Cổ thụ trong sơn lâm như đã sống lại vào giờ khắc này đều trở nên yên
tĩnh. Rồi sau đó chúng xoay người cúi đầu, phát ra những thanh âm lòa
xòa. Nguyên một đám đều uốn lượn xuống, chạc cây đầy trời trực tiếp kéo
dài tới mặt đất như là thần dân nghên đón đế vương, trong hơi thở tràn
ngập thành kính.
Một màn này, triệt để khiến cho tất cả mọi người ở đây, kể cả Kiệt Sâm cũng không ngoại lệ phải ngây người. Không ai rõ
đã xảy ra chuyện gì.
- Kiệt Sâm, chúng ta làm gì tiếp? Đi vào trong phế tích cổ xưa hay là rời đi thôi!
Thời điểm trong lòng mọi người còn đang giật mình thì thanh âm thanh lệ, đàm nhã của Lam Nguyệt Cổ Sâm đột nhiên vang lên bên tai mọi người. Lập tức mọi người đem ánh mắt rời tới Kiệt Sâm.
- Đi, đi tới chỗ có phế tích cổ xưa đó!
Trong đôi mắt Kiệt Sâm lóe lên tinh mang, hắn trả lời.
- Tốt, Kiệt Sâm, tất cả mọi người đi theo ta.
Lam Nguyệt Cổ Sâm lên tiếng.
Mọi người đều gật đầu, rồi sau đó dưới sự dẫn dắt của Kiệt Sâm bước ra mảnh đất trống đi vào khu rừng nguyên thủy.
Lúc mới bắt đầu mọi người vẫn cảnh giác vô cùng, mọi thời khắc đều chú ý
đến bốn phía, nhưng mà mấy người phát hiện, những cây đó đối với mấy
người tiến vào nguyên thủy sơn lâm vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Lúc đó, mọi người mới thở ra một hơi đi tới sau lưng Lam Nguyệt Cổ Sâm.
Dưới sự dẫn dắt của Lam Nguyệt Cổ Sâm, mọi người dần dần tiến về phía phế
tích cổ xưa. Những nơi mọi người đi qua, cây cối đều giống như phủ phục
cung nghênh.
Trên đường đi, cho dù cây cối không có phát động
công kích, nhưng mà mọi người vẫn vô cùng khẩn trương, chú ý mọi thời
điểm. Đại lượng hài cốt dưới chân giẫm qua nhắc nhở mấy người, đây là
con đường có đầy nguy hiểm.
Chỉ có Kiệt Sâm là đang chau mày,
ngẫu nhiên liếc mắt nhìn Lam Nguyệt Cổ Sâm, rồi sau đó lại liếc mắt nhìn cử động cổ quái của cổ thụ chung quanh, trong lòng dường như đang suy
tư cái gì.
Thời gian dần trôi qua, mọi người đã ra khỏi nguyên
thủy sơn lâm, phế tích cổ xưa rõ ràng rơi vào trong mắt mọi người. Một
cỗ khí tức bàng bạc đập vào mặt làm cho người ta khó có thể miêu tả.
Đi ra khỏi nguyên thủy sơn lâm mọi người mới thở ra một hơi, một đoạn
đường này, thời gian không tính là dài, nhưng với họ thì đó là một loại
giày vò vô hình.
Ngay cả Kiệt Sâm cũng rất là cảm khái, đời trước của hắn cũng phải mất nhiều tên cửu giai Thánh Linh sư tùy tùng ra sức
chiến đấu xuống, trải qua gian nan, từng cái liều mạng trọng thương mới xông qua cổ thụ trận, hôm nay dưới sự dẫn dắt của Lam Nguyệt Cổ Sâm quá trình thuận lợi hữu kinh vô hiểm khiến Kiệt Sâm không nói nên lời.
Bất quá rất nhanh, Kiệt Sâm đã quảng cái cảm khái đó ra sau đầu, nhìn phế tích cổ xưa trước mặt.
Ở trước mặt hắn là một cái thang đá đen kịt, nó ăn sâu vào bên trong.
- Đi!
Nhìn thang đá quen thuộc này, trong đôi mắt của Kiệt Sâm hiện lên một tia lăng lệ ác liệt, trực tiếp đi vào phế tích cổ xưa.
Mà thời điểm đám người Kiệt Sâm tiến vào phế tích cổ xưa thì ở đại lục Đông Bắc.
Hưu....hưu...!!!!
Hưu....hưu...!!!!
Hai tiếng xé gió kịch liệt vang lên phía chân trời, hai đạo thân ảnh trên người ẩn cúa khí tức kinh nhân như thiểm điện xẹt qua.
- Nơi kia có phải là thí luyện chi địa của thiên tài đại lục hay không.
Đầu lĩnh kia lên tiếng hỏi.
Ánh mắt của lão giả đầu tóc hoa râm nhìn một tràng núi hoang ở Hoang Nguyên xa xa trong miệng thì thào lên tiếng.
- Đúng, tháp chủ đại nhân, nơi đó là cửa vào thí luyện. Ở bên trong một cái sơn cốc trên núi hoang đó.
