Dược Sư - Vô Chừng Phong

Chương 4: Chương 4




Ông chủ dịch trạm Cố Trường Thuận nói có thể đưa ta tới Dương Châu miễn phí nên ta cũng chẳng cần gì phải khách khí với hắn. Ta đóng gói tất cả những thứ đồ chế ra mà chưa bán vào túi đeo lên lưng, lực lượng gia tăng nên phụ trọng cho phép cũng tăng theo.

Cáo biệt Phượng Dư Thanh, rời khỏi dược điếm, ta đi tới đầu thôn, xe ngựa của Cố lão bản đã chờ sẵn. Vừa trèo lên xe, ta thuận tiện đưa vài cái bánh bao cho tên ăn mày Vân Thiết Sinh ngồi cạnh xe ngựa. NPC này nghe nói trước kia từng tung hoành giang hồ, sau đó bị người ta chặt đứt toàn bộ kinh mạch ở tay và chân, võ công cũng mất hết. Hắn tay không cầm nổi vật nặng, chân không lết được vài bước, đành phải trở về quê dựa vào ăn xin mà sống qua ngày. Cũng may dân quê chất phác nếu có cái ăn đều không quên bố thí cho hắn một chút. Từ khi ta bắt đầu quản lý cái “căng tin công cộng” của thôn cũng thường dành phần cho hắn. Rồi lúc Quý Tầm bái sư, ta cũng từng đặt điều kiện để khi ta rời đi hắn sẽ thay ta chiếu cố một chút cho Vân Thiết Sinh.

Đáng ra người này có ăn rồi thì nên làm người đàng hoàng, nhưng hắn dường như thấy ăn mày cũng là một “nghề” rất có triển vọng nên thà chết cũng không chịu rửa mặt và thay đổi bộ đồ thủng lỗ chỗ trên người. Mọi người không ai khuyên nổi nên cũng đành mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.

“Phải đi rồi à?” Vân Thiết Sinh nhận lấy bánh bao, thuận miệng hỏi.

“Ừ.” Ta gật gật đầu.

“Chờ đã!” Vân Thiết Sinh tháo từ cổ xuống một khối lệnh bài đất bẩn bám dày tới nửa tấc. “Nếu ta chết, mang thứ này treo trên sàn đấu giá ở kinh thành sẽ có lợi cho ngươi. Còn cả ngọc bội này nữa. Trước khi ta chết, ngươi tuyệt đối không được đặt nó vào kho hàng của hệ thống. Nhớ lấy!”

Ta nghi hoặc liếc mắt nhìn Vân Thiết Sinh. Ta vẫn biết hắn bị bệnh, không biết trúng phải loại độc mãn tính gì, nó ăn mòn thân thể hắn. Dựa theo sức khỏe của hắn bây giờ thì chắc chỉ còn sống được nhiều nhất năm năm.

Nhận lấy lệnh bài nhét vào túi, ta xoay người chui vào trong xe ngựa.

Vào thành Dương Châu, ta ra quảng trường dựng sạp bán tất cả những gì có thể bán. May là tay nghề của ta không tệ, giá cả cũng tiện nghi nên không bao lâu, hàng hóa đã bị tranh giành mua đi hết.

Sau đó, ta cầm tập thư giới thiệu lần lượt đi từng chỗ chào hỏi. Điểm đến đầu tiên đương nhiên là nhà của Thường Bách Thảo, sư huynh của Phượng Dư Thanh, dù sao thì ta cũng quen sống trong dược điếm rồi. Quả nhiên, vừa nhìn thấy thư của Phượng Dư Thanh, Thường Bách Thảo không chút do dự thu nhận ta, còn sắp xếp cho ta ở tại hậu viện của một căn nhà bên cạnh tiệm của hắn. Nơi này tập trung tới mười mấy hộ gia đình. Ngoài ta và Thường Bách Thảo còn có ba NPC tiểu nhị và bốn NPC đồ đệ của hắn. Đại đồ đệ gọi là Thường Tỉnh, là con trai lớn của Thường Bách Thảo. Kế sau là Thường Lộ rồi tới Thường Hòa. Hai người này là con gái thứ hai và con trai út của Thường Bách Thảo. Tứ đồ đệ là Trầm Lạc – cô nhi được Thường Bách Thảo nhặt về. Nghe họ nói thì trước ta còn có một đồ đệ nữa, là người chơi, nhưng chỉ học 3 tháng đã xuất sư rời đi, tên là Một Đêm Phong Lưu.

