Sắc mặt Bình Dương Lão hầu phu nhân ngồi một bên hơi đổi, đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy tiểu cô nương này, chỉ cần liếc mắt một cái liền phá vỡ ấn tượng trong đầu của bà mà Bạch Ngọc quận chúa cùng Chung phu nhân miêu tả, không hề giống như một cái nữ tử nông cạn thị sủng mà kiêu, rõ ràng là một cái kiếm sắt còn nằm trong vỏ.
Ngập ngừng trước lời chất vấn của Cố Thập Bát Nương, chân mày Bạch Ngọc quận chúa khẽ nhướng lên, nha đầu kia quả thật có thủ đoạn!
Biết hôm nay đến đây là có chuyện, mới mở miệng liền đi thẳng vào vấn đề, lời nói sắc bén, từng chữ đánh vào lòng, những câu ám chỉ ngụ ý, nhìn như lỗ mãng vô lễ, nhưng lại thể hiện được sự tức giận khi bị kẻ gian ám hại, loại tức giận này lại càng hiệu quả hơn so với việc khóc lóc kêu oan, mà cũng chính là lí do tại sao nàng dám lớn mật hành động thất lễ như vậy.
Tầm mắt lão phu nhân nhìn về phía Thái Hậu, quả nhiên thấy Thái Hậu cũng có chút kinh ngạc, nhưng nhanh chóng biến mất, trên mặt cũng không có chán ghét hay tức giận, thần thái bình tĩnh, ánh mắt thấu rõ.
Thái Hậu cũng không mở miệng lên tiếng.
“Ăn nói bừa bãi!” Bạch Ngọc quận chúa cười lạnh một tiếng, “Ngươi biết cái gì gọi là hiền lương, cái gì gọi là thục đức? Lấy đại nghĩa làm đầu đó là hiền lương, lấy đại lễ làm trọng đó là thục đức, ta biết nhà ngươi cho rằng ta vì tư tình, chẳng lẽ thấy mà không báo, còn ngươi vì tư tình, mới là đúng lễ hợp pháp sao? Ngươi biết rõ phỉ tặc, mà lại giấu diếm không nói, còn bao che cho muội muội của hắn, pháp lệnh đương triều, biết mà không báo còn tương hỗ chính là đồng đảng! Hành vi của ngươi như vậy, còn dám trỉ chích ta vì thù riêng, ta ngược lại muốn hỏi ngươi, vậy tư tình của ngươi thì thế nào?”
Bạch Ngọc quận chúa nhanh chóng vặn lại chữ tư lợi, hóa giải chỉ trích của Cố Thập Bát Nương, đem mũi nhọn hướng lại về phía nàng?”
Hai mắt Cố Thập Bát Nương lóe lên, biết Bạch Ngọc quận chúa đã thức thời, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói rồi.
“Ta cùng với tặc nhân là chỗ quen biết cũ, là thật, nhưng mà, việc biết mà giấu, bao che tặc nhân là thông tin từ đâu mà có?” Nàng cười lạnh một tiếng nói, “Nếu như có nhân chứng vật chứng xác đáng, thì quận chúa dựa vào luật mà hành quyết, thần nữ không còn lời nào để nói, nhưng quận chúa chỉ dựa vào lời nói phiến diện của nô bộc, như tạt một chậu nước bẩn vào Cố gia chúng ta, thiên hạ không ai không biết Cố Hải cùng Chu Xuân Minh từng tranh chấp trong triều, lời của quận chúa tuy nhẹ, nhưng đối với Cố Gia ta mà nói là cả ngàn cân nặng! Đây chính là tư lợi mà ta có chết cũng phải tranh chấp.”
Bạch Ngọc quận chúa cũng lạnh lùng cười.
“Cố Tương, bản quận chúa từ trước đến nay ân oán rõ ràng,đi ngay về thẳng, không đấu võ mồm tranh chấp thị phi với người khác, nếu đã biết chuyện tặc nhân thì không thể dối gạt, ngày ấy ta chỉ hỏi ngươi vài câu, ngươi lại mượn cơ hội sinh sự, bàn lộng thị phi, dâng tấu lên Đại Lý Tự, nhưng mà ác nhân cáo trạng trước, họa thủy đông dẫn(*), kế tiếp chính là có tật giật mình! Ngươi cả gan làm loạn, trước mặt thái hậu, còn không mau cúi đầu nhận tội, còn muốn xảo ngôn biện bạch đến khi nào!” Bạch Ngọc quận chúa nghiêm giọng đáp.
