Dược Thần

Chương 546: Chương 546: Đại chiến kinh niên (1)




Ở chỗ ngồi của thành chủ, Phỉ Lộ Đặc muốn liều lĩnh xông tới, nhưng là bị Áo Đức Lâm bắt được, không thể nhúc nhích chút nào, nước mắt từ hai tròng mắt của nàng tùy ý chảy xuôi xuống.

Phía dưới, dân chúng rối loạn cũng là yên tĩnh lại, không ít người cũng là nhắm hai mắt lại, không dám nhìn một màn này.

Ngay khi bàn tay Khoa Ân Hi Nhĩ cách đầu Lạc Khố Ân chưa đầy một thước, trong nháy mắt sẽ chụp tới Lạc Khố Ân.

- Ai dám động đến đồ nhi của ta!

Một đạo âm thanh rống giận kinh thiên đột nhiên vang lên trong không trung ở cả quảng trường, ngay sau đó "Hưu!" một tiếng.

Một tiếng xé gió kịch liệt đột nhiên từ đàng xa truyền đến, ngay sau đó một đạo linh mang Linh Lực cường đại giống như trường phong lướt sóng hung hăng lướt đến phía Khoa Ân Hi Nhĩ đang đứng.

Đạo linh mang này cường đại như thế, đến mức, không khí giống như là pha lê đọng lại tầng tầng bể nát ra, tiếng thét bén nhọn vang dội cả trên quảng trường.

Thần sắc của Khoa Ân Hi Nhĩ không khỏi biến đổi, hữu chưởng đang mãnh liệt ấn tới phía Lạc Khố Ân chợt lật lại, nghênh đón một đạo linh mang nhanh như thiểm điện kia.

"Oanh. . ."

Lòng bàn chân cắm vào mặt đất, kình khí khổng lồ khiến cho cước bộ Khoa Ân Hi Nhĩ cấp tốc lui về phía sau mấy bước, mặt âm trầm nhìn về phương hướng linh mang bay vút mà đến, quát lạnh nói:

- Người nào?

Mà mọi người chung quanh, tất cả đều là ngạc nhiên nhìn một màn đột nhiên phát sinh này, ngẩng đầu nhìn lại phương hướng mà Khoa Ân Hi Nhĩ đoán.

Mà đám người Lạc Khố Ân, Khải Tư Đặc trong nháy mắt đã nghe được thanh âm của người kia, cũng là kích động nhìn về hướng phát ra thanh âm.

Ở bên trong tầm mắt mọi người, một đạo nhân ảnh từ trên trời giáng xuống, sau lưng lôi quang lóe lên, tạo thành một cánh chim rực rỡ giống như thiên thần hạ phàm, uy mãnh cao lớn.

Tóc dài màu đen bay múa ở trong gió, giống như tinh linh khiêu vũ, bóng người tóc đen ngẩng đầu, lộ ra một gương mặt thanh tú, hiện ra trước mặt mọi người.

- Là ngươi.

Nhìn thấy Kiệt Sâm ở phía đối diện, Khoa Ân Hi Nhĩ ngây ngẩn cả người.

- Sư phụ, ta cũng biết ngươi sẽ không có việc gì!

Lạc Khố Ân kích động tới mức cả người cũng là run rẩy lên, tâm tình kích động không thể kiềm được, nhất thời nước mắt tràn mi.

- Kiệt Sâm đại nhân, Kiệt Sâm đại nhân, ngươi . . .

Trên mặt đám người Khải Tư Đặc cũng là lộ ra tia sáng kích động khó có thể tin.

Đem trọng kiếm màu đen đang đặt lên trên vai chỉ về phía trước, Kiệt Sâm khẽ ngẩng đầu, đạm mạc nhìn đối Khoa Ân Hi Nhĩ ở phía đối diện, trọng kiếm màu đen trong tay chỉ thằng vào Khoa Ân Hi Nhĩ, thanh âm lạnh như băng vang dội không nghỉ ở trong sân rộng.

- Khoa Ân Hi Nhĩ, ta nói rồi chắc chắn ta sẽ lấy cái đầu trên cổ của ngươi, mạng của ngươi, hôm nay ta thu . . .

Trên đài tỷ thí, Kiệt Sâm giống như một pho tượng Chiến Thần vậy, đứng ngạo nghễ tại chỗ, toàn thân tản mát ra một cỗ phong mang làm cho người ta khó có thể nhìn gần, xông thẳng lên tận trời cao.

Trên mặt đất rộng rãi, thanh âm bình thản lạnh như băng của Kiệt Sâm vang lên, chậm rãi quanh quẩn trong không trung, làm cho vô số người phải ghé mắt.

- Đây là tên thiếu niên năm ngoái thay Mạc Lý gia tộc tham gia chiến đấu a.

- Nhưng năm ngoái hắn là ở trong cuộc chiến gia tộc Đại Bỉ, đánh chết một tên Tôn Linh Sư Lục Giai Cao Cấp của Lạc Cơ gia tộc a.

