Dược Hương Trùng Sinh

Chương 188: Chương 188: Vân khởi




Cố Thập Bát Nương đi ra mấy bước Linh Bảo đã chạy đến trước mặt nàng.

“Tiểu thư…” Nét mặt Linh Bảo vui mừng, vuốt ngực thở dốc nói: “Ta rút được xăm thượng thượng…”

“Vậy là ngươi yên tâm rồi.” Cố Thập Bát Nương cười nói.

Linh Bảo gật đầu, đôi mắt hơi đỏ lên: “Trên xăm nói, ca ca có quý nhân giúp đỡ, có thể gặp dữ hóa lành, trong đại nạn gặp phúc… Tiểu thư, người chính là quý nhân của chúng ta, quẻ này nói thật chính xác…”

Nàng vừa nói vừa nhìn Cố Thập Bát Nương, lại thấy ánh mắt tiểu thư lóe lên ánh sáng bất định, giống như là không yên lòng, khuôn mặt luôn trắng mịn lạnh lùng lúc này hơi đỏ ửng.

“Tiểu thư?” Nàng không nhịn được ân cần hỏi han: “Người không sao chứ? Rất nóng sao?”

Bản thân luống cuống? Cố Thập Bát Nương tập trung suy nghĩ.

“Không có việc gì chỉ là hơi nóng…” Nàng mỉm cười che giấu, kéo tay Linh Bảo: “Xăm đã rút, ước nguyện có lẽ sẽ thành, phong cảnh cũng đã xem, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta trở về thôi.”

Linh Bảo gật đầu đồng ý, vui mừng kéo tay nàng cùng nhau đi.

“Tiểu thư, ta cũng thay người rút một quẻ…” Nàng lấy ra một tờ giấy vàng dài nhỏ từ trong tay áo: “Sư thầy nói, tuy rằng người không tự tay xin nhưng người tự tay mở ra cũng được…”

Cố Thập Bát Nương lắc đầu cũng không nhận: “Ta không muốn.”

“Tiểu thư…” Linh Bảo có chút lo lắng không yên, cũng không tiếp tục khuyên bảo, cẩn thận cất đi.

Lúc đến ngã rẽ cuối đường, Cố Thập Bát Nương hơi quay đầu nhìn lại, vẫn thấy được thân hình của mấy người Tín Triều Dương ngồi bên kia như cũ, hình như thấy nàng quay đầu lại nên cũng nhìn sang.

Cố Thập Bát Nương vội thu hồi ánh mắt, chỉ cảm thấy có một ánh mắt đuổi theo bóng lưng mình thật chặt.

Nàng… Nàng là phu nhân của người khác… Bị hưu cũng là phu nhân của người khác… Nàng… sắp hai mươi lăm tuổi rồi…

Không giống những cô nương bình thường khác, Cố Thập Bát Nương khẽ cắn vào môi, đau đớn làm cho nàng từ trong cảm xúc bối rối tỉnh táo lại.

“Tiểu thư đang nói cái gì thế?” Ở bên cạnh Linh Bảo không hiểu nhìn nàng: “Cái gì mà hai mươi lăm tuổi rồi? Người nào đã hai mươi lăm tuổi rồi?”

Cố Thập Bát Nương lắc đầu: “Không có gì… Lên xe thôi.”

Lúc họ bước xuống hết những bậc thang thật cao, hai ma ma đã đón lấy, đỡ họ một trước một sau lên xe ngựa.

Xe ngựa đi xuyên qua đường phố, Cố Thập Bát Nương tựa vào thành xe nhắm mắt dưỡng thần, nghe Linh Bảo nói chuyện câu được câu không.

“Tiểu thư, người xem, Thuận Hòa Đường khai trương…” Linh Bảo chợt nói.

Cố Thập Bát Nương mở mắt ra, Linh Bảo đã nhấc rèm xe lên.

Tiệm thuốc Thuận Hòa Đường trước sau như một, bốn phiến (hồi xưa cửa là những phiến gỗ ghép lại với nhau) cửa mở rộng ra, có thể thấy người bên trong đang đi lại, cười nói vui vẻ.

Nàng giao cho bên môi giới bán Thuận Hòa Đường, cho nên cũng không biết bán lúc nào, tất nhiên cũng không hỏi người mua là ai để làm gì.

“Vẫn là cửa hàng thuốc bắc…” Nàng nói nhỏ, ánh mắt nhìn lên tấm biển trước cửa.

Thuận Hòa Đường.

