niên nhìn Bành Nhất Châm.

Vẻ mặt Bành Nhất Châm hơi ngượng ngùng.

“Ta vốn nghĩ còn bảy tám ngày…” Ông không tự chủ xoa tay: “Nếu như… Nếu như muốn đảm bảo mấy ngày này Quận Vương không bị bại lộ thì…”

“Thì thế nào?” Nam nhân trung niên hỏi.

Bành Nhất Châm hít một hơi thật sâu, sảng khoái như ngày thường, ngẩng đầu lên nói: “Vậy nhất định sau khi lễ sắc phong ở đại điện kết thúc thì phải tiến hành bước chữa trị cuối cùng.”

Nam nhân trung niên lập tức biến sắc: “Làm sao có thể?” Hắn thất thanh nói.

Theo như kế hoạch của bọn họ, ít nhất cũng phải sau lễ sắc phong bảy ngày mới tiến hành bước chữa trị cuối cùng quyết định sinh tử.

“Chẳng lẽ Quận Vương chịu khổ như vậy chỉ vì cái nghi thức này?” Sắc mặt hắn vô cùng khó coi, đôi tay xuôi bên người gắt gao nắm chặt: “Lễ đại điển vừa kết thúc, nếu như Quận Vương… rất có thể ngay cả tên cũng không được ghi vào hoàng phổ…”

“Nhưng đến tận bây giờ cũng không có biện pháp khác.” Cố Thập Bát Nương nói.

Sớm cũng chết, muộn cũng chết, quan trong là đến tận lúc này cũng không có sự lựa chọn nào khác.

Tất nhiên nam nhân trung niên cũng hiểu chuyện này, hắn nhìn Cố Thập Bát Nương, chán nản thở dài.

“Nếu đã như vậy, các ngươi đã chuẩn bị xong hết chưa?” Ánh mắt nam nhân trung niên lại nhìn sang Bành Nhất Châm.

Bành Nhất Châm hít một hơi thật sâu, nghiêm túc gật đầu, nhìn Cố Thập Bát Nương.

“Ta điều chế dược cần ba ngày, vừa kịp lúc.” Cố Thập Bát Nương nói.

Nam nhân trung niên nhìn họ chăm chú một lúc, chợt khom người thi lế.

“Đại nhân, tiểu nhân không dám nhận.” Bành Nhất Châm và Cố Thập Bát Nương vội dùng đại lễ đáp lễ.

“Đừng khách khí, lạy đầu tiên là lão phu cảm ơn các ngươi…” Người nam nhân trung niên nhìn bọn họ, chắp tay nói: “Hoặc là đưa tiễn các ngươi…”

Quận Vương sống, các ngươi thắng, tất cả đều vui vẻ. Quận Vương chết, các ngươi thua, tất cả sẽ kết thúc.

Nhất thời Bành Nhất Châm và Cố Thập Bát Nương không biết nói gì, nhìn nam nhân này, xoay người đi ra ngoài.

Văn Quận Vương đang ngủ mê bị ép buộc tỉnh lại, tinh thần của hắn vô cùng uể oải, cả người cũng giống như đang ngủ chứ không phải là đang tỉnh, mềm nhũn dựa vào gối mềm, đèn cây phát ra ánh sáng mờ nhạt, làm mọi thứ trước mắt cũng trở nên không thật.

Có bóng người đung đưa trước mặt, tiếp theo có vị thuốc đắng nghét được đưa vào miệng, bởi vì hắn tình nhưng giống như chưa tỉnh nên mệt mỏi áp chế khiến hắn kháng cự theo bản năng.

“… Quận Vương, ta hiểu rõ rất khó uống…”

“… Uống lần này nữa thì ba ngày tới không cần uống…”

Giọng nói dịu dàng bên tai làm hắn uống hết muỗng này đến muỗng khác chén thuốc đắng muốn người khác nôn mửa kia.

“… Quận Vương, ta đi điều chế dược cho ngài…”

“… Quận Vương, ngài hãy chờ ta…”

Cố Thập Bát Nương giúp Hoàng nội thị đỡ Văn Quận Vương nằm xuống xong mới chịu lui ra, đột nhiên cánh tay bị kéo lại, nàng cúi đầu xem xét thì thấy cánh tay cả Văn Quận Vương ở dưới chăn đang vươn ra.

“Quận Vương?” Nàng quỳ xuống bên cạnh giường, nhìn Văn Quận Vương đang hí mắt ra: “Còn có gì phân phó?”

Khóe miệng Văn Quận Vương khẽ giật nhưng cũng không phát ra âm thanh.

“Hoàng đại nhân…” Cố Thập Bát Nương nhìn về phía Hoàng nội thị.

“Quận Vương, Quận Vương…” Hoàng nội thị tựa đầu sát lại, nhẹ giọng hỏi: “Ngài muốn nói gì?”

“Thuốc… Thuốc… Cao…?” Hắn ngẩn đầu lên, trên mặt khó hiểu, lặp lại một lần: “Còn cần thuốc cao?”

Cố Thập Bát Nương lắc đầu, Văn Quận Vương lại lâm vào trạng thái ngủ say, nàng nhẹ nhàng rút tay, đứng dậy.

“Ngày mai Quận Vương sẽ tỉnh, có chuyện gì lúc đó hãy nói.” Nàng nói nhỏ.

Hoàng nội thị gật đầu, lại sửa sang chăn đệm cho Văn Quận Vương, nhẹ nhàng buông màn.

“Vậy ta xin cáo từ, ta cũng cần chuẩn bị một chút, sau đó sẽ bắt đầu điều chế dược, ba ngày ba đêm này, ta sẽ đóng hết cửa, bất luận thế nào cũng không được quấy rầy ta.” Cố Thập Bát Nương thi lễ với Hoàng nội thị, nhẹ nhàng nói.

“Vậy làm phiền Cố Nương tử.” Hoàng nội thị gật đầu, đáp lễ nói.

Dưới ánh đèn, Cố Thập Bát Nương ngẩng đầu cười với hắn, xoay người rời đi.

“Ai…” Hoàng nội thị dập tắt một ngọn đèn, ngồi xuống, thở dài, chợt nhớ lại những lời nàng mới nói và bộ dáng kia, cảm thấy có gì đó không đúng.

“A.” Hoàng nội thị vỗ tay một cái: “Đúng rồi, nửa bên mặt bị sưng húp còn có mấy vết máu…”

Sau khi quận chúa Bạch Ngọc rời đi, Văn Quận Vương lâm vào ngủ mê man, tất cả mọi người lo lắng chuyện này cũng quên mất Cố Thập Bát Nương bị quận chúa Bạch Ngọc tát một cái.

“Mong đừng bị hủy dung…” Hoàng nội thị chống tay lầm bà lầm bầm, chợt tay bị trượt, nhảy dựng lên: “Ai da…”

Hắn thất thanh hô lớn, chợt vội vàng che miệng lại chỉ sợ quấy rầy Văn Quận Vương.

“Ta thật sự ngu ngốc.” Hắn giơ tay nhẹ nhàng đánh vào mặt của mình: “Thuốc cao, thì ra là thuốc cao.” 

Vừa dứt lơi liền nhấc chân chạy ra ngoài, vừa đi vừa kêu: “Cố Nương tử, Cố Nương Tử, ngươi chờ ta một chút, khoan hãy điều chế dược…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.