Dược Nữ Hàn Y

Chương 4: Chương 4: Người thân




Nhị phu nhân đưa? Mọi ánh mắt đều hướng về Lâm thị. Không ngoài dự đoán của nàng bà ta vẫn thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra.

- Thiếp mới từ Giang Châu trở lại nên muốn cho mọi người đều kinh hỉ nên mới sai nha hoàn đưa chút thức ăn tới cho Tam tiểu thư. Nhưng nào ai biết được, Tam tiểu thư có bỏ thuốc gì vào vu oan ta a.

Trắng trợn a, lật lọng siêu cấp, nếu bà ta mà sống ở thời hiện đại hẳn là luật sư nổi tiếng dơ bẩn a.

- Nhị nương, tam muội mới có 6 tuổi, người bảo làm sao nàng có thể nghĩ ra kế bỏ thuốc vào rồi tặng nha hoàn vu oan người? Huống chi nàng và nha hoàn đều không thể ra khỏi biệt viện, lấy đâu ra thuốc độc a.

- Đúng thế, tam muội vốn không có khả năng.

- Nhị ca, tam ca, người không nên tin nha đầu đó, ả ta làm mấy chuyện dơ bẩn không xứng với chúng ta. Hàn Ngân Xuyên vẻ mặt khinh bỉ nói

Hàn Mặc Kiên thì nàng không nói nhưng sao bỗng nhiên Hàn Mặc Phong cũng nói giúp, nàng có chút ngạc nhiên. Con người này từ đầu đến cuối đều không để ý gì mà, tại sao hiện tại lại tỏ vẻ giúp đỡ a. Đúng là tính khí thất thường.

- Nhị ca nói không sai, phụ thân, tại sao ta phải hại Nhị phu nhân đây, người hiện tại ta mới nói chuyện, ta mới 6 tuổi, người nghĩ ta lại đi quản mấy vụ hãm hại người khác sao? Ta sống ở biệt viện chỉ cần ăn uống no đủ sống qua ngày, tại sao phải đi hại người khác? Nàng oán hận nhìn Hàn Mặc Ngôn.

- Vì ngươi căn bản hận nương ta chiếm vị trí của mẫu thân của nương ngươi, vì nương ngươi không được làm phu nhân nên ngươi muốn trả thù. Hàn Mặc Diệp nhảy vào nói.

Không sai ta chính là hận mẫu thân ngươi, ta hận cả Quốc công phủ này, nhưng làm sao? Ngươi có thể làm gì ta. Ngọc Như Tuyết nàng nhất định sẽ trả đủ nợ cho thân thể này. Mẹ của nàng chính là mẹ của ta, hận thù của nàng cũng chính là hận thù của ta.

- Nương ta? Ta căn bản còn chưa từng thấy mặt nương. Ngươi bảo ta nên hận ai, ta trả thù cho ai? Từ trước đến giờ ta luôn sống như thế ngươi bảo ta quản được nhiều chuyện vậy không, Tứ thiếu gia?

Hàn Mặc Phong và Hàn Mặc Kiên có vẻ đồng tình với nàng, Linh Lung kia cũng muốn hại Lâm thị nên cũng nói tốt không ít; Hàn Mặc Diệp, Hàn Nạp Lan, Hàn Ngân Xuyên thì trái lại. Sảnh đường nhanh chóng chia làm hai phe cãi qua cãi lại. Duy chỉ có Hàn Mặc Ngôn vẫn ngồi tại chỗ. Thực ra mấy lời kia của Như Tuyết có đến nửa phần nói đến lão nhân gia. Tuy nhiên thấy sảnh đường nhanh chóng hỗn loạn, Hàn Mặc Ngôn cũng tỉnh lại, đạp bàn quát tháo mọi người. Hắn trong triều đã rất loạn, về nhà hi vọng nghỉ ngơi lại gặp mấy chuyện này, đúng là đau đầu a.

- Các ngươi cãi đủ chưa? Sảnh đường của Quốc công phủ cũng bị các ngươi làm loạn hết lên rồi. Chuyện này kết thúc ở đây đi, ngươi bị phạt 20 tượng, mọi người cũng nên nghỉ ngơi đi. Hắn chỉ Như Tuyết nói, sau đó phất tay đi ra ngoài.

Đạo lí gì đây, đúng là một cái hảo phụ thân. Nhân gia ta bái phục người. Nếu ngươi mà là Bao Thanh Thiên thì chắc nước Sở khi đấy không tồn tại luôn quá. Đúng là thế giới vốn dĩ không công bằng, ở đâu cũng vậy, triều đại nào cũng vậy thôi. Nàng rõ ràng không sai, phụ thân ngươi đã bao che khuyết điểm cho Lâm thị thì ta đây cũng không lưu lại chút nhân tình gì nữa. Hảo, được lắm.

