Edit by Thanh tỷ
Lão đầu nói tiếp: “Hoàng Sa Tinh là một địa phương nhỏ, chỉ có một thành thị, trên đường trở về thành thường hay gặp phải dã thú tập kích. Các con có thể thuận lợi tìm được đến thành thị là đã nhặt về một cái mạng rồi, vận khí thật không tệ.”
Mặt Đường Hân không biểu tình, nhắc lại: “Hoàng Sa Tinh?” Là chỗ quái quỷ gì?
Lão đầu thấy vẻ mặt cô không thích hợp, giật mình nói: “Không lẽ hai người không biết đây là chỗ nào, cứ thế chạy tới à? Nửa tinh cầu này là bị cát vàng che phủ, diện tích trồng trọt ít, đất đai không đủ độ phì nhiêu, kinh tế lạc hậu, là một trong những tinh cầu đếm ngược từ dưới lên trong hệ tinh tế. May mắn cày bừa vẫn có thể, tự cấp tự túc cũng đủ ăn.”
“...” Nếu như lúc này Đường Ninh Nhất ở trước mặt cô, Đường Hân cô rất có thể không khống chế được chính mình, chạy đến trực tiếp bóp chết cậu ta. Con hàng đó đã đánh tiếng trước với người điều khiển, ném cô đến một tinh cầu nghèo nàn lạc hậu, còn mang theo vali của cô trực tiếp rời đi. Dám hố cô!
“Chỗ này có phi thuyền bay đến những tinh cầu khác không?”
“Có.”
Đường Hân vừa mới vui mừng, ngay sau đó lại nghe thấy lão đầu nói: “Cứ nửa năm, trong thành sẽ có phi thuyền bay đến những tinh cầu khác để buôn bán trao đổi với dân bản xứ. Thông thường đi mười ngày nửa tháng sẽ quay về, hai ngày trước mới vừa rời đi rồi.”
Không rời đi được sao? Đường Hân nhíu mày, cúi đầu trầm tư.
Lão đầu an ủi cô: “Đến cũng đến rồi, đừng đi nữa. Con không biết đâu, vé rất đắt, một tấm vé giá tận một vạn điểm tín dụng, đây không phải lừa bịp sao? Tiền cả đời lão Hắc ta kiếm được đến giờ còn chưa tích đủ một vạn điểm tín dụng đâu.”
Nghe lời này, trong lòng Đường Hân bỗng nhiên trầm xuống, cô không có tiền.
Nguyên chủ một lòng tìm chết, cho nên trước khi chết đã tiêu sạch tiền của mình, một điểm cũng không giữ lại. Lúc cô chọn tài nguyên, nghĩ rằng đến tinh cầu có người của Đường gia, nhận cửa hàng, sau đó chế dược là có thể bán lấy tiền, không có hỏi có thể trực tiếp đổi tài nguyên thành điểm tín dụng hay không.
Hiện tại ý, túi quần của cô so với khuôn mặt còn sạch sẽ hơn nhiều.
Bên cạnh, Nghiêm Hạo uống xong mấy ngụm nước thì đưa lại bình nước cho cô.
Sắc mặt Đường Hân trông rất ảm đạm: “Anh có điểm tín dụng không?”
“Có, hộ vệ hàng năm đều có tiền lương, đúng giờ sẽ chuyển tới thẻ.” Nghiêm Hạo gật đầu, sau đó chậm rãi nói tiếp câu tiếp theo: “Nhưng thẻ để trong vali rồi.”
Giờ khắc này, Đường Hân vô cùng cảm khái. Quả nhiên, trông cậy vào người khác là chuyện không thực tế. Thời điểm khi bản thân rơi vào hoàn cảnh nghèo túng, đi hỏi một vòng bạn bè người quen xung quanh, sẽ không một ai có thể giúp đỡ, cuối cùng vẫn chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.
“Ông biết xung quanh đây có người của Đường gia không? Mở cửa hàng.” Đường Hân hỏi một vấn đề cuối cùng.
Lão Hắc cười xòa nói: “Lão ở Đông thành này ngây người sắp ba mươi năm, người có tiền có thế trong thành ta đều biết, nhưng chưa từng nghe thấy ai họ Đường. Tiểu cô nương, hay là cô tìm nhầm họ rồi? Hoặc là đến sai tinh cầu?”
“Cảm ơn.” Đường Hân như có điều suy nghĩ, quả nhiên như cô đoán.