Không phải là Thẩm thị, cũng không phải là Cố thị mà chỉ là Thuận Hòa Đường.

“Tiểu thư có muốn đi hỏi xem người mua là ai không?” Linh Bảo thấy tiểu thư chợt buồn thì đề nghị.

Thật ra thì Linh Bảo rất muốn hỏi một chút tại sao đột nhiên lại muốn bán Thuận Hòa Đường nhưng giật giật miệng cuối cùng cũng không hỏi.

Ở phía sau xe ngựa của các nàng, một chiếc xe ngựa tinh xảo, xa hoa cũng đang từ từ đi đến bên này.

“Phu nhân.” Giọng nói mạnh mẽ của một phụ nhân từ trong xe truyền tới.

Ở trong xe mặc dù lắc lư nhưng Thẩm Tam phu nhân vẫn ngồi đoan trang như cũ, bà hơi hí mắt ra, không vui nhìn vị lão ma ma này.

Bị bà liếc mắt, lão ma ma không khỏi rụt cổ.

“Phu nhân…” Giọng nói của bà nhỏ hơn rất nhiều, chỉ chỉ bên ngoài: “Thuận Hòa Đường của chúng ta…”

“Cái gì?” Thẩm Tam phu nhân mở to mắt, khẽ phất tay.

Lão ma ma lập tức hiểu ý, kêu phu xe ngừng lại, vén rèm xe lên.

Thẩm Tam phu nhân nhìn sang, ánh mắt nhìn tấm biển đen bóng.

“Ta nhớ sau khi tiện tỳ kia mua đã đổi tên thành Thuận Hòa Đường Cố thị?” Bà chậm rãi nói, ánh mắt liếc qua ba chữ mạnh mẽ hữu lực Thuận Hòa Đường.

“Đúng ạ.” Ma ma vội đáp.

“Đi hỏi thăm một chút.” Thẩm Tam phu nhân trầm giọng nói.

Ma ma lĩnh mệnh, xuống xe, không bao lâu đã trở lại.

“Phu nhân, người ta nói chủ nhà đúng là họ Cố…” Ma ma nói: “Chỉ là năm ngoái đã bán lại rồi ạ…”

“Bán lại…” Thẩm Tam phu nhân lặp lại một lần, hình như là muốn xác nhận một chút nhưng trong giọng nói cũng không có sự nghi vấn mà chỉ là trần thuật.

“Đúng ạ…” Ma ma lặng lẽ ngẩng đâu nhìn bà: “Bây giờ chủ nhà là…”

“Chủ nhà hiện tại họ Trầm…” Thẩm Tam phu nhân mỉm cười nhạt nhẽo, tiếp lời ma ma.

“Dạ.” Ma ma ngoài ý muốn ngẩng đầu nhìn phu nhân của mình, cười nịnh nọt: “Phu nhân hiểu rõ mọi việc…”

Thẩm Tam phu nhân cười lạnh, ánh mắt nhìn vào tấm biển Thuận Hòa Đường này.

“Ngươi có biết lúc đầu Thuận Hòa Đường được gọi là gì không?” Bà chậm rãi hỏi.

Thuận Hòa Đường là hiệu thuốc của Trầm gia bọn họ, bởi vì buôn bán không tốt chỉ toàn thua lỗ nên mới bán lại, không nghĩ đến lại bán cho Cố gia, mà ngọn nguồn quan hệ giữa Cố gia và Thẩm Tam phu nhân có thể nói…

Ma ma ngẩng đầu cẩn thận nhìn Thẩm Tam phu nhân, trên mặt Thẩm Tam phu nhân không rõ vui buồn.

“Gọi là Thuận Hòa Đường Thẩm thị…” Ma ma khéo léo trả lời, cái tên Thuận Hòa Đường vụt qua trong đầu.

Thẩm Tam phu nhân mỉm cười, bà nhẹ nhàng sờ móng tay thật dài của mình: “Còn trước khi gọi là Thuận Hòa Đường Thẩm thị?”

Còn có tên trước đó nữa? Ma ma ngẩn người, chợt nhớ vốn dĩ Thuận Hòa Đường là hồi môn của phu nhân quá cố…

Phu nhân quá cố họ Triệu, vậy tất nhiên phải gọi là Thuận Hòa Đường Triệu thị…

Trán bà lấm tấm mồ hôi, nhắc đến phu nhân quá cố và vị phu nhân trước mặt này, so với Cố Thập Bát Nương còn sâu xa hơn… Vô cùng kiêng kỵ…

“Tiểu nhân… Không biết…” Ma ma cười xòa nói.