Hàn Mặc Kiên và Hàn Mặc Phong cũng không nói gì thêm được, phụ thân cũng đi mất rồi; Linh Lung kia thì hậm hực quay về viện; đám người Lâm thị thì đắc chí đi qua lướt qua trước mắt nàng. Nàng cũng không có chút gì phản ứng lại, chỉ là 20 trượng đối với nàng không thành vấn đề.

Nàng đã sớm chuẩn bị đến trường hợp xấu nhất. Nàng nhanh chóng bị kéo đi đánh, sau đó nàng được Ngân Nhi dìu về biệt viện. Về tới phòng đóng cửa vào, nàng nhanh chóng đứng thẳng trở lại, lôi miếng đệm rút ở lưng và mông ra. Ngân Nhi cũng không khỏi trầm trồ “Tiểu thư người thật cơ trí a“. Như Tuyết vội vàng bịt miệng nàng lại. Để tránh tai vách mạch rừng, nàng vẫn phải giả đau nằm trên giường mấy ngày.

Xem ra Lâm thị kia cũng để cho nàng nghỉ ngơi vài ngày. Có một điều lạ là, sau khi nàng bị đánh, Hàn Mặc Phong đã sai người đưa thuốc đến cho nàng, còn mang cho nàng một chút thức ăn. Hắn ta lúc đó cũng nói giúp cho nàng nhiều. Con người này khá kì lạ tại sao tính khí lại thay đổi nhanh chóng đến như thế, thật khó hiểu a.

Năm tháng nhanh chóng trôi qua, có điều lạ là Lâm thị nọ không có thay đổi gì. Bà ta đang chuẩn bị âm mưa mới chăng? Mấy tháng qua nàng sống khá yên bình, ngoại trừ việc Hàn Mặc Diệp hay thường xuyên đến sinh sự, mắng chửi thì mọi thứ coi như tạm ổn. Nàng cũng phát hiện ra điểm yếu của phủ Quốc công.

Bề ngoài phủ quốc công có vẻ đồ sộ nhưng bên trong thì không được bao nhiêu. Bổng lộc của Hàn Mặc Ngôn đối với việc chi tiêu của phủ thì rất là dư giả, tuy nhiên đa phần đều vào tay Lâm thị cả. Tài sản nói chung tổng cộng lại theo nàng dự đoán là chưa đến 5000 vạn lượng. Nói thế nàng cũng không biết 5000 vạn lượng là bao nhiêu, chỉ nghe Ngân Nhi nói đó là con số không nhỏ, nhưng đối với một Quốc công đương triều thì đó hẳn không phải con số lớn. Vì thế chỉ cần kích thích về vấn đề tiền bạc, phủ Quốc công sẽ ngay lập tức có biến ngay.

Mặt khác, Hàn Mặc Ngôn vẫn chưa chọn được hoàng tử để phò tá, mười một người sẽ là vấn đề lớn, bị chèn ép không ít. Nghe nói vua Văn Tuyên Lạc cưng chiều nhất là Thập hoàng tử a, hắn là người vô pháp vô thiên nhất trong các hoàng tử, phải nói cả họ nhà hoàng đế không ai nói lý bao giờ, chuyên bao che khuyết điểm nhất thiên hạ, có tài năng về võ thuật và binh pháp, giúp rất nhiều cho vua Văn Tuyên bình định các nước chư hầu; mặc dù hắn mới 10 tuổi nhưng đa phần các đại thần cho là hắn sẽ làm thái tử, thế nên Tứ hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử đang ngày càng tỏ thái độ, Hàn Mặc Ngôn cũng có chút bối rối a.

Mai là đến kì hạn, sư tổ sẽ đến đón nàng. Tuy nhiên hôm nay trong phủ lại xảy ra sự việc lớn. Linh Lung kia sinh non a. Nghe nói khi phát hiện mất con, Linh Lung kia hết khóc thét, rồi lại ủ dột, bỏ ăn bỏ uống nhìn rất đáng thương a. Đại phu nói rằng Linh Lung kia đã hít phải xạ hương một thời gian dài , thai nhi bị ảnh hưởng dẫn đến sinh non a.

