Dược Sư - Vô Chừng Phong

Chương 14: Chương 14




Ngâm rượu thuốc xong, Đạp Lãng xông vào phòng làm việc của ta. Hắn ngang nhiên đặt mông ngồi trên một đống tài liệu mà thả bồ câu tới lui xử lý sự vụ trong bang. Tuy vẫn có tiếng bồ câu đập cánh phành phạch nhưng so với tiếng Đạp Lãng lảm nhảm bên tai thì còn tốt chán. Ta cũng dần xem nhẹ sự tồn tại của hắn để chuyên tâm thiết kế.

Phác họa xong một bản nháp, ta ngẩng đầu. Không biết từ khi nào, Đạp Lãng đã tới ngồi cạnh ta. Dụi dụi đôi mắt đang chỉ muốn khép lại, ta nhìn thoáng qua đồng hồ cát kề bên mới biết giờ đã quá nửa đêm.

“Sao ngươi còn chưa đi nghỉ?” Ta mơ mơ màng màng hỏi hắn. Vừa rồi quá tập trung suy nghĩ, hiện tại lại thả lỏng, cơn buồn ngủ ùn ùn kéo tới bủa vây ta.

“Ờm, ta… Ta cũng vừa xử lý xong hết việc trong bang.” Đạp Lãng có vẻ xấu hổ. Chắc là ta hoa mắt rồi~ Tên này da mặt dày như vậy, làm gì có lúc nào ngượng với ngùng chứ.

“Vậy ngươi mau về nghỉ ngơi đi. Sáng sớm ngày mai, giờ Mão tới đây, ta mang ngươi đi luyện cấp.” Ta ngáp dài, vừa nói vừa lơ mơ ra khỏi cửa thư phòng, về phòng ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh lại thì đã qua giờ Mão, ta vội vàng vùng dậy gào rú: “Yến Nhị! Yến Nhị!!! Tên chết dẫm nhà ngươi! Đã dặn là giờ Mão gọi ta dậy, sao không gọi?!!!”

“Lão bản, là Đạp Lãng đại ca bảo ta không cần đánh thức ngươi.” Yến Nhị từ ngoài sân gào trở về.

Đạp Lãng? Cái tên không biết xấu hổ này! Hôm qua, ta vừa mới sửa quyền hạn trong cửa hàng để Đạp Lãng thành đồng quản lý, miễn cho hắn muốn vào hậu viện còn phải qua Yến Đại, Yến Nhị thông báo phiền phức. Ấy thế mà hôm nay hắn đã bắt đầu sai sửa nhân viên của ta. Rõ là muốn nhịn cũng không xong!

Sáng sớm ngày ra đã phải rời giường, giờ lại thêm chuyện này, ta đã bực nay càng bực. Xanh mặt đẩy cửa bước ra, ta lại bị hấp dẫn bởi thân ảnh đang múa kiếm trong sân, đến nỗi quên cả cáu kỉnh.(Editor: *khụ* hám zai *khụ*)

“Kiếm pháp thật tốt!” Ta vỗ tay. Tuy động tác múa kiếm có hơi trúc trắc, nhưng có thể thấy được bộ kiếm pháp này rất tinh túy, có thể sánh bằng bộ kiếm pháp Vân Thiết Sinh dạy cho ta.

Đạp Lãng vừa nghe thấy tiếng ta thì lập tức ngừng luyện kiếm. Hắn cười cười đi đến: “Ngươi dậy rồi à?”

Ta gật gật đầu: “Ngươi luyện tiếp đi, ta đi làm chút đồ ăn nhẹ. Ăn xong ta mang ngươi đi luyện cấp.

Lót dạ no nê, ta dẫn Đạp Lãng đến khu vực báo hoa cấp 50. Mấy con báo này nhanh nhẹn dị thường, là đối tượng rất hợp để Đạp Lãng tôi luyện độ thuần thục kiếm pháp và thân pháp.

Nhét vào tay hắn một túi huyết dược thật to, ta một cước đá hắn vào giữa bầy báo hoa. Bản thân ta thì lôi ra bản phác thảo tối qua bắt đầu chậm rãi chỉnh sửa. Mỗi khi hắn bị công kích trí mạng trốn không thoát, ta mới ra tay cứu giúp một chút.

Buổi trưa, chúng ta ngồi ngay giữa chốn đồng không mông quạnh nướng thịt ăn qua loa. Buổi tối về cửa hàng ăn cơm, thuận tiện cho Đạp Lãng ngâm rượu thuốc. Ngâm xong thì ta lại tiếp tục tạo trang bị cho hắn, còn hắn thì ngồi xử lý bang vụ. Vì mỗi lần như vậy chúng ta đều bận bịu tới tận đêm khuya nên ta thu dọn một gian phòng kế bên để hắn ngủ lại.