(*)Họa thủy Đông dẫn (*)
- Đây không phải là điển cố, mà xuất phát từ sự kiện trước chiến tranh thế giới, Anh- Pháp từ chối lập liên minh với Liên Xô và ký với Đức hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau, đồng thời bỏ mặc đồng minh Tiệp Khắc cho Đức tiêu diệt. Tất cả cho thấy rằng phương Tây không hề thực tâm trong việc ngăn chặn Hitler, mà thực ra họ đang tìm cách hướng cỗ máy chiến tranh Đức nhắm vào Liên Xô (ở hướng Đông).
- Nghĩa rộng: Tránh né, dẫn một chuyện xấu từ một nơi này đến nơi khác cũng gây hại cho mình.
Nàng xuất thân cao quý, tính tình kiêu căng, nhưng cũng không phải người ngây thơ không hiểu chuyện, đương nhiên những chuyện thế này đã được dạy dỗ từ nhỏ, mỗi tinh huống đều được chỉ đối sách, mỗi cuộc nói chuyện không chỉ biểu lộ đáy lòng mình chính công vô tư, lại có mượn gút mắt giữa hai người trong lời nói của Cố Thập Bát Nương biến thành việc mưu đồ đùa bỡn tâm cơ, thế công thủ nhất thời chuyển biến.
“Bạch Ngọc quận chúa! Ngươi luôn miệng nói ân oán rõ ràng, nhưng cuối cùng có chứng cớ gì nói Cố gia chúng ta có liên lụy tới cái chết của Chu Xuân Minh? Hai chính là nhờ vả Chu gia, mượn cơ hội vu oan hãm hại, trừ khử đi Cố Gia!” Cố Thập Bát Nương cũng quát lên.
Hai người đều đã vạch mặt, mỗi người gọi thẳng kì danh của nhau, trong đại điện nồng đậm mùi thuốc sung.
Sau khi Cố Thập Bát Nương nói những lời này, trên mặt Thái Hậu cũng Lão hầu phu nhân đều biến đổi.
“Yến Yến! Không được vô lễ!” Bình Dương hầu lão phu nhân trầm giọng quát.
Bạch Ngọc quận chúa đã chiếm thượng phong, làm tan đi tia đồng tình từ phía Thái Hậu, lời của Cố Thập Bát Nương đã đi quá xa,trong lòng Bình Dương Lão hầu phu nhân có hơi bất an, vội ngắt ngang cuộc tranh chấp giữa hai người.
Bạch Ngọc quận chúa căm tức liếc mắt nhìn Cố Thập Bát Nương, quả nhiên không mở miệng nói tiếp.
“Hảo..” Thái Hậu lúc này mới chậm rãi lên tiếng, giọng nói vẫn bình thản, không nghe ra hỉ nộ, “Có cái gì từ từ nói, lí lẽ đúng cũng không cần to tiếng..”
“Vâng ạ, đa tạ nương nương dạy bảo.” Bạch Ngọc quận chúa vội khom người nói, Cố Thập Bát Nương cũng cúi đầu đáp.
“Cố Tương, mới vừa rồi ngươi nói, tặc phỉ kia thật là người quen cũ của ngươi?” Thái hậu hỏi tiếp.
“Vâng, là người làm cho hiệu thuốc của thần nữ lúc còn ở Kiến Khang.”Cố Thập Bát Nương cúi đầu đáp.
“A…”
Phía trên vang lên một tiếng than nhẹ, rồi không gian trở nên yên tĩnh không một tiếng động bên trong đại điện.
Hai mắt Bạch Ngọc quận chúa khẽ động, ánh mắt nhìn về phía bức rèm phía sau Thái hậu, lại nhìn đám người Chung phu nhân đang quỳ bên dưới, trên mặt hiện lên mấy phần không kiên nhẫn, nhịn không được muốn lên tiếng, lão phu nhân bên cạnh nhận thấy, liền liếc nhìn nàng một cái, Bạch Ngọc quận chúa hiểu ý, liền cúi đầu cố nhẫn nại.
“Một khi đã như vậy, đại sự như thế, phòng tránh vạn nhất..” Qua rất lâu, giọng nói của Thái hậu mới chậm rãi vang lên, “Đi lãnh giáo huấn cũng là hợp tình hợp lý..”