Có người ngu mới không biết đây là chiêu trò của Lâm thị a, thời gian qua Lâm thị không để ý nàng là bởi vì còn mãi đối phó với Linh Lung kia. Tuy nhiên, Linh Lung kia cũng không có bằng chứng, vậy nên đành cam chịu mình kém thông minh để người khác hại rồi lại tự mình hành hạ bản thân a. Về phần Hàn Mặc Ngôn thì đau lòng không kém, đứa con hắn luôn trông chờ lại chết từ khi chưa sinh ra, tiểu thiếp thì trở nên như vậy, quả có chút rối loạn a.

Hắn ta cũng phải đau đầu, dạo này hắn liên tục đụng phải những vụ phiền phức. Trong triều thì chịu sự chèn ép của các hoàng tử, yến tiệc thì bị người bỏ thuốc, về nhà mệt mỏi thì gặp toàn những chuyện không đâu; hết nha hoàn trúng thuốc lại đến Linh Lung kia sinh non, không biết dạo này hắn rốt cuộc gặp mệnh gì mà đen đủi vậy.

Hắn bắt đầu nghĩ đến Như Tuyết, có khi nha đầu kia lại là đầu mối của mọi sự sui xẻo, để nha đầu đó chết đi cho đỡ tốn cơm gạo, lấy đại cớ gì với phủ tể tướng cũng được. Hàn Mặc Ngôn suy tính trong lòng. Hắn đúng là không bằng cầm thú, tự rủa chết con ruột mình. Còn về Như Tuyết nàng không biết trong lòng phụ thân mình đang suy tính cái gì chỉ nghĩ Lâm thị cũng đủ ác a, ra tay trắng trợn nhưng cũng cực kì sạch sẽ, đúng là cao thủ có khác.

Hôm nay nàng cùng Ngân Nhi lén cải trang ra ngoài chơi, ở trong biệt viện rất chán, ngày qua ngày lại nàng sắp ngộp chết rồi, lại còn tên Hàn Mặc Diệp kia nữa, suốt ngày hò hét chửi bới bộ không thấy mệt à. Nàng cùng Ngân Nhi đi dạo trên phố, cũng khá là náo nhiệt, có nhiều đồ vật nàng hay thấy trong phim, nói chung cũng khá mới mẻ.

Ngân Nhi đi bên cạnh cũng không có gì ngạc nhiên, chỉ là thấy tiểu thư nhà mình khá hứng thú nên cũng rất vui, dù sao tiểu thư cũng nên giống đứa trẻ chút, không thể suốt ngày học y với tập võ được.

Bỗng nhiên đằng sau hai người có người hô cướp, một tên nhìn giống ăn mày phóng qua nàng. Ngân Nhi định đi bắt nhưng nàng ngăn lại, trên đời làm gì nhiều anh hùng đến thế, bớt đi một chuyện đỡ phiền phức hơn. Không đúng, bà nó, thằng đó đã lấy đi túi tiền của nàng, túi tiền mà sư tổ đưa cho nàng. Cô nãi nãi ta đã không tính toán với ngươi, ngươi lại dám lấy tiền của ta, đúng là không muốn sống mà.

Ngay lập tức, bóng dáng nàng và Ngân Nhi biến mất giữa phố, hai nàng phi thân lên mái nhà đuổi theo tên trộm kia, cuối cùng cũng đuổi tới một ngôi miếu cũ. Đến nơi hai người bước vào trong, cảnh bên trong không thể khiến nàng không khỏi đau lòng. Một đám người già cùng trẻ em ăn mặc rách rưới, gầy gò nằm la liệt, cũng có người ngồi, có người ngủ. Vua Văn Tuyên tuy nói là một vị vua tốt cai trị đất nước yên bình nhưng không thể nói đất nước cũng không có người nghèo. Nhìn thấy cảnh như vậy khiến nàng động lòng.

Nàng sai Ngân Nhi lấy tiền mua một ít bánh bao về, Ngân Nhi cũng hiểu nhanh chóng đi ngay. Nàng đi lại chỗ tên vừa nãy, cậu ta chỉ tầm bằng tuổi Hàn Mặc Kiên nhưng thấp hơn hắn ta rất nhiều lại còn rất gầy. Nàng ngồi xuống, mỉm cười nói:

- Tiểu huynh, ngươi đưa ta cái túi ngươi lấy của ta khi nãy, nó là của gia gia cho ta còn tiền ngươi cứ cầm mua chút đồ ăn cho gia ngươi ăn đi.