Cô xem như đã hiểu kế hoạch của Đường Ninh Nhất. Cậu ta cấu kết với người điều khiển, ném cô đến tinh cầu lạc hậu nằm ngoài phạm vi thế lực Đường gia. Nếu như trình độ của cô kém một chút, là người bình thường, khả năng cả đời này đều kiếm không đủ một vạn điểm tín dụng.
Qua hai năm nữa, Đường Ninh Nhất thành niên, tiện đường sẽ ghé qua Hoàng Sa Tinh tìm Nghiêm Hạo. Nếu Nghiêm Hạo nguyện ý thuần phục cậu ta thì cậu ta sẽ dẫn anh ta rời đi, Nghiêm Hạo có thể từ chối sao? Trừ khi Nghiêm Hạo muốn cả đời ngây ngốc ở Hoàng Sa Tinh.
Đáng tiếc Đường Ninh Nhất không biết cô có nhẫn không gian, phần lớn tài sản cô đều mang theo người. Nhưng coi như bán dược thảo rồi ngồi phi thuyền đi đến tinh cầu khác, cô cũng sẽ tổn thương nguyên khí nặng nề, chẳng thà ở lại Hoàng Sa Tinh phát triển.
Đường Hân nghĩ thầm, không phải chỉ là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng thôi sao? Tốt xấu gì hiện tại cô cũng có một hộ vệ cấp 5 bên người, trong tay còn có một đống dược thảo. Nhớ năm đó một mình cô phải đi khắp nơi đào dược thảo, tự mình mày mò học y...
Cô vừa suy nghĩ vừa uống nước. Sau khi suy nghĩ đa thông suốt, cô gọi Nghiêm Hạo, muốn anh đi chặt cho cô một cành cây mang về đây.
Lão Hắc bên cạnh vừa nghe, lập tức nói: “Ta có. Bó củi đằng kia kìa, tùy tiện lấy dùng đi.”
Đường Hân khó có được chần chừ: “Không tốt lắm, ông còn phải bán củi lấy tiền mà.”
Lão Hắc cười, không coi là chuyện gì to tát: “Bên ngoài rừng còn nhiều mà, thứ này cũng không đáng bao nhiêu tiền, tùy tiện lấy đi.”
Đường Hân suy nghĩ một chút, cũng không khách khí nữa, nói lời cảm ơn rồi lấy một chút. Cùng lắm thì sau khi làm xong dược phẩm thì tặng ông ấy một ít.
Gài tốt bó củi, Đường Hân từ trong nhẫn lấy ra một ống nghiệm, bỏ vào bên trong mấy khối dược thạch. Dược có thể rắn, màu trắng sữa, thoạt nhìn giống như mấy viên đá vôi nhỏ màu trắng bình thường. Sau đó, cô châm lửa bó củi, đun nóng ống nghiệm.
Nghiêm Hạo nhìn một hồi, nhịn không được hỏi: “Cô định chế dược ở đây?”
“Ừm.” Đường Hân không quay đầu lại, chuyên chú nhìn ngọn lửa. Thuốc sau khi được đun nóng thì từ từ tan ra, trở nên hơi sền sệt dinh dính, chất lỏng đó có màu màu trắng sữa. Đợi sau khi dược thạch hoàn toàn được hòa tan thành chất lỏng phải lập tức lấy ống nghiệm ra. Nếu như tiếp tục đun nóng, chất lỏng sẽ biến chất.
Dược thạch do chất lỏng hòa tan ra, cô chỉ cần tiếp tục đun nóng thêm ba mươi giây nữa, cô phải canh thời gian.
Nghiêm Hạo: “...”
Tạm thời không đề cập tới việc anh chưa từng nghe thấy chuyện Bát tiểu thư học y, chỉ riêng việc chế dược một cách công khai không che đậy thì từ trước tới nay anh chưa hề nghe nói đến. Chế dược là một việc thần thánh cỡ nào, chẳng lẽ không nên thuê một căn phòng chuyên môn cho việc chế dược, đề phòng có người quấy rầy sao?
Nghiêm Hạo không hỏi, nếu như anh hỏi ra miệng, Đường Hân sẽ nghiêm túc nói cho anh biết, chúng ta không có tiền, không thuê nổi phòng ở.
Dược thạch từ từ mềm hoá, không ngừng có chất lỏng thuận theo tảng đá chảy xuống, dược thạch cũng theo đó nhỏ dần đi, từ từ chìm trong chất lỏng trong ống nghiệm.