Bước chân vào dược quán nhà họ Thường chưa đầy một ngày, ta đã thành công nắm giữ vị giác và chiếm dụng phòng bếp của bọn họ.

Đêm xuống, thừa dịp bọn họ ngủ, ta thoát khỏi trò chơi. Tỉ lệ giữa thời gian game và thời gian thực là 6:1, đã gần một tháng không off, công việc đã nhồi đầy cái hòm thư đáng thương của ta. Phải mất tới 2 ngày vùi đầu vào ta mới giải quyết hết.

Khi trở lại trong game, Thường gia hiển nhiên là rất bất mãn hành vi bỏ đi biệt tích của ta. Ta phải tốn bao công sức làm ra một bữa đại tiệc để xin lỗi, vất vả lắm mới làm họ nguôi ngoai phần nào.

Tốn mất bảy, tám tháng, kỹ năng y dược, rèn, may và công tượng của ta mới đạt tới cao cấp. Riêng kỹ năng nấu nướng thì nhờ sự trợ giúp của mọi người mà ta đã đạt tới danh hiệu đầu bếp cấp cao nhất – Trù Thánh. Thế là ta lại mang theo một tập thư giới thiệu dày cộp xuất phát đi kinh thành.

Vẫn theo quy củ cũ, ta đem đồ ra chợ bán rồi đi chào hỏi tiền bối. Địa điểm đầu tiên vẫn là dược điếm – Bách Vị Đường. Chủ nơi này là đại sư huynh của Phượng Dư Thanh và Thường Bách Thảo, cũng là chưởng môn của Bách Vị Môn nhà bọn họ – ngự y của đương kim Thánh Thượng.

Đối lập với sự nhiệt tình của Thường Bách Thảo, người này đúng là mắt nghếch lên trần nhà. Nể mặt Thường Bách Thảo, hắn sai quản gia sắp xếp chỗ ở cho ta, cũng cho ta biết ta có thể tự do sử dụng thư khố phía tây Bách Vị Đường, có gì không hiểu thì có hơn ba trăm vị sư huynh để hỏi, còn chưa hiểu thì tới hỏi hắn.

Thu xếp xong, ta lại đi chào hỏi các vị tiền bối nghề khác. Cuối cùng, ta tìm đến nhà tại kinh thành của con trai ông lão đánh cá Thiết Lão Tam từng gặp ở Dương Châu. Nhớ hồi đó, ông lão bị đau đầu được ta chữa trị nên chúng ta liền làm quen. Con trai ông lão ủ rượu rất ngon, đặc biệt hợp để nhậu cùng cá nướng. Nếu rảnh ta thực muốn trở về Dương Châu thăm ông lão một phen. Hắn đánh cá, ta nướng cá rồi hai người nhâm nhi chén rượu nói chuyện phiếm, có vẻ rất tuyệt nha~

Thiết Ý Hiền, con trai hắn, mở một xưởng nấu rượu ở kinh thành. Sau khi xem xong thư nhà gửi lên, hắn cảm kích ta chăm sóc Thiết Lão Tam nên mời ta ở lại nhà hắn.

Không khí ở gia đình này, giống như rượu bọn họ ủ, ngọt lành, mát lạnh.

Dàn xếp xong tất cả mọi chuyện, ta lại rời game. Biết thế nào được, công việc không thể trì hoãn.

Trong vài ngày ta log out, hệ thống tổ chức đại hội võ lâm lần thứ nhất, mười tên đầu bảng sẽ có phần thưởng hậu hĩnh. Ta nhễu dãi nhìn những phần thưởng cùng tiền tài của mười người đứng đầu được nêu ra trên diễn đàn, cảm thấy có lẽ mình cũng nên gia nhập một môn phái nào đó, học chút công phu.