Sống bình thản như vậy trong chớp mắt đã một trăm ngày. Bản vẽ trang bị của Đạp Lãng sau khi bị ta sửa tới sửa lui, cuối cùng cũng trở nên hoàn mỹ, chỉ chờ ngày được làm ra. Bởi mỗi ngày đều phải pha rượu thuốc cho Đạp Lãng, ta không thể bế quan nên mới kéo dài tới tận hôm nay.

Ăn xong cơm tối, chờ Đạp Lãng ngâm rượu thuốc xong, ta ngừng việc trong tay: “Đạp Lãng, võ công của ngươi đã gần như khôi phục hoàn toàn. Bắt đầu từ ngày mai, ta muốn bắt đầu chế tạo một bộ trang bị, thời gian đại khái tốn tầm bốn tháng. Trong khoảng thời gian này không thể bị quấy rầy. Ngày mai chúng ta sẽ ngừng việc cùng luyện cấp. Về sau ngươi thiếu gì, chỉ cần trong cửa hàng có thì cứ tùy tiện lấy dùng, không cần hỏi ta.”

Đạp Lãng vừa nghe ta nói hết câu thì vẻ tươi cười trên mặt cũng biến mất: “Ta biết rồi.” Hắn xoay người đi mất hút, buổi tối cũng không thấy về.

Bốn tháng sau, ta trưng ra khuôn mặt hốc hác, tiều tụy, rốt cuộc đã hoàn thành cái bộ trang bị mà đáng lý phải mất hơn bảy tháng mới có thể ra đời. Ta đặt tên cho cả bộ trang bị là “Đạp Lãng”, vì đây vốn là đồ làm riêng cho hắn mà. Trọn bộ gồm một thanh trường kiếm, một bộ áo giáp, một trường bào, một áo choàng, hai cái nhẫn, hai vòng tay, một vòng cổ, một châm gài áo. Cả bộ trang phục đều lấy tông màu lam nhạt làm chủ đạo, ánh sáng chiếu vào sẽ tạo cảm giác như mặt nước lăn tăn. Thuộc tính mỗi thứ trong bộ đều rất hài hòa với võ công của hắn. Vì có dung hợp Băng Thần tinh nên cả bộ trang bị này đều xếp vào cấp bậc Thần khí.

Đóng gói trang bị gửi trạm dịch cho Đạp Lãng, ta lập tức nằm vật xuống giường ngủ như chết, thực sự quá mệt mỏi…

Một lần nữa tỉnh lại, lờ mờ nhận biết được bên ngoài giờ đang là ban ngày. Cả người vô lực, bụng thì âm vang như sấm rền, hẳn là sắp chết đói. Ta giãy giụa đứng lên, còn chẳng thèm mặc áo khoác, cứ thế đẩy cửa phòng đi ra, hoàn toàn chỉ dựa vào bản năng lết hướng phòng bếp.

“Ngươi tỉnh rồi!” Có tiếng người nào đó vang lên bên tai, nghe quen quen. Ta đã đói tới lả cả người, cũng chẳng còn thừa tinh lực nhận ra hắn là người nào.

“Ừ.” Qua loa đáp lời, ta tiếp tục quá trình lê lết tới phòng bếp của mình. Còn chưa tới được cửa bếp, hương cháo thơm phức đã bay vào mũi. Bên miệng hiện ra một cái thìa, ta theo phản xạ há mồm, một thìa cháo trắng độ ấm vừa phải được rót vào trong miệng ta. Ngon thật, ta nhanh chóng nuốt cháo: “Thêm thìa nữa~”

Ăn bảy, tám thìa, cảm giác đói lả đã không còn. Lúc này, ta mới có sức mở ra hai mí mắt nặng nề. Hình dáng Đạp Lãng hiện ra trước mắt, trên người là trang phục do ta thiết kế, đến cả nhẫn, vòng tay, vòng cổ, châm gài đều đeo đầy đủ.

“Ừ, không tệ, không tệ~” Ta một tay tiếp nhận bát cháo từ tay hắn, nuốt từng thìa, từng thìa, hai chân lại xoay quanh hắn thưởng thức kiệt tác của mình. Dáng người này, diện mạo này! Quả là không lãng phí quần áo cùng những vật phẩm trang sức của ta.

Chợt nhớ ra mình đã lâu lắm rồi không log out, ta ngắm nghía chán chê tác phẩm do mình tạo ra rồi mới thoát khỏi game.

Đơn hàng đã lại chất đống trong hòm thư. Người máy báo cáo rằng ta đã lỡ mất vài cuộc gọi, mở ra mới biết là do Lam Dịch gọi tới. Ta ngay lập tức gọi lại, trên màn hình xuất hiện hình ảnh một anh đẹp trai.

“Lam Dịch?” Ta dò hỏi.

Mất một lúc lâu, anh đẹp trai mới hỏi lại ta: “Ngươi là Hạ Vũ?”

“Ừ.” Ta đáp.