Một bên một nam tử mặc trường bào cung kính lên tiếng. Hai người này là
Linh Dược Sư Tháp tháp chủ Bỉ Tư Pháp Mỗ cùng với chấp pháp điện Khoa
Ni Lý Áo Tư điện chủ từ bên trong Linh Dược Sư Tháp chạy đến thí luyện
chi địa của thiên tài đại lục.
- Hôm nay cách ngày bắt đầu thí
luyện đã được hai mươi tám ngày rồi, chúng ta đã đi rất nhanh. Nếu không còn có hai ngày nữa mà tiến vào cấm chế của Thất Tinh Hải Cấm sẽ tự
động đóng, đến lúc đó, cho dù là đám người Kiệt Sâm còn sống, cũng bị
khốn trong đó, không còn có nửa điểm hi vọng sống sót.
Bỉ Tư Pháp Mỗ thì thào lên tiếng.
Lúc này hai người lại hóa thành hai đạo lưu quang bay vút hướng về núi hoang phía xa.
Dùng hai tốc độ của họ, sau một lát, thí luyện chi địa xuất hiện trước mắt hai người.
- Tháp chủ đại nhân, sơn cốc phía trước chính là thí luyện chi địa,
nhưng căn cứ theo lời Kỳ Thác Khắc trưởng lão: ở bên trong sơn cốc kia
có đại lượng Linh Thú, chúng ta phải cẩn thận một chút.
Mắt thấy thí luyện chi địa xuất hiện trước mắt, Khoa Ni Lý Áo Tư nhịn không được lên tiếng.
- Không sao!
Bỉ Tư Pháp Mỗ lắc đầu, rồi sau đó trực tiếp rơi xuống ngoài sơn cốc.
Xuất hiện trước mặt hai người là một dãy sơn cốc, trên mặt đất vô cùng mất
trật tự trải rộng đại lượng huyết dịch đỏ sậm. Mà ở cuối cùng của sơn
cốc kia là cấm chế của Thất Tinh Hải Cấm, , Thất Thải Cực Quang tán dật
làm cho người ta có cảm giác vô cùng mỹ luân mỹ hoán.
Cả cái sơn cốc vô cùng yên tĩnh và lặng lẽ không một chút động tĩnh nào.
- Chuyện này...
Nhìn thấy tràng cảnh trước mặt, Khoa Ni Lý Áo Tư lập tức giật mình lên
tiếng, trong mắt của hắn tràn đầy nghi hoặc, tựa hồ đang khiếp sợ cái
gì:
- Thi thể Linh Thú đâu rồi? Còn Kỳ Thác Khắc trưởng lão đang ở đâu?
Trong đôi mắt của Khoa Ni Lý Áo Tư tràn đầy nghi hoặc cùng khó hiểu, nhưng mà ở chỗ sâu trong đáy mắt của hắn lại lóe lên một tia tinh mang không dễ
dàng phát giác quang mang.
- Hả?
Bỉ Tư Pháp Mỗ nhìn Khoa Ni Lý Áo Tư cũng chau mày nói với thanh âm nghi hoặc:
- Căn cứ khí tức lưu lại tại đây thì một tháng trước đích xác phát sinh qua một hồi đại chiến, đã chết không ít người.
Bỉ Tư Pháp Mỗ đi đi lại lại trong sơn cốc làm như đang tìm kiếm cái gì.
- Tháp chủ đại nhân, vậy chúng ta làm sao bây giờ? Đi vào Thất Tinh Hải Cấm hay là tìm Kỳ Thác Khắc trưởng lão trước rồi nói.
Khoa Ni Lý Áo Tư đi lên xin ý kiến, đồng thời hắn lặng yên vận chuyển linh lực trong thể nội, âm thầm bắt đầu tụ lực.
- Chúng ta trước...
Bỉ Tư Pháp Mỗ lạnh nhạt lên tiếng, nhưng mà không đợi hắn nói hết câu thì...
- Thiếp Long!!!
Một đạo linh lực đáng sợ từ bên cạnh Bỉ Tư Pháp Mỗ bỗng nhiên bạo phát ra.
Khoa Ni Lý Áo Tư điện chủ đi tới gần Bỉ Tư Pháp Mỗ đột nhiên xuất thủ,
vô tận linh lực trên người của hắn sôi trào. Diện mục của Khoa Ni Lý Áo
Tư trở nên vô cùng dữ tợn, hắn đánh một chưởng về phía Khoa Ni Lý Áo Tư.
Linh lực đáng sợ lập tức xuyên qua thiên địa, Khoa Ni Lý Áo Tư đứng quá gần
Bỉ Tư Pháp Mỗ, cơ hồ là một phần ngàn giây thủ chưởng của Khoa Ni Lý Áo
Tư đã đánh tới trước người Bỉ Tư Pháp Mỗ.
Nhưng mà Khoa Ni Lý Áo
Tư sắp đánh trúng Bỉ Tư Pháp Mỗ thì ngay lập tức một đôi thủ chưởng nhu
hòa lặng yên chắn bàn tay của Khoa Ni Lý Áo Tư. Chúng bắt đầu va chạm
với nhau.