Hình như Thẩm Tam phu nhân cũng không muốn nghe câu trả lời của bà, tiếp tục sờ ngón tay của mình, trên mặt vẫn cười như cũ.

“Đây là sản nghiệp của Triệu thị chúng ta mà nó lại không gọi là Thuận Hòa Đường Triệu thị.” Bà nói: “Cũng là khi đến Thẩm gia, để thuận tiện mọi người gọi lung tung thành tên đó, thật ra thì…”

Ánh mắt của bà nhìn ra bên ngoài, nụ cười trên mặt dần cứng lại: “Thật ra lúc đầu nó gọi là Thuận Hòa Đường.”

Ma ma chỉ cảm thấy khó hiểu, nói một vòng rốt cuộc đang nói cái gì?

“Thiên hạ này chỉ có một người họ Trầm mói mua cái này, vả lại còn khôi phục tên cho nó…” Thẩm Tam phu nhân cười lạnh.

Nói đến đây thì dừng lại.

“Đi thôi, chúng ta mau đến gặp Lâm thiếu gia của chúng ta, tránh cho người ta nói ta làm mẫu thân mà vô tình, lạnh bạc để mặc trưởng tử tàn tật bên ngoài…” Bà cười nói, trên mặt khôi phục vẻ đoan trang lạnh nhạt, vui buồn không hiện.

“Phu nhân không cần quá lo lắng, ai cũng biết phu nhân vì Lâm thiếu gia mà ngày đêm lo lắng, chỉ là thân thể lão gia không khỏe, rời đi không được, đã nhiều lần viết thư phái người đến đón Lâm thiếu gia về nhà…” Ma ma mỉm cười, cẩn thận nói.

Thẩm Tam phu nhân cười nhạt, một lần nữa nhìn ba chữ Thuận Hòa Đường, hai bàn tay đặt trên đầu gối nhẹ nhàng nắm lại.

“Ngươi lui xuống.” Đột nhiên bà nói.

Ma ma ngẩn ra, không hiểu bản thân chọc giận phu nhân lúc nào, đang ở ngoài đường nếu bị đuổi xuống…

“Phu nhân thứ tội…” Ba vội khom người dập đầu.

“Ngu xuẩn, lăn xuống dưới, gọi Hàm Hương đến đây.” Thẩm Tam phu nhân hừ một tiếng, trừng mắt nhìn lão ma ma này.

Hàm Hương này là nha đầu từ nhà mẫu thân của phu nhân đưa tới, chắc là có chuyện muốn nói, lúc này ma ma mới hiểu cũng không dám chậm trễ vội leo xuống, không bao lâu có một nha hoàn trẻ tuổi từ xe ngựa phía sau đi lên.

“Phu nhân.” Nha hoàn cung kính gọi.

“Đi điều tra một chút, Lâm thiếu gia của chúng ta ở kinh thành bận rộn làm cái gì?” Thẩm Tam phu nhân chậm rãi nói: “Chẳng lẽ là ở chiến trường thất ý (không được như ý) nên tình trường đắc ý (được như ý nguyện) có phải hay không? Đi điều tra một chút, tiện tỳ Cố gia và hắn có chuyện gì hay không…?” 

Nha hoàn nhanh nhẹn lên tiếng đồng ý.

Thẩm Tam phu nhân không nói thêm gì nữa, gật đầu một cái.

Khi màn đêm buông xuống, trong một quán rượu hoa lệ bên cạnh bờ sông, đèn dầu sáng rỡ, tiếng đàn hòa với tiếng sáo, người tới người lui hiển quý (người có chức tước cao, giàu có), kỹ nữ như hoa như ngọc.

Trong một căn phòng rộng rãi, lúc này đã ngồi đầy người, người đến đều là những nhân vật vô cùng quan trọng trong giới dược ở kinh thành, bất luận là già hay trẻ, bên cạnh đều có một kỹ nữ mỹ mạo nhất đẳng đứng đầu bảng tại kinh thành tiếp đón, đây đều là những đại phú thương tiêu tiền như nước ở kinh thành, tất cả các kỹ nữ đều xuất ra hết vốn liếng, không chỉ chiếm được lợi ích trong tối nay mà còn muốn những vị khách này trở thành khách quen, đó mới đúng là một đêm giá trị ngàn vàng, một người kỹ nữ trẻ dung mạo vô cùng xinh đẹp nhưng lại có vẻ cô đơn, nàng thỉnh thoảng nhìn vị công tử trẻ tuổi ngồi bên cạnh, vẻ mặt khó che giấu được sự buồn bã nhưng nàng cũng không dám lên tiếng làm nũng yêu cầu được cưng chiều.