Vẻ mặt Đường Hân dần trở nên ngưng trọng, ánh mắt nhìn chằm chằm ống nghiệm không tha. Rốt cuộc, khối dược thạch cuối cùng tan ra, dung nhập với chất lỏng trong ống nghiệm.
Đường Hân cực nhanh đưa ống nghiệm ra xa ngọn lửa, dán lớp giấy lọc lên miệng ống, phía dưới để một cái cốc chịu nóng trống rỗng. Xoay ngược ống nghiệm lại 180°, chất lỏng trong ống nghiệm xuyên qua giấy lọc nhỏ vào trong cốc chịu nhiệt*.
*Cốc chịu nhiệt: cốc becher, làm bằng thủy tinh trong suốt, chuyên dùng trong phòng thí nghiệm.
Chất lỏng từng giọt từng giọt chảy xuống, đợi một hồi lâu, sau khi thấy toàn bộ chất lỏng chảy vào trong cốc chịu nóng, trong ống nghiệm không còn lại chất rắn nào, Đường Hân không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì dược thạch rất khó nắm bắt thời gian đun nóng hoàn toàn, có người đưa ra một loại phương pháp như sau: Đun nóng một phần của dược thạch trước, khi đạt đến yêu cầu thì đổ chất lỏng vào trong cốc chịu nhiệt. Lặp lại thao tác như vậy mấy lần, thì không cần lo lắng dược thạch vì đun nóng quá độ mà biến chất.
Thế nhưng Đường Hân thí nghiệm qua thì phát hiện, bởi vì thao tác mỗi lần đun như vậy sẽ bị cách một khoảng thời gian, nhiệt độ chất lỏng trong cốc chịu nhiệt giảm đi, dưới tình trạng chất lỏng không cách nào tăng nhiệt, cuối cùng hiệu quả của dược vật sẽ bị ảnh hưởng.
Nếu như đun nóng dược thạch một lần duy nhất rồi lọc vào trong cốc chịu nhiệt, nhiệt độ chất lỏng cao, thành phẩm chế ra dược hiệu sẽ tốt hơn.
Tuy tìm ra đường tắt thúc đẩy chế dược thành công, nhưng làm theo cách đó thì phẩm chất dược rõ ràng sẽ giảm xuống.
Cũng có người nói, vì phẩm chất dược vật, dứt khoát thả nhiều dược thạch một chút. Đun nóng một đoạn thời gian, trước lúc thể rắn chưa hoàn toàn hòa tan hết, lượng chất lỏng tan ra trước đó đã đủ dụng. Loại phương pháp này có thể dùng, nhưng số dược thạch còn sót lại chưa kịp hòa tan sẽ bị lãng phí, nhưng đúng là sẽ không ảnh hưởng đến hiệu quả cuối cùng của thành phẩm.
Đương nhiên, ở trên tay Đường Hân, bước này được hoàn thành trọn vẹn, không cần dùng đến mẹo vặt.
Tiếp theo, Đường Hân lấy từ trong nhẫn ra hai gốc cây lam thảo, sau khi cắt nhỏ thì thả vào trong cốc chịu nhiệt.
Mười phút sau, chất lỏng màu trắng sữa biến thành màu lam nhạt, dưới đáy cốc chịu nhiệt có chút bã màu đen. Lọc bã, cuối cùng chất lỏng sền sệt còn lại một tầng màu lam nhạt.
Đường Hân lấy từ lão Hắc tám cái hộp trúc hình vuông, sau đó chia đều chất lỏng màu xanh lam nhạt làm tám phần, lần lượt bỏ vào bên trong hộp trúc.
Lão Hắc lại gần hỏi: “Tiểu oa nhi làm cái gì ăn vậy? Thật là thơm.” Mùi thơm ngát dễ chịu từ bên trong hộp tản ra.
Đường Hân ném cho lão Hắc hai hộp trúc: “Chỉ Huyết Cao, có thể hóa hủ sinh cơ. Bị thương thì lấy một chút thuốc mỡ thoa lên trên vết thương, nhiều nhất hôm sau vết thương sẽ lành.”
Lão Hắc tiếp được hộp trúc, nghe thấy lời Đường Hân nói thì chợt run rẩy: “Thuốc chữa thương? Nói đùa sao.”