Lời vừa rồi khiến cho Bình Dương hầu lão phu nhân và Bạch Ngọc quận chúa có chút kinh hỉ, theo như suy đoán, Thái Hậu sẽ hỏi ý kiến Cố Thập Bát Nương, sau đó để cho nô bộc làm đối chứng.
Những thứ nô bộc này đều là người cũ làm việc ở Cố Gia, đã khai rõ quan hệ qua lại giữa huynh muội Linh Nguyên, Linh Bảo cùng Cố Tương trên công đường Hình Bộ, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để lặp lại lần nữa ở đây, chắc hẳn trong lòng Thái Hậu nhất định có chủ ý.
Không nghĩ đến cái gì cũng chưa hỏi, Thái Hậu đã có chủ ý, xem ra một phen đối thoại vừa rồi, ấn tượng của Thái Hậu đối với Cố Thập Bát Nương giảm sút rất nhiều, đến nổi khinh thường hỏi lại, vứt bỏ rồi..
Bạch Ngọc quận chúa nhìn về phía Cố Thập Bát Nương, muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của nàng, lại phát hiện ra nàng cúi đầu, căn bản không thể nhìn thấy biểu tình trên mặt.
“Ngươi lui xuống đi.” Thái Hậu nhàn nhạt nói.
“Vâng ạ.” Cố Thập Bát Nương nhỏ giọng nói, từ từ lui ra ngoài.
Nhìn thấy thân hình của nàng dần biến mất ngoài cửa, Bạch Ngọc quận chúa khó nén vui sướng thở phào nhẹ nhõm,, như vậy có nghĩa là, nữ nhân xem như biến mất khỏi cuộc đời nàng, trong lòng đồng thời nhẹ hẳn đi.
Phụ thân cùng tổ mẫu nói đúng, tâm cơ nữ nhân này sâu như giếng, lại ác độc, một phen lời lẽ vừa rồi, hoàn toàn khiến nàng rung động, lưu lại người này, nhất định là đại họa, tất phải diệt trừ!
Cố Thập Bát Nương theo thái giám dẫn đường đi qua cung điện, thái giám hiển nhiên đã nghe được Thái Hậu tuyên chỉ đối với nàng, tình cờ quay lại nhìn một cái, lại không nhìn thấy vẻ mặt đau lòng tái nhợt như trong dự đoán của hắn.
Vẻ mặt nàng bình tĩnh, thân hình vững àng, chậm rãi mà đi, tựa hồ toàn bộ đều nằm trong lòng bàn tay.
Cô nương này quả thật là người kì là, chuyện này vốn có đường lui, nàng lại dám thẳng đấu một trận một mất một còn, kết quả nhận được chính là thế này..trong lòng hắn nghĩ.
Tiếng bước chân vang nho nhỏ bên trên con đường đá, Cố Thập Bát Nương rũ mắt xuống, chợt tiếng bước chân phía trước ngưng lại, nàng không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy phía trước trên bậc thềm cung điện có bóng dáng hai người, trong đó có một người đang giơ tay ngụ ý bảo tiến qua đó, khiến cho thái giám dẫn đường ngừng lại.
Bên trong cung điện, ánh sáng mặt trời như có như không, thân hình cao gầy của Văn Quận Vương vững chãi đứng đó, trong lí giải của nàng, hoàng cung là nơi khí thế cùng uy áp hợp lại làm một thể, hắn chậm rãi bước đến, trường bào rạng rỡ dưới ánh mặt trời, khuôn mặt anh tuấn trắng nõn, hai mắt sáng ngời.
Sau một khắc hơi sửng sốt, Cố Thập Bát Nương cúi đầu khom người, đợi một lát, lại không nghe thấy tiếng bước chân đến gần.
“Cố nương tử, điện hạ đến, mau thỉnh an.” Thái giám thấp giọng nói.
Cố Thập Bát Nương ngẩng đầu, quả nhiên thấy Văn Quận Vương đã rẽ vào một hướng khác cách đó không xa mà đi, chỉ còn lại bóng lung càng lúc càng xa.
Vâng ạ, nàng cắn nhẹ môi, thu hồi tầm mắt, tiếp tục bước theo Thái giám.
Đến gần cửa cung, Thái giám dẫn đường lại dừng bước.
Cố Thập Bát Nương nhìn thấy Bạch Ngọc quận chúa đang tiến đến gần mình, nàng ta hơi nâng cằm, ánh mắt cao ngạo, giống như thần nhìn xuống chúng sinh.
Bạch Ngọc quận chúa khoát tay, người hầu hiểu ý khom người thối lui.