“Cầm Nương…” Một người kỹ nữ ngồi bên cạnh ghé tai nàng nói nhỏ: “Hôm nay ngươi thật nhàn nhã kiếm bạc trắng nha…”

Kỹ nữ gọi là Cầm Nương nghe vậy khẽ cúi đầu.

“Gào thét, chẳng lẽ ngươi ghen tỵ.” Cô kỹ nữ này cười đùa nói.

“Ta là cái gì chứ, làm gì có dấm cho ta ăn…” Cầm Nương sâu kín nói, ánh mắt lại nhìn công tử trẻ tuổi ngồi bên cạnh. Công tử tuấn tú ngồi đó, tự mình châm trà cho một cô nương trẻ tuổi ngồi ngay ngắn bên cạnh.

Hắn chăm chú nhìn cô nương kia, trong ánh mắt tràn ngập ý cười.

Cô nương kia cũng không nhìn hắn mà nói chuyện với ba vị lão giả khác ngồi bên cạnh.

Nàng là người đã trải qua tình trường, chân tình hay giả ý vừa nhìn đã biết, sự mất mát và ghen tuông trong lòng như một cây leo mọc ra lan tràn…

“Tại sao lại có một cô nương đến đây?” Một kỹ nữ vừa khó hiểu vừa tò mò hỏi: “Nhìn bộ dáng kia có vẻ giống một tiểu thư khuê các…”

Nhưng một tiểu thư khuê các sẽ đến nơi các nam tử tụ họp sao?

“Ai, trong mắt Tín đại thiếu gia kia chỉ có một mình nàng…” Kỹ nữ đó vươn tay đụng đụng Cầm Nương, cố ý nói: “Ta thấy bộ dáng của nàng còn tốt hơn ngươi…”

“Dung mạo xinh đẹp thì có tác dụng gì, người ta cũng không dựa vào nhan sắc để kiếm cơm.” Một kỹ nữ khác mang theo men say nói chen vào.

“Nói như vậy, chẳng lẽ thật sự là tiểu thư khuê các à?” Kỹ nữ lúc trước giật mình nói.

“Tiểu thư khuê các? Lục Nương, ngươi lăn lộn ở đây cũng đã năm, sáu năm rồi, có bao giờ ngươi thấy được một tiểu thư khuê các chưa?” Kỹ nữ hơi say cười nói.

“Trong thiên hạ này cô nương nào mà không dựa vào nhan sắc kiếm sống thì cũng dựa vào gia thế kiếm sống.” Kỹ nữ gọi là Lục Nương hơi nhướng mày: “Cô nương kia có thể dựa vào cái gì?”

Lúc này, trong đại sảnh chợt có rất nhiều người rối rít đứng dậy, cắt đứt cuộc nói chuyện của các nàng, ba người nhìn lại thấy vị cô nương kia đứng dậy thi lễ cáo từ.

“Cố Nương Tử đi mạnh khỏe.”

Chính sự đã nói xong, lúc các kỹ nữ đi vào nàng đã nên cáo từ nhưng Tề lão đến hơi chậm, giữ nàng ở lại nói mấy câu.

Tề lão cũng không tiện giữ nàng lại, trường hợp này quả thật là không thích hợp.

“Chư vị xin dừng bước.” Cố Thập Bát Nương dẫn theo hai nha hoàn cười nói với mọi người đang muốn đi tiễn.

Nhưng cho dù là thế, mọi người vẫn tự mình đưa nàng ra đến tận hành lang mới thôi.

“Những nam nhân này coi trọng nữ nhân từ lúc nào vậy?”

Trong lòng các kỹ nữ vô cùng ngạc nhiên, rối rít nghị luận.

“Các ngươi không biết à, đó chính là Cố Nương Tử.” Có kỹ nữ biết rõ tin tức, cười giải thích: “Là đồ đệ của một dược sư rất nổi danh, nghe nói thuốc nàng điều chế ngàn vàng khó cầu…”

Là dược sư lớn sao? Không trách được, mọi người chợt hiểu.