Hàn huyên vớ vẩn vài câu, Lam Dịch đề xuất gặp mặt, còn dùng tới chiêu tự mình xuống bếp câu dẫn ta. Ta tất nhiên không thể cưỡng lại dụ hoặc, lập tức đáp ứng, thời gian liền định vào tuần sau. Cũng không phải ta không muốn thật nhanh được thưởng thức đồ ăn hắn làm, mà là vì công tác của ta đã tích lại nhiều lắm rồi, không hết một tuần không thể hoàn thành.

Chiều tối một tuần sau, ta lái phi thuyền tư nhân tới nhà Lam Dịch. Tên này giàu nứt đố đổ vách, chỉ bằng diện tích mà căn nhà của hắn chiếm dụng và cảnh quan xung quanh cũng có thể nhìn ra.

Lam Dịch dùng ánh mắt hâm mộ liếc qua phi thuyền của ta. Nó có khả năng bất chấp hoàn cảnh tiến hành hyper jump (*), thể tích lại nhỏ gọn, tìm khắp cả liên bang chắc cũng chỉ có một chiếc.

Tay nghề của Lam Dịch quả nhiên không thể coi thường, ta còn thiếu chút nữa ăn luôn cả lưỡi mình. Ợ một cái, ta ôm cái bụng no căng nằm lăn lóc trên tấm thảm trải nhà của Lam Dịch, cùng hắn câu được câu mất nói chuyện phiếm. Nói chán rồi cũng sẽ thấy mệt, ta ngáp ngắn ngáp dài chào tạm biệt Lam Dịch.

“Ngủ lại luôn đi, sáng mai ta làm đồ ăn sáng cho ngươi.” Lam Dịch rất nhiệt tình giữ ta lại.

Ăn sáng? Nước miếng của ta lại tràn ra, quyết định ngủ lại.

Ngủ nhờ một đêm rốt cuộc kéo thành ở lại n ngày. Cũng không thể trách ta nha… Đồ hắn làm ăn siêu ngon, làm ta ăn một bữa lại suy tính bữa tiếp theo nên ăn cái gì. Nếu Lam Dịch không hạ lệnh trục khách thì ta sẽ tiếp tục mặt dày ôm đùi hắn cọ cơm. Dù sao, công tác vẫn có thể hoàn thành trên phi thuyền =v=. Lúc không ăn, ta thường nhàn nhã cùng Lam Dịch câu cá trong ao nhà hắn, hoặc nằm ườn trên ghế dài ngoài sân phơi nắng, vừa nhấm nháp điểm tâm tự tay Lam Dịch làm vừa cùng hắn tâm sự. Mỗi ngày đều tiêu diêu tự tại.

Hôm nay, ta đang ngồi ăn cơm và xem tin tức liên bang với Lam Dịch thì thấy đưa tin về một tinh cầu nguyên thủy mới được khai phá của liên minh du lịch Du Sơn Ngoạn Thủy. Nơi đó đã được kiến thiết thành công viên sinh thái nguyên sơ lớn nhất, nghe nói hôm nay là ngày đầu tiên mở cửa cho công chúng tham quan.

“Chỗ này có vẻ hay ho nha~” Lam Dịch nhìn vào thế giới nguyên sơ xinh đẹp trên màn hình mà buông lời tán thưởng.

“Ngươi muốn đi không?” Ta hùa theo ý hắn đưa ra lời mời.

“Muốn thì muốn thật, nhưng vé vào cửa chẳng phải đã bị đặt hết từ mấy tháng trước rồi sao?” Lam Dịch tỏ vẻ thất vọng ỉu xìu.

“Đừng lo, ta có thẻ hội viên VIP của công ty đó, có thể vào cổng miễn phí.” Ta cười nói.

“Nhưng ta làm gì có thứ đó.” Lam Dịch càng thêm buồn bực.

“Ta đã nói thế thì khẳng định có thể mang ngươi theo. Thẻ của ta cao cấp hơn một chút so với thẻ VIP thông thường, cho phép mang bạn cùng đi.” Ta buồn cười giải thích.

“Thật không? Vậy chúng ta ăn cơm xong rồi đi đi!” Lam Dịch vui vẻ nói.

Chú thích:

*hyper jump: cái hiện tượng hiện tại mới chỉ xảy ra trong phim khoa học viễn tưởng và trên lý thuyết:v Đại khái là một phi thuyền có được lực đẩy cực mạnh làm cho nó di chuyển cực nhanh trong không gian, tới mức bóp méo và tạo ra được một lỗ hổng trong không gian vũ trụ, từ đó tạo một “đường tắt” giúp nó gần như là dịch chuyển tức thời tới một vị trí khác cách cực xa so với vị trí ban đầu của nó. Còn được biết tới với những từ khóa như hyperdrive hay wormhole…

*khụ* Trên đây là giải thích cặn kẽ, xin lỗi vì editor chỉ là một thằng cuồng sci-fi:v Túm cái váy lại thì cái hiện tượng này có thể được biết đến với cái tên “bước nhảy alpha” nếu là độc giả trung thành của Doraemon (hoặc các trẻ cũng có thể biết đến nó nếu cuồng sci-fi hay khoa học hàng không vũ trụ như editor LOL)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.