Hắn có vẻ ngạc nhiên, nhưng thấy nàng cười sau đó cũng trả túi lại. Ngân Nhi cũng nhanh chóng mua bánh bao về, nàng và Ngân Nhi đem đi phân phát cho từng người, ai cũng ăn ngấu nghiến. Xong việc ai cũng đồng loạt quỳ xuống cảm tạ nàng, ngay cả lão nhân tầm trên 80 mươi hay những đứa trẻ, khiến nàng có chút bối rối a, vậy thì tổn thọ chết a, nàng đâu dám nhận.

Lúc nàng rời khỏi miếu thì đã quá trưa, nàng và Ngân Nhi đều không đói, hai người đã ăn bánh bao khi nãy nên có chút no. Nàng cùng Ngân Nhi ra bờ sông để hít chút khí trời. Hai người ngồi vắt vẻo trên cây nhìn xuống. Bỗng nhiên có một đoàn người ngựa đi qua, hình như là quân lính triều đình, nhìn có vẻ rất vội vàng.

Mặc kệ họ, nàng cũng không muốn quản, không ai lại rảnh đi chuốc phiền a. Ngồi được một lúc nàng lim dim nhắm mắt ngủ. Ngân Nhi ở bên cạnh canh chừng, bởi vì trong lúc nàng ngủ rất khó có thể đánh thức, mà một khi nàng thức dậy lại hay sinh khí, không bằng để nàng ngủ chút.

Bỗng nhiên hai bóng đen bay đến. Ngân Nhi có chút hoảng nhưng cũng định thần lại được. Hai người nam tử, một người trung niên, dáng dấp rất đẹp trai, cao to, nhưng có lại tỏa khí lạnh, âm tuyệt; một người trung niên dáng vẻ rất giống tiên nhân xuất trần, gương mặt hiền hòa, cả người như phát ra tiên khí. Có điều nàng đã thấy vị này ở đâu rồi, não của Ngân Nhi bắt đầu hoạt động hết công suất.

Đúng rồi, chính là người chính là Ngũ sư bá- sư huynh của phu nhân. Hai người một người đứng trên cành nàng ngồi, còn người kia đứng trên cành của tiểu thư nằm. Sư bá khẽ nói Ngân Nhi nàng không cần hành lễ, khẽ nhìn Như Tuyết một chút rồi cùng Ngân Nhi ra chỗ khác nói chuyện, để lại người kia ở lại trông Như Tuyết. Ngân Nhi có vẻ hơi lo lắng, tuy nhiên sư bá lại nói là không sao, võ công của người kia rất cao. Sư bá nói tối nay sẽ đưa Như Tuyết đi không đợi đến mai, bởi vì ở lại càng lâu sẽ càng nguy hiểm nên tầm giờ Tý đêm nay sẽ đưa nàng đi. Ngân Nhi cũng khá đồng tình với sư bá, tiểu thư ở lại đó thật sự rất nguy hiểm, ai biết Nhị phu nhân kia tiếp theo sẽ làm gì.

Sau đó hai người nhanh chóng quay lại, người đó vẫn ở một bên trông Như Tuyết, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, khiến Ngân Nhi có chút buồn cười. Tuy nhiên trên mặt sư bá lại hiện lên chút lo lắng khi nhìn Như Tuyết vẫn còn ngủ, nhưng cũng không nên lâu như thế chứ, chẳng lẽ...nàng trúng độc. Ông vội bế Như Tuyết xuống đất bắt mạch, không sai nàng đích xác là trúng độc, tầm mấy ngày trước.

Ngân Nhi bên cạnh bắt đầu lo lắng. Tiểu thư trúng độc khi nào chứ, chẳng lẽ ăn bánh bao kia, không đúng nàng cũng ăn mà, vậy chẳng lẽ là Nhị phu nhân kia hạ. Rốt cuộc là khi nào, nàng với tiểu thư luôn luôn cảnh giác mà. Chẳng lẽ là điểm tâm do Nhị thiếu gia kia đưa hôm trước? Nhưng tại sao Nhị thiếu gia lại hại tiểu thư chứ? Trong đầu Ngân Nhi rối loạn câu hỏi, không biết trả lời kiểu gì, tuy nhiên sư bá ở đây nàng cũng có chút an tâm.

Ông nhanh chóng giải độc cho Như Tuyết, sau đó đưa nàng về biệt viện, dặn dò Ngân Nhi không được kể chuyện này cho Như Tuyết, hẹn Ngân Nhi giờ Tý sẽ đến. Lúc đi nam tử kia còn hỏi:

- Vương gia, sao người không cho nha đầu kia biết người là Thân vương? Tại sao tiểu thư tỉnh lại không được nói cho biết sự hôm nay?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.