Khoảng cách gần trăm mét đối với hai gã Thất giai trung kỳ Hoàng Linh Sư chỉ thoáng cái là đến. Một đỏ một vàng, haiđạo lưu quang chỉ thoáng chốc đã đến trước mặt Lôi Nặc, hoả hôàng sắc hoả diễm cự kiếm cùng với thổ hoàng sắc kinh thiên trường kiếm điên cuồng chém xuống người Lôi Nặc.
Bên dưới mặt đất, tất cả dân chúng Vương thành đều tuyệt vọng cúi đầu nhắm mắt lại, còn Áo Cổ Tư Đô đứng một bên trên miệng khẽ mỉm cười.
"Chết đi!" Áo Cổ Tư Đô thầm quát lên trong lòng.
Nhưng đúng lúc này ....
- A a a a ....
Một tiếng rống điên cuồng giận dữ vang vọng cả thiên địa vang lên, một đạo lưu quang như lưu tinh thiểm lượt từ xa phóng vút tới, nguyên tố trên không trung Vương thành nơiđạo lưu quang này phóng qua như gặp phải một cơn lốc cuồng bạo, một làn sóng không gian vô hình như mặt nước bị kinh động bắn thẳng về phía hai tên Nội Nam và Bá Tác Nhĩ.
Gợn sóng vô hình kia nhìn như chậm chạp nhưng thực tế lại cực nhanh, khiến cho hai người Nội Nam à Bá Nhĩ Tác đều chấn động, dưới uy thế và công kích cường đại như thế, hai người lập tức cảm giác được tử vong đang hàng lâm.
- Công kích này ở đâu ra vậy?
Trong thời khắc nguy cơ, hai người lập tức huy kiếm chém xuống.
- Bồng!
Hai người dưới công kích kia lập tức bị ném bay ra xa, nện vào một toà nhà bên trong Vương thành.
Trên không trung lúc này, một trung niên nhân toàn thân bao bọc trong lục sắc quang mang đang lặng yên phiêu phù nơi đó dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người Áo Cổ Tư Đô và Tát Lợi.
- Ngươi là ai?
Trên không trung, trên mặt Áo Cổ Tư Đô và Tát Lợi đều lộ vẻ ngưng trọng, chấn động năng lượng cường đại trên người trung niên nhân kia khiến cho hai vị Đế Linh Sư như bọn họ cảm nhận được đối phương cũng là một cường giả Đế Linh Sư.
- Hả?
Khi Tát Lợi nhìn thấy gương mặt của Vi Ân thì không khởi sững sờ thì thầm:
- Gương mặt này làm sao ta lại thấy quen thuộc như vậy?
- Vi Ân?
Thấy Vi Ân, trong mắt Lôi Nặc lập tức hiện lên vẻ kích động và kinh ngạc không thôi.
TIn tức Vi Ân là một Đế Linh Sư trong cả vương quốc Áo LanĐa ngoại trừ Lai Sâm Đặc thì không còn ai biết nữa.
- Vút! Vút!
Hai tiếng xé gió truyền đến, Kiệt Sâm và Đế Lâm cũng đã chạy tới.
- Phụ thân!
Thấy vệt máu trên khoé miệng cùng bộ dạng chật vật của Lôi Nặc, Kiệt Sâm không khỏi phẫn nộ, hai tròng mắt đỏ bừng:
- Chuyện gì vậy? Là ai đánh phụ thân thành bộ dạng như vậy?
Trong cơn phẫn nộ, Kiệt Sâm chuyển mắt lên người Áo Cổ Tư Đô và Tát Lợi.
- Hai bọn chúng đều là Đế Linh Sư.
Trên mặt Vi Ân lộ vẻ ngưng trọng, đạm mạc nói.
Đáy lòng Kiệt Sâm không khỏi run lên, trong đôi mắt đang ngập tràn phẫn nộ cũng lộ ra một tia ngưng trọng. Sự cườngđại của Đế Linh Sư, Kiệt Sâm hiểu rất rõ, hơn nữa một mộtĐế Linh Sư đều có bối cảnh không tầm thường, mà phụ thân hắn thế nào lại chọc phải Đế Linh Sư vậy?
- Bành! Bành!
Bên trong đống đổ nát bên dưới Vương thành, hai đạo thân ảnh chật vật bò ra, khoé miệng rướm đầy máu tươi, trong ánh mắt đầy phẫn nộ và sợ hãi nhìn Vi Ân trên không trung.
Công kích vừa rồi của đối phương ẩn chứ uy lực cực kỳ cường địa khiến cho hai người bọn chúng lập tức trọng thương căn bản không cách nào phản kháng.
- Quay lại đây!
Tát Lợi khẽ quát một tiếng, Nội Nam và Bá Tác Nhĩ lập tức trở lại sau lưng hắn.
- Tại hạ là tam trưởng lão Tát Lợi của Đạo Tưu gia tộc, các hạ có phải là Băng Đế Vi Ân?