- Có hắn ở đây, Mạc Lý gia tộc có thể thay đổi tình huống xấu vừa rồi a, nghe nói tên thiếu niên này, chính là sư phụ của Lạc Khố Ân thiếu gia a.

- Sợ rằng cũng rất khó khăn a, Khoa Ân Hi Nhĩ đại nhân chính là tộc trưởng của Nạp Đốn gia tộc, là Hoàng Linh Sư Thất Giai cấp thấp, thiếu niên kia cho dù có cường hãn thế nào đi nữa, thì cũng không thể nào là đối thủ của Khoa Ân Hi Nhĩ đại nhân được.

- Vậy cũng chưa chắc, ngươi không thấy được một kích lúc trước của thiếu niên kia, đã có thể bức lui Khoa Ân Hi Nhĩ đó sao?

Sau khi thấy Kiệt Sâm, trong đám người đột nhiên truyền ra từng trận âm thanh nghị luận.

Năm ngoái Kiệt Sâm thay Mạc Lý gia tộc tham gia cuộc chiến gia gia tộc Đại Bỉ, hơn nữa còn đánh chết Tôn Linh Sư Lục Giai Cao Cấp Lạp Tắc Đức của Lạc Cơ gia tộc, khiến cho đại đa số dân chúng của Thiên Hồng Thành đều có ấn tượng sâu sắc về Kiệt Sâm.

- Sư phụ, ngươi cuối cùng cũng đã trở lại!

Ở bên cạnh đài tỷ thí, Lạc Khố Ân nghẹn ngào lên tiếng, giống như là một đứa bé bị ủy khuất thấy được gia trưởng của mình vậy.

Nhìn đồ đệ Lạc Khố Ân của mình khóe miệng rỉ máu tươi, khóe mắt mang lệ, thần sắc tràn ngập sự kích động, ánh mắt của Kiệt Sâm trở nên bén nhọn, ở trong lòng đột nhiên có một ngọn lửa vô danh đang hừng hực thiêu đốt.

- Yên tâm đi, có sư phụ ở đây, hôm nay ai cũng không động vào ngươi được.

Kiệt Sâm đạm mạc lên tiếng, rồi sau đó tay phải trực tiếp khoác lên trên bờ vai của Lạc Khố Ân, hơi thúc dục viên châu Mộc Hệ kia ở trong não hải của mình.

"Ông!"

Viên châu màu xanh lá nhanh chóng vận chuyển, từng đạo Mộc Hệ Sinh Mệnh Hoạt Lực cường hãn giống như là hồng thủy vỡ đê từ trong tay phải của Kiệt Sâm trào ra bên ngoài, trực tiếp tiến vào bên trong thân thể Lạc Khố Ân.

- Đây . . . Đây là . . .

Cảm nhận được cỗ lực lượng không rõ từ đâu kia đang tiến vào trong cơ thể mình, Lạc Khố Ân không khỏi trừng lớn hai mắt, trên mặt lộ ra quang mang giật mình.

Ở trong cảm giác của Lạc Khố Ân, lúc trước thân thể chịu trọng thương bởi do Khoa Ân Hi Nhĩ xuất thủ gây nên, dưới cỗ sinh mệnh hoạt lực đang tiến vào trong cơ thể kia, nhất thời các thương tổn không ngừng khép lại, chỉ trong chốc lát, vết thương lúc trước cực kỳ nghiêm trọng, vô cùng đau đớn, giờ phút này không ngờ đã tốt hơn được bảy tám phần.

Năng lực trị liệu cường đại như thế làm cho Lạc Khố Ân không khỏi trợn tròn mắt.

Loại Mộc Hệ Sinh Mệnh Hoạt Lực này đối với một Linh Sư trong thân thể có Mộc Linh Chi Thể như Lạc Khố Ân mà nói thì năng lực chữa khỏi so với Kiệt Sâm cũng là không thua kém bao nhiêu.

- Ngươi đứng qua một bên đi.

Kiệt Sâm thu hồi tay phải, căn dặn Lạc Khố Ân thối lui, sau đó đưa ánh mắt nhìn về phía Khoa Ân Hi Nhĩ đang đứng phía đối diện.

Thần sắc của Kiệt Sâm cực kỳ bình thản, tóc dài màu đen bay múa trong không trung, không thể nhìn ra bất cứ tâm tình nào từ khuôn mặt đó, nhưng mà ánh mắt của Kiệt Sâm lại bén nhọn tới mức đáng sợ.

- Không nghĩ tới là tiểu tử ngươi, ha ha, trời cao đối với ta thật là quá không tệ nga.

Nhìn Kiệt Sâm, trên mặt Khoa Ân Hi Nhĩ lộ ra một nụ cười âm lãnh rồi sau đó lại cười lên ha hả, thần sắc của hắn hiện tại tràn ngập hưng phấn, nói:

- Ta không biết ban đầu lúc đi ra từ trong Linh Trì Bí Cảnh, tiểu tử ngươi đến tột cùng là làm như thế nào có thể thoát khỏi sự theo dõi của ta, bất quá Thiên Đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi lại muốn xông tới, ngươi đã muốn tìm cái chết, hôm nay lão phu sẽ thành toàn cho ngươi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.