“Thì ra là dựa vào tay nghề để kiếm cơm…” Lục Nương cười nói, liếc mắt nhìn Cầm Nương đang nản lòng thoái chí: “Người đi rồi, Tín đại thiếu gia sẽ thuộc về ngươi…”

Mọi người tiễn khách ra ngoài đều đã trở về, đưa vị cô nương này đi, không còn gì trói buộc, không khí càng thêm náo nhiệt.

Cầm Nương mong đợi nhìn ngoài cửa, nhưng mãi vẫn không thấy công tử anh tuấn đó đi vào, cuối cùng lòng của nàng cũng trầm xuống.

Cô nương kia đi rồi, hắn cũng không có hứng thú ở lại.

“Đại thiếu gia muốn rời đi sớm vậy sao?” Cố Thập Bát Nương lên xe, nhìn thấy Tín Triều Dương cũng lên xe ngựa cười nói.

Bên cạnh là ngọn đèn dầu lập lòe, nụ cười của cô nương kia lại sáng rọi như ánh sao.

Tín Triều Dương hơi mất tự nhiên vuốt cằm, khẽ nhìn đi chỗ khác cũng không trả lời.

“Ta tiễn Cố Nương Tử về.” Hắn đổi đề tài.

“Cảm ơn, không cần.” Cố Thập Bát Nương cười nói.

Kể từ lần gặp nhau ở Đào Hoa Quan kia, lúc bọn họ gặp mặt có cảm giác hơi không được tự nhiên, Tín Triều Dương cũng không giống như trước kia, nói chuyện tùy ý lưu loát, mỗi lần họ nói chuyện rất ngắn gọn, hơn nữa hai người họ đều cảm thấy sự biến hóa này vì vậy càng cảm thấy khó chịu.

Tín Triều Dương không nói gì thêm, chỉ cười cười, Cố Thập Bát Nương cũng không biết nói gì, hai người nhìn đối phương một cái rồi xoay đầu đi.

Cố Thập Bát Nương thả màn xe xuống, xe ngựa đi chậm rãi, mặc dù nàng không quay đầu nhìn nhưng cảm giác xe ngựa của Tín Triều Dương không nhanh không chậm đi theo đằng sau, hơn nữa hình như có một ánh mắt xuyên thấu qua thùng xe rời vào lưng của nàng, nàng không khỏi cứng ngắc ngồi thẳng người.

Lúc quẹo vào đầu ngõ nàng mới vén rèm xe lên nhìn, xe ngựa của Tín Triều Dương dừng ở đầu hẻm một lúc, hình như xác nhận nàng đã đến nhà mới chầm chậm rời đi.

Lúc này Cố Thập Bát Nương thở phào nhẹ nhõ, thân thể tỉnh táo lại, vuốt ve gò má chỉ cảm thấy hơi nóng.

Hình như không đúng lắm…

Nàng vỗ mạnh vào má mình.

Xe ngựa chợt dừng lại.

“Người nào?” Giọng nói không vui của A Tứ và giọng dịu dàng của hai nha hoàn ngồi bên ngoài vang lên.

Cố Thập Bát Nương nhấc màn xe lên, thấy dưới cái bóng của hai bên vách tường thật cao có một người bước ra, áo choàng đen trùm cả người hắn nên không thấy rõ khuôn mặt.

Lúc trước Linh Nguyên luôn đột nhiên xuất hiện đoạt quyền đánh xe nên A Tứ đã rèn luyện được thói quen, lúc gặp người mới đến cũng không sợ hãi, hắn bình tĩnh hỏi một lần nữa là người nào, nói hắn tránh ra.

“Cố Tương, tìm một chỗ nói chuyện.” Người tới nhỏ giọng nói, khẽ nhấc áo choàng lên.

Thân thể Cố Thập Bát Nương lại cứng ngắc.

“Trầm thiếu gia.” Nàng chậm rãi nói: “Chúng ta cần thiết phải nói chuyện sao?”

Thái độ của nàng đối với Thẩm An Lâm giống như một thói quen, hắn nghe xong ngược lại mỉm cười.

“Không tìm chỗ cũng được, dù sao ở đây tạm thời sẽ không có ai quấy rầy.” Hắn nói, giọng nói khàn khàn lại tự tin, đối mặt với ba người A Tứ đang định hét lên, thấp giọng nói “câm mồm”.

Hắn đã từng ở sa trường sát phạt, dưỡng thành khí thế uy nghiêm khác với người thường, một tiếng quát làm cho ba người A Tứ sợ hết hồn hết vía, trong lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi, quả nhiên không dám hô to lên tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.