Mễ Hiểu Đồng không đi hìn Cố Việt Trạch ánh mắt, nàng cũng không thể nào nghĩ ra hắn nhìn thấy nàng bây giờ bộ dáng lại ngẩn người.
Nàng còn đang ở hắn câu kia “ Đừng trách ta không niệm tình xưa” thương đến căng cứng thân hình.
Hắn có lúc nào niệm đến tình xưa rồi?
Hắn còn nhớ nàng và hắn có tình cũ?
Nàng vẫy vẫy bản thân dùng lực mà làm đau tay nhỏ, không chút khách khí nói:“Ta không cần ngươi tình cũ, chỉ cần ngươi cùng ngươi người tình nhỏ đừng có lại giống như chó như vậy cắn linh tinh,ta liền cảm ơn trời đất. Còn nữa mảnh này bãi biển là ta đến trước,ở đây không tiếp đón các ngươi hẳn là lên đi thôi“.
Cố Việt Trạch cùng Trần Gia Kỳ có chút kinh ngạc lần nữa, nàng Mễ Hiểu Đồng lúc nào như vậy bá đạo rồi,ngạo kiều như vậy rồi.
Hiểu Đồng định trở lại ghế ngồi đợi Lăng Khiên trở về thì trong ngực Cố Việt Trạch vốn giả vờ yếu đuối Trần Gia Kỳ lại tránh thoát hắn ôm ấp chạy đến kéo lại tay của Hiểu Đồng.
“ Hiểu Đồng, ta biết là mình không tốt, ta biết mình đã cướp đi Việt Trạch nhưng là cũng vì ta quá thích hắn,hắn không có lỗi đấy ngươi có thể ngàn vạn đừng hận hắn”
Nàng vừa nói vừa làm gia đến vài giọt nước mắt một bộ đáng thương sở sở động lòng người.
Hiểu Đồng nhìn nàng như vậy diễn kỹ có chút cười lạnh, đến nước này cũng còn diễn a:“ Cút, đừng động vào ta, ngươi cùng hắn đồng dạng đều làm người chán ghét” Vừa nói nàng hất tay ra.
Động tác nàng không mạnh nhưng chỉ cần như vậy Trần Gia Kỳ Lại giả bộ té ngã, còn ngã đến thật đáng thương.
Cố Việt Trạch phản ứng lại đã thấy Trần Gia Kỳ đã ngã trên mặt đất hốt hoảng chạy lại đến dở dậy một bên hỏi han một bên tức giận trán nổi gân xanh chỉ vào nàng nói.
“ Ngươi Mễ Hiểu Đồng quá phận, ngươi có còn là con người nàng như vậy đối tốt ngươi,ngươi lại như vậy đối nàng? “
Lăng Khiên vừa trở về liền nhìn thấy như vậy một màn.
Hắn cũng không nghe thấy trước đối thoại nhưng lại nghe thấy Cố Việt Trạch như vậy hống hống hắn lão bà.
Hắn tiến lên đưa tay kéo Mễ Hiểu Đồng lại sau lưng, cư cao lâm hạ nhìn lấy hai người đối diện lạnh lùng nói:“ Thế nào đại nam nhân đi khi dễ một nữ hài, thật làm người mở mang hiểu biết”
Cố Việt Trạch nhìn thấy như vậy lạ lẫm nam nhân cư nhiên lôi kéo Mễ Hiểu Đồng tay nhỏ có chút nhíu mày nói:“ Ngươi là ai“.
Lăng Khiên cả người đều phát ra hàn ý, khí chất cao quý, khí tràng cường đại, hắn đứng đó,làm tất cả mọi người đều có chút phát lạnh,áp lực mạnh mẽ.
Hắn cũng không có đáp lại Cố Việt Trạch cái kia câu hỏi mà chỉ lạnh lùng nói:“ Hôm nay ta tha cho các ngươi, nếu có lần sau,khi dễ nàng,hậu quả các ngươi có thể không gánh chịu được“. Hắn trong lòng lửa giận bốc lên ngập trời, giọng nói bình tĩnh không lay động lại lộ ra như có như không sát ý lạnh như băng.
Hắn cũng không phải không dám làm gì hai người này,nhưng dù sao Hiểu Đồng cũng không hẳn muốn hắn làm quá nên,vì vậy hắn cũng không có đi trừng phạt nặng họ,nhưng cũng không thể cứ thế bỏ qua.
Cố Việt Trạch cũng cảm nhận được trên người Lăng Khiên phát ra mùi vị nguy hiểm vì vậy cũng không có dám nhiều lời, cùng nhau dời đi.
Chờ hai người đó đi khỏi,Lăng Khiên mới xoay người đem Hiểu Đồng ôm thật chặt vào ngực.
“ Lần sau có người khi dễ ngươi, đừng tự chịu đựng,gọi điện cho ta“.
Hiểu Đồng nghĩ đên hắn vừa nãy đem bản thân kéo ra phía sau,hắn thẳng tắp dáng người cao lớn,để cho nàng nguyên bản có chút băng lãnh tổn thương đáy lòng ấm áp, không tự chủ cũng ôm ấp lấy Lăng Khiên.
Lăng Khiên hôn nàng cái chán một phát,mới lấy khăn tắm lớn trên tay choàng cho nàng, đưa nàng bao lại mới hài lòng gật đầu.
Hiểu Đồng chợt hiểu ra,dở khóc dở cười,nguyên lại hàng này chê nàng mặc thiếu, dẫn tới người khác nhìn nàng mới bất mãn đây.