Tên của người chơi đứng thứ nhất nhìn có điểm quen mắt. Ta nghĩ nửa ngày rốt cuộc nhớ ra: người này cùng tên với người chơi duy nhất có tên trong danh sách hảo hữu của ta – Đạp Lãng!! Đương nhiên, ta cũng không ngây thơ mà nghĩ rằng Đạp Lãng này chính là thằng cha kia. Có đập đầu vào tường cũng không thể thấy cái tên đần độn đến mức không biết uống hồng dược hồi đó và cái người toàn thân trang bị cao cấp lại phong độ, ngọc thụ lâm phong trên hình có gì giống nhau được.

Nhìn giới thiệu về các môn phái cùng ý kiến những người chơi đã vào môn phái trên diễn đàn, ta quyết định đi phái Tiêu Dao thử thời vận. Kỹ năng phái này có vẻ khá tạp nham (may mà trí lực ta thừa thãi), hơn nữa chế độ quản giáo đệ tử rất lơi lỏng, môn quy không được vài cái. Có điều, tuyệt nhất là đệ tử phái Tiêu Dao nếu gia nhập môn phái khác cũng không bị tính là phản sư.

Tuy nhiên, nghe nói là điều kiện nhập phái của Tiêu Dao cực kì biến thái. Cho tới nay, số người gia nhập thành công môn phái này chưa vượt qua con số 3. Đáng sợ nhất phải kể đến: những người chơi tham gia khảo nghiệm để gia nhập phái Tiêu Dao nếu không thành công sẽ bị hút khô công lực toàn thân, nói cách khác chính là hạn mức nội lực tối đa tụt về 0. Không kể muốn gia nhập phái này thì điều kiện tối thiểu là phải đạt tới cấp 20. Khi đạt tới cấp bậc khá cao như vậy rồi mà hạn mức nội lực tối đa lại về 0 thì quả thật là một tổn thất cực lớn. Vì thế nên số người có gan tới thử tài vận đã thiếu này càng thiếu.

Trong Hoàng Hôn, hạn mức nội lực tối đa khi mới bắt đầu là 100, tăng một cấp lại tăng thêm 100 điểm thượng hạn. Ngồi điều tức không chỉ giúp khôi phục nội lực mà cũng là một cách đề cao hạn mức nội lực tối đa: ngồi thiền 1 canh giờ thì nội lực thượng hạn sẽ tăng thêm 1 điểm, nếu có sự phụ trợ của nội công tốt còn có thể tăng thêm một chút nữa.

Những thứ ta học được từ trước tới giờ vốn đều không liên quan gì tới nội lực, cho dù tụt về 0 thì mấy kỹ năng sống cũng không biến mất, nên dĩ nhiên ta chẳng sợ gì trừng phạt của phái Tiêu Dao.

Trở lại trò chơi, ta ngày ngày nỗ lực nâng cao tay nghề y dược, rèn, may cũng như công tượng của mình, không hề như trước kia nhất tâm nhị dụng (*), khi không đi ngồi lê đôi mách cùng đám NPC.

Chỉ một tháng sau, ta đã mang hàng loạt danh hiệu ánh vàng rực rỡ: Trù Thánh, ngự y cung đình, chức tạo cung đình, đại sư đúc, đại sư công tượng, vân vân mây mây… nghênh ngang treo đồ chế được lên bán đấu giá rồi ly khai kinh thành.

Trạm dịch không hề miễn phí nên ta nổi ý du sơn ngoạn thủy, nói cách khác là… đi bộ tới Phạt Cổ sơn. Dọc đường còn có thể thuận tiện giết quái luyện cấp. Dù sao đây cũng là hành vi cơ bản khi chơi game, bê bối cả một năm trời không lên được vài cấp thì nghe cũng không ổn cho lắm.