“Như thế nào không nói nữa? Không phải ngươi rất giỏi ăn nói sao?” Bạch Ngọc quận chúa trêu tức nói.
“Ngươi còn muốn nghe cái gì?” Cố Thập Bát Nương ảm đạm cười, “Những gì hôm nay cần nói chỉ có một câu, mới vừa rồi đã nói, là đủ.”
Nụ cười của nàng có chút kì quái, lời nói cũng đầy ẩn ý khiến người ta nghe không hiểu, khiến trong lòng Bạch Ngọc quận chúa rất không thoải mái.
“Ta nghe Chung phu nhân nói, tương lai ta sẽ hối hận, ngươi đời này sẽ không..” Nàng ta khoanh hai tay trước ngực, trên mặt cười châm chọc, “Hiện tại còn có thể sao.”
“Không, ta muốn sửa lại.” Cố Thập Bát Nương vẫn nhàn nhạt cười.
Bạch Ngọc quận chúa nhìn nàng, hơi cau mày, ý bảo nàng nói.
“Sau này ngươi khẳng định vô cùng hối hận, mà ta đòi này tuyệt đối không hối hận.” Cố Thập Bát Nương nói, mỉm cười với nàng ta.
Bạch Ngọc quận chúa lạnh mắt, nụ cười bên môi ngưng lại.
“Cố tiểu thư, ngươi cảm thấy ta như thế nào?” Chợt Bạch Ngọc quận chúa hỏi.
Cố Thập Bát Nương ngẩn ra, nàng ta bỗng nhiên đổi đề tài, khiến nàng có chút bất ngờ.
Bạch Ngọc quận chúa không đợi nàng trả lời, nói tiếp, “Bạch Ngọc ta bất luận xuất thân, tướng mạo không thua bất kì tiểu thư thế gia nào trong kinh, nhưng ta có thể lấy được phong vị Thái tử phi, cũng không phải chỉ có thế…. ngươi biết vì sao không?”
Cố Thập Bát Nương nhìn nàng, vẫn im lặng, hiển nhiên, Bạch Ngọc quận chúa cũng không muốn nàng trả lời.
“Ngươi khẳng định nói là vì gia thế..” Bạch Ngọc quận chúa mỉm cười, nhìn vào ngón tay thon dài trắng nõn như ngọc của mình, “Kỳ thật ngươi không biết, bệ hạ từng nói, ông ta tối kị nhất thà ngoại thích, hiện giờ phi tần trong cung đều xuất thân từ tiểu phú hộ..”
Cố Thập Bát Nương quả thật không biết, hơi ngạc nhiên ngẩng đầu.
“Cho nên ngươi cho rằng ta dựa vào xuất thân cao quý liền được phong Thái Tử phi, mà ngươi thân phận thấp kém thì không thể, nên không cam lòng, thì là sai lầm rồi.” Bạch Ngọc quận chúa mỉm cười.
“Ta chưa từng nghĩ như vậy.” Cố Thập Bát Nương thản nhiên nói.
Nàng quả thật không nghĩ như vậy, chẳng qua, nói ra không ai tin.
Quả nhiên Bạch Ngọc quận chúa hiện lên nụ cười trào phúng, nói tiếp, “Ta có ba vị cô nãi nãi, phong hào công chúa gả đi xa, ta có hai thúc thúc vì nước quên thân, năm đó Bình Dương hầu phủ vi hộ hoàng thất xuôi nam, bỏ một ngàn gia đinh hộ vệ lẫn mưu sĩ dẫn dụ địch, một nghìn người, Cố tiểu thư, ngươi có biết bọn họ là ai? Bất luận là một người đem văn kiện đên An quốc cầu an, đều là thân tín tâm phúc theo Bình Dương hầu phủ chúng ta nhiều năm..”
Lồng ngực Cố Thập Bát Nương phập phông lên xuống, việc này người như nàng quả thật chưa từng nghĩ có cơ hội được biết, trong đầu nàng vang vọng một nghìn, tâm phúc thân tín, vứt bỏ…
Rùng mình, thấu tâm triệt cốt, việc sống còn, phía sau vinh quang, là gió tanh mưa máu như thể, tiểu nhân vật có tiểu nhân vật vùng vẫy hợp lực, đại nhân vật cũng có đại nhân vật mưu đồ quyết đoán.
Mỗi người, mặc kệ là giàu sang phú quý hay bần hàn, đều vì được sống, vì sự sống của mình đều phải tận lực.