Tát Lợi lên tiếng chào hỏi, trong ánh mắt không khỏi lộ vẻ ngưng trọng.
- Băng Đế Vi Ân?
Áo Cổ Tư Đô ở một bên cũng sững sờ, là đỉnh phong cường giả của Khai La đế quốc, thanh danh của Vi Ân được lưu truyền rộng rãi ở Khai La nên Áo Cổ Tư Đô tự nhiên cũng nghe nói qua.
- Là ta!
Vi Ân lạnh lùng nói:
- Tát Lợi? Ta chưa từng nghe qua, Đạo Tư gia tộc cũng không biết, ta chỉ biết Quyền Đế Lạp Áo.
Trên mặt Tát Lợi lập tức lộ vẻ xấu hổ, nhưng nếu đối phươngđúng là Băng Đế Vi Ân như lời nói như vậy cũng không tính là cuồng vọng.
Tại Tư Đặc Ân đại lục, chỉ cần thực lực đạt tới Bát giai đỉnh phong Đế Linh Sư là có thể đạt được danh hiệu, giống như Băng Đế Vi Ân, Quyền Đế Lạp Áo, bọn họ mới chính là cường giả chân chính trên đại lục.
- Ha ha ha ... ngươi là Băng Đế Vin Ân? Nói đùa gì vậy?
Áo Cổ Tư Đô nhịn không được cười ha hả, tựa hồ như nghe phải chuện tình cực kỳ buồn cười, sau đó chuyển sắc mặt lạnh giọng nói:
- Ngươi rốt cuộc là ai? Băng Đế Vi Ân từ hơn mươi năm trước trong một trận chiến đã bị trọng thương quy tiên rồi. Hừ, các cũng chỉ là một sơ kỳ Đế Linh Sư mà cũng dám xưng là BăngĐế, quả thực khiến người khác cười đến rụng rốn!
Với thực lực của Áo Cổ Tư Đô tự nhiên có thể cảm nhận được lực lượng trên người Vi Ân rất kinh khủng nhưng cũng chỉ ở cấp bậc Đế Linh Sư sơ kỳ mà thôi. Còn cường giả Bát giaiđỉnh phong Đế Linh Sư tuy chỉ hơn Áo Cổ Tư Đô một bậc nhưng là cường giả đã chạm đến cánh cửa của tuyệt thếcường giả Cửu giai Thánh Linh Sư, uy áp của cấp bậc cường giả này tuyệt đối không phải Vi Ân hiện giờ có thể so sánhđược.
Nghe Áo Cổ Tư Đô nói vậy, trên mặt Tát Lợi không khỏi lộ vẻ nghi hoặc, năm đó hắn đã từng từ xa xa bái kiến Vi Ân cho nên mới thấy có chút quen mắt. Mà hiện tại uy áp trên người vị Vi Ân này quả thật so với Băng Đế khí xưa kém quá xa.
Huống chi đế quốc nhiều nắm trước đã nhiều lần truyền lưu Băng Đế Vi Ân sớm đã bị trọng thương sau trận chiến với Bát giai Ám hệ hậu kỳ Đế Linh Sư Hắc Cách, thực lực biến mất, sau đó đã vẫn lạc.
- Ta cũng chẳng cần biết ngươi là ai!
Trên mặt lộ ra nụ cười lạnh:
- Đây là việc giả Đạo Tư gia tộc ta, ngươi nhanh chóng biếnđi, nếu không Đạo Tư gia tộc ta sẽ đuổi giết ngươi không tha!
Áo Cổ Tư Đô hắn quả thật có tư cách để cuồng vọng, ở nơi này thực lực Bát giai trung kỳ Đế Linh Sư của hắn quả thật là mạnh nhất.
- KHông cần nói nhảm nhiều làm gì, muốn chiến thì chiến!
Vi Ân vẻ mặt vẫn lãnh ngạo như vậy, đạm mạc nói.
Nếu là mười năm trước, hay là trước khi khôi phục thực lực nếu có người dám nói với hắn như vậy, tuyệt đối sẽ khiến cho hắn tức giận nhưng sau khi trải qua mười năm kinh nghiệm thì tâm tình của hắn lúc này đã hoàn toàn bất đồng so với trước.
- Hảo! hảo!
Hai mắt Áo Cổ Tư Đô híp lại thành một đường, sát ý tung hoành:
- Ta còn muốn cảm tạ ngươi đây, nếu ngươi không xuất hiện thì ta cũng không tiện ra tay a, nếu ngươi đã muốn cùng với ta là địch thì như vậy ngươi liền đi chết đi!
Trong lúc nói, thổ nguyên tố trong phạm vi ngàn mét xung quanh đã bị Áo Cổ Tư Đô ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ đánh thẳng tới Vi Ân.
Một kích này Áo Cổ Tư Đô không hề lưu thủ chút nào mà sửxuất toàn bộ lực lượng. Lập tức cả thiên địa cũng trở nên ảmđạm, tối tăm một mảnh, thổ nguyên tố bạo động mãnh liệt,đem ánh nắng mặt trời che khuất.