Đi năm, sáu ngày bình an vô sự, ta tới được Trường Hận sơn, cách Phạt Cổ sơn 2 ngày đường. Sườn núi dốc, lại hẹp, vừa đi lại còn phải vừa chém chết mấy bé quái vật cứ nhằm ta lao đầu vào, độ mệt nhọc của ta tăng nhanh như tên bắn.

Khó khăn lắm mới tới được đỉnh núi, ta tìm một chỗ đất bằng phẳng đặt mông ngồi bệt xuống, lôi trong túi ra đống củi nhặt trên đường đốt lửa trại, lại xiên một con thỏ bắt được dọc đường đặt phía trên để nướng. Bữa tối nay ăn thỏ nướng vậy. Tuy trong rừng không thiếu sơn trân nhưng vì mệt mỏi quá độ nên ta cũng lười đi kiếm.

Tại đằng xa, một nhóm người xúm đông xúm đỏ bao vây chém giết một con quái. Lấy con mắt của một đại sư đúc, ta có thể nói rằng nhóm người này trang bị không tệ nha~ Bị nhiều người chà đạp như vậy mà con quái kia vẫn trụ được, xem ra ít nhất cũng phải là hàng tiểu boss.

Xét độ thi thú của tiết mục khai vị thì nhóm người này làm rất khá nha~ Tiến lùi bài bản, công phòng hợp lý, nhìn là biết ngay đây là một đội khảo sát giàu kinh nghiệm.

Không bao lâu sau, thỏ nướng đã chín vàng óng ả, mùi thơm bay vạn dặm. Ta khoái chí gặm thịt thỏ, nhắm rượu Thiết Ý Hiền tặng, hưởng thụ là đây, dễ chịu là đây~~~

Bên kia tiếp tục truyền lại tiếng binh khí va chạm, nhóm người kia vẫn chăm chỉ tiếp tục mài máu quái.

Thỏ ăn hết rồi, ta nhìn sắc trời đã muộn mà độ mệt nhọc vẫn lơ lửng trên 60 liền móc lều ra cắm trại ngủ lại đây đêm nay.

Cắm trại hay log out ngoài trời trong Hoàng Hôn đều phải có lều trại, bằng không một khi bị quái vật phát hiện thì chỉ có phận bị giết chết không cách nào chống cự. Và một trong những quy định ngầm nữa của Long Hành Thiên Hạ chính là phải dập lửa trại mới được phép dựng lều.

Đột nhiên, phía đối diện vọng tới một tiếng rú thê lương làm ta tò mò liếc qua. Ải du~ Nhóm người này thật bi kịch, boss cuồng hóa rồi~ Thanh máu boss được bơm đầy căng, nội lực cũng tăng gấp mấy lần nữa chứ. Vậy tại sao ta lại biết được? Ta là đại phu, hơn nữa còn là ngự y cung đình, loại kỹ năng hạ cấp như theo dõi lượng máu của người khác này đã phải nhuần nhuyễn từ lâu. Đây là quái, không phải người? Còn không biết tới khái niệm quái hình người hay sao??

Cho dù không phải quái hình người thì ta vẫn xem được. Hồi còn luẩn quẩn ở Dương Châu ta cũng quen vài vị thú y, cũng học lỏm được không ít kiến thức. Thế nên dù là người hay động vật ta cũng có thể chữa trị.

Chỉ trong một cái chớp mắt, ở nơi chiến sự đã có vài người gục xuống.

“Lều cho thuê, 1 vàng một đêm, muốn vào mau tới~~~” Ta vừa gào vừa nhấc sẵn cửa lều.

Một trận gió mạnh thổi qua, vài cái bóng phi qua trước mắt ta nhảy vào trong lều. Khi ta ngẩng đầu lên thì tình huống đã chuyển thành ta cùng boss quái 4 mắt nhìn nhau…

Chú thích:

*nhất tâm nhị dụng: multi-task, làm nhiều việc cùng một lúc. Ở đây ý là thằng nhỏ mọi khi toàn lê la vừa làm vừa chơi nên tốn thời gian:v

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.