Đất ở Hoàng Sa Tinh rất thiếu, chủ yếu là cát vàng, lương thực còn không đủ dùng, có rất ít đất thừa để mà trồng dược thảo. Hơn nữa cho dù có dược thảo, tùy tiện cho vào trong miệng nhai hai cái, so với thành phẩm mà dược sư chế ra thì hoàn toàn là hai loại hiệu quả.
Nghĩ vậy, lão Hắc không khỏi nhìn về phía Đường Hân, cô nương tuổi còn trẻ như vậy mà đã là dược sư rồi sao?
Nhưng lão Hắc nhìn trái ngó phải, làm sao cũng cảm thấy cô không giống. Dược sư có chút tài nghệ, người nào người lấy không phải đều có râu, mái tóc bạc trắng? Không già một chút, làm sao có mặt mũi tự xưng là dược sư.
Bên cạnh, Đường Hân tiếp tục bổ sung: “Nếu như không dùng được, có thể đem bán. Thấp hơn ba trăm điểm tín dụng, đề nghị không nên bán.”
“Ha ha...” Lão Hắc nhất thời bật cười, cười Đường Hân không hiểu giá cả thị trường.
Ba trăm điểm tín dụng là khái niệm gì? Một mình ông sống qua ngày, một ngày mười điểm tín dụng đã có thể ăn rất ngon rất no rồi. Dùng một trăm năm mươi điểm tín dụng, có thể thuê một căn phòng đơn không tồi rồi. Nếu như tiết kiệm một chút, ba trăm điểm tín dụng cũng đủ để một người chi tiêu trong một tháng.
Tiền một tháng chi tiêu bằng một cái hộp trúc sao? Lão Hắc cười đến mức đau cả bụng, hộp trúc lớn bằng nửa lòng bàn tay ông thì có thể chứa được bao nhiêu thuốc mỡ?
Lão Hắc không phải người chưa trải sự đời. Có lần ra ngoài mạo hiểm, ông quyết tâm đến cửa hàng Tề gia trong thành mua Chỉ Huyết Tán.
(Chỉ Huyết Cao = Chỉ Huyết Tán: đều là thuốc cầm máu, nhưng một cái là dạng mỡ bôi lên vết thương, một cái là dạng bột rắc lên vết thương.)
Tề gia sở hữu dược sư lợi hại nhất Hoàng Sa Tinh, bồi dưỡng vô số đồ tử đồ tôn, Chỉ Huyết Tán mà Tề gia bán cũng chỉ có hai trăm điểm tín dụng, còn là một bình lớn. Chẳng nhẽ tiểu cô nương nghĩ đặt một cái tên gần giống với tên dược phẩm của Tề gia thì hiệu quả sẽ giống nhau sao? Đã thế còn bán đắt hơn so với Tề gia!
Lão Hắc nhịn không được cười cô quá ngây thơ.
Vốn muốn từ chối hộp trúc trên tay, nhưng lại nghĩ đây là ý tốt của tiểu cô nương, cũng không phải thứ gì hiếm lạ, ông nhận lấy dùng cũng không có vấn đề gì. Chỉ cần hơi có chút công quả là ông đã vui rồi. Vì vậy cười nhận lấy.
Đường Hân cười tủm tỉm, cũng không phản bác. Muốn cô nói ý, thì ba trăm điểm tín dụng chỉ có thể coi là giá ưu đãi. Giống như đời trước, đồ cô làm ra ít nhất phải 500 điểm tín dụng một hộp. Mấy người tranh đoạt, kêu giá thét lên tận một nghìn cũng không phải là không có khả năng.
Chẳng qua hiện nay cô không có danh tiếng, tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu nên Đường Hân quyết định khiêm tốn một chút, giá thiết lập ban đầu là ba trăm cũng được rồi. Giá cả thấp, dễ dàng bán ra hút khách nha.
Đối với một số người mà nói, giá tiền cô đưa ra khá cao, si tâm vọng tưởng, hoàn toàn là buổi tối nằm mơ chưa tỉnh ngủ.
Nhưng bản thân Đường Hân lại vô cùng tự tin. Cô ngồi xuống bên cạnh lão Hắc, bắt đầu bày sạp.
Cô lấy ra một miếng vải trắng, viết: “Chỉ Huyết Cao, hóa hủ sinh cơ, một hộp ba trăm điểm tín dụng.” Vài chữ như rồng bay phượng múa được trải trên mặt đất, sau đó cô đặt sáu cái hộp trúc lên trên. Trong lòng cô đã có dự tính, bình tĩnh lẳng lặng ngồi dưới đất đợi khách hàng tới cửa mua mua mua.